Sau khi cửa đá đóng lại, một trận pháp linh thạch phát sáng, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, khiến cả căn thạch thất sáng như ban ngày.
Bên trong không gian khá rộng rãi, với đủ đầy bàn ghế, giường chiếu.
Điểm nổi bật nhất là chiếc tủ thuốc lớn, bên trong có một trăm ngăn chứa dược liệu không được đánh dấu. Du Ấu Du mở từng ngăn ra xem, phát hiện mỗi ngăn đều chứa một loại dược liệu khác nhau.
Trên bàn cũng có mười ngăn thuốc, xem ra nhiệm vụ của nàng là chọn đúng mười loại dược liệu từ tủ thuốc để đặt vào đó.
“Xuyên Tục Đoạn.”
“Thổ Phục Linh.”
...
Những loại dược liệu này đều rất phổ biến, không có thứ linh dược trong truyền thuyết nào cả, cũng dễ hiểu thôi, dù sao cũng phải suy xét đến các đứa trẻ phàm nhân chưa từng được tiếp xúc với những loại dược liệu cao cấp.
Nhưng khi đang kiểm tra đến giữa chừng, ánh mắt của Du Ấu Du bỗng sáng lên.
Một loại dược liệu mà nàng chưa từng thấy qua xuất hiện.
Ở mạt thế, điều kiện sống vô cùng khắc nghiệt, không chỉ không khí và đất đai cũng bị ô nhiễm nghiêm trọng, mà khắp nơi còn đầy rẫy thây ma. Thường thì cây thuốc còn chưa kịp trưởng thành đã bị thây ma giẫm đạp nát bấy rồi.
Trong điều kiện tồi tệ như vậy, nhiều loại thực vật đã tuyệt chủng, ngay cả loài Kim Ngân Hoa bình thường cũng có thể bán với giá trên trời, các chuyên gia y học cũng buộc phải tận dụng tối đa các loại thuốc mà họ có trong tay.
Với tư cách là một giáo sư y học hàng đầu trong căn cứ nhân loại, Du Ấu Di hoàn toàn được xem xét hết hệ thống cơ sở dữ liệu của nơi đó nên nàng đã học được tất cả các tên và công dụng của những loại dược liệu.
Dù vậy, nàng vẫn chưa được thấy chúng trong thực tế. Bây giờ, khi nhìn thấy những dược liệu khô này, nàng không tránh khỏi có chút khó phân biệt.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
“Lá hình lông chim, đơn lá đơn hoa...” Du Ấu Du cầm một cây thuốc khô lên quan sát hồi lâu rồi đưa lên mũi ngửi thử, cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng, nàng thử bứt một ít nhấm thử.
Người của mạt thế chính là vậy, ai cũng dám liều như Thần Nông mà nếm đủ các loại thảo dược.
“Vị đắng chát, hậu ngọt, hơi tê lưỡi.”
Ánh mắt Du Ấu Du bỗng sáng lên.
“Đây chẳng phải là Độc Diệp Hoa trong truyền thuyết sao?”
Độc Diệp Hoa, một loại thảo dược cầm máu tuyệt vời. Trong mạt thế, nơi mà việc chân tay bị thương là chuyện thường như cơm bữa, loại thảo dược này có thể bán với giá trên trời ở trong chợ đen, lên đến hàng vạn, thậm chí còn không có để bán. Ngay cả Du Ấu Du ở kiếp trước cũng chỉ có được một lá, còn bông hoa có công hiệu mạnh nhất thì nàng chưa từng được chạm vào.
Trong đầu nàng lập tức hiện ra hàng chục phương thuốc lấy Độc Diệp Hoa làm nguyên liệu chính. Trước kia không có điều kiện, bây giờ cuối cùng nàng cũng có cơ hội ra tay rồi!
Ánh mắt Du Ấu Du nóng rực nhìn chằm chằm vào Độc Diệp Hoa, mất một lúc lâu nàng mới kìm nén được cảm xúc của mình.
Nàng tiếp tục kiểm tra các dược liệu khác.
“Bạch Giới Tử.” Ồ, hàng bình thường.
“Xuyên Tâm Liên.” Hừ, chẳng có gì đặc biệt.
“Ngân Ngân Thảo... thảo thảo thảo?!!”
Du Ấu Du vội vàng bấu chặt lấy cái đuôi của mình, dùng cơn đau để giữ tỉnh táo, sợ rằng bản thân không kiềm được sẽ lao vào cắn ngấu nghiến thứ này.
Ngân Ngân Thảo? Loại thảo dược có giá lên đến hàng triệu trên chợ đen? So với nó, Độc Diệp Hoa chẳng là cái thá gì!
Nếu uống thuốc giảm đau chế từ Ngân Ngân Thảo, đến thây ma có cắn mất nửa cái đầu thì cũng chẳng cảm thấy gì!
Chỉ tiếc rằng, Du Ấu Du hơi tiếc nuối vuốt ve cây thảo khô.
Ngân Ngân Thảo càng tươi thì dược lực càng mạnh. Cây thảo này đã bị phơi khô rồi.
Giá mà có Ngân Ngân Thảo tươi thì tốt biết mấy...
_____
Bên ngoài thạch thất, Vạn trưởng lão đang cầm bình trà, thêm chút sữa bò tươi vào, rồi còn cho thêm hai viên đường phèn nữa.
Khúc Thanh Diệu đứng khoanh tay bên cạnh, vẻ mặt lạnh nhạt, trông như một cây tùng đứng thẳng trên đỉnh núi tuyết.
Vạn trưởng lão đưa cho nàng một ly trà sữa: “Uống một cốc không?”
Khúc Thanh Diệu lắc đầu: “Không cần.”
Vạn trưởng lão cũng không thất vọng, uống một ngụm trà, rồi thấp giọng nói: “Không biết đám nhóc năm nay thế nào, nếu lại không có ai ra hồn, Đan Đỉnh Tông chúng ta sẽ lại bị các tông môn khác cười vào mặt mất thôi.” ( truyện trên app T Y T )
Khúc Thanh Diệu không nói gì, nhưng ánh mắt thoáng nét trầm tư.
Đông Cảnh có Đan Đỉnh Tông, Tây Cảnh có Linh Dược Cốc, Nam Cảnh có Hồi Xuân Môn, Bắc Cảnh có Huyền Hồ Phái.
Bốn đại môn phái về y đạo này thường hay cạnh tranh lẫn nhau. Ba môn phái kia đều có lịch sử cả ngàn năm, nội bộ đều được các thế gia y đạo chống lưng. Trong khi đó, Đan Đỉnh Tông chỉ mới được thành lập từ năm trăm năm trước, sau trận chiến giữa nhân tộc và yêu tộc, do các tán tu tập hợp lại mà hình thành.
Đan Đỉnh Tông thua kém các môn phái khác về mọi mặt, ngay cả yêu cầu tuyển chọn đệ tử cũng thể hiện điều đó. Các môn phái khác chỉ chọn đệ tử có linh căn, còn hầu hết đệ tử của họ đều là thế hệ thứ hai của các gia tộc y đạo. Chỉ có Đan Đỉnh Tông là không giới hạn điều kiện này.
Hai người im lặng một lúc, rồi đột nhiên một căn thạch thất phía trước lóe sáng.
Vạn trưởng lão sờ sờ cái đầu trọc, nét mặt có phần giãn ra: “Không ngờ đã có người tìm ra được một vị thuốc rồi, khá lắm, đệ tử nhà nào thế?”
Tốc độ tìm ra dược liệu nhanh như vậy, chắc chắn là con nhà thế gia y đạo hoặc đan tu.
Khúc Thanh Diệu liếc mắt một cái, điềm đạm đáp: “Là thứ tử nhà họ Tô ở Bắc Cảnh, Tô Ý Trí.”
Tô gia là gia tộc đan tu nổi tiếng ở Bắc Cảnh, có uy danh lớn trong Huyền Hồ Phái. Theo lý, Tô Ý Chí đáng lẽ phải gia nhập Huyền Hồ Phái, không hiểu sao lại đến Đan Đỉnh Tông.
Vạn trưởng lão lập tức cảnh giác: “Cẩn thận, đừng để hắn đến đây làm gián điệp, lấy cắp đan phương của chúng ta.”
Ánh mắt của Khúc Thanh Diệu thoáng chút kỳ lạ, trầm ngâm một lúc mới nói: “E rằng Huyền Hồ Phái chẳng thèm để mắt đến đan phương của chúng ta đâu.”
Dù sao thì người ta cũng là tông môn lâu đời nhất.
"..."
Vạn trưởng lão chỉ biết uống một ngụm trà sữa để che giấu sự xấu hổ của mình.
Dằm trong tym.
_____
Có lẽ vì ở khách viện rảnh rỗi nên đám người Du Niệm Nhu cũng đến.
Vết thương trên mặt Du Niệm Nhu đã gần như khỏi hẳn, chỉ có điều vẫn còn một vết sẹo rất mờ trên má không chịu biến mất, khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp của nàng ta trở nên có chút khiếm khuyết.
Nàng ta cực kỳ để ý đến dung mạo của mình, mỗi khi có ai nhìn đến, nàng ta đều cảm thấy không thoải mái, nghĩ rằng họ đang chăm chăm nhìn vào vết sẹo đó.
Khương Uyên thấy vậy, cúi đầu dịu dàng trấn an: “Sư muội đừng lo, ta đảm bảo, bảy ngày sau khuôn mặt của muội sẽ hoàn toàn hồi phục như cũ.”
Du Niệm Nhu hừ một tiếng, quay mặt đi: “Ngươi đâu phải đan tu, ngươi hứa thì có ích gì? Các ngươi đều giống họ, tất cả đều vô dụng như nhau!”
Việc các trưởng lão của Đan Đỉnh Tông ai nấy đều đóng cửa bế quan luyện đan, hoặc đi xa cứu người, tìm mãi mới được một vị ở lại trong tông mà họ lại không chịu dành thời gian chữa trị cho nàng ta, khiến Du Niệm Nhu vốn được vạn người nâng niu ở Vân Hoa Kiếm Phái cực kỳ bực bội.
Khương Uyên bị nàng ta mắng mà chỉ cười gượng gạo.
Du Trường An đứng bên cạnh kéo kéo tay áo của tỷ tỷ, nhắc nhở: “Tỷ tỷ, gần đây dị thú thường xuyên nổi loạn tấn công người dân, các đan tu bận rộn cứu chữa người dân nên không cố tình làm lơ tỷ đâu.”
Sắc mặt Du Niệm Nhu dịu đi một chút, nàng ta quay lại nhìn Khương Uyên: “Sư huynh vừa định nói gì?”
Khương Uyên bất đắc dĩ cười, nhỏ giọng nói: “Hôm qua ta nghe nói trong dược điền của Đan Đỉnh Tông có một cây Ngân Ngân Thảo, bảy ngày nữa sẽ trưởng thành.”
Ngân Ngân Thảo là thần dược chữa lành vết thương, rất tốt trong việc tái tạo da, dùng để trị sẹo chắc chắn không thành vấn đề.
Dù đã quen với những thứ tốt đẹp, nhưng nghe đến đây, mắt Du Niệm Nhu cũng khẽ động.
Nhưng nàng ta vẫn khinh thường: “Chẳng qua cũng chỉ là một loại dược liệu phàm tục không có linh lực mà thôi, có thì cũng chẳng ích gì.”
Khương Uyên bổ sung: “Cây Ngân Ngân Thảo đó mọc trong dược điền linh dược nhất phẩm.”
Ánh mắt Du Niệm Nhu thoáng biến đổi.
Thảo dược phàm tục nếu có thể hấp thụ linh lực sẽ trở thành linh dược, nhưng ngàn vạn cây thuốc cũng chưa chắc có được một cây biến thành linh dược.
Nếu cây Ngân Ngân Thảo kia mọc trong linh dược điền thì nó đã trở thành linh dược rồi! Điều này khiến nó quý giá gấp nhiều lần so với linh dược nhất phẩm bình thường.
Nhưng Du Niệm Nhu vẫn cau mũi nhìn bóng lưng Khúc Thanh Diệu ở phía trước, khó chịu nói: “Người của Đan Đỉnh Tông keo kiệt lắm, hôm qua ta chỉ lấy mấy bình đan dược mà đã thấy bọn họ đã xót đến phát đau. Giờ ta muốn lấy thảo dược, chắc gì họ đã chịu cho.”
Đan tu luôn coi dược liệu là mạng sống của mình, những loại thảo dược quý hiếm thường được họ giữ kỹ. Mặc dù cây Ngân Ngân Thảo này chỉ là loại linh dược cấp thấp nhất, nhưng bởi vì quá hiếm, không biết đám đan tu nghèo nàn kia có chịu bán hay không.
Khương Uyên tự tin cười nhếch môi.
“Sư muội đừng lo, lần này người đứng đầu cuộc khảo hạch chắc chắn là tiểu tử nhà họ Tô.”
“Tối qua ta đã gặp hắn, đưa trước một trăm linh thạch làm tiền đặt cọc, bảy ngày nữa, hắn sẽ mang cây Ngân Ngân Thảo đến cho muội.”
_____
Đến ngày thứ hai của cuộc khảo hạch, đã có người giải được đan phương, mỗi khi có ai đặt đúng một loại dược liệu vào trong ngăn, cửa thạch thất sẽ lóe sáng một lần.
Cửa thạch thất của Tô Ý Chí đã sáng lên ba lần.
Khúc Thanh Diệu nhìn lướt qua từng căn thạch thất, cuối cùng dừng lại ở chỗ của Du Ấu Du.
Nơi đó vẫn im ắng, không hề có chút động tĩnh.
Khúc Thanh Diệu còn nhớ cô bé đó. Nếu đoán không nhầm thì nàng chỉ là một đứa trẻ xuất thân nghèo khó, có lẽ còn chưa bao giờ được học cách phân biệt dược liệu chứ nói gì đến việc giải đan phương.
Thật đáng tiếc, một đứa trẻ vừa lương thiện vừa mạnh mẽ như vậy, e rằng không thể vượt qua được khảo hạch để ở lại Đan Đỉnh Tông. Khúc Thanh Diệu dự định khi tiễn nàng xuống núi sẽ cẩn thận khám bệnh cho nàng một lần nữa.
Nhớ lại đôi mắt trong veo ngây thơ của cô bé, Khúc Thanh Diệu khẽ thở dài.
Số phận thật quá tàn nhẫn với những kẻ yếu đuối.
…
“Số mệnh đúng là đang chiếu cố ta!”
Bên trong thạch thất, Du Ấu Du như một con chuột sa vào lu gạo. Những loại dược liệu đã tuyệt chủng mà trước kia nàng chỉ thấy trong kho tư liệu, giờ đây lại nằm ngay trong bàn tay nàng!
Hương thơm của những cây thuốc khiến Du Ấu Du say mê, nàng lập tức chìm đắm trong công việc. Với một thái độ cẩn trọng, nàng tỉ mỉ đối chiếu tất cả những gì mình nhớ trong kho tư liệu, cẩn thận phân loại và sắp xếp lại các dược liệu theo từng công dụng.
Đây là một quá trình dài đằng đẵng, vì chỉ cần nhầm lẫn một chút là hỏng hết.
Sau khi đã ghi nhớ hết tất cả dược liệu, cơ thể nàng mệt mỏi rã rời, ngã gục xuống đất.
Vì tập trung quá mức, bây giờ nàng mới nhận ra mình đói đến mức đau dạ dày.
Du Ấu Du nằm nghỉ một lát rồi từ từ bò dậy.
Nếu nàng nhớ không lầm thì trên bàn có để bảy viên Tích Cốc Đan mà Đan Đỉnh Tông cung cấp. Chỉ cần uống một viên là có thể no cả ngày mà không phải lo chuyện ăn uống hay bài tiết, nó đúng là món đồ cứu cánh cho những tu sĩ cấp thấp.
Quả nhiên, nàng tìm được một lọ sứ trắng đựng Tích Cốc Đan.
Đang đói đến mờ mắt, Du Ấu Du lập tức nhét một viên vào miệng, nhưng ngay lập tức, khuôn mặt trắng bệch của nàng chuyển thành màu gan lợn.
Nàng đã nghe đồn rằng Tích Cốc Đan rất khó nuốt, nhưng chưa từng bận tâm. Kiếp trước nàng toàn phải uống loại nước dinh dưỡng nhạt nhẽo, kiếp này thì sống khổ sống cực với màn thầu mỗi ngày, có gì mà không chịu nổi cơ chứ?
Nhưng ngay khi Tích Cốc Đan vừa vào miệng…
Du Ấu Du chưa bao giờ ăn gián, nhưng khi hương vị của viên đan dược này nổ tung trên vị giác của nàng, không hiểu sao nàng lại liên tưởng ngay đến một con thây ma gián có cánh!
Ọe!
So với viên đan dược này, thứ nước dinh dưỡng thời mạt thế bỗng trở nên ngon lành như nước ngọt có ga.
Kể từ khi trọng sinh, lần đầu tiên Du Ấu Du cảm thấy thèm thuồng hương vị của thứ nước dinh dưỡng đó.