Du Niệm Nhu không đợi đệ đệ giải thích đã mạnh tay hất tay cậu ta ra, rút linh kiếm ra khỏi vỏ.

"Vạn trưởng lão, hôm nay ta đến đây là để đòi người." Nàng ta hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp nhìn về phía Du Ấu Du tràn ngập sự chán ghét như thể có thể biến thành thực thể.

Vạn trưởng lão lập tức cảm thấy có điều chẳng lành: "Không được!"

Tuy nhiên, Du Niệm Nhu chỉ hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không coi vị trưởng lão Kim Đan kỳ của ngoại môn ra gì. Năm xưa Du Bất Diệt vì muốn làm nàng ta vui lòng đã giết không biết bao nhiêu tu sĩ Kim Đan kỳ.

Nàng ta tiện tay ném một tấm phù chú cao cấp ra, Vạn trưởng lão và Khải Nam Phong định ra tay can thiệp đều bị khống chế trong trận pháp ngay lập tức.

Tiếp theo đó, Du Niệm Nhu cười khẩy, thong thả bước đến trước mặt Du Ấu Du, giọng điệu ngọt ngào nhưng đầy sát ý: "Ta sẽ không giết ngươi, ta còn không muốn làm kiếm của ta bị ô uế đâu."

Nàng ta búng nhẹ vào thân kiếm, tiếng ngân trong trẻo vang lên.

"Mồm miệng của ngươi cũng lợi hại lắm, lại cứ phải xen vào việc của ta, càng tởm hơn là đã làm bẩn tay của Trường An. Ta phải trói ngươi mang về Vân Hoa Kiếm Phái, dạy dỗ ngươi thật đàng hoàng mới được."

Du Niệm Nhu tháo món trang trí trên vỏ kiếm xuống, vật trang trí nhỏ bằng ngón tay ấy, khi được kích hoạt bằng linh lực, lập tức biến thành một sợi dây bạc óng ánh dưới ánh mặt trời, đẹp đến mê hồn.

Đây là pháp khí cao cấp mà phụ thân nàng ta tặng. Kể cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng sẽ bị trói buộc bởi nó. Hôm nay, nàng ta nhất định sẽ dùng sợi dây này dắt Du Ấu Du như dắt chó, để sỉ nhục con ranh ăn mày này!

Sợi dây bạc được nàng ta nhẹ nhàng ném ra, nó giống như một con rồng lượn đến chỗ Du Ấu Du đang chuẩn bị bỏ chạy.

Thế nhưng…

“Bịch!”

Sợi dây rơi ngay vào tay Du Ấu Du, mất hết linh khí, nằm im như thể chưa từng có chút sức mạnh nào.

Bước chân Du Ấu Du khựng lại: "..."

Đây là chiêu gì vậy?

Du Niệm Nhu ngơ ngác. Đây là lần đầu tiên nàng ta thất bại trước mặt người khác, tệ hơn nữa, người nàng ta muốn bắt chỉ là một phàm nhân mà thôi!

Nàng ta cắn chặt răng, khuôn mặt nóng bừng, ý định sỉ nhục Du Ấu Du tức thì chuyển thành sát ý.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Du Niệm Nhu nâng cao linh kiếm, Du Trường An hoảng hốt kêu lên: "Tỷ tỷ, không thể!"

Đây là Đan Đỉnh Tông, không phải Vân Hoa Kiếm Phái, nơi nàng ta có thể làm mưa làm gió!

Tiếng kêu ấy càng khiến gương mặt Du Niệm Nhu càng thêm phần lạnh lẽo: "Đệ dám cầu xin cho một con ăn mày? Yên tâm, ta chỉ lấy một bàn tay của nó thôi!"

Ngay lúc ấy, một tiếng kiếm ngân vang vọng, giống như tiếng phượng hoàng kêu, vang dội cả bầu trời.

Sắc mặt Du Niệm Nhu trắng bệch, tay nàng ta run lên, thanh linh kiếm rơi nặng nề xuống đất.

"Kinh Hồng Kiếm... Tại sao hắn lại tới?"

Du Trường An thở dài: "Ở quận Đồng Hoa xuất hiện một con dị thú Hóa Thần kỳ, chắc hẳn Bách Lý sư thúc đến để trảm dị thú, tiện thể đón chúng ta về."

Cậu chỉ khẽ nói một câu, nhưng ánh mắt lại đầy sự kính sợ nhìn về phía chân trời.

Chỉ thấy kiếm khí rực rỡ phá tan đám mây trên bầu trời Đan Đỉnh Tông, để lại một vết kiếm sâu hoắm.

Có một bóng dáng cao lớn đứng sừng sững trên vết kiếm ấy.

Ngược sáng nên không ai có thể nhìn rõ khuôn mặt y.

Chỉ thấy thanh kiếm mà y nắm ngược, toàn thân kiếm đều bị máu đặc bao bọc, những giọt máu tươi đang nhỏ giọt, nhuộm đỏ cả lưỡi kiếm.

Y không thèm lau máu, cứ để nó rơi tí tách.

Du Ấu Du nhìn chằm chằm vào người đó, vô thức quay đầu lại nhìn cây lá xung quanh.

Trên những chiếc lá xanh sẫm đã vương những giọt nước đỏ sậm, đó không phải mưa, mà là máu.

Người đó không hề bước vào trong trận pháp bảo vệ Đan Đỉnh Tông, chỉ lẳng lặng dừng lại bên ngoài.

Bên trong Đan Đỉnh Tông, một giọng nói già nua thở dài: "Bách Lý đạo hữu, tiểu bối của tông môn các ngươi đã quá đáng lắm rồi."

Người cầm thanh huyết kiếm cười lạnh, giọng điệu lười biếng đáp lại: "Biết rồi, ta sẽ dọn dẹp nó ngay."

Du Niệm Nhu phẫn nộ: "Ngươi dám! Phụ thân ta..."

"Ta không phải phụ thân ngươi." Người kia cắt ngang lời nàng ta`, giọng cực kỳ khó chịu, "Cút lên đây để chịu phạt!"

Lần này, ngay cả Khương Uyên cũng không dám bảo vệ sư muội của mình. Hắn ta ngoan ngoãn bay về phía người kia, cùng với những người khác trong Vân Hoa Kiếm Phái xếp hàng gọn gàng thành một hàng dài.

Đứng cuối hàng, Du Niệm Nhu cúi xuống nhìn Du Ấu Du đang thản nhiên nhét một sợi dây bạc đẹp đẽ vào trong túi áo.

Trong lòng Du Niệm Nhu rối loạn, đó là pháp khí mạnh nhất của nàng ta!

"Con ăn mày kia, trả lại cho ta—"

Chưa kịp dứt lời, một luồng kiếm khí từ trên cao giáng xuống đầu nàng ta, ép nàng ta cúi gập đầu xuống.

Sức mạnh ấy không hề nương tay, khiến nước mắt Du Niệm Nhu chảy ra ngay tức thì.

Vị kiếm tu kia lạnh lùng cảnh cáo: "Câm miệng."

Du Niệm Nhu cố gắng nén nước mắt, không hiểu sao lòng tự tôn và kiêu ngạo của nàng ta hoàn toàn tan biến, giống như một con chim cút ngoan ngoãn bước theo đoàn.

Vị kiếm tu hung hãn kia chỉ dừng lại một lúc, sau khi đón người xong liền cưỡi kiếm bay xa, mà đại năng trong Đan Đỉnh Tông cũng không lên tiếng nữa.

Ánh nắng mặt trời che khuất bởi kiếm khí đã trở lại, nếu không phải vài giọt máu còn đọng lại trên lá, Du Ấu Du đã nghĩ rằng tất cả chỉ là ảo giác.

Khải Nam Phong vừa chứng kiến cảnh tượng ấy, không nén nổi sự phấn khích: "Người vừa rồi là ai?"

Vạn trưởng lão nheo mắt, né tránh trả lời. Bị hắn làm phiền mãi, cuối cùng ông cũng miễn cưỡng thốt ra: "Bách Lý Không Sơn, Vân Hoa Kiếm Phái... kẻ điên."

Ông nói qua loa, vội vàng như tránh gặp đại họa.

Khi nói hai chữ cuối, ông còn rón rén liếc nhìn về phía bóng người vừa khuất xa trên trời.

Du Ấu Du không nghe rõ tên, bèn ngơ ngác hỏi lại: "Trưởng lão, ngài vừa nói gì ạ?"

Nhưng Vạn trưởng lão đã quyết tâm không nhắc đến nữa.

Ông nhìn Du Ấu Du, thở dài một tiếng: "Ta cứ tưởng ngươi có thể trở thành trụ cột mới của Đan Đỉnh Tông. Ai ngờ ngươi lại trêu chọc phải nữ nhi của Bất Diệt Kiếm Thần... Hy vọng lần này ông ta không giết tới đây."

Ông lắc đầu rồi bỏ đi.

Khải Nam Phong đột nhiên hắt hơi liên tục mấy cái, sau đó ngạc nhiên: "Đây là cái gì?"

Hắn nhặt lên một nhúm lông trắng trôi theo gió, nhìn một hồi rồi tỏ vẻ ghê tởm ném cho Du Ấu Du: "Chậc, trời ấm rồi, ngươi bắt đầu rụng lông đấy à?"

Hắn chưa bao giờ thấy cái đuôi của Du Ấu Du nên cứ đinh ninh rằng nhúm lông này là của nàng.

"......"

Du Ấu Du: "Không phải, cút đi."

Nhúm lông trắng như tuyết, mềm mại và mượt mà, còn lấp lánh ánh sáng, nhìn là biết không phải rụng từ đuôi của nàng. Đuôi nàng khô cứng, lông thì rụng lả tả vì thiếu dinh dưỡng, thậm chí còn bị hói. Quan trọng hơn, lông đuôi của nàng có màu xám.

Có lẽ vì quá tầm thường cho nên nguyên tác không hề đề cập đến việc nàng thuộc loài bán yêu nào. Nếu không phải đuôi của nàng đủ lớn và dài, lúc mới xuyên qua, Du Ấu Du đã nghi ngờ mình là chuột yêu rồi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Chắc là của con mèo hoang hay chó hoang nào đó thôi.” Du Ấu Du tiện tay nhét nhúm lông trắng vào túi, định khi nào có thời gian sẽ nghiên cứu xem tại sao lông của người khác lại đẹp như vậy.

______

Mặc dù Vạn trưởng lão lo lắng Du Bất Diệt sẽ kéo đến Đan Đỉnh Tông gây chuyện nhưng ông vẫn để Du Ấu Du vào ngoại môn.

Ngoại môn của Đan Đỉnh Tông khác xa với tưởng tượng của Du Ấu Du. Là tiên môn đứng đầu Đông Cảnh, nàng cứ ngỡ sẽ nhìn thấy cảnh tượng thần tiên phiêu diêu, mây trôi ngàn dặm. Nhưng vừa qua khỏi ngọn núi, đập vào mắt nàng là những cánh đồng thuốc mênh mông bát ngát, xa xa là những dãy nhà gỗ đơn sơ, còn có nhiều người đang xắn quần, cúi đầu làm việc trên ruộng. Nếu không phải nhận ra bộ y phục xanh trắng của đệ tử ngoại môn trên người họ, Du Ấu Du hẳn đã tưởng mình đến một trang trại nào đó.

Ở một mức độ nào đó, nàng vẫn cảm thấy sốc.

Có vài sư huynh, sư tỷ nhìn thấy hai gương mặt mới này, liền vác cuốc đi tới, thân thiện chào hỏi: “Các ngươi cũng là đệ tử mới đến à?”

Du Ấu Du gật đầu.

Họ liền nhanh chóng dẫn đường: “Để ta dẫn các ngươi đi chọn chỗ ở. Nhưng các ngươi đến muộn rồi, e rằng chỗ tốt đã bị chiếm hết mất tiêu.”

Du Ấu Du cứ ngỡ họ sẽ dẫn mình đến dãy nhà gỗ kia, nhưng không ngờ sư huynh lại đưa nàng đến trước một Truyền Tống Trận gần dược diền.

Sau khi cơn choáng váng nhẹ nhàng qua đi, Du Ấu Du mở mắt ra và phát hiện mình đang đứng giữa một ngọn núi phồn hoa.

Dùng từ “phồn hoa” để miêu tả một ngọn núi thì hơi sai, nhưng không thể phủ nhận đây là một nơi rất đẹp.

Trên ngọn núi thanh u thủy lệ này, cây cối hoa lá đua nở, mỗi một khoảng cách đều có những tiểu viện nhỏ, có cái nằm cạnh suối, có cái dựa vào cây lớn, tất cả đều mang vẻ thanh tao, tinh tế.

“Người mới đều ở dưới chân núi. Các ngươi có thể tự do chọn viện trống để ở. Ngoài ra, mỗi ngày đều có trưởng lão giảng bài trên đại điện ở đỉnh núi, nhớ đừng đi trễ.”

Hai người ngước nhìn về phía đỉnh núi, chỉ thấy đám mây trắng cuồn cuộn phía trên.

Nghĩ đến việc nhà ở dưới chân núi mà lớp học lại trên đỉnh núi, cả hai đều im lặng.

“Không sao đâu, dậy sớm một chút để lên núi cũng coi như là rèn luyện cơ thể, lời quá còn gì.” Khải Nam Phong tự an ủi bản thân.

Du Ấu Du nghiêm túc hỏi sư huynh: “Ta có thể trải chiếu nằm ngay trên đỉnh núi không?”

Vị sư huynh đó nở một nụ cười kỳ lạ: “Có thể, nhưng nhà ăn lại ở dưới chân núi, nếu muội định ngủ trên đỉnh núi, tốt nhất nên chuẩn bị sẵn Tích Cốc Đan.”

Du Ấu Du lập tức từ bỏ ý định.

Mỗi viện đều có một dáng vẻ tương tự nhau. Du Ấu Du đi một vòng, cuối cùng chọn một viện trống trải nhất.

Tiểu viện này không có cây, không có hoa, so với những viện khác thì xấu hơn hẳn. Ngay cả Khải Nam Phong cũng chê bai: “Ngươi ở đây làm gì? Ngay cả bóng mát cũng không có.”

Du Ấu Du lại rất hài lòng, nàng chỉ vào bãi đất trống đầy cỏ dại: “Ở đây có thể trồng dược liệu.”

Không thể tùy tiện hái thuốc trong dược điền của tông môn, nhưng nếu là thuốc mình tự trồng trong viện thì khác. Sinh ra trong mạt thế, Du Ấu Du rất coi trọng việc trồng trọt, nàng vừa nhìn đã thích mảnh đất này ngay.

Nghe vậy, Khải Nam Phong lập tức cảm thấy sáng tỏ. Chỉ tiếc tiểu viện của hắn chẳng có mấy chỗ trống, nhìn qua nhìn lại, hắn bắt đầu có ý định nhổ hết cây trong viện mình để trồng thuốc.

Du Ấu Du không có hành lý, may mắn là tông môn rất chu đáo. Dù là nơi ở của đệ tử ngoại môn, bên trong cũng đã có đủ các vật dụng cần thiết. So với cái động băng mà nàng từng ở, nơi này quả thực giống như một ngôi nhà ấm áp.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Du Ấu Du và Khải Nam Phong cùng nhau đến nhà ăn dùng bữa.

Nhà ăn có rất nhiều gương mặt quen thuộc, toàn là những người đã vượt qua cuộc khảo hạch. Nhìn thấy Du Ấu Du, bọn họ vừa tò mò vừa thán phục, không ngừng chào hỏi nàng.

Trong đám đông có vài người xì xào bàn tán—

“Nàng là ai thế?”

“Du Ấu Du.”

“Du Ấu Du là ai?”

“Chính là người đã thắng Tô Ý Trí đó.”

“À... nói thế thì ta biết rồi.”

Một góc nhà ăn, Tô Ý Trí cảm thấy đầu gối lại đau nhói, cậu im lặng bê bát cơm trở về viện ăn.

Những cuộc trò chuyện trong nhà ăn chưa bao giờ kết thúc. Không lâu sau đã có người nhắc đến chuyện viện ở.

Một đệ tử tỏ ra đắc ý: “May mà ta đến sớm. Vừa rồi ta thấy có người chuyển vào cái viện trống trơ trống hoác còn sót lại.”

“Thảm quá, ai mà xui xẻo phải ở chỗ đó vậy?”

“Ta cũng muốn xem thử ai lại chọn chỗ đó.”

Du Ấu Du cúi đầu ăn cơm, hoàn toàn không liên hệ cái gọi là “Trọc Viện” với mình. Nàng còn hứng thú bàn bạc với Khải Nam Phong: “Cái Trọc Viện mà bọn họ ở đâu đó, có vẻ lạ nhỉ? Chúng ta đi xem thử không?”

Đến khi nhóm đệ tử đó gặp lại nàng... ngay trước cửa tiểu viện của nàng.

“……”

“……”

Mọi người chỉ còn biết nhìn nhau ngượng ngùng, sau đó vội vàng cáo từ: “Xin lỗi đã làm phiền.”

Khải Nam Phong tỏ vẻ cảm thông: “Thì ra Trọc Viện chính là nhà của ngươi.”

Du Ấu Du: “… Xin ngươi hãy câm miệng giùm.”

______

Tại Trọc Viện, Du Ấu Du đã có giấc ngủ ngon nhất kể từ khi xuyên không đến thế giới này.

Nhưng trời vẫn chưa sáng hẳn thì nàng đã bật dậy, nhặt một viên đá rồi ném qua viện bên cạnh.

Khải Nam Phong càu nhàu một hồi nhưng vẫn ngồi dậy theo nàng.

Họ phải trèo lên núi để nghe trưởng lão giảng bài.

Con đường núi quanh co dốc đứng, bầu trời trước bình minh tối đen như mực. Mỗi bước đi của Du Ấu Du đều khiến nàng kiệt sức, đôi chân mỏi nhừ như muốn rời ra.

Khải Nam Phong cảm thấy không yên tâm. Bản thân hắn cũng mệt mỏi rã rời nhưng vẫn quay đầu nhìn lại Du Ấu Du: “Hay là để ta cõng ngươi nhé?”

“Không cần.”

Du Ấu Du thở hổn hển lắc đầu, run rẩy lấy ra một viên thuốc bổ rồi ném vào miệng, cắn răng tiếp tục đi.

May mà hồi trước đã kịp chế thuốc trong thạch thất, nếu không bây giờ chắc chắn nàng đã chết dọc đường rồi.

Cuối cùng, khi đã trèo lên đến đỉnh núi, nàng cũng không bị chảy máu mũi nữa. Có lẽ do vận động nhiều khiến thuốc phát huy tác dụng nhanh hơn.

Chẳng kịp ngắm nhìn đại điện trên đỉnh núi, Du Ấu Du vội vã nhai thêm một viên thuốc rồi chọn một góc kín để ngồi.

Ngày đầu tiên giảng bài, người đứng lớp là Vạn trưởng lão.

Ông cười tươi, giới thiệu với mọi người: “Từ giờ các ngươi đã là đệ tử ngoại môn của Đan Đỉnh Tông. Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi sẽ chính thức học tập kiến thức về đan dược.”

“Bên cạnh Linh Dược Học và Luyện Đan Cơ Bản, các ngươi còn một môn học bắt buộc nữa.”

Vạn trưởng lão vung tay, hàng chục cái cuốc nhỏ đột nhiên xuất hiện, bay về phía các đệ tử.

“Đây là cuốc của các ngươi. Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi sẽ học cách trồng linh dược tại dược diền.”

Du Ấu Du rất hào hứng. Nàng từng trồng nhiều loại cây thuốc trong mạt thế, nhưng chưa bao giờ được học cách trồng linh dược. Đây cũng là điều nàng đang lo không biết phải làm sao với mảnh đất trống trong viện của mình.

Một chiếc cuốc nhỏ bay thẳng đến chỗ nàng.

Du Ấu Du phấn khích vươn tay ra bắt lấy, nhưng... “Bịch!” – nàng bị nện thẳng xuống đất.

Đờ cờ mờ!

Sao cái cuốc này nặng thế!

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play