Muốn Phi Thăng Thì Phải Giấu Cho Kỹ Cái Đuôi Vào

Chương 3: Ngươi dẫm vào đuôi ta rồi!


2 ngày


Sau nửa canh giờ lắc lư trên xe bò, Du Ấu Du cuối cùng cũng đã đến trước cổng núi của Đan Đỉnh Tông.

Đúng như Khải Nam Phong đã nói, ngày Đan Đỉnh Tông mở cổng núi hằng năm đều thu hút rất nhiều bệnh nhân đến cầu thuốc. Có không ít người từ các quận khác của Đông Cảnh kéo đến.

Trời chỉ vừa mới hửng sáng, nhưng trước cổng núi đã tụ tập hơn nghìn người. Những vị trí tốt đều bị chiếm hết, thậm chí người ta còn trèo lên cây để giành chỗ.

Du Ấu Du không thể chen vào.

Phía trước còn có hai người đang cãi nhau vì chỗ ngồi: “Ngươi tránh ra, ta đã đến đây để chiếm chỗ từ tối qua rồi!”

“Ta còn đến từ sáng hôm qua đây này! Ta chỉ vừa mới đi nhà xí một chút thì ngươi đã chiếm mất chỗ của ta!”

“Ha! Gần đây làm gì có nhà xí, ngươi dám đi bậy trước cổng tiên môn à?”

“...”

Du Ấu Du nhìn mặt đất với vẻ cảnh giác, quyết định vòng qua khu vực đó.

Đúng lúc này, có người gọi nàng:

“Này! Tiểu Ngư?”

Khải Nam Phong lớn tiếng gọi. Hắn không biết tên của Du Ấu Du, chỉ nghe Hoa thẩm gọi một lần là “Du nha đầu” nên đành gọi đại.

Dù bị nàng lừa mất hai lượng bạc mười ngày trước, nhưng khi thấy Du Ấu Du thật sự nghe lời mà đến, tâm trạng Khải Nam Phong cũng khá hơn.

Vừa lớn giọng gọi, hắn vừa bảo gã sai vặt bên cạnh dẫn Du Ấu Du lên phía trước.

Nhờ có người giúp đỡ, cuối cùng Du Ấu Du cũng chen được lên phía trước.

Nhìn quanh một lượt, nàng không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Ngươi đã chiếm chỗ này từ hôm qua sao?”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Khải Nam Phong lắc đầu: “Không, ta vừa mới đến.”

“Thế sao lại giành được chỗ tốt thế này?”

Khải Nam Phong bối rối: “Cần phải giành sao? Ta vừa rút tờ ngân phiếu năm trăm lượng ra, liền có người tốt bụng nhường ngay.”

Du Ấu Du: “... Có tiền tốt thật đấy.”

Khải Nam Phong hào phóng chỉ vào chiếc thảm mềm trải dưới đất: “Lát nữa khi cổng núi mở, ta sẽ vào trong để tham gia khảo hạch, chỗ này để lại cho ngươi. Nhớ giả vờ yếu đuối, quỳ thành tâm vào, để các đan tu thương hại mà giúp đỡ.”

Du Ấu Du đáp: “Ta không cần phải giả vờ.”

Nàng đến để tham gia khảo hạch nhập môn, không phải để cầu xin đan tu thương xót.

Khải Nam Phong nhìn nàng một cái, vẻ mặt đầy đồng cảm: “Cũng đúng, ngươi trông như bị bệnh nặng lắm, không cần phải giả vờ cũng đã yếu ớt sẵn rồi.”

Du Ấu Du: “...”

Khi trời dần sáng, màn sương mờ bao quanh cổng núi Đan Đỉnh Tông cũng từ từ tan đi.

Những bóng áo xanh trắng nhẹ nhàng xuất hiện trong ánh sáng ban mai, có đến mấy chục người đạp gió mà tới.

Là đệ tử của Đan Đỉnh Tông!

Đám phàm nhân ngoài cổng núi lập tức im bặt, chẳng biết ai là người dẫn đầu, mọi người lần lượt quỳ xuống, dù không ai ép buộc nhưng tất cả đều thành tâm kính cẩn.

Khải Nam Phong không quỳ vì hắn đang ngồi trên thảm, Du Ấu Du cũng không quỳ vì nàng lùn, có đứng thì cũng chẳng ai thấy.

Đi đầu là một nữ tu trẻ cao ráo, đôi mày sắc sảo, vẻ mặt lạnh lùng nhưng toát lên vẻ anh khí.

Nàng không liếc ai, chỉ nhạt giọng nói: “Những ai dự thi khảo hạch nhập môn, bước lên một bước.”

Trong đám người đang quỳ, có hàng trăm thiếu nam thiếu nữ đứng dậy.

Nữ tu trẻ lại nói: “Những ai từ mười đến mười lăm tuổi, theo ta vào.”

Một số người không đủ tuổi cũng định lén lút trà trộn vào, nhưng đều bị cản lại.

Cổng núi đã được bố trí trận pháp hạn chế tuổi của xương, những ai không đủ tuổi thì không thể vào được.

Khi bước qua cổng, đám thiếu niên này đều có phần căng thẳng, vì cách thức khảo hạch của Đan Đỉnh Tông mỗi năm đều khác nhau, không ai biết sắp tới sẽ phải đối mặt với điều gì.

Nữ tu trẻ đi đầu không quay lại, chỉ giới thiệu: “Ta là Khúc Thanh Diệu, người phụ trách khảo hạch lần này của các ngươi. Có không ít người đến từ phương xa nên chúng ta sẽ cho các ngươi nghỉ ngơi một đêm. Buổi khảo hạch chính thức sẽ diễn ra vào giờ Thìn ngày mai. Bây giờ ta sẽ dẫn các ngươi đến khách viện.”

Du Ấu Du cảm thấy Đan Đỉnh Tông cũng khá nhân đạo.

Đúng lúc đó, có người không nhịn được hỏi: “Thế những người đang quỳ ngoài kia thì sao?”

Hay lắm anh zai, ngay cả trong tình huống này cũng có kẻ dám xen mồm vào hỏi.

Du Ấu Du nhìn lại, phát hiện người đó lại là Khải Nam Phong.

Khúc Thanh Diệu liếc hắn một cái, một đệ tử đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Đó là công tử của Khải gia.”

Từ giọng điệu của hắn ta, có vẻ Khải gia cũng có chút địa vị trong Đan Đỉnh Tông.

Tuy nhiên, Khúc Thanh Diệu chẳng nể mặt, cũng không thèm đáp lời.

Vị đệ tử kia chỉ có thể cười khổ, trả lời thay: “Y đạo nhân tâm, mấy vị sư đệ sư muội đã ở lại ngoài cổng để tận lực cứu chữa rồi.”

Khải Nam Phong vẫn chưa chịu thôi, tiếp tục định nói: “Ta có một người bạn sắp không xong rồi...”

Nhưng hắn chưa kịp nói hết liền bắt gặp một đôi mắt đen sâu thẳm đang nhìn mình.

Khải Nam Phong giật mình, hét lên: “Làm sao ngươi vào được đây?”

Du Ấu Du đáp một cách bất đắc dĩ: “Ta vẫn luôn đứng sau lưng ngươi mà.”

Khải Nam Phong ngẫm nghĩ một lát rồi kết luận: “Ta biết rồi, chắc là do ngươi quá lùn nên ta không nhìn thấy ngươi.”

Du Ấu Du chẳng muốn tranh luận về chiều cao với hắn, bởi vì rõ ràng nàng không thắng nổi trong cuộc tranh luận đó. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Khách viện của Đan Đỉnh Tông nằm trên một ngọn núi nhỏ ngoài rìa, được dùng để tiếp đãi khách nhân.

Con đường mòn dẫn lên núi quanh co và thẳng đứng, mọc đầy rêu xanh trơn trượt.

Du Ấu Du cố gắng lắm mới giữ được bình tĩnh và gượng sức bò lên núi, nhưng càng lúc nàng càng bị bỏ lại phía sau.

Khải Nam Phong vẫn tiếp tục líu lo không ngừng: “Nhưng chẳng phải ngươi đến đây để cầu đan sao? Sao lại đi tham gia khảo hạch thế này? Ở đây toàn là những người xuất thân từ gia tộc y học, hoặc đã học qua vài năm, ngươi có biết gì về dược liệu không?”

“Cầu đan không bằng cầu mình,” Du Ấu Du vừa chống gậy vừa thở hổn hển nói. “Ngươi chưa nghe câu 'bệnh lâu ngày cũng thành y' sao? Ta ốm yếu từ nhỏ nên cũng đã học y từ đấy.”

Khải Nam Phong cảm thấy những lời này của nàng không đúng lắm, nhưng cũng không biết phải phản bác thế nào.

Cuối cùng hắn cũng chấp nhận, bước đi nhẹ nhàng hơn: “Nhưng ta không ngờ ngươi nằm trong độ tuổi tham gia khảo hạch. Ta cứ tưởng ngươi chưa đầy mười tuổi cơ.”

Do từ nhỏ ốm yếu và thiếu dinh dưỡng, cộng thêm việc Trương bà tử chỉ cho nàng ăn những món ăn thừa thãi nên Du Ấu Du nhỏ bé gầy gò, không ai nghĩ nàng đã mười ba tuổi cả.

Cả hai vừa nói vừa đi, nhưng bước chân của Du Ấu Du ngày càng chậm lại.

Con đường phía trước bỗng trở nên mờ mịt. Thậm chí, một cơn đau đột ngột bùng lên từ trong cơ thể, suýt nữa cũng khiến nàng lịm đi.

Cảm giác đau đớn như thể hàng nghìn mũi kim đâm vào da thịt, cơn đau lan tỏa vào lục phủ ngũ tạng, tựa như có hàng đống dã thú đang cắn xé thân thể nàng.

Cảm giác này...

Là cơn phản phệ huyết mạch đến sớm!

Du Ấu Du cố gắng gượng đứng dậy, miễn cưỡng không để mình lăn xuống con đường núi thẳng đứng. Nàng từ từ ngồi xuống bậc thang, tay chân dần yếu ớt đến mức không thể đứng lên nổi.

Khải Nam Phong đi phía trước, không nghe thấy tiếng động nên quay lại thì phát hiện Du Ấu Du đã ngồi bệt xuống đất.

Nhìn thấy nàng cúi đầu, không rõ biểu cảm, hắn tò mò bước đến hỏi:

“Ngươi làm sao thế?”

Du Ấu Du đau đớn, nghiến chặt răng, không thể thốt ra lời. Cơn đau ngày càng tăng, tay nàng run rẩy tìm đến lọ thuốc giảm đau.

Ngay lúc đó, Khải Nam Phong đã ngồi xuống cạnh nàng:

“Ngươi trông không khỏe chút nào, có phải mệt quá rồi không? Để ta ngồi cùng ngươi nghỉ một lát.”

“...” Du Ấu Du run rẩy, tay nắm lọ thuốc nhưng càng run mạnh hơn.

Khải Nam Phong cảm thấy có gì đó không ổn dưới chân mình, nhưng do quá bận quan tâm đến Du Ấu Du, hắn chẳng để ý: “Ngươi nói gì đi, ngươi bị sao thế?”

Du Ấu Du mắt đỏ ngầu, gằn từng chữ qua kẽ răng: “Ngươi... đang giẫm... lên đuôi ta!”

“Đuôi?”

Khải Nam Phong giật mình nhảy dựng lên.

Lúc trước hắn cũng nghe nói Du Ấu Du là yêu tộc, nhưng vì từng gặp không ít yêu quái nên hắn chẳng cảm thấy lạ lùng gì.

Khải Nam Phong vội vàng rời chân khỏi đuôi nàng, hắn định kéo váy nàng lên để kiểm tra vết thương, nhưng lại không dám.

Dù gì nàng cũng chỉ là một cô bé mười hai, mười ba tuổi, Khải Nam Phong lúng túng, không biết phải làm gì:

“Ta nghe nói... nghe nói có một số yêu tộc có sinh mệnh gắn liền với đuôi của họ. Chẳng lẽ ta đã giẫm vào điểm yếu của ngươi rồi sao?”

Hắn cúi đầu nhìn lại, liền phát hiện da của Du Ấu Du bắt đầu rỉ máu, trông vô cùng kinh khủng.

“Hỏng rồi! Sao ngươi còn chảy máu nữa? Chắc chắn là do ta giẫm trúng đuôi ngươi! Ta đã làm ngươi bị thương nặng rồi!”

Du Ấu Du không còn sức để nói với hắn nữa. Cơ thể nàng giờ đã hoàn toàn mất hết năng lượng, thậm chí mở nắp lọ thuốc cũng không thể làm nổi.

Tháng này, cơn phản phệ huyết mạch đến sớm hơn hai ngày!

Du Ấu Du định nhờ Khải Nam Phong giúp mở nắp lọ thuốc, nhưng trước khi kịp nói, hắn đã hoảng hốt xốc nàng vác lên vai rồi lao thẳng về phía trước.

Cả con đường núi vang vọng tiếng la hét cầu cứu của hắn.

“Cứu! Khúc tiên tử, cứu cứu nàng với!”

Khải Nam Phong dùng một tay để lau nước mắt, nhưng khi lau xong, hắn phát hiện tay mình đầy máu. Nhìn kỹ lại, máu của Du Ấu Du đã thấm ra, nhuộm đỏ cả tay hắn.

Khải Nam Phong càng khóc dữ dội hơn.

“Cứu với! Ta không muốn giết người đâu!”

...

Khúc Thanh Diệu quay đầu lại liền thấy cảnh tượng kinh hoàng đó.

Nàng nhíu mày, đang định bước lên kiểm tra thì đột nhiên một loạt đạo kiếm quang sáng rực lao đến từ trên không trung, phóng thẳng về phía này.

Đan Đỉnh Tông không sử dụng kiếm, điều này chứng tỏ có kẻ ngoại lai đã thừa cơ lúc trận pháp sơn môn mở ra mà xông vào!

Khúc Thanh Diệu nhanh chóng triển khai linh lực, tạo ra một tấm chắn bảo vệ những thiếu niên chưa có tu vi phía sau.

Những đạo kiếm quang lóe lên rồi nhanh chóng tan biến, vài người trẻ tuổi mặc áo xanh lục từ trên cao rơi xuống, trông ai cũng có vẻ nhếch nhác.

Khúc Thanh Diệu hừ lạnh, thanh âm đầy vẻ cảnh cáo: “Đạo hữu thế mà lại dám thừa cơ trận pháp sơn môn mở mà ngự kiếm xâm nhập vào tông môn, như này không khỏi không coi Đan Đỉnh Tông chúng ta ra gì!”

“Tốt quá, thì ra là Thanh Diệu đạo hữu!”

Một thanh niên kiếm tu bước nhanh đến trước, chắp tay cúi đầu chào: “Tại hạ là Khương Uyên, đệ tử của Vân Hoa Kiếm Phái. Lần này dẫn theo sư đệ, sư muội đến quận Đồng Hoa để rèn luyện, không may bị thương, bất đắc dĩ phải xông vào quý tông cầu cứu!”

Phía sau các đan tu có người khẽ thốt lên kinh ngạc.

“Khương Uyên? Đại đệ tử của Vân Hoa Kiếm Phái đấy à!”

“Hắn chính là đồ đệ của Bất Diệt Kiếm Thần?”

Vân Hoa Kiếm Phái là môn phái chính của nam chính trong nguyên tác, dĩ nhiên cũng mang hào quang của Long Ngạo Thiên. Từ khi nam chính Du Bất Diệt tu luyện đến Hóa Thần Cảnh mười năm trước, Vân Hoa Kiếm Phái đã vững vàng ngồi ở vị trí tông môn đứng đầu Đông Cảnh, và Du Bất Diệt được tôn xưng là Bất Diệt Kiếm Thần.

Là đại đệ tử của nam chính, dĩ nhiên Khương Uyên cũng không tầm thường. Chưa đến hai mươi tuổi đã đạt đến Trúc Cơ, rất có tiếng tăm trong giới tu sĩ trẻ tuổi.

Đan Đỉnh Tông và Vân Hoa Kiếm Phái vốn có qua lại khá nhiều. Thêm vào đó, những người này chỉ đang ở khu khách viện, còn chưa xông đến chủ phong nên Khúc Thanh Diệu không lập tức động thủ.

Nàng ra lệnh cho người ở sau: “Chu sư đệ, ngươi đến xem họ thế nào.”

Dứt lời, nàng quay lại nhìn về phía Khải Nam Phong, rõ ràng người ở chỗ đó có tình trạng nghiêm trọng hơn.

Nhưng Khương Uyên đã vung kiếm, cản đường nàng.

“Thanh Diệu đạo hữu là đại sư tỷ của Đan Đỉnh Tông, ta chỉ tin vào y thuật của ngươi.” Khương Uyên nói một cách khách khí, thấy sắc mặt Khúc Thanh Diệu dần lạnh lùng, hắn ta liền bổ sung: “Sư muội của ta là nữ nhi duy nhất của sư tôn, cũng là bảo bối của Vân Hoa Kiếm Phái. Mong đạo hữu bớt chút thời gian, đích thân chữa trị cho nàng.”

Người bị thương là nữ nhi của Du Bất Diệt?

Nghe vậy, ngay cả Khúc Thanh Diệu cũng phải dừng bước, huống chi là những đan tu khác.

Trong giới tu chân không ai là không biết cặp song sinh long phượng của Du Bất Diệt. Chúng chưa đầy mười ba tuổi nhưng đã tu luyện đến Luyện Khí kỳ, trong khi những đứa trẻ bình thường ở độ tuổi này vẫn còn đang mò mẫm cách dẫn linh lực vào cơ thể. Đáng sợ hơn là Du Bất Diệt cực kỳ bảo vệ con. Nghe nói có kẻ từng vô ý làm tay nữ nhi ông ta bị thương, sau đó ông ta đã đến và chặt đứt tay của hơn chục người trong gia tộc của kẻ đó.

Khương Uyên nhích sang một bên, cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy cặp song sinh đứng sau hắn ta.

Đệ đệ Du Trường An có vẻ ngoài thanh tú đỉnh bạt, còn tỷ tỷ Du Niệm Nhu thì diễm lệ đến vô cùng. Dù còn nhỏ nhưng cả hai người bọn họ đều đã toát ra vẻ kiêu ngạo tự phụ khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Đặc biệt là Du Niệm Nhu, nàng ta là được bảo vệ kỹ lưỡng nhất, từ đầu đến chân đều được trang trí bằng linh khí quý giá, sáng lấp lánh, đến mức gia tài của một vài tông môn cỡ trung cũng không sánh được với số trang sức trên người nàng ta.

Tuy nhiên, khuôn mặt của Du Niệm Nhu bị che bằng một tấm khăn mỏng, chỉ để lộ đôi mắt hơi sưng đỏ.

Khương Uyên cẩn thận vén tấm khăn ra để Khúc Thanh Diệu xem xét: “Vết thương ở trên má. Với một nữ tu, khuôn mặt là điều quan trọng nhất. Sư muội của ta đã khóc suốt quãng đường đến đây rồi.”

Du Trường An cũng bước lên: “Tỷ tỷ của ta rất sợ đau, mong Khúc đạo hữu ra tay giúp đỡ.”

Khúc Thanh Diệu nhìn vết thương chỉ dài khoảng một tấc trên má nàng ta, sắc mặt dần trở nên nghiêm nghị.

So với cô bé đang chảy máu sắp chết trên lưng Khải Nam Phong kia thì vết thương này tính là gì chứ?

May mà họ đến nhanh.

Nếu chậm một chút thì vết thương này chắc cũng tự lành luôn rồi!

_____

Lúc này Khải Nam Phong chỉ muốn mắng chửi người.

Dù hắn không nhìn thấy rõ, nhưng hắn cũng cảm nhận được mùi máu tanh nồng dần nặng hơn, còn cơ thể của Du Ấu Du thì cũng dần dần trượt khỏi lưng hắn.

Cô bé sắp chết thật rồi.

Khải Nam Phong đã từng chứng kiến rất nhiều người chết, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận rõ ràng một sinh mệnh đang tắt dần ngay trước mắt mình.

Khúc Thanh Diệu thì bị cản lại, còn những đan tu khác thì bó tay không biết phải làm sao.

“Chúng ta chỉ là ngoại môn đệ tử mới nhập tông, chưa có tu vi cao siêu. So với Khúc sư tỷ, chúng ta còn thua xa.”

“Các sư huynh, sư tỷ trong nội môn đều đang luyện đan, không thể quấy rầy được, mà từ đây đến nội môn cũng phải mất ít nhất nửa nén nhang, e rằng cô bé này sẽ không trụ được.”

“Mà căn bệnh này đến quá đột ngột và kỳ lạ. Nhìn cô bé này xem, trông như đã tắt thở rồi vậy!”

Tắt thở?

Khải Nam Phong nghe những lời đó mà như trời đất sụp đổ.

Hắn vụng về đỡ Du Ấu Du đang dần trượt xuống lại, bàn tay run rẩy đưa đến mũi nàng để kiểm tra, nhưng vì tay hắn run đến cực kỳ lợi hại nên hắn cũng chẳng cảm nhận được gì cả.

Nước mắt chảy dài, hắn lau nước mũi, nức nở: “Ta đã hại chết ngươi. Không cần tham gia khảo hạch nữa, ta sẽ về chuẩn bị cho ngươi một cỗ quan tài thật tốt…”

“À, ngươi có biết không? Nhà ta chuyên buôn quan tài đấy, cả Đông Cảnh này đều không ai có nhiều quan tài bằng nhà ta đâu. Ta nhất định sẽ chọn cho ngươi chiếc tốt nhất, ngươi chết rồi đừng có về đòi mạng ta nhé…”

Khải Nam Phong vừa khóc vừa nói, hắn cúi đầu nhìn xuống thì đột nhiên phát hiện Du Ấu Du đang từ từ nhai cái gì đó.

Nhớ lại lúc trước khi thấy nàng mang theo một đống màn thầu trong tay nải, Hoa thẩm cũng từng đưa cho nàng một bát mì, Khải Nam Phong cuối cùng hiểu ra.

Hắn thở dài: “Thì ra là vậy, ngươi không muốn làm một con quỷ chết đói, muốn ăn no trước khi đi.”

Hắn lập tức lục lọi trong tay nải của Du Ấu Du, tìm ra một chiếc màn thầu thấm máu, nhưng hắn cũng không hề chê bai, vì dù sao cái này cũng không phải hắn ăn.

Khải Nam Phong mạnh mẽ nhét cả chiếc màn thầu vào miệng Du Ấu Du, nước mắt rưng rưng.

“Ăn đi, ăn nhiều vào! Một cái không đủ thì ta còn đây, cứ ăn cho thoải mái!”

Du Ấu Du vừa mới uống thuốc giảm đau xong, nàng còn chưa kịp thở phào thì đã bị nhét một cái màn thầu vào họng: “... Ưm!”

Chu mi nga! Lần này nàng sắp chết thật rồi!

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play