Muốn Phi Thăng Thì Phải Giấu Cho Kỹ Cái Đuôi Vào

Chương 7: Đúng là một đứa em trai ngoan


1 ngày


Vạn trưởng lão hắng giọng: "Ta sẽ không nói nhiều nữa, trực tiếp công bố đan phương đúng, ai giải được sáu vị thuốc trở lên là qua khảo hạch!"

"Vị thuốc đầu tiên, Diêm Hoàng Bá."

Những ai không chọn đúng vị này lập tức lộ vẻ chán nản.

"Vị thuốc thứ hai, Sơn Thù Du."

...

Mỗi lần đọc lên một vị thuốc, tiếng thở dài trong đám đông càng nhiều hơn, có vẻ đã có không ít người sai.

Du Ấu Du đói bụng, ngồi trên ghế đá quá lâu nên đuôi của nàng cũng tê cứng, toàn thân không thoải mái, nàng chỉ còn biết quay đầu ngó nghiêng để phân tán sự chú ý.

Kết quả vừa quay đầu lại, ánh mắt nàng va phải một đôi mắt gấu trúc khác.

Cậu thiếu niên với gương mặt tròn ngồi bên cạnh, làn da trắng mịn màng, có lẽ vì thức đêm nên đuôi mắt cậu hơi ửng đỏ, trông giống hệt một con thỏ ngây thơ.

Bỗng nhiên, cậu mở miệng, nhỏ giọng nói ra vị thuốc tiếp theo, nhanh hơn cả Vạn trưởng lão.

"Vị thuốc thứ sáu, Thiên Môn Đông."

Du Ấu Du cảm thấy cậu nhóc này có chút thú vị, nàng liền tiếp lời.

"Vị thuốc thứ bảy, Kim Anh Tử."

Cậu thiếu niên thỏ ngơ ngác nhìn nàng rồi tiếp tục: "Vị thuốc thứ tám…"

Hai người cứ thế, ngươi một câu, ta một câu, bình tĩnh đọc hết cả danh sách mười vị thuốc trước cả Vạn trưởng lão, thậm chí cả thứ tự cũng hoàn toàn chính xác.

"Ta là Tô Ý Trí." Cậu thiếu niên đột nhiên lên tiếng.

Du Ấu Du khựng lại: "Sai rồi, không có vị thuốc nào tên vậy đâu."

Mặt Tô Ý Trí lập tức đỏ bừng: "…Ta tên là Tô Ý Trí."

"Ta là Du Ấu Du."

Lúc này Tô Ý Trí mới nhận ra hai người đang ghé sát vào nhau mà nói nhỏ, mặt cậu lại càng thêm đỏ, cậu liền dịch người ra xa để giữ khoảng cách.

Lúc này, Vạn trưởng lão cũng đã đọc xong đan phương, trước mặt ông chỉ còn lại hai hộp thuốc.

"Người chọn đúng hết là Tô Ý Trí và Du Ấu Du... Ủa?" Vạn trưởng lão giật mình, nhướn mày nhìn về phía Khải Nam Phong, ông vốn nghĩ rằng hắn sẽ đúng hết, ai ngờ người còn lại lại là cô bé ra sau cùng.

Điều quan trọng hơn nữa là—

"Sao trong hộp thuốc cuối của cô bé này lại có hai vị thuốc?"

Mọi người đều ngạc nhiên, ai cũng chỉ biết có trường hợp chọn sai, chứ chưa ai thấy ai lại chọn thừa cả.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Du Ấu Du vẫn ngồi thản nhiên, nhưng giọng nói lại chắc nịch: "Vì trong đan phương vốn có vị thuốc ấy."

Tất cả mọi người đều nghĩ đến việc Vạn trưởng lão đã nói đan phương chỉ có mười vị thuốc, không ai nghi ngờ gì. Chỉ có Tô Ý Trí bỗng nhiên ngơ ngác, như thể vừa nghĩ ra điều gì đó.

Chứng kiến cảnh này, Du Niệm Nhu âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng ta đã lo lắng rằng con nhóc ăn mày này có thể vượt qua Tô Ý Trí, người xuất thân từ thế gia đan tu.

Nàng ta liếc nhìn Du Ấu Du, khẽ cười nhạt: "Đúng là khôn quá hóa dại, vẽ rắn thêm chân."

Du Ấu Du thản nhiên đáp lại: "Ta đã nói rồi, kiếm tu đừng làm ra vẻ hiểu biết về chuyện của đan tu."

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, cắt ngang lời mọi người.

"Nàng ấy không hề sai."

Khúc Thanh Diệu bước tới, dường như vô tình đứng chắn trước Du Ấu Du, bình thản nói: "Đan phương mới này là do ta lập ra, vốn dĩ có mười một vị thuốc. Việc nói mười vị chỉ là để hạ độ khó cho các ngươi."

Vị thuốc cuối cùng là Cam Thảo, chỉ có vị ngọt nhẹ, không ảnh hưởng đến dược lực, cũng không có mùi vị đặc biệt. Lý do nàng thêm vị này là vì đan dược quá đắng, Khúc Thanh Diệu nuốt không trôi.

Tất nhiên, lý do này nàng sẽ không nói ra.

Nụ cười trên mặt Du Niệm Nhu bỗng chốc cứng đờ: "Khúc đạo hữu, ý của ngươi là sao?"

"Ý ta là, người đứng đầu không phải Tô Ý Trí, mà là Du Ấu Du." Khúc Thanh Diệu lạnh lùng nhìn thẳng vào Du Niệm Nhu, giọng nói điềm tĩnh nhưng đầy cảnh cáo: "Còn nữa, Vân Hoa Kiếm Phái đừng dạy Đan Đỉnh Tông chúng ta phải làm gì."

______

Sau khi kết quả được công bố, đám người Vân Hoa Kiếm Phái rời đi với vẻ mặt lạnh lùng. Mất đi uy áp của Khương Uyên, Khải Nam Phong như trút được gánh nặng, lập tức chạy tới chỗ Du Ấu Du.

"Quả nhiên ngươi thâm tàng bất lộ, ánh mắt ta đúng là không tồi." Hắn vui mừng tự khen mình trước, sau đó nhìn Du Ấu Du từ đầu đến chân, bỗng nhận ra điều gì không ổn: "Ủa? Mới bảy ngày không gặp, sao ta thấy khí sắc ngươi tốt hơn nhiều vậy?"

Lần này Khải Nam Phong không nói đùa. Cả Tô Ý Trí và những người tham gia khảo hạch khác sau khi bị nhốt trong thạch thất bảy ngày đều lộ vẻ tiều tụy, mặt mũi bơ phờ.

Chỉ có Du Ấu Du là không giống như mọi người tưởng tượng. Không những không hốc hác mà da dẻ nàng còn hồng hào hơn.

Khải Nam Phong vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp nàng, lúc đó nàng gầy gò như vừa mới chui ra từ trong mộ, giờ nhìn đã có chút thần sắc.

Du Ấu Du bình thản trả lời: "Có lẽ là do Tích Cốc Đan có thêm tác dụng dưỡng sinh."

"Thật sao?" Khải Nam Phong gãi đầu khó hiểu: "Ta còn sáu viên Tích Cốc Đan, ngươi muốn ta cho ngươi ăn hết không?"

Du Ấu Du quay đầu, giả vờ không nghe thấy.

Phía sau nàng, đám đệ tử Đan Đỉnh Tông đang bàn tán.

"Khúc sư tỷ, sao trong thạch thất này lại không còn dược liệu nào?"

"Tủ thuốc chỉ còn vài loại dược liệu có độc thôi, còn lại đều biến mất hết cả rồi, lạ thật, cũng đâu thấy nàng mang theo gì ra đâu."

Những loại dược liệu này đối với các tiên môn vốn dĩ rất rẻ mạt nên việc thí sinh mang về cũng chẳng ai bận tâm.

Nhưng thông thường người ta chỉ lấy đi một hai vị thuốc giá trị nhất, chưa bao giờ có ai lấy hết toàn bộ như vậy!

Ánh mắt mọi người đầy vẻ ngờ vực, còn Du Ấu Du chẳng dám quay đầu lại.

Tất nhiên là không thể thấy rồi. Nàng chạm tay lên cái bụng đói của mình, vì tất cả dược liệu đã bị nàng chế thành thuốc bổ và ăn hết cả rồi, đó cũng là lý do nàng ra trễ đến vậy.

Để sống sót, đôi khi phải làm những việc trái ngược lương tâm.

Tuy nhiên, có lẽ vì sức khỏe không tốt nên nàng không chịu nổi sự bồi bổ này, trên đường về, Du Ấu Du lại bị chảy máu mũi. Khải Nam Phong hoảng hốt, lôi nàng quay về thiện đường để ăn tiết canh bổ máu.

Bữa tối ở thiện đường không náo nhiệt như ban ngày, chỉ có vài người ngồi rải rác, đa số đều là những người trẻ tham gia kỳ khảo hạch.

Những người vượt qua thì ăn mừng để hồi phục sau khi bị Tích Cốc Đan hành hạ. Còn những người không qua thì ăn còn hăng hơn, vì mai họ sẽ phải xuống núi, hôm nay phải ăn một bữa ở Đan Đỉnh Tông cho đã mới được.

Tô Ý Trí ngồi xuống đối diện Du Ấu Du, nhưng dường như nàng chỉ mải mê ăn uống, không có ý định bắt chuyện.

Cậu thiếu niên đành phải lên tiếng trước: "Làm sao ngươi biết được đan phương có mười một vị thuốc? Mười vị trước đã đủ để tạo thành đan dược hoàn chỉnh rồi, các vị thuốc khác cũng có vị ngọt, gần như giống hệt Cam Thảo."

Du Ấu Du ăn hết bát cơm rồi mới trả lời: "Gần giống hệt không có nghĩa là giống hoàn toàn. Phân tích dược phương không cho phép có bất kỳ sai sót nào."

Chính vì nhận ra sự khác biệt nhỏ nhoi đó, nàng mới mất nhiều thời gian trong thạch thất đến vậy.

Tô Ý Trí im lặng một lúc, cuối cùng có vẻ như chấp nhận, khẽ gật đầu: "Nói có lý, chắc do ta quá nôn nóng muốn giành hạng nhất."

Khải Nam Phong lập tức chen vào, gắp cho mỗi người một đũa giá đỗ: "Ăn cơm thì lo ăn đi, đừng bàn mấy chuyện mất hứng nữa."

Nói xong, Du Ấu Du chợt nhớ lại kết quả của Khải Nam Phong. Bàn luận chuyện thi cử trước mặt kẻ không qua khảo hạch đúng là hơi tàn nhẫn.

Dù sao thì bây giờ họ cũng được coi là bạn bè, Du Ấu Du suy nghĩ một chút rồi lên tiếng an ủi: "Ngươi về nhà học hành tử tế, năm sau đến thi lại là được mà."

Khải Nam Phong ngơ ngác: "Ta đã là đệ tử ngoại môn rồi, năm sau thi gì nữa?" Hắn lấy lệnh bài đệ tử ngoại môn ra: "Ta vừa mới lên núi là được cấp luôn rồi. Các ngươi không cần ghen tị, ngày mai ai cũng sẽ được phát thôi."

Du Ấu Du nhấc đũa, ngẩn người: "Ngươi có chọn đúng dược liệu nào đâu mà?"

Khải Nam Phong thản nhiên trả lời: "Đúng vậy, nhưng mỗi năm nhà ta đều quyên cho Đan Đỉnh Tông mười ngàn cỗ quan tài, năm nay còn quyên thêm mười ngàn mẫu dược điền."

"...Có tiền tốt thật đấy."

____

Du Ấu Du ăn đến no căng bụng, chậm rãi quay trở về khách viện.

Trời đã về khuya, trong Đan Đỉnh Tông chỉ còn nghe tiếng côn trùng rả rích, ánh đèn yếu ớt của trận pháp chiếu sáng lối đi, soi rõ cả bóng người đang đứng trước cửa phòng nàng.

Một thiếu niên mặc áo trắng viền chỉ vàng, tay cầm một thanh tế kiếm*, vừa nghe tiếng bước chân liền quay lại.

(*"Tế kiếm" (細劍) là loại kiếm nhỏ, mảnh và sắc bén, thường có lưỡi mỏng, dài và nhọn. Từ "tế" () trong tiếng Trung nghĩa là "mỏng, nhỏ", ám chỉ kích thước thanh kiếm. Loại kiếm này thường được thiết kế để dễ dàng thao tác, tập trung vào sự linh hoạt và độ chính xác cao trong các đòn đánh.)

Du Ấu Du dừng bước, giọng nói nhàn nhạt: "Hình như ngươi đi nhầm đường rồi?"

Thiếu niên trước mặt có khuôn mặt rất giống với Du Niệm Nhu. Cậu ta chính là hài tử thân sinh của nam chính Long Ngạo Thiên, tên Du Trường An.

Mặc dù Du Ấu Du không coi trọng thân phận này, nhưng xét về vai vế thì cậu ta còn phải gọi nàng một tiếng "tỷ tỷ".

Dù tuổi còn nhỏ, nhưng cậu ta đã chạm đến ngưỡng cửa của cảnh giới Trúc Cơ, so với thiên tài như Khương Uyên cũng không hề thua kém.

Lông mày thanh tú của Du Trường An hơi nhíu lại, cậu ta đánh giá Du Ấu Du một lúc rồi lấy ra một túi linh thạch và đưa tới: "Đây là một trăm khối linh thạch, ngươi có thể dùng để tu luyện hoặc đổi thành bạc, đủ để sống thoải mái."

Có vẻ như Du Bất Diệt dạy dỗ nhi tử cẩn thận hơn nữ nhi, Du Trường An cũng có phần kiêu ngạo như mọi tu sĩ thuộc thế hệ thứ hai của các gia tộc, nhưng ít nhất cậu ta còn biết đưa lợi ích ra trước khi mở lời.

Tuy nhiên, Du Ấu Du vẫn giữ tay trong ống tay áo, không nhận.

Du Trường An tiếp tục: "Đây chỉ là tiền đặt cọc, ngày mai ngươi đến dược điền lấy cho ta cây Ngân Ngân Thảo nhất phẩm, ta sẽ trả thêm một trăm khối linh thạch nữa."

Hai trăm khối linh thạch, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng động lòng với mức giá này, chẳng trách khi trước Tô Ý Trí đã đồng ý giao dịch với họ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tuy nhiên, cô bé thấp hơn cậu ta một cái đầu chỉ nhìn cậu ta với ánh mắt kỳ lạ, không nhận linh thạch mà hỏi ngược lại: "Ngân Ngân Thảo nhất phẩm trông thế nào? Khác gì so với Ngân Ngân Thảo bình thường?"

Du Trường An cho rằng nàng đã đồng ý, liền cẩn thận giải thích để nàng không nhầm thuốc: "Khác chứ, vì được linh lực nuôi dưỡng nên vân lá không có màu bạc mà có màu vàng. Khi hái ngươi nhớ nhổ cả gốc để linh lực không bị thất thoát."

Du Ấu Du gật đầu, lễ phép nói: "Hiểu rồi, đa tạ."

Du Trường An nhíu mày, lại đưa linh thạch ra: "Đây là tiền đặt cọc…"

Nhưng Du Ấu Du đã quay người bước vào sân: "Ta no nên buồn ngủ rồi, không tiễn. Ngày mai gặp lại."

Cánh cửa phòng nhanh chóng đóng lại, Du Trường An sững người một lúc, cúi đầu nhìn túi linh thạch vẫn còn trong tay.

Ngày mai gặp lại?

Ý nàng là không cần tiền đặt cọc, cứ lấy thuốc xong rồi trả tiền sau?

Cảm xúc phức tạp bủa vây Du Trường An khi cậu ta trở về khách viện của Vân Hoa Kiếm Phái, cậu ta còn chưa kịp vào cửa đã nghe thấy tiếng Du Niệm Nhu tức giận.

"Đều tại con ranh ăn mày đó! Để nó may mắn thành đệ tử của Đan Đỉnh Tông!" Nàng ta vò chiếc khăn che mặt thành một cục rồi ném mạnh đi.

Chiếc khăn rơi lên áo Khương Uyên, hắn ta bất đắc dĩ nhặt lại: "Ta sẽ đi tìm nó để mua…"

"Mua?" Du Niệm Nhu nghiêng đầu, cười lạnh: "Một đứa ăn mày thấp kém cũng xứng sao? Sư huynh, ngươi phải bắt nó lấy cây Ngân Ngân Thảo đến quỳ gối dâng cho ta vào ngày mai, nếu không ta sẽ chặt đứt bàn tay dơ bẩn của nó!"

"Tỷ tỷ, bây giờ nàng ta đã là đệ tử của Đan Đỉnh Tông." Du Trường An đẩy cửa, nhắc khẽ.

Du Niệm Nhu chỉ hừ nhẹ đầy khinh bỉ: "Chẳng qua chỉ là một đệ tử ngoại môn mà thôi, ta không tin Đan Đỉnh Tông sẽ vì nó mà dám đắc tội với phụ thân."

Phụ mẫu của họ luôn dạy nữ nhi phải được yêu thương và chiều chuộng, vì vậy mọi người trong nhà đều chiều chuộng nàng ta từ nhỏ đến lớn. Tính cách kiêu căng đó có thể đáng yêu trong gia đình, nhưng ra ngoài đôi khi lại trở nên quá mức ngang ngược và không biết lý lẽ.

Trong tay vẫn cầm túi linh thạch, Du Trường An bỗng nhiên thốt lên: "Tỷ tỷ, đệ thấy nàng ta cũng không đến nỗi tệ."

Lần này đi theo sư huynh ra ngoài lịch luyện, cậu ta mới biết những viên linh thạch này khiến người thường phát cuồng thế nào. Ngay cả Tô Ý Trí, đệ tử thế gia cũng phải cúi đầu vì đống linh thạch này.

Nhưng cô bé kia lại chẳng buồn nhìn tới.

Nghĩ lại, Du Trường An thấy cô gái nhỏ đó đúng là có khí chất kiên cường.

Chẳng giống như Tô Ý Trí, kẻ đã lấy tiền đặt cọc mà không làm xong việc, cuối cùng còn đòi giữ lại một nữa tiền đặt cọc!

Ở căn phòng khách hẻo lánh, Tô Ý Trí bất chợt hắt hơi ba cái liên tiếp.

_____

Sáng sớm hôm sau, Du Ấu Du vừa nhận y phục và lệnh bài của đệ tử ngoại môn xong thì đã bị Vạn trưởng lão kéo đi dược điền.

Vừa bước vào, Du Ấu Du đã cảm nhận được sự khác biệt giữa linh dược và dược liệu bình thường. Một nguồn năng lượng vô hình bao trùm khắp cả dược điền, làm dịu cơn đau ngực khi nàng đi đường quá xa.

Nàng lướt mắt nhìn quanh những cây linh dược hiếm có, chẳng có loại nào là nàng đã từng gặp qua cả.

"Nơi này toàn là linh dược nhất phẩm, ngươi có thể tùy ý chọn một cây mang đi. Nhớ đừng tốn quá nhiều thời gian, ngươi chỉ có thời gian bằng nửa chén trà thôi." Vạn trưởng lão vừa nói vừa định giới thiệu cho nàng vài loại linh dược…

Nhưng Du Ấu Du đã thẳng thừng bước đến một góc, dứt khoát nhổ tận gốc cây Ngân Ngân Thảo nhất phẩm luôn.

"Vạn trưởng lão, ta chọn xong rồi."

Vạn trưởng lão: "..."

Tại sao ngươi lại chọn đúng cây Ngân Ngân Thảo nhất phẩm duy nhất trong dược điền này! Đồ càng hiếm thì càng quý ngươi có biết không!

Vạn trưởng lão mặt mày nhăn nhó đưa Du Ấu Du ra ngoài, ông bắt đầu nghi ngờ liệu cô bé này có phải là gián điệp của gia tộc lớn nào trà trộn vào Đan Đỉnh Tông hay không, nếu không sao lại có mắt nhìn hàng tốt đến vậy!

Bên ngoài đã có rất đông người đợi sẵn.

Thấy Du Ấu Du ra, Du Trường An lập tức tiến lại, đưa tay ra đòi thuốc.

Nhưng dường như Du Ấu Du không nhìn thấy cậu ta, nàng đưa cây Ngân Ngân Thảo nhất phẩm cho Khải Nam Phong, hắn cũng nhanh chóng cất nó vào túi càn khôn.

Lúc nàng quay lại thì thấy Du Trường An vẫn đang chìa tay ra trước mặt.

Cậu ta đang muốn làm gì vậy?

Chỉ sau một thoáng suy nghĩ, Du Ấu Du liền chìa tay ra, nhiệt tình bắt tay cậu.

Đúng là một đứa đệ đệ ngoan, thật may mắn khi tối qua cậu ta đã đến và bảo nàng phải chọn linh dược nào là tốt nhất.

"Buổi sáng tốt lành, buổi sáng tốt lành!"

Du Trường An thì chẳng thấy tốt lành gì cả, cậu ta sững sờ đứng yên tại chỗ.

Những người khác cũng nhìn cảnh này với vẻ ngơ ngác. Mãi một lúc sau, Du Niệm Nhu mới nhìn chằm chằm vào đệ đệ mình với ánh mắt như vừa thấy quỷ.

"Ngươi kéo ta đến đây từ sáng sớm là để ta chứng kiến ngươi thân thiết với con nhóc ăn mày như thế nào sao?"

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play