Bên ngoài thạch thất, bầu không khí cũng vô cùng căng thẳng.
Kể từ sau Khúc Thanh Diệu, đã nhiều năm rồi Đan Đỉnh Tông không có đệ tử nào sở hữu tư chất đỉnh cao.
Không chỉ các trưởng lão ngoại môn của Đan Đỉnh Tông đang chú ý đến cuộc khảo hạch, mà ngay cả đám người Vân Hoa Kiếm Phái cũng đứng quan sát từ xa.
Dĩ nhiên, mục tiêu của họ chỉ là cây linh dược nhất phẩm Ngân Ngân Thảo.
Du Niệm Nhu nhìn Khương Uyên, vẻ mặt đầy nghi ngờ: “Sư huynh, ngươi chắc rằng tên tiểu tử nhà họ Tô sẽ giành được hạng nhất sao?”
Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Khương Uyên bỗng nở nụ cười hòa nhã, cúi đầu nhẫn nại giải thích: “Tô Ý Trí đích thực là đệ tử xuất sắc nhất của Tô gia Bắc Cảnh, nhưng vì hắn xuất thân từ chi thứ, bị dòng chính chèn ép nên mới phải đến Đan Đỉnh Tông. Vì vậy, sư muội cứ yên tâm, hạng nhất chắc chắn sẽ thuộc về hắn.”
“Ngay cả khi không được, chúng ta về tông môn nhờ phụ thân giúp đỡ cũng được mà…”
Du Trường An chưa nói hết câu thì đã bị Du Niệm Nhu cắt ngang: “Không được, lần này chúng ta đã nói rõ ràng rằng chúng ta sẽ tự mình giải quyết khó khăn, để những kẻ lắm lời kia phải câm miệng!”
Nàng ta khẽ nâng chiếc cằm thanh tú, đôi mắt ánh lên sự kiên quyết.
Ngay từ khi sinh ra, Du Niệm Nhu đã được nuông chiều, yêu thương đủ đường, chưa bao giờ phải chịu bất kỳ ấm ức nào.
Ăn uống là linh thực quý giá, mặc trên người là pháp y được chế tạo từ thiên tài địa bảo, sử dụng Linh Khí và bảo kiếm đỉnh cấp nhất. Chính vì vậy, người ngoài luôn cho rằng tu vi của nàng ta có được đều là nhờ vào tài nguyên dồi dào mà phụ thân nàng ta cung cấp. Bề ngoài thì tỏ ra kính trọng, nhưng sau lưng lại thường hay khinh thường nàng ta.
Mười hai tuổi đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí đỉnh phong, nếu là người khác hẳn đã được ca tụng là thiên tài.
Nhưng đối với nàng ta, mọi người chỉ buông một câu nhạt nhẽo:
“Du sư muội thật may mắn khi có một người phụ thân tốt.”
Lần này nàng ta xuất sơn lịch luyện chính là để chứng minh thực lực của mình cho những kẻ đó thấy, nhưng không may lại gặp phải dị thú bạo loạn ở quận Đồng Hoa khiến gương mặt nàng ta bị thương.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nếu trở về tông môn với vết sẹo trên mặt để cầu xin phụ thân giúp đỡ, há chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?
Nếu Tô Ý Trí không giành được cây Ngân Ngân Thảo, nàng ta sẽ dùng linh thạch để mua lại từ người khác. Nếu người đó không chịu thì kiếm của nàng ta sẽ lên tiếng thay cho lời nói.
Phụ thân từng dạy nàng ta rằng, trong giới tu chân kẻ mạnh ăn kẻ yếu, kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết. Vì vậy, những hành động này của nàng ta hoàn toàn không có gì sai trái.
Du Niệm Nhu nắm chặt thanh bảo kiếm, vật trang trí lông thú màu bạc trên vỏ kiếm của nàng ta phất phơ trong gió.
Cây Ngân Ngân Thảo đó, nàng ta nhất định phải có được!
_____
Tại khu vực khảo hạch.
Vạn trưởng lão từ từ uống cạn chén trà sữa, thay từ trà nhài sang trà Đại Hồng Bào, giọng nói có phần lo lắng: “Lạ thật, ngày đầu tiên Tô Ý Trí đã tìm được chín loại dược liệu, nhưng đây đã là ngày thứ sáu rồi, sao hắn vẫn chưa tìm ra vị thuốc cuối cùng?”
Khúc Thanh Diệu hỏi ngược lại: “Không phải người nghi hắn là gián điệp sao?”
Câu hỏi này khiến Vạn trưởng lão cười gượng gạo: “Dù hắn có là gián điệp đi chăng nữa, chúng ta vẫn có thể dùng tình cảm để cảm hóa và bồi dưỡng mà, chắc chắn có thể kéo hắn về phe ta, trở thành trụ cột tương lai của Đan Đỉnh Tông!”
Ánh mắt Khúc Thanh Diệu quét qua từng căn thạch thất kín đáo.
Người giải được đan phương ngày càng nhiều, Tô Ý Trí vẫn dẫn đầu với chín điểm sáng trên cửa. Duy chỉ có hai căn thạch thất là im ắng, từ đầu đến cuối không hề có chút động tĩnh nào.
Đột nhiên, Khúc Thanh Diệu ngẩng đầu, đôi môi khẽ mở: “Ra rồi.”
Dường như ngay khi nàng vừa nói xong, cửa thạch thất của Tô Ý Trí bất ngờ tỏa sáng lần thứ mười, hắn ta là người đầu tiên hoàn thành kỳ khảo hạch!
Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc hơn cả là thạch thất bên cạnh – vốn im lìm suốt sáu ngày – lại đồng thời phát sáng mười lần liên tiếp. Cả hai cánh cửa mở ra gần như cùng lúc, không thể phân biệt được ai ra trước.
Mọi người đều sững sờ, chẳng lẽ lại có thiên tài nào đã giải được toàn bộ đan phương chỉ trong một lần?
Bầu không khí bỗng trở nên ngưng đọng, chỉ riêng Vạn trưởng lão là có gương mặt rạng rỡ.
Quá tuyệt! Thiên tài này chắc chắn không phải gián điệp chứ?
Hơn nữa, người này đến tận ngày cuối mới tỏa sáng rực rỡ, tâm tính thận trọng, ý chí kiên cường, điều này càng khiến Vạn trưởng lão vô cùng hài lòng.
“Giỏi, giỏi, giỏi!” Ông liên tiếp khen ngợi ba lần, chăm chú nhìn cánh cửa thạch thất, chờ đợi xem người kia là ai.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người...
Khải Nam Phong vui vẻ bước ra!
Vạn trưởng lão đánh giá Khải Nam Phong từ đầu đến chân, cuối cùng hài lòng gật đầu: “Tên tiểu tử này mặt mũi khôi ngô tuấn tú, phong thái xuất chúng, rõ ràng không phải gián điệp. Không hổ là trụ cột tương lai của Đan Đỉnh Tông chúng ta, nếu bồi dưỡng tốt sẽ không thua kém Tô Ý Trí.”
Khúc Thanh Diệu lặng lẽ liếc nhìn hắn một cái: “Xem ra Đan Đỉnh Tông chúng ta có khá nhiều trụ cột tương lai.”
Cùng lúc đó, một thiếu niên khác cũng bước ra, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt vẫn còn chút bầu bĩnh trẻ con, làn da trắng như tuyết, đuôi mắt hơi ửng đỏ, trông vô cùng ngây thơ đáng yêu.
Thì ra Tô Ý Trí vẫn chỉ là một thiếu niên nhỏ tuổi.
Khuôn mặt cậu ta lộ rõ vẻ mơ hồ, như đang mải mê suy nghĩ điều gì đó. Vừa bước ra ngoài thì bị vấp ngã. Nhưng thay vì đứng dậy, cậu lại nôn khan một lúc.
Khải Nam Phong giật mình, vội vã chạy đến kéo cậu ta dậy.
“Người huynh đệ, ngươi ăn Tích Cốc Đan rồi phải không? Ấy da, ta cũng thử một viên rồi, vị của nó đúng là một lời khó nói hết. May mà trong túi càn khôn của ta vẫn còn vài cái bánh bao thịt, không thì chẳng biết làm sao sống nổi với thứ đó.”
Tô Ý Trí khẽ thở dài: “...Ừ.”
Thấy Tô Ý Trí đã ra ngoài, Du Niệm Nhu không còn giữ nổi bình tĩnh, nàng ta lập tức phóng người bay thẳng về phía trước.
Nhưng đệ tử Đan Đỉnh Tông lập tức ngăn nàng ta lại: “Cuộc khảo hạch chưa kết thúc, đạo hữu không phải người trong tông, không tiện vào trong.”
Du Niệm Nhu ôm kiếm, hừ lạnh một tiếng: “Người đầu tiên đã ra rồi, nên cho hắn nhận phần thưởng của người đứng đầu chứ?”
Tô Ý Trí bị gọi tên, cậu chậm chạp ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng ta một cái, rồi lại lơ đãng cúi xuống tiếp tục đờ đẫn, chẳng hề có ý muốn đứng lên.
Vạn trưởng lão nhẹ nhàng giải thích: “Phải đợi đến ngày mai, sau khi khảo hạch kết thúc mới có thể kiểm tra câu trả lời của từng người. Bây giờ vẫn chưa biết ai là người đứng đầu.”
Khải Nam Phong tự tin vỗ ngực, chen vào nói: “Đúng vậy, dù ta ra sau hắn một chút, nhưng biết đâu hắn sai hết còn ta đúng hết thì sao?”
Sự tự tin và ngạo khí này khiến Vạn trưởng lão cảm thấy vô cùng hài lòng, không hổ danh là đệ tử ông đang nhắm trúng.
Du Niệm Nhu cầm ngang thanh kiếm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Khải Nam Phong, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế không động thủ trong tông môn.
Nàng ta lạnh giọng: “Được, vậy ta chờ thêm một ngày nữa.”
Ánh sao thưa dần, bình minh dần ló rạng, một đêm nữa lại trôi qua.
Ngày thứ bảy của cuộc khảo hạch đã đến.
Vào ngày này, các thiếu niên trong thạch thất lần lượt bước ra, nét mặt của họ lộ rõ vui buồn khác nhau. Họ tụ tập lại tại khu vực khảo hạch, chờ tiếng chuông vang lên để biết kết quả cuối cùng.
Trời đã gần về chiều, Du Niệm Nhu đợi cả ngày mà vẫn không kìm được sự nóng ruột. Không hiểu sao vết thương trên mặt nàng ta lại bắt đầu đau trở lại, nàng ta chỉ muốn nhanh chóng lấy được cây Ngân Ngân Thảo kia.
Nàng ta cao giọng hỏi: “Mọi người đều đã ra hết, sao còn chưa kết thúc nữa?”
Vạn trưởng lão cau mày, trong lòng vốn đã chán ghét nàng ta, nhưng khổ nỗi sau lưng nàng ta có một đại năng Hóa Thần kỳ, ông không dám đắc tội.
Ông chỉ tay về phía trước: “Vẫn còn một người chưa ra kìa.”
Theo hướng chỉ tay của ông, Du Niệm Nhu mới nhận ra rằng đúng là vẫn còn một cánh cửa thạch thất đóng kín, có lẽ vì nó không hề có chút động tĩnh suốt bảy ngày qua nên đã bị mọi người quên lãng.
“Đến giờ vẫn chưa ra, chắc hẳn là kẻ vô dụng không vượt qua nổi khảo hạch rồi.” Du Niệm Nhu nói với giọng đầy chắc chắn, như thể đó là điều hiển nhiên: “Hà tất phải tốn thời gian cho kẻ đó?”
Đây là bài học mà nàng ta đã học được từ phụ thân Du Bất Diệt của mình. Không cần phải thương hại kẻ yếu.
“Đúng là giỏi thật, việc gì cũng lo toan, ai không biết còn tưởng ngươi là chưởng môn của Đan Đỉnh Tông đấy.”
Khải Nam Phong không nhịn được nữa, liền mỉa mai lại. Từ lúc bước ra không thấy Du Ấu Du đâu, hắn đã đoán người còn lại trong thạch thất chính là nàng.
Vạn trưởng lão âm thầm mừng rỡ, tên tiểu tử này còn chưa vào tông mà đã biết bảo vệ thể diện cho Đan Đỉnh Tông rồi!
Du Niệm Nhu liếc nhìn Khải Nam Phong, cuối cùng cũng nhận ra hắn: “Thì ra là ngươi, vậy người còn lại… là con nhóc ăn mày mà ngươi cõng lên núi hôm trước sao?”
Nàng ta khẽ nghiêng đầu, nụ cười ngọt ngào pha lẫn chút giễu cợt hiện lên. Nếu chỉ nhìn khuôn mặt, ai cũng nghĩ nàng ta là một thiếu nữ duyên dáng đáng yêu.
Nhưng lời nàng ta nói ra lại là một câu như thế này:
“Đã bảy ngày không có động tĩnh gì, liệu có khi nào nó đã chết trong đó rồi không?”
Một cơn giận bùng lên trong lòng Khải Nam Phong.
Hắn bật dậy định phản bác, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Khương Uyên quét qua, dưới uy áp linh lực của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, Khải Nam Phong chỉ có thể buộc phải ngã ngửa trên mặt đất.
Đó chính là sự khác biệt giữa người tu hành và phàm nhân.
Khải Nam Phong nằm úp mặt xuống đất, hít sâu một hơi, rồi gượng gạo nở một nụ cười.
Hắn mở miệng, giọng nói đầy châm chọc: “Nói người khác là ăn mày, ta thấy các ngươi nhìn chẳng khác gì bảo phê long*.”
(*"Bảo phê long" (宝批龙) là một cụm từ trong tiếng Quảng Đông, được dịch sang tiếng Việt là "bao pì lóng" hoặc "bao phê long." Đây là một từ lóng, mang tính mỉa mai, chế giễu, không phải từ ngữ tích cực. Nó thường được dùng để chỉ những người ăn mặc lòe loẹt, khoe khoang nhưng thực chất không có giá trị, năng lực hoặc địa vị. Nói cách khác, "bảo phê long" dùng để chế nhạo những người cố tỏ ra hào nhoáng, bóng bẩy nhưng lại không xứng đáng hoặc không có thực lực, mang ý nghĩa châm biếm là "hữu danh vô thực.")
Hắn nói bằng giọng địa phương quậnĐồng Hoa, đám người Vân Hoa Kiếm Phái không hiểu nổi.
Nhưng Khương Uyên cảm thấy đây chắc chắn không phải lời hay ý đẹp gì, hắn ta bèn quay sang hỏi Vạn trưởng lão: “Hắn vừa nói gì?”
Trán Vạn trưởng lão lấm tấm mồ hôi lạnh, ông chỉ là trưởng lão ngoại môn, không dám chọc vào Vân Hoa Kiếm Phái. Nhưng cũng không thể để đệ tử ông chọn trúng bị chém chết bởi mấy tên kiếm tu này được!
Ông đành phải cắn răng nói bừa: “Hắn… hắn nói các vị đúng là nhan trung chi long (rồng trong biển người), thật đáng ngưỡng mộ. Hắn biết sai rồi, sẽ không tái phạm nữa.”
Bảo phê long = nhân trung chi long?
Nghe cũng không có gì sai.
Khương Uyên còn định hỏi tiếp “bảo phê” là gì, nhưng lúc này Du Niệm Nhu đã rút kiếm ra.
“Chuông vang là kết thúc phải không?” Nàng ta xoay kiếm trong tay, Vạn trưởng lão trợn mắt nhìn nàng ta, nhưng cũng không làm gì được khi thấy nàng ta niệm Ngự Kiếm Quyết.
“Vậy để ta khiến nó vang ngay bây giờ!”
Thanh phi kiếm sáng rực ánh quang hoa lộng lẫy, mang theo lực va chạm khổng lồ lao thẳng về phía chiếc chuông cổ, ngay giây tiếp theo, cả ngọn núi khảo hạch vang lên âm thanh chuông trầm hùng dồn dập.
Du Niệm Nhu khẽ nhếch môi.
Nhưng ngay khi tiếng chuông ngân lên, một ánh sáng rực rỡ bất ngờ bùng lên từ cánh cửa thạch thất vốn đã đóng kín bảy ngày qua.
Không phải chỉ một, mà là mười đạo ánh sáng hợp lại thành một!
Khi tiếng chuông chưa tan hết, cánh cửa đã im lìm suốt bảy ngày cuối cùng cũng bật mở.
Một bóng dáng nhỏ bé từ từ bước ra.
Điều đầu tiên đập vào mắt mọi người là đôi chân trần chi chít vết thương và nứt nẻ vì lạnh, bên trên là bộ quần áo cũ kỹ sờn rách. Chiếc váy rộng thùng thình lết trên mặt đất khiến cô bé trông vô cùng nhỏ bé, làn da trắng bệch không còn chút máu, chỉ có đôi mắt to đen láy như mắt mèo, đen nhánh và lạnh lẽo như một hồ nước sâu.
Đây rõ ràng là dáng vẻ của một đứa trẻ mồ côi.
Du Niệm Nhu nhìn xuống cô bé, nhận ra ngay đó chính là đứa nhỏ hôm trước vẫn cản đường nàng ta. ( truyện trên app tyt )
“Đúng là ra kịp lúc trước khi chuông vang.” Nàng ta thu kiếm lại, cười nhạt: “Nhưng ta nghĩ ngươi chỉ đặt đại mười loại dược liệu vào thôi, phải không?”
Vừa dứt lời, Khải Nam Phong lập tức thấy mình như bị một mũi tên đâm trúng đầu gối, liền lảng tránh nhìn sang chỗ khác, giả vờ như không nghe thấy.
Du Ấu Du cảm thấy phiền phức, nàng bị nhốt trong thạch thất bảy ngày liền mới ra được, tâm trạng vô cùng tệ.
Nàng hờ hững liếc nhìn Du Niệm Nhu: “Mấy kẻ luyện kiếm đừng dạy đám luyện đan chúng ta cách làm việc.”
Không đợi Du Niệm Nhu mở miệng, Khương Uyên đã lạnh lùng rút kiếm ra, chuẩn bị dạy dỗ con nha đầu ngạo mạn không biết trời cao đất dày này.
Nhưng ngay khi hắn ta vừa động, Khúc Thanh Diệu đã nhanh chóng bay đến, túm lấy Du Ấu Du ném thẳng vào đám người rồi một mình đứng chắn trước mặt bọn trẻ.
Nàng lạnh giọng cảnh cáo: “Dù hai tông môn chúng ta có quan hệ thân thiết, nhưng không có nghĩa là ngươi có quyền can thiệp vào cuộc khảo hạch của chúng ta!”
“Được thôi.” Khương Uyên thu kiếm lại, không chút biểu cảm nhìn chằm chằm Du Ấu Du: “Vậy ta sẽ đợi đến khi cuộc khảo hạch kết thúc.”
Tim Khúc Thanh Diệu khẽ trùng xuống.
Ai trong giới tu chân cũng biết rằng dòng dõi của Du Bất Diệt vô cùng bao che khuyết điểm. Giờ đây Du Ấu Du còn đang ở Đan Đỉnh Tông nên đám người Vân Hoa Kiếm Phái sẽ không động thủ. Nhưng nếu cô bé này không vượt qua được khảo hạch và buộc phải rời khỏi đây...
Khương Uyên sẽ chẳng nể mặt một người phàm.
Sinh mạng của phàm nhân trong mắt các tu sĩ, chỉ là chuyện trong một ý niệm mà thôi.
Khúc Thanh Diệu cũng không thể làm gì khác ngoài việc hy vọng cô bé có thể tự mình vượt qua cuộc khảo hạch này, mặc dù...
Khả năng đó gần như là bằng không