Việc Tần Túc tham gia {Tuyến đầu sinh tồn} chỉ là một sự tình cờ.

Đạo diễn của chương trình {Tuyến đầu sinh tồn} Hách Vạn Lý là bạn nhiều năm của anh, tên này muốn đi lối tắt mà làm chương trình sinh tồn hoang dã này, độ hot không coi là tốt nhưng cũng không coi là kém.

Nếu là một đạo diễn tép riu nào đó có lẽ đã cảm thấy mãn nguyện rồi, dù sao chương trình truyền hình trong nước luôn là một rừng hoa đua nở, có thể tạo ra tiếng vang đã là kiếm bộn rồi.

Nhưng Hách Vạn Lý lại không cam tâm.

Xuất thân từ gia đình giàu có, anh ta coi trọng danh tiếng hơn là chút tiền bạc ấy.

Thế là gã liền khóc lóc cầu xin anh, muốn lợi dụng danh tiếng của anh để nâng tầm chương trình lên một đẳng cấp mới.

Tần Túc vừa lúc đang trong thời gian nghỉ ngơi, liền đồng ý thỏa thuận với Hách Vạn Lý kèm theo một xấp hợp đồng bất bình đẳng.

Tần Túc vốn nhạy bén với ánh nhìn của người khác, hàng lông mày lạnh nhạt khẽ động, sau đó anh mỉm cười nhìn sang.

Chỉ thấy đối phương đỏ bừng mặt luống cuống quay đầu đi, không dám nhìn anh nữa.

Tần Túc cảm thấy hơi buồn cười, khóe môi không khỏi cong lên.

Trong đầu anh hiện lên một đôi mắt còn thuần khiết hơn cả ánh trăng, anh vô thức nhìn hàng mi đang run rẩy của Nhung Thu, trong đầu bỗng dưng nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Tần Túc bật cười, trong khoảnh khắc đó anh cảm thấy sự trùng hợp và ngẫu nhiên này thật sự khiến người ta vui vẻ một cách khó hiểu.

Bị bắt quả tang, Nhung Thu xấu hổ đỏ bừng mặt, hận không thể chui xuống đất, lén nhìn người ta bị phát hiện, đây là chuyện gì chứ! Muốn nhìn thì phải quang minh chính đại nhìn mới đúng!

Nhung Thu ngay thẳng nghĩ như vậy.

Nghĩ lại, cô cũng đâu có làm chuyện xấu gì, chẳng qua là.....chẳng qua là nhìn nhiều thêm vài lần mà thôi!

Nhung Thu liền mặt dày mày dạn liếc thêm một cái, sau đó mới phát hiện ánh mắt của Ảnh đế Tần vẫn luôn nhìn về phía cô, trong đôi mắt đen láy ấy còn mang theo ý cười nhàn nhạt.

Lần này đến cả dái tai của Nhung Thu cũng đỏ bừng, cô bất giác rụt người về phía sau ghế, chậm rãi cụp mi mắt xuống mím chặt môi.

“Tiểu Thu?” Quan Thịnh ân cần đẩy cốc nước trên bàn về phía cô, cười nói: “Nóng quá hả? Nhìn em như sắp chín luôn rồi kìa.”

Nhung Thu vội vàng gật đầu rồi bưng cốc nước lên nhấp một ngụm nhỏ, sau đó cũng không buông xuống, cứ thế dùng hai tay che trước mặt.

Chiếc cốc thủy tinh trong suốt sóng sánh gợn nước, phản chiếu màu môi đỏ hồng nhạt, giống như hoa hồng tháng tư đang e ấp nở rộ.

Tần Túc liếc mắt nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt, ánh nhìn của một quý ông hướng ra biển rộng.

Chỉ là khi không ai chú ý, yết hầu của anh lại khẽ động đậy.

Các vị khách mời trò chuyện rôm rả, chẳng mấy chốc đã qua khá lâu.

Đã đến đảo Thiên Phàm rồi.

Người phụ trách trên du thuyền vừa ném hành lý của khách xuống, liền vội vàng lái thuyền rời đi.

Trên vùng biển rộng lớn, chỉ còn lại tiếng gã hét lớn: “.....Các vị khách mời cố lên nhé! Livestream đã bắt đầu rồi! Hãy cùng khán giả của chúng ta tham gia một chuyến phiêu lưu thú vị nào!”

Các vị khách mời: “.....”

Úc Tử Hoài khó tin: “Bọn họ cứ thế bỏ đi thật hả?! Vậy chúng ta phải làm gì tiếp theo đây? Ăn gì? Ở đâu? Chẳng nói gì cả!”

Tống Quy Khê cười khổ: “Tôi có xem qua mấy tập trước của {Tuyến đầu sinh tồn} rồi, tổ tiết mục sẽ đưa khách mời đến nơi hoang dã, sau đó mới giao nhiệm vụ, nhưng bây giờ chúng ta còn chưa nhận được nhiệm vụ.....”

Tần Túc dáng người cao ráo, nhìn về phía khu rừng rậm rạp phía sau: “Bây giờ đã là buổi chiều rồi, muốn dựng lều ngay bây giờ là không thể nào kịp.”

Chênh lệch nhiệt độ ngày đêm trên đảo lớn hơn so với đất liền, nếu không có nơi nào thích hợp để nghỉ ngơi qua đêm thì ngày hôm sau những vị khách mời có thể chất yếu sẽ gục luôn tại chỗ.

Chương trình cũng khỏi cần phải quay nữa.

Quan Thịnh như chợt hiểu ra: “Ý của anh Tần là trên đảo hẳn là có một số công trình kiến trúc có thể ở được.”

“Vậy tiếp theo đây...”

“Đi thám hiểm thôi!”

Các vị khách mời đồng thanh nói rồi nhìn nhau cười.

Nhiệm vụ đã được công bố, ẩn giấu trong lời chúc phúc của người phụ trách.

Nhiệm vụ sinh tồn đầu tiên của họ chính là tìm kiếm công trình kiến trúc trên đảo để nghỉ ngơi qua đêm, xét thấy thời gian cấp bách, tổ tiết mục chắc chắn sẽ không xấu xa đến mức bắt họ phải tự mình dựng một căn nhà trong khoảng thời gian hạn hẹp như vậy.

“Livestream bắt đầu rồi sao?”

Quan Thịnh thuận tay bắt lấy chiếc flycam đang bay lượn bên cạnh, trên màn hình nhỏ bằng bàn tay, dòng bình luận như những vì sao lướt qua không ngừng.

[ Chào anh Thịnh ~ ]

[ Lão Quan vẫn phong độ như ngày nào! ]

[ Anh Thịnh của tôi là người đàn ông muốn chinh phục cả khu rừng! ]

Quan Thịnh cười mắng: “Tôi mới từng này tuổi, sao mấy đứa dám gọi tôi là lão? Trẻ trung phơi phới đây này!”

Anh ta quan sát chiếc flycam nhỏ gọn: “Hình như đây là loại flycam mới ra mắt của Phong Cốc, tổ tiết mục quả nhiên chịu chi.”

Flycam Phong Cốc vốn luôn hợp tác với quân đội, gần đây mới tung ra một lô flycam dân dụng, có thể nói là ông trùm trong giới flycam.

Anh ta chỉ vào năm chiếc flycam còn lại: “Có nghĩa là mỗi người chúng ta đều có một chiếc flycam sao? Livestream mọi lúc mọi nơi như vậy, quả thật áp lực rất lớn nha.”

Ống kính livestream cá nhân có nghĩa là sẽ bị quay hình 24/7 và sẽ không có cơ hội trốn tránh.

Vậy thì lượng xem livestream của mỗi khách mời cũng sẽ trở thành một yếu tố cạnh tranh.

Hùng Khang Bình thích thú chụp lấy chiếc flycam rồi lắc.

Khán giả theo dõi góc quay này như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, bị quăng quật 360 độ.

[ Mẹ ơi!!! Muốn nôn quá! Ọe! ]

[ Tên nhóc to lớn kia tránh xa tôi ra! Nôn mất rồi! ]

[ Anh gì ơi nhẹ tay thôi, làm hỏng là phải đền đấy! ]

Chiếc flycam vất vả lắm mới chỉnh lại được góc quay, vội vàng bay xa khỏi tên to con này.

Hùng Khang Bình cười sảng khoái, đưa tay xoa mái đầu húi cua: “Có flycam Phong Cốc rồi, ít nhất an toàn của chúng ta cũng được đảm bảo, sau này có đi một mình cũng không sợ gặp nguy hiểm.”

[ Đó là điều đương nhiên, cũng phải xem thử dự án flycam Phong Cốc đã giành được bao nhiêu giải thưởng rồi chứ. ]

[ Rõ nét thật đấy, ống kính livestream này không chỉ không rung lắc mà còn phóng to màn hình lên, đến cả cái mụn trên mặt anh Hùng cũng nhìn thấy rõ ràng luôn! ]

[ Phong Cốc, Phong Cốc, không ai sánh bằng! ]

Quan Thịnh giơ ngón tay cái lên.

Anh ta thuận tay nhấc thử một trong ba chiếc vali của Úc Tử Hoài, ồ lên một tiếng: “Tiểu Úc này, cậu mang theo cái gì vậy? Sao nặng thế?”

Úc Tử Hoài đang đau đầu vì ba chiếc vali to đùng của mình, thấy Quan Thịnh chủ động giúp đỡ liền cảm kích cười với anh ta: “Đều là quần áo và đồ dùng sinh hoạt thôi.”

“Không mang theo đồ cấm chứ?” Quan Thịnh trêu chọc.

Hai mắt Úc Tử Hoài láo lia liên tục, không nói gì.

Trong số sáu vị khách mời có mặt, người mang ít hành lý nhất chính là Nhung Thu, cô như một cô bé đến tham gia chương trình sinh tồn hoang dã vậy mà chỉ đeo một cái balo.

Cô nàng thảnh thơi vừa đi vừa nhảy chân sáo phía trước khiến cho một người đàn ông đã có con gái ba tuổi như Hùng Khang Bình nhìn hết lần này đến lần khác, không nhịn được mà mỉm cười trìu mến.

Tần Túc cũng chú ý đến bóng lưng vui vẻ như được về nhà của cô, anh khẽ suy tư, sau đó xách vali lên đi theo.

Tần Túc, Quan Thịnh, Hùng Khang Bình mỗi người mang một chiếc vali nhỏ, ba người đàn ông đều có vóc dáng cao ráo, nhìn là biết thường xuyên tập luyện, cho nên dễ dàng xách vali lên đường.

Còn Tống Quy Khê mang hai chiếc vali, người mang nhiều nhất là Úc Tử Hoài.

Tống Quy Khê chật vật nhấc hai chiếc vali, nhìn thấy Quan Thịnh giúp Úc Tử Hoài, ánh mắt cô ta bỗng sáng lên.

Cô ta không tự chủ được mà nhìn về phía Tần Túc, ngượng ngùng lên tiếng: “Anh Tần, anh có thể giúp em xách một chiếc vali được không? Em xách không nổi nữa.”

Tần Túc quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó xoay người nhấc bổng Úc Tử Hoài đang chật vật di chuyển với hai chiếc vali nặng trịch lên: “Để tôi giúp cậu xách một cái.”

Úc Tử Hoài ngơ ngác, lắp bắp khuyên Tần Túc: “Anh Tần hay là anh giúp Khê Khê... à, Tống tiểu thư đi ạ? Em thấy em vẫn còn ổn.”

Tần Túc: “Không giúp cậu chắc cậu bò luôn quá.”

Tống Quy Khê xấu hổ đỏ mặt.

Quan Thịnh lặng lẽ huých khuỷu tay vào người Hùng Khang Bình.

Tên khổng lồ ngốc nghếch này mới phản ứng lại, chủ động bước tới tiếp nhận vali trong tay Tống Quy Khê.

Vừa thuận miệng nói: “Để tôi để tôi, phải bảo vệ nữ chiến sĩ của chúng ta chứ.”

Tống Quy Khê nhỏ nhẹ nói: “Cảm ơn.” Nhưng khi nhìn bóng lưng Tần Túc, trong mắt lại thoáng qua một tia ấm ức nho nhỏ.

Livestream của cô ta bùng nổ.

[ Không phải nói Tần Túc rất tốt sao? Giúp đỡ phụ nữ mà cũng không muốn thì có được gọi là tốt hay không?! ]

[ Trời đất, đây là lần đầu tôi thấy có nam khách mời từ chối thẳng thừng lời cầu xin giúp đỡ của bạn diễn nữ, thật đáng chê trách! ]

[ ....Không phải chứ, chẳng phải Tần Túc đi giúp Úc Tử Hoài sao? Chuyện này mà cũng đáng để cãi nhau được à? ]

Fan cứng biết rõ không thể dựa vào chuyện nhỏ nhặt này mà công kích bậc tiền bối trong giới liền vội vàng hòa giải.

Nhưng luôn có một vài fan cuồng não tàn của Tống Quy Khê muốn gây sự chú ý, chạy đến livestream của Tần Túc để thể hiện “sự nhiệt tình”.

[ Anh Tần của các người thật biết cách làm người nhỉ? Ăn hiếp con gái nhà người ta thì giỏi lắm sao? ]

[ Khê Khê của chúng tôi ấm ức muốn khóc rồi kìa! ]

Fan lâu năm của Tần Túc: ???

Nói linh ta linh tinh cái gì thế?

Fan lâu năm vốn đang tịnh tâm ngắm nhìn nhan sắc cực phẩm của Tần Túc, thật sự rất hiếm khi nhìn thấy anh ăn mặc đời thường như vậy.

Tài khoản Weibo của Tần Túc do người đại diện của anh quản lý, bình thường chỉ đăng ảnh và video quảng bá.

Mà Tần Túc trong ảnh và video lại không phải là “Tần Túc”.

Tần Túc sinh ra đã hợp với nghề diễn, tuy có khuôn mặt điển trai, nhưng khi đóng phim chưa bao giờ ngại bẩn, ngại xấu, ngại khổ, cộng thêm diễn xuất đỉnh cao, diễn đâu ra đấy.

Là gương mặt vàng trong làng diễn xuất chính hiệu.

Nhưng đó đều không phải “Tần Túc” mà bọn họ muốn thấy!

Fan hâm mộ thật lòng yêu thích con người thật của Tần Túc đã thèm khát những hình ảnh đời thường này từ rất lâu rồi!

Giờ đây, một đám fan dị hợm nhà khác lại chạy vào đây quấy rối, fan lâu năm của Tần Túc kiểu: .....Dao của tôi đâu rồi???

[ Cái quái gì thế? Tống tiểu thư của mấy người không có tay tự xách hành lý của mình thì thôi đi, não cũng không có luôn hả? Không thấy Anh Tần rõ ràng là đang tránh bị đẩy thuyền à? Sao nào? Bộ đang tính xào couple hả? ]

[ Tôi cá là bước tiếp theo Tống Quy Khê sẽ nói: Em là fan hâm mộ nhiều năm của anh, rất ngưỡng mộ anh, tiền bối (ọe), kiểu gì cũng dùng mấy lời kiểu này để tẩy trắng, Anh Tần của chúng tôi có muốn dính líu với cô ta đâu? ]

[ Ấm ức cái nỗi gì? Ai bảo tự mang nhiều đồ như vậy, người ta giúp là do tình nghĩa chứ có phải bổn phận gì đâu, Úc Tử Hoài ở bên cạnh luôn miệng cảm ơn còn tốt hơn cô ta đấy! Lúc nói cảm ơn anh Hùng, ánh mắt còn liếc về phía anh Tần, làm cái trò gì vậy? Có bệnh thì đi chữa đi! ]

Sóng gió trên livestream không hề ảnh hưởng đến các vị khách mời đang vất vả di chuyển.

Khu rừng rậm nguyên sinh thật sự không có lấy một con đường mòn, chỉ toàn là cỏ dại mọc um tùm.

Những tán lá che khuất ánh mặt trời, cản bớt sức nóng cho các vị khách mời, nếu không phải đi bộ dưới trời nắng chang chang như thế này, chắc chắn sẽ bị say nắng mất.

Ban đầu mọi người còn nói chuyện phiếm đôi câu, sau đó mệt mỏi thở hổn hển thì chẳng ai nói gì nữa.

Chỉ riêng Nhung Thu là khác, cô cảm thấy vô cùng vui vẻ!

Cô giống như đã trở về quê nhà, mỗi một hơi thở đều mang theo hơi thở nồng nàn của mảnh đất này.

Những đợt sóng âm thanh mà không ai biết được truyền đến tai Nhung Thu, đầy thân thiết và trìu mến.

[ Bé con từ đâu đến đây thế? Lại đây với ông cây này nghỉ một lát nào (vẫy tay vẫy tay) ]

Cành cây nhẹ nhàng lướt qua tóc cô, dịu dàng cuốn theo những chiếc lá khô rơi xuống.

Chú sóc trên cây ôm quả thông, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú: [ Tớ đưa cậu về nhà tớ nhé? Tớ có rất nhiều đồ ăn! ]

[ Nhìn tôi này nhìn tôi này! Tôi xinh đẹp hơn cái tên xấu xí nhà bên kia nhiều! ] Những bông hoa nở rộ khoe sắc, tỏa hương thơm ngát.

Nhung Thu vui vẻ cong môi cười.

Bị livestream như thế này, cô không thể đáp lại tình cảm của các bạn nhỏ được, chỉ có thể khẽ ngân nga một giai điệu không tên.

Giai điệu du dương vui tươi, trong trẻo và thuần khiết, lúc trầm lúc bổng, vừa linh động lại dịu dàng.

Gió hè dịu dàng, nước cũng dịu dàng, sự phiền muộn trong lòng dần dần tan biến.

Tiếng hát khe khẽ của Nhung Thu vang vọng xung quanh, lọt vào tai Tần Túc đang đi cách đó không xa và cả livestream.

Bàn chân đang bước của Tần Túc khựng lại, anh vô thức sải bước tiến về phía trước.

Livestream của Nhung Thu vẫn đang náo loạn vì fan hâm mộ của Tống Quy Khê không ăn hiếp được fan Tần Túc, liền trút giận sang livestream của Nhung Thu.

Khiến cho một số người qua đường vốn đến xem nhan sắc của Nhung Thu phải nổi trận lôi đình.

Một số fan của Tống Quy Khê sau khi đã trút giận xong, lại quay về livestream của cô ta tiếp tục nịnh nọt xin “vuốt ve”.

Còn một số fan cuồng “cứng đầu” vẫn tiếp tục dùng đủ loại lời lẽ mỉa mai khiêu khích.

Đúng lúc này, tiếng hát khe khẽ của Nhung Thu từ livestream vang lên trong khung cảnh yên tĩnh.

Như có ma lực, xóa tan mọi tức giận.

Dòng bình luận đột nhiên im bặt.

Khán giả trước màn hình ngây người nhìn cô gái đang di chuyển trong rừng, bên tai là tiếng hát chạm đến tận đáy lòng.

Quên đi giận dữ, quên đi ác ý.

Bị giọng hát du dương dẫn dắt đến hòn đảo xa xôi, cùng nhau du ngoạn mùa hè rực rỡ.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play