Tiểu Bối nhìn màn hình, ngón tay vẫn đặt trên bàn phím. Chỉ cần nhấn Enter, một câu nói đầy tính công kích sẽ hiện lên trên màn hình.
Nhưng khi nghe thấy tiếng hát trong trẻo ấy lại bị cảm xúc vui vẻ của cô gái kia lây nhiễm.
Những lời lẽ ác ý đang nắm trong tay làm thế nào cũng không đăng lên được.
Tiểu Bối cắn môi bối rối, nhưng cơ thể lại không tự chủ được mà tiến lại gần màn hình máy tính, dường như muốn nghe rõ hơn âm thanh của tiếng hát ấy.
Tâm hồn mệt mỏi như gặp được cơn mưa ngọt ngào dần dần được gột rửa. Sức mạnh của âm thanh dù đã mất đi một chút sức hút sau khi truyền qua đường truyền mạng nhưng cũng không sao cả, khi âm nhạc truyền vào tai, người ta vẫn có thể cảm nhận được sự nhẹ nhàng động lòng người trong đó.
Tiểu Bối giật mình nhận ra mình đã gần như dính chặt vào màn hình, cô thẹn quá hóa giận mà lùi lại ra sau.
Do dự một chút, cô dứt khoát tăng âm lượng lên một chút.
Khi âm thanh lớn hơn, cô có thể nghe rõ hơn những âm thanh khác trong phòng livestream: tiếng giày giẫm lên cành cây khô, tiếng gió xào xạc lay động lá cây, tiếng chim hót líu lo, tất cả hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản nhạc hài hòa và tự nhiên.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
“Tiểu Bối, cậu đang nghe bài gì vậy?”
Một giọng nói đột ngột vang lên, khiến Tiểu Bối giật mình.
Quay đầu lại, thì ra là bạn cùng phòng.
Cô bạn cùng phòng với vẻ ngoài lôi thôi mà cô vẫn luôn coi thường, lúc này đang có quầng thâm dưới mắt, nhìn cô với vẻ ngại ngùng và cứng đầu.
Vốn dĩ muốn như mọi lần, đứng trên lập trường đạo đức mà mắng lại không chút khách khí, nhưng Tiểu Bối lại bối rối nhận ra rằng, khi nghe giai điệu này cô không thể nào nổi giận được.
Cô ấp úng một lúc lâu rồi nói một cách gượng gạo: “Không phải bài hát... Tôi đang xem livestream.”
Bạn cùng phòng hiếm khi cảm nhận được thiện ý của người luôn kiêu ngạo như Tiểu Bối, cho nên không nhịn được mà nhìn cô với ánh mắt biết ơn và truy hỏi: “Tiểu Bối, cậu có thể cho tớ biết là chương trình livestream gì không?”
Cô gái vội vàng giải thích: “Gần đây tớ rất mệt, nhưng lại không ngủ được. Tớ thật sự mất ngủ, nhưng khi nghe thấy giai điệu này thì tớ lại muốn ngủ!”
Tiểu Bối biết bạn cùng phòng của mình bị mất ngủ, dù sao cũng ở chung phòng, cho dù mối quan hệ có tệ đến đâu thì họ cũng biết được tình trạng của nhau.
Nhưng Tiểu Bối đã từng mắng bạn cùng phòng là giả tạo, là có bệnh, bởi vì cô ấy lăn qua lộn lại trằn trọc đến nửa đêm. Bản thân cô không phải là người dễ chịu đựng, khi nhìn thấy cô bạn cùng phòng này, cô vẫn cảm thấy khó chịu và bối rối.
Lúc này, nhìn đôi mắt đỏ ngầu và thâm quầng vì mệt mỏi của bạn cùng phòng, Tiểu Bối chợt nhận ra hình như mình đã làm sai điều gì đó.
“Tôi...tôi...” Tiểu Bối vô cùng lúng túng: “ Là {Tuyến đầu sinh tồn}, hiện tại đang livestream trên Doucat, phòng livestream của Nhung Thu.”
Bạn cùng phòng nhận được câu trả lời liền cúi đầu cảm ơn Tiểu Bối, sau đó vội vàng mở chiếc điện thoại cũ kỹ của mình ra tải Doucat.
Tuy nhiên, sau khi cô ấy đăng ký xong, cô ấy phát hiện ra rằng các khách mời đã đến đích, và bài hát của Nhung Thu đã dừng từ lâu.
Bạn cùng phòng thất vọng đến mức suýt nữa thì khóc: “Vừa nãy lúc nghe bài hát, tớ còn cảm thấy hơi buồn ngủ, không ngờ lại bỏ lỡ...”
Cô ấy thật sự rất khó chịu, sự mệt mỏi và đau đầu do mất ngủ gây ra, những người chưa trải qua sẽ không thể nào hiểu được.
Tiểu Bối im lặng nhìn, lên tiếng đề nghị: “Chắc chắn sẽ có người quay màn hình lại, hiện tại vẫn đang trong thời gian livestream, bản quyền quay màn hình sẽ không bị khóa nhanh như vậy đâu.....Cậu vào khu thảo luận của Doucat xem thử đi.”
Người bạn cùng phòng làm theo lời khuyên, vui mừng tìm thấy bản quay màn hình của một cư dân mạng tốt bụng, cô ấy mỉm cười biết ơn với Tiểu Bối.
Giống như một bông hoa nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Lần đầu tiên nở rộ vẻ đẹp khác hẳn với vẻ ngoài xù xì của nó.
Một lúc sau, Tiểu Bối chỉ có thể nghe thấy hơi thở đều đều và nhẹ nhàng.
Cô lặng lẽ liếc nhìn người bạn cùng phòng đã ngủ thiếp đi.
.......
“.......Chẳng lẽ đây là series {Tổ tiết mục bất nhân} sao?”
Quan Thịnh nói với vẻ mặt hoang mang.
Bọn họ băng qua khu rừng từ bờ biển, lê bước một cách chật vật. Trên đường đi, may mà có Tần Túc phát hiện ra dấu vết che giấu của tổ tiết mục, nếu không đã lạc đường rồi.
Ai mà ngờ được cái nơi được gọi là nhà này thực chất chỉ là một căn chòi nhỏ được dựng lên từ vài khúc gỗ, thậm chí không thể gọi là nhà, dù có mái có cột nhưng lại không thể che chắn được gió.
Căn chòi xập xệ, xung quanh cỏ dại mọc um tùm.
Cảm giác như chỉ cần có gió thổi mưa rơi là có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Tống Quy Khê lên tiếng: “Có phải chúng ta đã tìm nhầm chỗ rồi không?”
Úc Tử Hoài cũng nói: “Chẳng lẽ chúng ta đi nhầm đường rồi à?”
Hai người đồng thời lên tiếng.
Úc Tử Hoài còn đang vui mừng vì sự ăn ý của cả hai thì quay sang nhìn Tống Quy Khê, nhưng Tống Quy Khê đã đi theo những người khác lên trước kiểm tra môi trường xung quanh.
Cậu nhóc như một chú cún con đang vẫy đuôi vì vui vẻ lập tức cúi đầu xuống, trong lòng thầm thất vọng lủi thủi bước theo sau.
“Mọi người, đừng quên chúng ta đang tham gia chương trình gì đấy.”
“.....Sinh tồn nơi hoang dã.”
“Chúng ta đến đảo khá muộn, ước chừng một tiếng nữa mặt trời sẽ lặn.” Quan Thịnh cười bất đắc dĩ: “Bây giờ chúng ta chia nhóm ra nhé? Một nhóm đi tìm thức ăn, một nhóm sửa sang lại căn nhà.”
Tần Túc lạnh nhạt bổ sung: “Còn phải tìm thêm gỗ nữa, ban đêm nhiệt độ thấp, căn nhà này không đủ giữ ấm.”
Quan Thịnh thắc mắc hỏi: “Tìm được gỗ cũng không có cách nào nhóm lửa.....Mà dù có tìm được động vật cũng không thể ăn sống, những người ở đây chắc không có ai là ‘fan’ của Bear Grylls đâu nhỉ?”
Tần Túc bước vào căn chòi nhỏ, không biết anh từ đây lấy ra một chiếc hộp dụng cụ nhỏ rồi đưa cho mọi người xem.
Bên trong có một chiếc rìu không có cán, bốn hòn đá đen, cùng với vài cuộn băng gạc và cồn i-ốt.
Mọi người vừa mừng rỡ vừa ngán ngẩm.
Những thứ này được đặt trong căn chòi đổ nát này, điều đó chứng tỏ đây chính là “nơi khai sinh” mà tổ tiết mục cung cấp cho bọn họ, và những vật tư được cung cấp chính là dụng cụ đầu tiên mà bọn họ được sử dụng.
Đúng là không phải người mà! Tổ tiết mục vậy mà lại bắt khách mời phải tự lực cánh sinh như vậy, thật là quá đáng!
Mặc dù biết đây là chủ đề sinh tồn nơi hoang dã, nhưng thực ra các chương trình sinh tồn được quay ở trong nước đều giới hạn độ tuổi từ 15+ trở lên. Quy định về độ tuổi như thế này đồng nghĩa với việc giảm độ khó của thử thách sinh tồn. Có thể nói, {Tuyến đầu sinh tồn} là một trong những chương trình có độ khó cao nhất. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cư dân mạng cũng để lại nhiều bình luận phàn nàn.
[ Tổ tiết mục đúng là dám làm thật, ném khách mời ở nơi hoang vắng này, không có đồ ăn thức uống chỗ ở, còn bắt họ tự tìm đồ ăn nữa chứ? Trời sắp tối rồi, nếu không tìm được đồ ăn chẳng phải sẽ bị đói sao? ]
[ Tham gia chương trình này, chẳng phải anh Tần đến để chịu khổ sao? Hu hu hu, thương anh Tần của em quá. ]
[ Tôi có một suy nghĩ hơi đen tối, tôi muốn nhìn thấy anh Tần lúc bất lực.....Hình tượng của anh Tần luôn điềm tĩnh và tao nhã như vậy, nếu mà......Mlem mlem~ ]
[Thực ra tôi cũng thế......]
[ Thực ra thì phiên bản cún con bị ngược đãi của Úc Tử Hoài cũng không tệ, hahaha. ]
Dân tình vừa lo lắng cho khách mời vừa hả hê thèm thuồng, hoàn toàn thể hiện rõ bản chất người qua đường hóng drama một cách thuần thục.
Hiệu ứng của chương trình tạp kỹ này chính là những phân cảnh được khán giả yêu thích nhất. Lần này, đạo diễn của {Tuyến đầu sinh tồn} đã thực sự nắm bắt được tâm lý của khán giả.
Các khách mời đang phải vật lộn để sinh tồn đã nhanh chóng chia nhóm.
“Hành động thôi hành động thôi, tranh thủ mặt trời chưa lặn, chúng ta mau chóng hành động.”
Các khách mời đều không có ý kiến gì.
Cuối cùng, họ chia thành hai nhóm, một nhóm đi tìm thức ăn và gỗ, một nhóm ở lại dọn dẹp căn chòi.
Nhung Thu được phân vào nhóm ra ngoài tìm kiếm.
Cô không chút do dự đặt chiếc ba lô nhỏ của mình xuống, vỗ tay rồi đi theo Hùng Khang Bình ra ngoài.
Úc Tử Hoài bĩu môi, lầm lì đi theo sau.
Nhìn cô gái nhỏ nhắn ngoan ngoãn đi phía sau, Hùng Khang Bình không khỏi quan tâm nhiều hơn một chút.
“Chúng ta cần tìm gỗ và thức ăn, trên đường đi nếu gặp nguồn nước cũng phải ghi nhớ. Hòn đảo này dựa vào biển, cũng không biết trong số chúng ta có ai biết cách lọc nước biển hay không.”
Úc Tử Hoài khó chịu hất cành cây trước mặt ra, kết quả cành cây lại bật ngược trở lại, đánh vào trán cậu khiến mái tóc rối bởi gió biển trở nên biến dạng.
Cậu tức giận tranh thủ lúc hai người phía trước không chú ý mà lén bẻ gãy cành cây rồi giẫm lên đó một cái thật mạnh
Nghe thấy lời Hùng Khang Bình nói, cậu buột miệng hỏi: “Lọc nước biển chẳng phải là chưng cất sao?! Ai mà chẳng biết?”
Hùng Khang Bình gật đầu: “Nhưng hiệu quả quá thấp, nước chưng cất từ nước biển rất khó đáp ứng nhu cầu sinh hoạt của sáu người chúng ta. Tiểu Úc định không tắm rửa trong suốt bảy ngày bảy đêm sao?”
Úc Tử Hoài im lặng.
Hùng Khang Bình tiện tay nhét một vài cành cây khô nhẹ cho Nhung Thu, trên tay cầm theo khúc gỗ to, cẩn thận dặn dò: “Nhung Thu, nhớ cẩn thận đừng để cành cây quẹt vào mặt, da dẻ con gái rất mỏng manh, nếu để trầy xước thì gay go lắm đấy.”
Con gái thường thích làm đẹp, con gái ba tuổi của anh còn biết soi gương làm điệu nữa kìa.
“Vâng vâng vâng!”
Nhung Thu rất nghe lời, Hùng Khang Bình bảo cô đi đâu cô liền ngoan ngoãn đi theo đó.
Hùng Khang Bình càng thấy mềm lòng, lại càng dặn dò nhiều hơn: “Thu Thu, em cứ đi theo vết chân của anh, tránh giẫm phải chỗ trũng.”
Bây giờ bọn họ đang đi vào rừng sâu, những nơi chưa từng có dấu chân người, cỏ dại mọc um tùm, dưới đất toàn là lá cây mục nát thường ẩn giấu rất nhiều mìn.
Ví dụ như lúc này——
“Chết tiệt!”
Úc Tử Hoài giật bắn người, nhấc chân lên dùng sức giũ mạnh thứ bẩn thỉu dính ở bàn chân.
“Cái quái gì thế này?!”
Hùng Khang Bình kiểm tra một chút, thản nhiên nói: “Chắc là phân của loài động vật nào đó.”
Mặt Úc Tử Hoài xanh lại, điên cuồng chùi sạch sẽ.
Nhung Thu ngoan ngoãn đứng im tại chỗ, trên tay ôm một vài cành cây khô nhẹ, không lại gần xem náo nhiệt.
Nữ chính hoa sen trắng không thích cô, mà kẻ nịnh nọt số một của nữ chính hoa sen trắng lại càng không thích cô hơn.
Cô không có thú vui lao vào chỗ khúc mắc.
“——Bộp.”
Đột nhiên, một vật nhỏ màu vàng cam rơi trúng tay cô, Nhung Thu không kịp né, nước bắn ra tạo thành một vết bẩn.
Dân tình đang “ngủ quên” bỗng chốc xuất hiện rầm rộ.
[ Bảo bối cẩn thận! ]
[ Có người tấn công kìa! ]
[ Nhung Thu đừng để bị đập trúng đầu nha ~ Sẽ ngốc đấy ~ ]
Các nhân viên hậu trường kinh ngạc quan sát, lượt bình luận ở góc nhìn của Nhung Thu tăng nhanh chóng từ lúc bọn họ bắt đầu khám phá khu rừng, nhưng mãi đến giờ mới có người lên tiếng.
Mà lại còn là để nhắc nhở Nhung Thu.
Nhân viên hậu trường suy nghĩ một chút, hình như nguyên nhân kỳ lạ này là do giai điệu dễ nghe kia thù phải?
Hơn nữa.......Đám anti đông đảo kia đâu rồi? Im hơi lặng tiếng hết rồi à? Kỳ lạ thật đấy.
“Thu Thu cẩn thận!”
Dù đang cố gắng an ủi Úc Tử Hoài, Hùng Khang Bình cũng không lơ là Nhung Thu.
Vừa liếc nhìn thấy Nhung Thu suýt bị đập trúng đầu, hắn liền vội vàng bỏ Úc Tử Hoài lại rồi sải bước lớn đến bên cạnh Nhung Thu.
Hùng Khang Bình cúi người nhặt vật nhỏ nát bét dưới đất lên: “Quả gì thế này?”
Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh: “Trông giống quả sơn trà thì phải? Gần đây có cây sơn trà sao?......Không thấy, nhưng sao lại rơi từ trên trời xuống nhỉ?”
Cành cây chồng lên nhau lay động trong gió, ánh sáng và bóng râm lấp lóe dưới mặt đất, rõ ràng không thấy quả sơn trà nào trên cành.
Dân tình cũng thắc mắc: [ Quả sơn trà bay từ đâu đến thế? ]
[ Có khi nào là do chim ngậm rồi rơi xuống không ta? ]
[ Vậy thì Nhung Thu cũng may ghê, cô gái xinh đẹp nhưng đen đủi của tôi ơi~ ]
Ba người vây quanh khu vực nhỏ này tìm kiếm hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không thấy cây sơn trà dại ở đâu.
Úc Tử Hoài bất mãn oán trách: “Còn phải tìm nữa sao? Biết đâu là do động vật thả xuống, vô tình rơi trúng cô ấy mà thôi.”
Hùng Khang Bình hơi tiếc nuối: “Hiếm khi gặp được loại trái cây ăn được, nên tôi mới muốn tìm thử xem sao.”
Úc Tử Hoài khinh bỉ: “Cái thứ nhỏ xíu xiu này vừa nhìn là biết chua lét rồi, nếu làm bữa tối bằng thứ này thì tôi không thèm ăn đâu.”
Nhung Thu sờ quả sơn trà dại trong tay: “Chúng ta đi thêm một đoạn nữa đi, biết đâu sẽ tìm được cây sơn trà thì sao.”
Hùng Khang Bình gật đầu: “Chúng ta đi về phía bờ biển xem, biết đâu lại có cây dừa.”
Nhung Thu ngoan ngoãn đi theo.
Hình như cô vô tình nhìn thấy trong bụi cỏ có một vật nhỏ phát ra ánh sáng vàng, lắc lư như đang thu hút sự chú ý của ai đó.
Cô quay đầu lại nhìn thử, bụi cây vẫn im lìm không có gì bất thường.
Như nghĩ đến điều gì, Nhung Thu quay đầu lại tiếp tục đi theo.
Sau đó, cô đột nhiên quay phắt lại——
Vị khách bí ẩn giật mình chạy mất, dưới đất chỉ còn lại một quả nhỏ có vỏ màu vàng tỏa ra mùi thơm ngọt ngào và quyến rũ.
Nhung Thu chầm chậm chớp mắt.