Du Ấu Du đưa ba mươi văn lên, sau đó định với tay lấy viên phế đan.
Nhưng thiếu niên không buông tay, lòng đầy xót xa, lại nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Chỉ riêng tiền mua dược liệu đã hết ba nghìn lượng…”
Du Ấu Du thở dài, bắt đầu lý lẽ.
“Ngươi xem, viên đan này thậm chí còn chưa được luyện hóa hoàn chỉnh, là một viên phế đan vô dụng, hơn nữa ta cũng không biết đây là đan gì, nghĩ kỹ thì nó chẳng thể chữa bệnh của ta, đối với ta mà nói, nó hoàn toàn vô giá trị.”
Thiếu niên có chút mơ hồ: “Thật… thật sao?”
Du Ấu Du từ từ tách từng ngón tay của thiếu niên ra, lấy viên đan đi: “Nhưng ta vẫn sẵn sàng dùng toàn bộ gia tài của mình để mua nó, điều này cho thấy thứ ta trân trọng không phải là viên đan, mà là tay nghề luyện đan tinh xảo tuyệt luân của ngươi.”
“Người ngưỡng mộ ba nghìn lượng bạc thì nhiều, nhưng ngưỡng mộ tay nghề của ngươi, chỉ có mỗi mình ta thôi!”
Thiếu niên choáng váng.
Nghe có vẻ rất hợp lý, thậm chí còn khá cảm động, nhưng tại sao càng nghĩ lại càng thấy sai sai?
Nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, Du Ấu Du đã cầm viên đan rồi nhanh chóng chạy mất.
Nàng băng qua con phố Đông đầy quan tài và tiền giấy, mua hai chiếc màn thầu, vừa gặm vừa đi về con hẻm nhỏ cuối phố.
Đây được xem là khu ổ chuột của quận Đồng Hoa, nơi cư trú của những người dân nghèo khổ hoặc những bệnh nhân đã tiêu hết tiền vào việc chữa bệnh.
Tuy Trương bà tử có tiền nhưng bà ta lại keo kiệt đến mức phát sợ, lúc mua nhà bà ta cũng chọn căn nhỏ và rẻ nhất.
Du Ấu Du đã bán hết đồ đạc để gom tiền mua thuốc, giờ trong nhà vườn không nhà trống, đến cả một cái giường rách cũng không có.
Nhưng nàng đã quen với cuộc sống khắc nghiệt ở mạt thế, ăn ngủ trên đống cỏ với một chiếc chăn rách cũng chẳng phải là điều gì to tát.
Dù giường lá khô mà nàng tự làm trông có phần thô kệch, nhưng nằm lên lại khá mềm mại, còn có hương thơm dịu nhẹ của lá ngô đồng.
Sau khi cất nốt chiếc màn thầu còn lại, Du Ấu Du bắt đầu chuẩn bị chế thuốc giảm đau.
Nàng lấy một bộ trà cụ đơn giản nơi góc phòng ra, nó đã được nàng để riêng từ trước để làm dụng cụ chế thuốc.
Điều kiện ở mạt thế vô cùng khó khăn, thường xuyên bị thây ma truy đuổi đến những nơi hoang vu, dù là giáo sư y dược hàng đầu, nàng cũng đã quen với việc sử dụng những phương pháp và dụng cụ thô sơ.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Thuốc giảm đau mạnh vốn là loại thuốc rất thông dụng trong mạt thế, quá trình chế tạo cũng không quá phức tạp.
Tuy nhiên, một số dược liệu cần phải được xử lý trước, có loại phải phơi khô rồi nghiền thành bột, có loại phải ngâm nước vài ngày, nói chung là phải đợi mười ngày mới có thể hoàn thành.
Du Ấu Du liếc nhìn vạch đánh dấu trên tường, tính cả hôm nay, nàng đã đến thế giới này được mười tám ngày.
Chỉ còn mười hai ngày nữa là đến lần phản phệ huyết mạch tiếp theo.
Ừm, vẫn còn kịp.
Không nghĩ nhiều thêm, nàng nhanh chóng bắt tay vào sắp xếp và xử lý các loại dược liệu. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Du Ấu Du mới lấy viên đan mà nàng đã mua lúc trước ra.
Đúng vậy, nó là một đống hỗn tạp, vì nó chẳng được luyện hóa hoàn chỉnh, chỉ đơn giản là một cục thuốc to bằng ngón tay cái, với các dược liệu bị nhào nặn qua loa.
Nhưng điều này lại là lợi thế đối với Du Ấu Du.
Nàng cầm một cây châm, cẩn thận tách viên đan ra. Lập tức, hương thơm thoảng nhẹ lúc trước của Túy Tâm Hoa giờ đây bùng lên mạnh mẽ.
Túy Tâm Hoa có tác dụng gây mê và ảo giác, Du Ấu Du nhanh chóng nín thở, giật lấy cái đuôi của mình để che mũi.
Tốt lắm, thứ này vẫn còn dùng được.
Nàng từ từ tách từng mảnh của Túy Tâm Hoa ra rồi thở phào nhẹ nhõm.
Trong mạt thế, nhiều loài thực vật đã tuyệt chủng, thuốc men trở nên vô cùng khan hiếm, có nhiều loại thậm chí nàng chỉ mới được thấy trong sách vở.
Nhưng Túy Tâm Hoa và nhiều loại khác trong đây đều không có độc, thậm chí phần lớn đều là thuốc bổ, có thể ăn trực tiếp mà không hề gì.
Toàn là thứ quý giá!
Còn thừa lại một ít dược liệu từ khi làm thuốc giảm đau lần trước, Du Ấu Du liền lấy chúng ra, phối hợp với những vị thuốc bổ này để làm ra viên thuốc mới.
Chẳng bao lâu, nàng đã chế ra ba viên đan dược mới.
Dụng cụ thô sơ nên ba viên thuốc này trông cũng xấu chẳng khác gì so với đống phế đan trước, tuy hình dạng xấu xí nhưng dược hiệu đã được nâng cao gấp bội. Nàng bỏ một viên vào nước uống thử, liền cảm thấy cánh tay đau nhức đã dễ chịu hơn hẳn.
Sau khi bận rộn cả buổi, Du Ấu Du duỗi người một cái, phát hiện trời đã bắt đầu tối.
Khi nàng định cầm màn thầu lên ăn thì bỗng nghe tiếng chó sủa và ồn ào ngoài sân.
“Thằng vô lại nhà ai dám trèo tường vào đây, tưởng trong nhà không có người là có thể bắt nạt con bé à?”
“Cẩu Đản, cắn hắn!”
Du Ấu Du vội chạy ra ngoài, liền thấy Hoa thẩm nhà hàng xóm đang cầm một bát mì, vừa chửi vừa chỉ đạo con chó vàng của mình đuổi người.
Còn một người khác đang bị chó dọa đến mức chết khiếp, bám chặt vào tường nhà Du Ấu Du, không dám nhảy xuống.
Thiếu niên kia vừa nhìn thấy Du Ấu Du liền vẫy tay: “Này! Là ta đây! Đã nói là ta biết nàng ta mà!”
Du Ấu Du hơi ngạc nhiên, hóa ra là người huynh đệ luyện đan lúc ban ngày?
Nghe thấy Du Ấu Du nói mình quen người này, Hoa thẩm mới chịu dắt Cẩu Đản lại. Dù vậy, bà vẫn không yên tâm, dúi bát mì vào tay Du Ấu Du rồi lườm thiếu niên kia một cái.
“Du nha đầu, con cứ ăn từ từ, có chuyện gì cứ lớn tiếng mà gọi thẩm.”
Thiếu niên ngơ ngác: “Bộ trông ta giống kẻ xấu lắm sao? Sao thẩm ấy vẫn còn đề phòng ta như vậy?”
Du Ấu Du ôm bát mì mà Hoa thẩm đưa, đứng chặn ở cửa, cảnh giác hỏi: “Ngươi đến nhà ta làm gì?”
Chẳng lẽ bây giờ mới nhận ra nên định đến đòi lại viên đan kia sao?
Nhưng thiếu niên không đề cập gì đến viên đan mà chỉ vụng về leo từ trên tường xuống: “Có thể cho ta vào ngồi một lát được không? Ta bám trên tường cả buổi chiều, chân cũng tê rần luôn rồi.”
Du Ấu Du cũng không ngăn cản, thực sự nhích qua một bên cho hắn vào nhà.
Kết quả vừa bước vào, thiếu niên liền ngơ ngác, sao cái nhà này lại trống trơn như vậy?
Du Ấu Du khoanh chân ngồi trên lá ngô đồng, bắt đầu ăn mì, đồng thời đưa hắn một ly trà.
Thiếu niên bám trên tường lâu nên chân đau nhức không chịu nổi, cũng không khách sáo, ngồi xuống tấm lá rồi cầm ly trà uống một hơi, không quên khen một câu: “Trà ngon lắm.”
Du Ấu Du chẳng thèm để ý đến hắn.
hắn thiếu niên hắng giọng, tự giới thiệu: “Ta tên là Khải Nam Phong, là người bản địa của quận Đồng Hoa, hôm nay chẳng may đi lạc nên mới đến nhà ngươi…”
“Người bản địa mà cũng lạc đường được à? Lạc thế nào mà lại trèo lên tường nhà ta ngồi? Ta tin ngươi mới là lạ ấy.” Du Ấu Du không chút nể nang mà bóc trần lời nói dối của hắn.
Khải Nam Phong ngượng muốn khóc.
Dù đã xác nhận đan phương không có sai sót, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên tự tay luyện đan nên hắn vẫn lo lắng.
Khi mua được đan lô mới, vì quá hào hứng nên Khải Nam Phong liền mang nó đến phố Tây, vừa mua dược liệu vừa luyện đan, định bụng luyện ra một viên để thể hiện bản thân trước mặt mọi người. Nhưng sau khi viên đan được bán đi, hắn mới lo lắng liệu nó có độc hay không, đành lén bám theo để xem cô bé kia có xảy ra chuyện gì không.
Nhưng chẳng lẽ giờ lại nói thẳng ra rằng mình lo viên đan có độc nên mới bám theo nàng suốt chặng đường để xem nàng có chết không?
Như vậy thì trông hắn chẳng khác gì kẻ thiếu tự tin cả!
Khải Nam Phong đành lảng sang chuyện khác: “ngươi sống ở đây à? Người nhà ngươi đâu?”
Du Ấu Du bình thản đáp: “Chết hết rồi.”
Khải Nam Phong nghẹn lời. hắn không hiểu sao, nhưng câu nói này của nàng lại nghe có vẻ… khá nhẹ nhàng?
Trong đầu hắn đột nhiên nảy ra một suy nghĩ đáng sợ.
Chẳng lẽ là vì cả nhà đã chết hết nên cô bé này cũng không muốn sống nữa? Nhìn nàng gầy gò ốm yếu thế này, chắc chắn là mắc bệnh nặng.
Nhà nàng lại nghèo đến mức này, lúc trước còn nói ba mươi văn đã là toàn bộ gia sản, chẳng lẽ cô bé cố tình mua bừa thuốc về uống để tự tử?
Khải Nam Phong nghiêm mặt, khuyên nhủ: “Ngươi còn nhỏ, còn rất nhiều cơ hội ở phía trước.”
Du Ấu Du: “???”
Khải Nam Phong ra vẻ từng trải, giọng nói đầy cảm thông: “Quận Đồng Hoa đầy rẫy lang y, chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh cho ngươi.”
“Nếu lang y không chữa được thì có thể đến Đan Đỉnh Tông, tìm các đan tu mà chữa.”
Nghe đến đây, Du Ấu Du cuối cùng cũng có hứng thú, hỏi ra vấn đề nàng đã muốn hỏi từ lâu: “Đan tu là gì? Còn Đan Đỉnh Tông là gì?”
Du Ấu Du nhớ phụ thân thân sinh của nàng là kiếm tu nên trong nguyên tác gần như không nhắc đến cái chức nghiệp đan tu này mấy.
Chỉ có một mỹ nữ đan tu xuất hiện một lần duy nhất, người đã dùng máu đầu tim của mình để luyện ra một viên linh đan chữa thương cho phụ thân nàng. Tuy nhiên, quá trình luyện đan không được miêu tả, mà phần lớn chỉ tả chi tiết về quá trình song tu giữa phụ thân nàng và mỹ nữ ấy.
Ở mạt thế quá thiếu thốn trò giải trí, Du Ấu Du chỉ có cuốn tiểu thuyết này trong tay, và nàng đã đọc phần song tu đó đến tận bảy lần.
Khải Nam Phong cũng không thấy lạ trước sự thiếu hiểu biết của nàng, dù sao cô bé này trông còn nhỏ, mà người bình thường không biết đến đan tu cũng là chuyện thường.
Hắn giải thích: “Đan tu là một nhánh tu sĩ, từ cấp thấp đến cao được chia thành thất phẩm. Trước mặt đan tu cao phẩm, không có loại bệnh tật nào mà một viên linh đan không thể giải quyết được. Nếu một viên không được thì hai viên.”
“Vì người có thiên phú trong lĩnh vực này rất hiếm, cộng thêm việc thăng cấp vô cùng khó khăn nên đan tu trong giới tu chân luôn được kính trọng.”
Thấy Du Ấu Du nghe đến chăm chú, Khải Nam Phong có phần đắc ý, đưa tay ra hiệu: “Nói nhiều quá, khát nước rồi.”
Du Ấu Du lập tức rót cho hắn ly trà thứ hai. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Khải Nam Phong hài lòng, tiếp tục giải thích.
“Về Đan Đỉnh Tông, đó là môn phái đan tu duy nhất của Đông Cảnh, địa vị vô cùng cao quý. Những người có thể gia nhập Đan Đỉnh Tông đều là thiên tài trong thiên tài.”
Du Ấu Du gật gù, rồi hỏi một câu: “Vậy ngươi cũng là đệ tử của Đan Đỉnh Tông sao?”
Khải Nam Phong bỗng nghẹn lời: “Ta… ta vẫn chưa phải…”
Hắn nhanh chóng bổ sung: “Nhưng mười ngày nữa sẽ có khảo thí nhập môn của Đan Đỉnh Tông, khi đó ta sẽ trở thành đệ tử ngoại môn của Đan Đỉnh Tông!”
Hắn nhìn Du Ấu Du với dáng vẻ yếu ớt của nàng, Khải Nam Phong liền tiết lộ thêm một thông tin: “Mỗi năm vào đợt khảo thí, Đan Đỉnh Tông sẽ mở cửa tông môn, rất nhiều bệnh nhân sẽ đến đấy quỳ cầu xin đan dược từ các đan tu, ngươi cũng có thể thử xem sao.”
Du Ấu Du như ngộ ra điều gì đó, khẽ gật đầu.
Thấy không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, Khải Nam Phong cuối cùng cũng yên tâm, chuẩn bị rời đi.
Nhớ đến con chó vàng hung dữ trước cổng, hắn có chút lo lắng: “Ta không biết đường, ngươi có thể ra ngoài chỉ giúp ta một chút được không?”
Du Ấu Du thực sự tốt bụng tiễn hắn ra đến cổng.
Nhưng ngay khi Khải Nam Phong chuẩn bị rời đi, Du Ấu Du bỗng giơ tay chặn hắn lại.
“Tiền trà hai lượng bạc, cảm ơn.”
Gì cơ? Một ly trà mà những một lượng?
Khải Nam Phong lập tức không vui. Dù hắn nhiều tiền nhưng không hề nghĩ mình là một đứa ngốc.
Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị xắn tay áo lên tranh luận, động tác của hắn bỗng nhiên khựng lại.
Con chó vàng dưới chân Du Ấu Du đang nhìn chằm chằm Khải Nam Phong, gầm gừ với bộ răng nanh sắc nhọn.
Khải Nam Phong: “…”
Dưới sự uy hiếp của con chó dữ, Khải Nam Phong đành phải trả hai lượng bạc tiền trà.
Sợ bị chó cắn, hắn vừa lẩm bẩm chửi rủa trong lòng vừa co giò chạy thật nhanh.
Nhưng chạy được một đoạn, Khải Nam Phong đột nhiên dừng lại.
“Ơ? Sao chân ta lại không đau nữa?”
Không những không đau, mà cả người hắn còn cảm thấy tràn đầy sinh lực, giống như vừa uống xong một viên đại bổ hoàn vậy!
Khải Nam Phong nghĩ ngợi một lát rồi không suy nghĩ thêm, cảm thấy vui vẻ: “Ta quả nhiên có thiên tư tuyệt đỉnh, đúng là nhân tài tu chân!”
______
Những ngày sau đó, Du Ấu Du vẫn bận rộn.
Ông trời cũng rất chiều lòng người, sau nửa tháng u ám, cuối cùng quận Đồng Hoa cũng thấy ánh nắng. Du Ấu Du nhanh chóng phơi khô dược liệu rồi nghiền thành bột, kịp thời hoàn thành hơn mười viên thuốc trước ngày thứ mười.
Phản phệ huyết mạch của bán yêu càng lúc càng dữ dội, cơn đau mà nàng sắp đối mặt lần này sẽ còn kinh khủng hơn trong ký ức của nguyên thân nữa.
Nếu không nhanh chóng chế ra thuốc giảm đau đặc hiệu, có lẽ nàng sẽ chết thêm một lần nữa.
Nhưng hiện giờ đã rất rõ ràng, nếu muốn sống sót thì chỉ còn cách đi đến Đan Đỉnh Tông. Hơn nữa, với một người đã nghiên cứu thuốc cả đời như nàng, đan tu thực sự là một lĩnh vực rất thú vị.
Sau khi cất kỹ những viên thuốc giảm đau, Du Ấu Du đeo hành trang lên lưng và bước ra khỏi nhà.
Lúc này trời vẫn chưa sáng rõ, Cẩu Đản đang cuộn tròn ngủ bên ngoài cửa. Từ sau lần Khải Nam Phong đến trèo tường, Hoa thẩm liền để nó qua canh chừng Du Ấu Du.
Cư dân trong con hẻm này toàn là những người nghèo khó, ai cũng chật vật lo cho bản thân, vậy mà họ vẫn nghĩ cách chăm sóc cho nàng.
Du Ấu Du xoa đầu Cẩu Đản, lấy một chiếc màn thầu ở trong túi hành lý rồi chia cho nó.
Khi đi ngang qua giếng nước ở đầu ngõ, nàng dừng lại một lúc rồi ném viên đại bổ hoàn còn lại xuống giếng.
Du Ấu Du bước đi trong màn sương mờ ảo, đầy quyết tâm hướng về ngọn núi cao ngoài thành.
Một khắc sau.
Du Ấu Du mệt mỏi đến mức hoa mắt chóng mặt, thở hổn hển chống gậy đứng chặn một chiếc xe bò.
“Đại thúc, năm mươi văn, chở ta một đoạn được không?”