Muốn Phi Thăng Thì Phải Giấu Cho Kỹ Cái Đuôi Vào

Chương 1: Ba mươi văn, ngươi bán không?


2 ngày


Mùa Thanh Minh mưa nhiều, quận Đồng Hoa liên tục chìm trong bầu trời u ám suốt nửa tháng, quần áo phơi mãi không khô, ngay cả lông trên người mèo chó cũng ẩm ướt.

Du Ấu Du cầm miếng giẻ rách, vụng về lau cái đuôi của mình.

Đúng vậy, chính là cái đuôi.

Đã nửa tháng kể từ khi trọng sinh, nhưng Du Ấu Du vẫn chưa quen với sự tồn tại của thứ này.

Ngồi thì đau, nằm cũng chẳng thoải mái, đi vệ sinh thì dễ dính bẩn, tệ hơn là nó đều rụng lông bất cứ lúc nào.

Nhưng có thể sống lại một lần nữa, thêm vài cái đuôi cũng không phải là vấn đề quá lớn.

Nửa tháng trước, khi tuyết trong quận Đồng Hoa còn chưa tan hết, vị giáo sư y dược trẻ nhất thời mạt thế – Du Ấu Du – run rẩy tỉnh dậy trong giá lạnh, phát hiện mình đã trở thành một đứa trẻ bán yêu mười ba tuổi.

Sau khi sắp xếp lại ký ức của cơ thể này, cô mới biết mình đã trọng sinh thành một nhân vật phụ cùng tên trong một quyển tiểu thuyết Long Ngạo Thiên.

Long Ngạo Thiên chính là cha của thân thể này, nhưng thật đáng tiếc, mẹ cô không phải nữ chính mà là một nữ phản diện của yêu tộc.

Nam chính tên Du Bất Diệt, là một thiên tài kiếm tu. Sau khi bị giam cầm trong yêu giới, nhờ vào cái khí chất "thoạt nhìn tầm thường nhưng lại khiến người khác khó lòng rời mắt", mà được công chúa yêu tộc tín nhiệm và yêu mến, cuối cùng kết thành đạo lữ.

Nhiều năm sau, khi tu vi đã đạt đỉnh, ông ta nhân lúc công chúa khó sinh mà giết bà, sau đó tàn sát cả tộc của bà. Cuối cùng, ông ta dùng chính đứa con gái vừa mới sinh ra làm con tin để thoát khỏi yêu giới.

Với một nam chính Long Ngạo Thiên, hành vi như thế không gọi là tàn nhẫn, mà là dũng cảm, mưu trí, quyết đoán.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Chỉ là, tội nghiệp cho đứa trẻ bị mang về nhân giới.

Người sinh ra gọi là người, yêu sinh ra gọi là yêu, vậy nên người và yêu kết hợp sinh ra sẽ gọi là...

Không phải "nhân yêu", mà là "bán yêu".

Mang trong mình huyết mạch của cả hai tộc không có nghĩa là được hưởng thụ thiên phú của cả hai. Trái lại, điều này khiến cô phải chịu đựng cơn phản phệ huyết mạch mỗi tháng. Nếu vượt qua được, cô có thể tiếp tục sống; nếu không, cô sẽ bị đau đớn hành hạ đến chết.

Nếu được chăm sóc cẩn thận, thật ra đứa trẻ này vẫn có thể nuôi dưỡng và lớn lên. Nếu thêm chút linh dược, có lẽ cô có thể hồi phục sức khỏe.

Nhưng không.

Bởi vì đối với Du Bất Diệt, sự tồn tại của đứa con gái bán yêu này là một sự sỉ nhục.

Chỉ cần nhìn thấy đứa trẻ, ông ta sẽ nhớ lại khoảng thời gian bị giam cầm ở yêu giới, phải hạ mình nịnh nọt yêu nữ kia để tồn tại.

Du Bất Diệt chỉ thuận tay mang con gái theo, còn đối với công chúa yêu tộc kia, ông ta chỉ có sự căm ghét, chỉ đơn thuần lợi dụng mà thôi. Bây giờ, nhìn đứa con bán yêu này, ông ta chỉ cảm thấy ghê tởm, liền ném con bé đến quận Đồng Hoa, giao cho một bà vú già chăm sóc.

Ban đầu, bà lão tên Trương vẫn cẩn thận nuôi nấng, nhưng qua từng năm, không chỉ Du Bất Diệt chẳng hề hỏi han mà ngay cả đến thăm cũng không.

Thời gian trôi qua, bà ta cũng dần thờ ơ, thậm chí còn oán giận đứa trẻ vì khiến mình thêm phiền phức. Đến cuối cùng, bà ta đối xử với cô chẳng khác gì chó mèo, đánh đập mắng mỏ liên tục.

Nửa tháng trước, cơ thể này không chịu nổi sự phản phệ huyết mạch, chết thảm, còn Trương bà tử thì sợ hãi thu dọn đồ đạc, bỏ trốn trong đêm.

Tin tức về cái chết của đứa trẻ phải mãi về sau mới truyền đến tai nam chính, khi đó Du Bất Diệt đã cùng đạo lữ mới sinh được một cặp long phượng thai, đạt đến cái gọi là kết cục hoàn hảo. Đạo lữ của ông ta còn vui vẻ chúc mừng——

“Đứa nghiệt chủng đó chết rồi cũng tốt, vậy là trên người chàng không còn vết nhơ nào nữa.”

Cuộc đời của đứa trẻ bán yêu đó, chỉ vỏn vẹn chưa đầy trăm chữ trong sách, kết thúc như thế.

____

(Lú: Tới đây mình đổi ngôi xưng của nữ chính và xưng hô này kia cho hợp với ngữ cảnh)

Sau khi trọng sinh, Du Ấu Du được để lại một căn viện trống rỗng, đến một hạt gạo cũng không có, chỉ có vài món đồ nặng không thể mang đi.

Không có khế ước nhà nên không thể bán nhà, mấy ngày nay Du Ấu Du chạy ngược chạy xuôi, bán hết bàn ghế, cuối cùng hôm nay mới gom được hai lượng bạc.

Nàng phải chuẩn bị cho cơn phản phệ huyết mạch sắp tới, số bạc này là để mua thuốc.

Tạm thời nàng không có cách nào giải quyết vấn đề phản phệ huyết mạch hoàn toàn, nhưng may mắn là nàng vẫn nhận ra được nhiều loại dược liệu ở thế giới này. Chúng có thể dùng để chế tạo thuốc cường thân kiện thể là không thành vấn đề, ít nhất cũng có thể giúp nàng cầm cự được một thời gian.

Chỉ là thuốc bổ thì đắt đỏ, mà hiện tại nàng lại không có tiền. Giờ nàng chỉ đủ khả năng mua một ít nguyên liệu để chế thuốc giảm đau mà thôi.

Du Ấu Du nhặt một chiếc lá ngô đồng ở cổng viện, đội lên đầu làm ô che mưa, mang theo toàn bộ tài sản của mình bước ra ngoài.

Cả thành đều chìm trong làn mưa xuân xanh mướt. Lúc này, hoa ngô đồng trong thành đang vào mùa, nở rộ rực rỡ, những cánh hoa rải đầy trên con đường đá xanh phủ đầy rêu, cả tòa thành tựa như một bức tranh trắng xóa trong làn gió xuân se lạnh.

Nhìn kỹ sẽ thấy không chỉ hoa trắng, mà còn có cả những đồng tiền giấy lơ lửng bay trong gió.

Không ai thấy điều này là xui xẻo, dân cư trong quận Đồng Hoa đã quen với cảnh tượng này.

Có không ít người tinh ý chạy tới, giả vờ khóc lóc rồi tỏ vẻ quan tâm hỏi thăm liệu có cần mua quan tài hoặc đất chôn tốt hay không.

Ngành mai táng của quận Đồng Hoa rất nổi tiếng khắp Đông Cảnh.

Nơi này có khí hậu ôn hòa, nổi tiếng là nơi dưỡng bệnh, lại có Đan Đỉnh Tông đóng đô, thu hút vô số lang y muốn gia nhập tiên môn. Vì vậy, dù là phàm nhân hay tu sĩ, những người ốm yếu hay bị thương đều đổ về đây.

Người bệnh nhiều, người chết tự nhiên cũng nhiều hơn.

Phố Đông bán quan tài và hương nến, phố Tây bán dược liệu và linh đan, hai bên giao thương rất hòa thuận.

Từ đầu phố Đông đến phố Tây, Du Ấu Du đã mệt rã rời, chân run lên bần bật.

Không còn cách nào khác, cơ thể này thật sự quá yếu, đi một đoạn xa là thở không ra hơi.

Nhưng may mắn, ở đầu phố Tây, nàng đã tìm thấy loại dược liệu mình cần.

Dược liệu này có tên là Túy Tâm Hoa, trong thời mạt thế, nó được dùng để chế tạo thuốc giảm đau hiệu quả cao.

Du Ấu Du bóp bóp túi tiền, ngồi xổm xuống, giả vờ lật qua vài loại dược liệu không liên quan rồi tiện tay nhấc lên một nhánh Túy Tâm Hoa héo úa.

“Cái này giá bao nhiêu?”

Chủ quán nhìn rõ mặt nàng liền nhíu mày, theo phản xạ nhìn về phía sau nàng. Quả nhiên, hắn ta thấy một chút lông đuôi lộ ra dưới gấu váy nàng, khuôn mặt liền lộ vẻ ghét bỏ, phất tay xua đuổi: “Không bán, mau đi chỗ khác.”

Nói xong, hắn ta giật nhánh Túy Tâm Hoa lại, nhét thẳng vào giỏ thuốc.

“...”

Du Ấu Du đành lủi sang quán bên cạnh, nhưng còn chưa kịp hỏi, chủ quán đã trừng mắt: “Lão tử không bán thuốc cho yêu quái, cút xa ra!”

Nàng cũng chẳng giận, chỉ bình tĩnh bước qua quán thuốc đối diện. Ở đó, mấy chủ quán hoặc là mọc lông đầy mặt, hoặc là có tai thú, đều là yêu tộc.

Nhưng bọn họ cũng không cho Du Ấu Du chút mặt mũi nào, chưa kịp để nàng mở miệng thì họ đã lên tiếng trước.

“Muốn mua thuốc hả? Được thôi, một trăm khối linh ngọc hoặc mười ngàn lượng vàng, trả được không?”

“...” Thế sao ngươi không đi cướp luôn đi?

Bên tai Du Ấu Du vang lên những tiếng bàn tán chẳng hề kiêng dè của các chủ quán xung quanh. Bên này, đám nhân tộc xì xào:

“Đây chẳng phải là cái thứ yêu tộc kia của nhà bà Trương sao? Sao cả nhà dọn đi rồi mà nó còn ở đây?”

“Tháng trước ta còn thấy nó đứng trước cửa nhà họ Trương, lúc đó trông chẳng còn hơi sức gì, không ngờ đến bây giờ vẫn chưa chết.”

Bên kia, đám yêu tộc thì khinh bỉ:

“Lại là con tiểu tạp chủng làm ô uế huyết mạch yêu tộc chúng ta!”

“Không biết là con yêu quái vô sỉ nào lại đi dây dưa với nhân tộc mà sinh ra thứ rác rưởi này, tởm quá!”

Du Ấu Du cũng chẳng buồn bận tâm. Dù sao thì, với thân phận là bán yêu, nàng cũng coi như có chút "danh tiếng" trong khu phố này.

Nhân tộc và yêu tộc xưa nay bất hòa, vốn có một cuộc đại chiến từ năm trăm năm trước, ít có giao lưu qua lại. Nhưng quận Đồng Hoa lại nằm giáp yêu giới nên thỉnh thoảng có vài yêu quái vượt biên qua để mua bán dược liệu, vì vậy việc thấy yêu tộc ở đây cũng là chuyện bình thường.

Dù vậy, hầu hết mọi người vẫn khinh miệt yêu tộc, họ chẳng quan tâm bán yêu là gì, tất cả đều bị coi là yêu quái.

Còn yêu tộc cũng chẳng ưa nổi những kẻ có huyết thống không thuần khiết như Du Ấu Du, vừa ngửi thôi là đã thấy mùi nhân tộc trên người nàng, nhất quyết không công nhận nàng là yêu tộc.

Nguyên thân của nàng trước đây rất sợ việc ra ngoài, một là vì thân thể yếu ớt, đi xa không nổi; hai là mỗi lần ra đường, nàng đều bị bắt nạt.

Nhân tộc gọi nàng là yêu nghiệt, hắt cả thùng phân lên người nàng. Yêu tộc gọi nàng là tạp chủng, ném đá vào đuôi nàng.

Người ghét yêu, yêu khinh người, thế gian còn gì tàn nhẫn hơn.

May mà không phải ai cũng phân biệt giống loài, vẫn có một vài chủ quán tốt bụng đồng ý bán thuốc cho Du Ấu Du nên nàng cũng tạm gom đủ được phần lớn nguyên liệu.

Tiếc là, nàng đã đi đến cuối phố Tây rồi mà vẫn chưa thấy thêm nhánh Túy Tâm Hoa nào khác.

Giờ vẫn còn sớm, có lẽ buổi chiều sẽ có thêm người đi hái thuốc đến bán.

Du Ấu Du định nán lại đợi thêm, nhưng lúc này nàng vừa đói vừa mệt, chỉ có thể ngồi xuống nghỉ tạm dưới mái hiên nơi góc phố.

Trên phố, có người rao bán màn thầu, bánh thịt. Du Ấu Du liếc qua rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại. Nàng đã hỏi giá trước đó, màn thầu và bánh thịt đều hai văn tiền một cái, quá đắt.

Phía phố Đông có bánh màn thầu, một văn tiền hai cái, lát nữa về nàng sẽ mua hai cái, như vậy là có thể ăn cả ngày.

Tiết kiệm được chút nào hay chút đó, để dành tiền mua thuốc cứu mạng.

Chỉ là, những chiếc bánh thịt chiên kia thơm đến nỗi mùi hương cứ theo gió mà cuốn vào mũi nàng khiến Du Ấu Du nuốt nước miếng liên tục.

Đúng lúc Du Ấu Du đang suy nghĩ xem có nên đi mua bánh màn thầu ngay không thì bỗng nhiên một mùi cháy khét kỳ lạ bốc lên, át cả mùi thơm của bánh.

Nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, không tìm thấy nguồn phát mùi, nhưng lại thấy có một thiếu niên mặc cẩm y đứng bên kia đường. Lúc này hắn đang loay hoay với một cái đan lô, phía dưới còn có cả một trận pháp linh thạch!

Du Ấu Du bỗng phấn khích.

Thế giới này ngoài phàm nhân ra thì còn có tu sĩ, và đan tu chính là một trong số đó.

Nếu có được tiên đan, có lẽ nàng sẽ giữ được mạng, mà đối với một giáo sư y dược như nàng, những thứ này là sự hấp dẫn chết người, bởi đây chính là lĩnh vực thần bí mà kiếp trước nàng chưa bao giờ chạm tới!

Nghe nói Đan Đỉnh Tông thỉnh thoảng sẽ cho đệ tử ra ngoài rèn luyện, nhìn cách ăn mặc của thiếu niên này, chẳng lẽ hắn chính là đan tu trong truyền thuyết?

Không chỉ mình nàng nghĩ vậy, lúc này xung quanh đó cũng đã bắt đầu có nhiều người kéo đến xem.

Thiếu niên kia dọn dẹp xong đan lô, phất tay một cái, trước mặt hắn liền hiện ra cả nắm dược liệu.

Đám phàm nhân xung quanh lập tức kinh ngạc, không biết từ đâu vang lên tiếng trầm trồ.

“Đây chẳng phải là túi càn khôn trong truyền thuyết sao, đúng là lợi hại!”

Thiếu niên không cân, không đo, một hơi ném hết tất cả dược liệu vào trong đan lô.

“Đây là đan tu mà người ta hay đồn sao? Quả là lợi hại!”

Trong sự mong đợi của mọi người, thiếu niên nhanh chóng luyện đan xong.

Thế nhưng, khi hắn mở lò rồi lấy mấy viên đan dược bên trong ra, mùi cháy khét lại bốc lên lần nữa, cùng lúc đó là sự xuất hiện của mười mấy viên phế đan.

Một nửa cháy đen như than, một nửa vẫn chưa luyện hóa hết, còn nhìn rõ cả dược liệu bên trong.

Với kỹ thuật thế này, nhìn kiểu gì cũng không giống đan tu của Đan Đỉnh Tông.

Những tiếng trầm trồ khi nãy lập tức im bặt, đám đông nhanh chóng tản ra, không còn ai muốn tiếp tục theo dõi nữa.

Thiếu niên bị mất mặt, nhìn quanh một vòng, hắng giọng: “Tuy đan của ta không đẹp, nhưng đều dùng dược liệu tươi tốt nhất! Đảm bảo dược hiệu tuyệt vời!”

Mọi người liền bật cười.

“Dược hiệu tuyệt vời? Có khi ăn xong là phải đến tiệm quan tài bên phố Đông mua sẵn một cái luôn ấy chứ!” ( truyện trên app tyt )

“Ngươi thử hỏi xem có ai dám mua cái đan dược chết người của ngươi không?”

Thiếu niên đỏ mặt tía tai, hắn đang định nuốt thử một viên chưa cháy để chứng minh đan của mình không có độc thì một bóng dáng nhỏ nhắn đột nhiên nhảy ra.

Một cô bé nhanh như chớp tóm lấy tay thiếu niên, đôi mắt sáng rỡ nhìn viên đan dược như thể vừa vớ được báu vật: “Viên đan này bao nhiêu tiền?”

Du Ấu Du lúc này vô cùng phấn khích.

Trong viên đan chưa luyện xong này, nàng ngửi thấy mùi Túy Tâm Hoa, mà may mắn là nó vẫn chưa bị luyện hóa hết. Nếu nàng tách riêng Túy Tâm Hoa ra, biết đâu vẫn còn dùng được!

Thiếu niên cũng rất phấn khích.

Cuối cùng cũng có người nhìn ra giá trị của hắn rồi!

“Đan này dùng toàn dược liệu trăm năm thượng hạng, chỉ là ngoại hình...”

Thiếu niên đang thao thao bất tuyệt thì thanh âm bỗng khựng lại.

Lúc này, hắn mới nhìn rõ bộ dạng của Du Ấu Du.

Trước mắt hắn là một đứa bé gầy gò, mặt mũi nhợt nhạt như mèo hoang mắc bệnh, toàn thân chỉ có đôi mắt đen nhánh là còn sáng, lộ ra chút sinh khí.

Thiếu niên đột nhiên thấy chột dạ, cô bé này trông như sắp chết đến nơi, nếu lỡ ăn đan của hắn mà chết thật thì phải làm sao bây giờ? Hơn nữa, nhìn bộ dạng này, chắc gì cô bé đã có tiền mua.

Du Ấu Du nhìn thấu sự do dự của thiếu niên, liền động viên: “Đan là để uống, không phải để ngắm. Dù trông đẹp thì cũng có ích gì? Viên này ta mua!”

Ở phố Tây này, ba giáo chín nghề đều có, người xem thì lại vui vẻ phụ họa: “Nhóc con, cuối cùng cũng có người có mắt biết nhìn đan của ngươi rồi, sao còn không dám bán?”

“Chà, chẳng lẽ ngươi biết đan của mình có độc nên không dám bán, sợ chết người à?”

Nghe vậy, mặt thiếu niên lập tức đỏ bừng, hào sảng nhìn Du Ấu Du: “Dược liệu hồi nãy tốn của ta ba nghìn lượng bạc, nhưng dù sao thì ngươi cũng rất có mắt, hôm nay coi như ta kết giao bạn bè, ngươi cứ trả giá đi, ta bán!”

Chính là những lời này!

Du Ấu Du bóp bóp túi tiền đã gần cạn, lắc lắc đổ ra toàn bộ số tiền còn lại.

Nhưng nghĩ một lúc, nàng bèn cất lại một văn tiền.

“Ba mươi văn, ngươi bán không?”

“...”

Con nhóc này cũng đỉnh thật đấy, thật đúng là dám mở miệng!

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play