Du Ấu Du cảm thấy cuộc đời mình thật quá đỗi gian nan.
Một bên nàng đang cố gắng từ chối màn thầu, còn bên kia, Khải Nam Phong lại đang cố gắng nhét thêm cho nàng một cái khác.
Khải Nam Phong nước mắt lưng tròng, nói: “Ta đã làm ngươi bị thương, lại chưa cứu được ngươi. Ngươi hãy để ta làm việc cuối cùng này cho ngươi đi! Biết đâu ăn no rồi, ngươi sẽ có sức chờ người đến cứu?”
Du Ấu Du nhổ hết đống vụn màn thầu trong miệng ra, dùng hết sức để hét lên: “Không cần tốn sức cứu ta!”
Còn cứu mạng cái quỷ gì? Người huynh đệ, ngươi đừng hại ta chết là ta đã đội ơn lắm rồi!
Câu nói của Du Ấu Du làm Khúc Thanh Diệu cùng đám đan tu đang bị chặn lại sững sờ.
Đệ tử của Đan Đỉnh Tông thường xuyên ra ngoài cứu chữa bệnh nhân, đã quen với cảnh tượng người khác vì muốn sống mà tranh cướp đan dược, thậm chí có kẻ còn dùng vũ lực để ép đan tu cứu mình.
Tuy cô bé trước mặt bọn họ nhìn có vẻ yếu đuối, thương tích chồng chất, nhưng thái độ đối với sinh tử lại thản nhiên đến không ngờ, chẳng hề ép buộc đan tu phải cứu mình.
Sắc mặt của Khúc Thanh Diệu thoáng thay đổi.
Khải Nam Phong nghẹn ngào, giọng nói cũng khàn khàn: “Nhưng ta vẫn muốn cố gắng thêm một chút nữa.”
Du Ấu Du nỗ lực xoay người, muốn tránh xa khỏi cái ma trảo đang cố gắng nhồi màn thầu của hắn, khó khăn mở miệng: “Ngươi đi cứu người khác đi.”
Ngộ chịu hết nổi rồi, cầu xin ngươi đấy, tha cho ta đi!
Đám đan tu không nghe rõ Khải Nam Phong nói gì, chỉ nghĩ rằng Du Ấu Du đang nói với Khúc Thanh Diệu.
Câu nói này vừa dứt, ngay cả những đan tu đã quen với sinh tử cũng không nhịn được mà thở dài cảm thán.
Cô bé đứng xa như thế, chắc chắn không nhìn rõ vết thương trên mặt của Du Niệm Nhu chỉ là một vết thương nhỏ, vậy mà bản thân đang cận kề cái chết vẫn sẵn sàng nhường cơ hội cứu chữa cho người khác.
Đúng là một cô bé tốt bụng, ngây thơ và thiện lương biết bao!
So với cảnh Du Niệm Nhu được cưng chiều thái quá bên kia, thái độ ủy thế hiếp người của đám người Vân Hoa Kiếm Phái trông cực kỳ khó coi.
Đan tu vốn có tính tình lương thiện, ánh mắt kính trọng ban đầu của họ nhìn Du Niệm Nhu bây giờ đã chuyển thành ánh mắt trách móc.
Nhìn xem, các ngươi còn định gây khó dễ cho người khác sao? Đúng là đáng xấu hổ!
Khúc Thanh Diệu không thể đứng nhìn thêm được nữa.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Linh khí trên người nàng bùng phát, một luồng hỏa diễm bùng lên, mạnh mẽ đẩy lui kiếm của Khương Uyên.
Sắc mặt Khương Uyên tối sầm: “Khúc đạo hữu, ngươi có ý gì đây?”
“Ta muốn cứu người.”
Khương Uyên nhắc nhở nàng: “Sư muội Niệm Nhu của ta là nữ nhi duy nhất của Bất Diệt Kiếm Thần. Còn con nhóc kia chỉ là...”
Hắn ta liếc nhìn Du Ấu Du từ xa, ánh mắt lạnh nhạt như băng, chẳng buồn nói tiếp.
Cô bé co ro trên mặt đất trong bộ quần áo rách nát, lấm lem bùn đất và máu, bên cạnh là những chiếc màn thầu thô sơ lăn lóc từ cái bọc cũng tả tơi không kém. Cảnh tượng này đã cho thấy thân phận bần hàn đê tiện của nàng một cách rõ ràng.
So với Du Niệm Nhu cao quý bên kia, Du Ấu Du chẳng khác nào một hạt cát trong vũng bùn, trong khi Du Niệm Nhu là vầng trăng sáng treo trên cao.
Khúc Thanh Diệu thừa biết Khương Uyên muốn nói gì.
“Con nhóc kia cũng chỉ là một phàm nhân hèn mọn ti tiện mà thôi.”
Khúc Thanh Diệu khựng lại một chút. Khương Uyên cứ ngỡ nàng đã thông suốt, nhưng không ngờ nàng lại bước thẳng về phía trước, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Trong Đan Đỉnh Tông của ta, tất cả sinh mệnh đều bình đẳng.”
Khúc Thanh Diệu đi thẳng đến bên Du Ấu Du, nhìn cô bé đang hấp hối nằm trên mặt đất.
Cô bé nhỏ nhắn như một con mèo con, máu chảy từ cổ tay gầy gò của nàng, nhỏ từng giọt xuống đất, vẽ nên những đường cong đỏ tươi trên làn da tái nhợt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt Khúc Thanh Diệu bỗng thấy cay xè.
Thế nhưng, ngay khi nàng định cúi xuống xem xét vết thương, Du Ấu Du đột nhiên động đậy.
Thuốc giảm đau cuối cùng cũng phát huy tác dụng.
Không hổ danh là loại thuốc được gọi là “Uống một viên, dù bị thây ma cắn đứt chân cũng có thể chạy trốn” trong mạt thế!
Du Ấu Du nắm lấy tay Khúc Thanh Diệu, mượn lực ngồi bật dậy.
“Cảm ơn.”
Nàng liếc nhìn đống màn thầu phía sau, thở dài đầy tiếc rẻ khi thấy chúng không thể ăn được nữa. Cảm thấy mặt mình ướt át khó chịu, nàng tiện tay dùng ống tay áo lau qua loa.
Tệ hơn nữa, từ việc thất khiếu chảy máu, cả khuôn mặt nàng bây giờ đều loang lổ máu.
Cảnh tượng xác chết đầy máu vùng dậy, nhưng trông dáng vẻ của nàng lại…
Còn khá khỏe mạnh?
Những người chứng kiến cảnh này: “…”
Khải Nam Phong sợ hãi kêu lên, thanh âm lắp bắp: “Ngươi... ngươi chưa chết sao? Rõ ràng lúc nãy ngươi còn sắp ngất đi luôn mà?”
Máu mũi vẫn không ngừng chảy, Du Ấu Du vừa lau vừa đáp bâng quơ: “À, có lẽ là nhờ màn thầu của ngươi đấy.”
Khải Nam Phong lập tức giơ nửa cái màn thầu còn lại lên, háo hức nói: “Vậy để ta cho ngươi thêm một cái nữa nhé?”
Du Ấu Du: “Biến!”
Khúc Thanh Diệu cau mày, bất ngờ quan sát Du Ấu Du kỹ hơn.
Du Ấu Du chưa bắt đầu tu luyện nên trên người không có chút yêu khí nào. Thêm vào đó, hôm nay nàng mặc chiếc váy rộng của Hoa thẩm tặng, che kín cả cái đuôi. Nếu không đạt đến cảnh giới nhất định, không ai có thể nhận ra Du Ấu Du là yêu.
Hơn nữa, bán yêu là giống loài hiếm thấy, ít người biết đến hiện tượng phản phệ huyết mạch. Điều đó chỉ làm cho người bệnh đau đớn đến chết, và ngoài việc hai dòng máu hỗn loạn trong kinh mạch dẫn đến xuất huyết thì những người khác khó lòng mà phát hiện ra điều gì bất thường được.
Khúc Thanh Diệu cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, nhưng cũng không tìm thấy điều gì lạ, chỉ có thể cho rằng Du Ấu Du quá yếu đuối mà thôi.
Kết luận này khiến đám đan tu rất thương cảm. Khi sắp xếp phòng khách cho đám thiếu niên tham gia khảo hạch, người khác phải ở chung tám người một phòng, nhưng Du Ấu Du lại được chia hẳn một phòng riêng.
Du Ấu Du tắm xong, nằm dài trên giường mân mê cái đuôi của mình, cảm thấy rất hài lòng.
Điều kiện sống trước kia quá khó khăn, đến lông đuôi cũng rối lại thành từng búi. Nhưng ở đây, nhờ xà phòng thơm hảo hạng của Đan Đỉnh Tông, lông đuôi của nàng giờ đã mềm mại, mượt mà, vuốt còn thấy sướng tay nữa.
Nếu không phải Khải Nam Phong cứ khăng khăng đòi chăm sóc “người mắc bệnh lạ” là nàng, khiến đám đan tu cảm động mà cho hắn ở căn phòng kế bên thì mọi thứ đã hoàn hảo hơn nhiều.
Đúng như dự đoán, Khải Nam Phong lại không chịu yên thân mà mò sang phòng nàng.
Vừa bước vào cửa, hắn đã giật mình: “Ban ngày ban mặt, sao ngươi lại nằm úp mặt xuống giường thế này?”
Nhìn thoáng qua, hắn cứ tưởng nàng lại sắp chết nữa rồi đấy.
Du Ấu Du không biểu lộ cảm xúc, từ từ ngẩng đầu lên, nhưng trước khi máu mũi kịp chảy xuống thì nàng lại cúi xuống lần nữa.
Phản phệ huyết mạch dang lui dần, làn da của nàng đã không còn chảy máu nữa, nhưng máu mũi thì vẫn không ngừng tí tách rơi.
Lúc này, Khải Nam Phong mới nhận ra dưới đầu nàng có một cái bát, bên trong đã đầy một nửa máu mũi.
Chỉ liếc nhìn, hắn đã không dám nhìn tiếp, đồng cảm nói: “Vậy lát nữa chúng ta đến thiện đường, ta sẽ gọi một phần tiết canh, bồi bổ máu cho ngươi.”
Du Ấu Du vừa bỏ thêm viên thuốc giảm đau vào miệng vừa gật đầu: “Ta cũng thấy vậy.”
Từ khi đến thế giới này, nàng chưa bao giờ được ăn món nào ngon, tiết canh đúng là một món ăn tuyệt vời.
Khải Nam Phong hứng thú bừng bừng mà kể chuyện bát quái: “Ngươi có biết không? Lúc trước Khúc sư tỷ không chữa trị cho nữ nhi của Bất Diệt Kiếm Thần, thế là tên Khương Uyên kia liền dẫn sư muội của hắn chạy thẳng vào nội môn, ép trưởng lão Đan Đỉnh Tông phải đích thân chữa trị cho nàng ta.”
“Kết quả là khi trưởng lão vừa nhìn, vết thương của Du Niệm Nhu đã đóng vảy từ lâu rồi, ha ha ha.”
“Trưởng lão bảo rằng với thân phận là tu sĩ, vết thương nhỏ như vậy chỉ cần vài ngày là tự lành. Nhưng nàng ta lại sợ để lại sẹo nên không chỉ lấy đi hơn mười bình đan dược mà còn nhất quyết đòi ở lại Đan Đỉnh Tông, nói là sợ vết thương tái phát, phải đợi đến lúc xác định mình đã khỏi hẳn thì mới đi.”
Du Ấu Du nghe rất say sưa. Trong nguyên tác, cuốn tiểu thuyết này chỉ mô tả việc Du Bất Diệt giết địch thăng cấp, nhưng lại không khắc họa chi tiết những câu chuyện thú vị xoay quanh các nhân vật phụ.
Việc Vân Hoa Kiếm Phái ra sức bảo vệ Du Niệm Nhu, Du Ấu Du cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Theo nguyên tác, gã phụ thân cặn bã kia rất cưng chiều Du Niệm Nhu, bởi chính mẫu thân của nàng ta là người đã giúp ông ta trốn thoát khỏi yêu giới, bà ta cũng là chính thất trong số vô vàn hồng nhan tri kỷ của nam chính, là nữ chính Thôi Năng Nhi trong câu chuyện này.
Đã là nữ chính thì đương nhiên sẽ không phải là một nhân vật tầm thường. Thôi Năng Nhi là nữ nhi duy nhất của một thế gia lớn ở Tây Cảnh, trong một lần ra ngoài lịch luyện thì bị yêu tộc bắt cóc, lưu lạc trở thành tỳ nữ của công chúa yêu tộc.
Sau đó, bà ta gặp được Du Bất Diệt. Hai người ngay lập tức dính phải tiếng sét ái tình, cùng nhau tính kế hại chết mẫu thân của Du Ấu Du rồi chạy trốn về nhân giới. Nửa năm sau, bọn họ sinh ra cặp song sinh Du Niệm Nhu và Du Trường An.
Nói cách khác, ngay khi Du Ấu Du còn trong bụng mẫu thân, hai kẻ đó đã nhấp nhô cùng nhau rồi!
Vì Thôi Năng Nhi là nữ chính nên bà ta không phải kẻ thứ ba ác độc mà là chân ái băng tuyết thông minh.
Còn thân phận của Du Niệm Nhu, tất nhiên so với một con tạp chủng bán yêu như Du Ấu Du thì tốt hơn gấp vạn lần.
Theo tính cách “sát phạt quyết đoán” của gã phụ thân cặn bã, Du Ấu Du chắc chắn rằng chỉ cần nàng đứng ra vạch trần tội lỗi của nhà ông ta thì kiếm của lão tu sĩ Hóa Thần kia sẽ lập tức chém bay đầu nàng.
May thay, ông ta đã sớm quên mất rằng mình còn có một đứa nữ nhi bị ném vào quận Đồng Hoa này.
Sau khi Khải Nam Phong tán gẫu đến tối, Du Ấu Du nhét một cục bông vào mũi rồi cùng hắn đi đến thiện đường của Đan Đỉnh Tông dùng bữa tối.
Những tu sĩ dưới Kim Đan vẫn cần ăn uống như bình thường. Tuy ăn Tích Cốc Đan rồi sẽ không cần ăn nhưng mùi vị của nó rất khó nuốt, nghe nói nó có mùi giống một con gián nên chẳng ai nguyện ý dùng cảm, cũng chính vì thế mà thiện đường vẫn luôn nhộn nhịp.
Khải Nam Phong hào phóng gọi hẳn một nồi tiết canh lớn, bưng đến một góc rồi ngồi ăn cùng Du Ấu Du.
Hai người vừa định bắt đầu ăn thì bên kia đột nhiên có chút xôn xao.
Thì ra đám người Vân Hoa Kiếm Phái cũng đến ăn.
Khương Uyên và Du Trường An mỗi người một bên hộ tống Du Niệm Nhu. Hai kiếm tu khác nhanh chóng đi lấy thức ăn, chẳng mấy chốc đã có hơn chục món được bày ra.
Nhưng từ đầu đến cuối, tâm trạng Du Niệm Nhu đều không tốt, ngay cả tấm khăn che mặt cũng không buồn tháo xuống chứ đừng nói là ăn uống.
Nhìn đống thịt cá đầy ắp trên bàn của họ, Du Ấu Du bỗng cảm thấy tô tiết canh trước mặt cũng trở nên kém hấp dẫn, tẻ nhạt vô vị đến lạ.
Kiếp trước, nàng chưa từng được ăn món gì ngon lành trong mạt thế. Đến kiếp này làm bán yêu cũng chẳng khá hơn, đôi mắt của Du Ấu Dao cũng muốn dán vào bên đó luôn rồi.
Khải Nam Phong lại hiểu lầm rằng nàng đang buồn vì chuyện hôm nay bị bắt nạt, liền lên tiếng an ủi: “Đừng buồn nữa, chẳng qua nàng ta có một người phụ thân tốt mà thôi. Ai bảo nàng ta họ Du, còn ngươi họ Ngư cơ chứ... À, mà ta vẫn chưa biết tên ngươi, ngươi tên là gì?”
Du Ấu Du liếc nhìn hắn: “Du Ấu Du.”
Khải Nam Phong bĩu môi: “Ngư Du Du? Ai đặt tên này cho ngươi vậy, quê mùa chết đi được.”
“...”
Du Ấu Du không thèm tranh luận với hắn, chỉ chăm chú nhìn vào miếng sách bò to nhất trong tô tiết canh rồi gắp lên.
Hừ, nàng biết chắc rằng với đầu óc của tên này thì sẽ không liên kết nổi việc nàng và Du Niệm Nhu có mối quan hệ gì. Đương nhiên, người bình thường cũng sẽ chẳng ai nghĩ hai người họ là tỷ muội.
Đúng lúc này, Du Ấu Du bỗng cảm thấy có một ánh mắt dừng lại trên người mình, nàng vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ngay ánh mắt cau có của Khương Uyên.
Rõ ràng hắn ta đang đổ hết mọi lỗi lầm trong ngày hôm nay lên đầu nàng.
Đáng tiếc, Du Ấu Du chẳng thèm để ý đến hắn ta, rất thản nhiên gắp miếng sách bò bỏ vào miệng, nhai một cách ngon lành.
Khương Uyên lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, nhưng kết quả chỉ thấy nàng ăn càng ngày càng ngon miệng, không chỉ ăn hết bốn bát cơm mà còn chấm nước sốt để ăn kèm hai cái màn thầu lớn!
“...”
Khương Uyên nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy hơi đói.
Nhưng đúng lúc hắn ta chuẩn bị cầm đũa thì —
“Ta chẳng có hứng ăn nữa, đồ ăn của Đan Đỉnh Tông quá thô thiển, đến cả chó cũng chẳng thèm ăn.” Du Niệm Nhu đứng dậy bỏ đi.
Khương Uyên: “...”
Gâu?
____
Cuộc khảo hạch ngày hôm sau diễn ra đúng theo kế hoạch, tất cả mọi người đều được dẫn lên đỉnh núi.
Vì là kỳ khảo hạch chính thức nên ngoài Khúc Thanh Diệu, còn có một vị trưởng lão ngoại môn khác đến giám sát.
“Khảo hạch ngoại môn của Đan Đỉnh Tông không xem linh căn, cũng không yêu cầu các ngươi phải luyện đan, mà chỉ đánh giá sự hiểu biết của các ngươi về dược liệu.” Vạn trưởng lão với cái trán sáng bóng cười hiền từ giải thích quy tắc cho đám thiếu niên trước mặt.
Để trở thành đệ tử ngoại môn của Đan Đỉnh Tông, không yêu cầu phải luyện đan mà chỉ cần có kiến thức về dược liệu và các phương thuốc cơ bản. Nếu khảo hạch ngoại môn mà yêu cầu luyện đan thì có lẽ họ sẽ bỏ lỡ vô số nhân tài tốt. Còn về linh căn thì cũng không quan trọng, hầu hết các đệ tử ngoại môn cuối cùng sẽ ở lại Đan Đỉnh Tông để trồng trọt và xử lý dược liệu, những công việc này không yêu cầu linh lực.
“Bài khảo hạch năm nay là thế này.”
Vạn trưởng lão phẩy nhẹ tay, luồng linh lực màu xanh như một dải lụa nâng hơn trăm chiếc hộp lên, sau đó từng chiếc một rơi vào tay những thiếu niên đang chuẩn bị khảo hạch.
Du Ấu Du mở hộp ra xem, phát hiện bên trong là một viên đan dược to bằng hạt đậu.
“Đây là viên đan dược mới được nghiên cứu bởi đệ tử nội môn tháng trước, vẫn chưa được tiết lộ phương thuốc, nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết, nó gồm mười loại dược liệu.”
“Trên đỉnh núi này có hàng trăm gian thạch thất khép kín, bên trong có đặt một trăm loại dược liệu. Trong vòng bảy ngày, các ngươi phải tìm ra đúng mười loại dược liệu đã được dùng để chế ra viên thuốc này!”
“Người hoàn thành đầu tiên sẽ được quyền tự do chọn một cây linh dược nhất phẩm từ dược điền!”
Linh dược nhất phẩm!
Đôi mắt Du Ấu Du lập tức sáng rực.
Dù nàng không biết thứ đó là gì, nhưng nghe thôi đã thấy rất lợi hại, biết đâu lại có loại dược liệu nào đó có thể chữa trị việc phản phệ huyết mạch của nàng thì sao?
Đan Đỉnh Tông hào phóng quá đi!
Khải Nam Phong lập tức lớn tiếng hỏi: “Vạn trưởng lão, trong dược điền có...”
Nhưng trước khi Du Ấu Du kịp nghe xem gã ngốc kia lại hỏi câu hỏi ngớ ngẩn nào, trước mắt nàng bỗng lóe lên một ánh sáng, và khi mở mắt ra lần nữa, nàng đã ở trong một gian thạch thất.
“Rầm!”
Một tiếng động trầm đục vang lên, cánh cửa đá đóng lại.