Chủ Ao Nuôi Cá

Chương 5


5 ngày

trướctiếp

Edit: Phụng
Beta: Manerylin

"Nhanh lên, thả cần câu đi!" Hệ thống vừa thông báo xong tin tức, liền thúc giục Thời Dư tiếp tục thả câu. Thời Dư cảm nhận được sự lợi hại của kỳ ngộ buff này, không dám tiếp tục lười biếng ngồi trên mạn thuyền nữa, vừa treo con tôm sống lên cần câu, vừa trả lời: "Không phải nói đây là kỳ ngộ buff sao? Rõ ràng đây chính là buff Âu Hoàng mà?"

"Cậu có thể xem kỹ lại tài liệu hệ thống không?" Hệ thống hận sắt không thành thép, mở giao diện hệ thống ra, chỉ vào đó nói: "Cậu nhìn rõ đi, buff Âu Hoàng là phiên bản thấp hơn của buff kỳ ngộ, cậu là Âu Hoàng không có nghĩa nhất định là kỳ ngộ tốt mà!"

Thời Dư quăng cần câu ra xa, vừa tranh luận với hệ thống: "Tui cảm thấy... rõ ràng là thiết lập của các cậu có vấn đề. Chữ 'Hoàng' trong 'Âu Hoàng' (Vua Châu Âu) đại diện cho cấp bậc rất cao, buff kỳ ngộ chỉ nhằm vào một kỳ ngộ đơn lẻ, còn Âu Hoàng đại diện cho việc làm gì cũng rất 'Âu' (may mắn). Một cái hướng đến tổng thể, một cái chỉ vào cá nhân, cơ bản không thể xem là phiên bản thấp hơn được!"

"Phiên bản thấp hơn của Âu Hoàng hẳn phải là 'Âu khí'! Đại biểu rằng so với Âu Hoàng thì yếu hơn một chút. Phiên bản thấp hơn của kỳ ngộ hẳn nên gọi là buff kỳ duyên hay gì đó, dù sao cũng chắc chắn không phải là Âu Hoàng!"

[...] Hệ thống im lặng một lúc rồi nói: [ Cậu nói rất có lý, tui không thể phản bác được. ]

[ Nói với lập trình viên của các cậu, mau đi đổi cách gọi đi! ] Thời Dư nhún vai, còn định châm chọc thêm hai câu, thì đột nhiên cảm nhận cần câu trong tay khẽ động. Anh thử kéo nhẹ một chút, cảm giác nặng không như lần trước, anh đoán chắc là một con cá nhỏ, cũng không nghĩ nhiều, dùng sức kéo cần lên. Một con động vật thân mềm đỏ rực từ dưới nước bị cần câu kéo bay lên!

Thời Dư một tay nắm chặt cần câu, nhanh chóng né sang một bên để tránh con vật đó đập thẳng vào mặt mình. Khi con vật "bịch" một tiếng rơi xuống boong tàu, Thời Dư mới nhìn rõ đó là một con mực lớn cỡ bàn tay. Phần trên của nó khá nhỏ và dài, giống như một cái ống. Anh lập tức reo lên một tiếng, đặt cần câu sang một bên và vội vàng gỡ nó xuống.

Con mực hiện ra một màu đỏ nhạt kỳ lạ, hơi trong suốt. Vừa rồi ở trên không trung bị ánh nắng ban mai chiếu vào mới trở nên đỏ rực. Thực ra, toàn thân nó nửa trong suốt. Đặc biệt hiếm thấy là phần trên của nó phình to như một cái ống, chứa đầy những hạt màu trắng ngà gần như trong suốt.

Mực trứng là ngon nhất!

[ Mực ống nhỏ! ] Thời Dư vui vẻ nói: [ Không có nhiệm vụ gì yêu cầu bảo tồn nó chứ? Nếu không có, lát nữa tui sẽ dùng nó để nấu lẩu! ]

Mực ống nhỏ là loại mực tinh phẩm, khá hiếm thấy, đương nhiên giá cả cũng đắt đỏ. Hương vị so với mực thông thường còn ngon hơn nhiều, thịt dai giòn, không có chút mùi tanh nào.

[ Hoàn thành [Mực! ] (1/15). ]

Hệ thống sau khi thông báo xong tình hình nhiệm vụ, không nhịn được lại hỏi: "Cậu cũng ăn cả mực trứng sao? Thật là tàn nhẫn! Chẳng phải ngư dân các cậu có quy định không được ăn cá có trứng sao? Trước đó bắt được cua biển có trứng hay cua xanh gì đó, cậu đều thả mà?"

"Không giống nhau!" Thời Dư ném con mực vào thùng dưỡng khí, lý lẽ nói: "Con này phải ăn trứng mới ngon! Cua xanh gì gì đó, trứng cua cũng không thể ăn!"

Hệ thống trợn mắt, thôi được rồi, tùy anh vậy.

Cuối cùng, Thời Dư bĩu môi, bổ sung thêm một câu: "Tui chỉ ăn một con như vậy thôi, nếu bắt được con có trứng khác, tui sẽ thả."

"Tùy cậu." Hệ thống nói: "Còn nữa, có thể đừng chỉ lo lẩm bẩm, mau câu thêm chút nữa đi! Còn 30 phút nữa là phải thu lưới đợt đầu rồi!"

"Thu lưới sau một giờ sao?" Thời Dư lại thả cần câu, phàn nàn: "Một giờ có thể bắt được cái gì chứ!"

"Cậu hiện tại không phải người thường, cậu là người có buff kỳ ngộ! Nếu không phải sợ cậu không chịu nổi, tui hận không thể bắt cậui vừa thả lưới xong liền thu ngay!"

Hệ thống nói cũng có lý, lưới nổi vốn dĩ dựa vào vận may để bắt cá, nếu vận may tốt, gặp đúng đàn cá thì thực sự không cần chờ lâu, chỉ cần cá mắc lưới là có thể thu về ngay.

Thời Dư nghĩ nghĩ, vẫn còn hơi không tin. Anh cố định cần câu vào lan can thuyền, chạy tới kéo phao lưới lại, hệ thống hỏi: "cậu định làm gì?"

"Thử xem kỳ ngộ buff của các ngươi rốt cuộc lợi hại đến đâu." Vừa nói, Thời Dư vừa móc lưới vào máy cuộn lưới, máy vừa khởi động liền bắt đầu thu lưới trở về.

Máy cuộn lưới ầm ầm hoạt động, Thời Dư theo hướng cuộn của máy dùng sức kéo lưới, anh kéo rất nhẹ nhàng, điều này có nghĩa là trên lưới không có hàng hóa gì. Vài con cá nhỏ bị Thời Dư gỡ xuống rồi thuận tay ném trở lại biển—loại cá nhỏ này dù khi đánh bắt bằng lưới đáy, anh cũng sẽ phóng sinh.

Cho đến khi tấm lưới dài khoảng 600 mét này được thu hết, cũng không có con cá nào, chỉ có một ít rong biển, sứa không ăn được và cá con quá nhỏ không đủ nhét kẽ răng..

Thời Dư thu xong tấm lưới này, lau mồ hôi trên trán, rót cho mình một chai nước khoáng, lúc này mới bắt đầu châm chọc hệ thống: "Câm rồi à? Sao không nói gì? Không phải nói tốt nhất là vừa thả xong liền thu sao?"

Hệ thống giọng khàn khàn nói: "…Chuyện này không thể nào! Buff kỳ ngộ sẽ không mất hiệu lực!"

Thời Dư nhún vai, chỉ vào tấm lưới trống bên cạnh.

"Cậu thu lại đi! Tui không tin! Cậu thu tấm lưới khác đi!"

"Mệt muốn chết, chờ nửa giờ nữa đi… A, cần câu của tui!" Khóe mắt Thời Dư liếc thấy cần câu bên cạnh, thấy phao câu ở xa đã biến mất, cần câu đã cong thành một hình vòng cung căng chặt, anh vội vàng tiến lên thu dây. Vừa chạm vào cần câu, anh biết chắc đây là một con cá lớn! May mà anh đã chuẩn bị trước, không để cần câu rời khỏi điểm cố định trên lan can, nếu không cần câu nhất định sẽ bay khỏi tay.

"Hệ thống, xem thử đó là cá gì?!" Thời Dư dùng sức đè cần câu xuống, đồng thời thả dây, để cá bơi một lúc, nhân lúc trục dây câu quay nhanh, anh đeo dây an toàn quanh eo và móc khóa vào lan can. Con cá này nhất định nặng hơn mười cân, nếu không lực kéo sẽ không lớn như vậy!

Đối phó với loại cá lớn như thế này, khi còn nhỏ người nhà đã nhiều lần dặn dò rằng: nếu gặp phải tình huống cần câu không kéo nổi, thà bỏ cần câu chứ không được liều mạng. Một con cá và một cây cần câu đều là chuyện nhỏ, nhưng nếu bị cá kéo xuống biển, khi đó dây câu sẽ theo hướng bơi của cá mà quấn quanh người, như vậy sẽ bị chết đuối trong biển một cách thảm thương.

Đương nhiên, người lớn thì không như vậy. Khi ra biển, ngư dân thường đi thuyền vợ chồng hoặc thuyền anh em, nói ngắn gọn là hợp tác vợ chồng hoặc anh em. Một người lái thuyền, một người thả lưới, hoặc hai người hợp lực kéo lưới, xong việc thì chia đều thu nhập. Nếu gặp phải tình huống này, một người sẽ nắm lấy đai lưng của người kia để giữ cố định, hoặc hỗ trợ lấy cần câu dài hoặc vợt cá để chuẩn bị vớt cá.

Còn Thời Dư làm việc một mình thì không thể làm như vậy, mọi việc đều do anh tự mình làm. Những người như anh thường sẽ chuẩn bị một sợi dây an toàn trên người, một đầu buộc ở eo, một đầu buộc trên thuyền, để tránh bị kéo xuống nước. Nếu gặp phải cá voi hay sinh vật lớn nào đó kéo lật thuyền thì cũng không phải là không có khả năng, nhưng xác suất này quá thấp, còn thấp hơn cả việc trúng xổ số 50 triệu, thường thì không cần tính đến. Nếu thực sự gặp phải thì đó là số mệnh đã định.

[ Là một con cá lớn! Cụ thể là loại cá gì thì chưa nhìn rõ! Cậu đừng vội thu dây, cẩn thận dây bị đứt! ]

[ Tui biết rồi. ]

Thời Dư cài khóa dây an toàn, lúc này mới yên tâm mạnh dạn đấu với con cá kia. Anh kiểm soát dây câu trong tay, từ từ bắt đầu thu dây, thu một lúc lại thả lỏng một chút, dần dần kéo con cá về phía mình một cách không nhận ra. Nửa đầu còn khá nhẹ nhàng, nhưng về sau con cá dường như đã biết được vận mệnh của mình, càng tiến gần mặt nước thì càng điên cuồng giãy giụa.

Thời Dư hết cách, một chân đạp lên mép thuyền, dùng hết sức lực, ý định kéo con cá lên.

[ Cá thu! Là cá thu ngừ (cá thu vương)! ] Hệ thống hét lớn: [ Ít nhất hai mươi cân! ]

Chỉ thấy trên mặt biển, sóng nước lấp lánh, một vệt ánh vàng không ngừng bơi lội dưới mặt nước. Thân hình khổng lồ bị dây câu kiềm chế, chỉ có thể hoạt động trong phạm vi hạn chế. Câu được cá thì nhanh, nhưng đó chỉ là bước đầu tiên, phía sau mới là thử thách. Hệ thống còn căng thẳng hơn anh: [ Thời Dư! Dây sắp không chịu nổi rồi! Cậu có thể nhanh chóng dùng trường câu để kéo nó lên không? Độ sâu này hoàn toàn có thể! ]

Trường câu chính là một cây gậy trúc, đầu cố định một móc câu cực kỳ sắc bén. Cách sử dụng là trực tiếp đâm thủng thân cá, cố định cá lại rồi kéo lên. Như vậy, chỉ cần móc trúng cá, cá sẽ không chạy thoát.

[ Không được, tui không thể cử động được. ] Thời Dư vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, ở góc độ này muốn nhìn thấy con cá còn khó, chứ đừng nói đến việc rảnh tay để kéo cá!

Mồ hôi từ trán chảy xuống, theo chân mày trượt thẳng xuống, nhỏ vào mắt anh. Mồ hôi chứa muối làm mắt Thời Dư đau rát, anh theo bản năng chớp chớp mắt. Tâm thần vừa phân tán, anh liền biết không ổn.

Quả nhiên, chỉ nghe "phựt" một tiếng, dây câu đứt từ giữa. Mất đi lực kéo cân bằng, Thời Dư lập tức ngã ngửa trên boong tàu, cần câu vẫn đong đưa giữa không trung, phát ra tiếng gió "vù vù".

"Shhhh..." Thời Dư ngã một cú thật không nhẹ, phần sau đầu va vào boong tàu, cảm giác trước mắt đều hoa lên: [ Hệ thống, tui có phải bị chấn động não rồi không? ]

Hệ thống kiểm tra một chút rồi nói: [ Không sao đâu, không phải chấn động não, cậu ngồi nghỉ một lát sẽ ổn thôi. ]

Thời Dư xoa cái u nhanh chóng phồng lên sau đầu, cảm thấy mình có chút không ổn. Anh không đứng dậy, chỉ nằm trên boong tàu, chờ cơn đau dữ dội qua đi, sau đó mới ngồi dậy, ngồi xếp bằng trên boong tàu, lẩm bẩm nói: "Câu cá thật là một nghề nghiệp nguy hiểm..."

Hệ thống vẫn còn sợ hãi trong lòng. Lần này Thời Dư coi như may mắn, thêm nữa anh còn trẻ, chứ nếu phần sau đầu va chạm xui xẻo thì cũng có khả năng trực tiếp mất mạng. Nhưng với tư cách là một hệ thống, nó sẽ không bỏ qua cơ hội bán hàng này! Chỉ nghe nó lạnh lùng nói: [ Đã bảo cậu bỏ ra hai trăm tệ mua [Dây Câu Không Bao Giờ Đứt] của tui, cậu tiếc tiền, đáng đời bị ngã! ]

[ Cậu thật vô tâm! ] Thời Dư căm giận nói: [ Tui đã ngã thành như vậy mà cậu còn muốn hút máu tui! ]

[ Chuyện làm ăn sao có thể gọi là hút máu chứ? Hợp tác cùng có lợi mà! Nếu cậu câu lên được con cá thu ngừ kia, ở chỗ tui có thể đổi lấy mười tệ, sau đó tự mình ăn hoặc đem bán chẳng phải rất tốt sao? Chẳng lẽ nó và những con cá lớn sắp tới không đáng giá hai trăm tệ này sao?! ]

[...] Thời Dư nhìn sợi dây câu màu xanh lục trong tay, do dự một giây, rồi quyết đoán nói: [ Cho tui một cái! ]

[ Có ngay! ] Giọng hệ thống lập tức trở nên nịnh nọt: [ Đại gia, dây câu của ngài đây! ]

Trong phút chốc, một cuộn dây câu cá bảy màu xuất hiện trước mặt Thời Dư. Anh nhìn qua phần thuyết minh vật phẩm: cuộn dây câu này có thể thả dài tới 1500 mét, lại không có trọng lượng. Hệ thống đứng bên cạnh điên cuồng khen ngợi dây câu của mình: [ Thấy thuộc tính không trọng lượng này chưa? Về nguyên tắc mà nói, chỉ cần sức lực của cậu đủ, có thể kéo cả Titanic lên luôn! ] [ Được rồi, được rồi, cho tui một điểm tựa, ta còn có thể nhấc cả Trái Đất lên nữa đấy. ] Thời Dư cầm cuộn dây câu này, nói không thích là không thể, nhưng ngoài miệng thì không thừa nhận. Vừa thay dây câu mới cho cần câu, anh vừa phàn nàn: [ Một cuộn dây câu tồi mà dám bán hai trăm? Gian thương! ] [ Cảm ơn nhé, đây vẫn là do cậu đang trong giai đoạn tân thủ, tất cả vật phẩm đều giảm nửa giá, nếu không thì cuộn dây câu này phải bán cho cậu 400 đấy. ] Hệ thống trợn mắt nói. [ Vậy thật là cảm ơn ngươi. ]

Có cuộn dây câu này, công việc câu cá tiếp theo của Thời Dư trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều. Vì nó có thuộc tính tuyệt đối không đứt gãy, Thời Dư căn bản không cần đấu trí với cá; chỉ cần xác định cá đã cắn câu, không nói hai lời kéo lên là xong. Dưới hiệu quả của kỳ ngộ buff, trong vòng 30 phút anh đã câu được bảy con cá lớn! [ Kiếm bộn rồi! ] Hệ thống hai mắt sáng rực, lại thúc giục Thời Dư đi thu lưới. Lần này buff kỳ ngộ không làm anh thất vọng, trực tiếp bắt được một đàn cá mòi, ước chừng ít nhất hơn một trăm cân, còn có không ít tôm lớn.

Với tình hình hôm nay, anh dự định ở lại trên biển qua đêm. Khi mặt trời lặn về phía tây, sau khi thả xong lưới, Thời Dư lấy bếp ga du lịch ra. Buổi trưa và sáng đều dùng cơm tự hâm nóng để giải quyết, buổi tối cuối cùng cũng có thể đứng đắn ăn một bữa.

Anh lấy những con mực ống nhỏ, các loại tôm lớn, mấy con ốc dừa và cả phần nước hầm cháy dưới đáy nồi từ mẻ cá hôm nay, tất cả cho vào nồi, ăn một bữa lẩu hải sản thỏa thích, sau đó mới thoải mái nằm nghỉ trên boong tàu.

Gió biển hơi lạnh, cuốn đi cái nóng.

Thời gian chậm rãi tiến về rạng sáng.

[ Buff kỳ ngộ còn lại 59 phút 59 giây, người làm nhiệm vụ  [Thời Dư] xin chú ý. ]

Hệ thống thông báo tình trạng buff. Lúc này, cá trong khoang tàu của Thời Dư đã gần đầy. Chờ nửa giờ nữa thu xong đợt lưới nổi cuối cùng là có thể về nhà. Anh lười biếng ngáp một cái, đột nhiên nói: [ Chúng ta chơi kích thích chút đi? ]

[ Cái gì? ] Hệ thống khó hiểu hỏi, nhưng trong lòng lại lóe lên một dự cảm không lành.

Chỉ thấy Thời Dư nhanh như chớp mở gói quà hồ cá mà hệ thống tặng, lấy ra mồi câu vạn năng bên trong. Hệ thống thét lên: [ Cậu, cậu, cậu muốn làm gì?! ]

[ Chơi kích thích chút thôi. ] Thời Dư cười hắc hắc, treo mồi câu vạn năng lên lưỡi câu rồi ném xuống biển: [ Không phải tui nói, cái buff kỳ ngộ của các cậu hay là đổi tên thành buff Âu Hoàng đi. Hôm nay cả ngày tui câu cá, vận may tốt một chút cũng có thể câu được, có gì liên quan đến kỳ ngộ chứ? ]

[ Không được, cậu mau thu mồi câu lại cho tui! ] Hệ thống kêu to: [ Với trình độ hiện tại của , may mắn như vậy đã được gọi là kỳ ngộ rồi! Cậu cẩn thận lật xe đấy! ] 

Thời Dư bất động như núi, ngồi xếp bằng trên boong tàu, một tay cầm cần câu, một tay chống cằm trêu chọc hệ thống: [ Cậu kêu cái gì? Trước đó chẳng phải tui cũng bảo tui dùng mồi câu vạn năng này kết hợp với buff kỳ ngộ để câu thử sao? Chẳng lẽ cậu không tò mò sẽ câu được thứ gì lớn? ]

[ Cảm ơn nhé, đó là ý tưởng hôm qua của tui. Thuyền của cậu đã gần đầy hàng, cậu lại làm mấy trò lớn thế này, cẩn thận không về kịp... ] Hệ thống thấy biểu cảm của Thời Dư liền biết anh sẽ không nghe lời mình, cũng không cố gắng nữa: [ Đừng trách tui không nhắc nhở cậu, cẩn thận lật thuyền đấy. ]

[ Không phải còn có cậu ở đây sao! ] Thời Dư hứng thú bừng bừng nói: [ Cậu không hiểu rồi, tinh túy của việc câu cá không phải là mang cái gì về nhà, mà là câu được cái gì! Chỉ cần câu lên là đã thỏa mãn rồi, chụp cái ảnh rồi phóng sinh tui cũng vui! ]

[... Tùy cậu thôi. ] Hệ thống im lặng lùi lại.

Hiệu quả của mồi câu vạn năng quả nhiên lợi hại, chưa đến mười phút, Thời Dư đã câu được con cá đầu tiên... Nói là cá có lẽ không hoàn toàn chính xác. Thời Dư với vẻ mặt hưng phấn thu dây, thu đến cuối cùng phát hiện đó là một con rùa biển thật lớn, kích thước gần bằng chiều rộng của thuyền đánh cá của anh.

Con rùa biển nổi trên mặt nước, đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm vào Thời Dư.

Thời Dư nhìn con rùa biển lớn, không hiểu sao cảm thấy có chút xấu hổ: "Ngại quá... Tui chỉ định câu cá thôi."

Con rùa biển bơi đến bên thuyền, há miệng ra.

Thời Dư: "...???" Không phải chứ, ý gì đây, chẳng lẽ định ăn anh sao?

Thời Dư không nhúc nhích, rùa biển cũng không nhúc nhích, một người một rùa theo dòng hải lưu trôi đi, không khí vô cùng ngượng ngùng.

[ Hệ thống, nó muốn làm gì? ] Thời Dư hỏi.

Hệ thống khô khan nói: [ Có thể là nó muốn cậu lấy lưỡi câu ra khỏi miệng nó...? Có lẽ nó cảm thấy hơi khó chịu. ]

Thời Dư: [...]

Thời Dư cười gượng, chắp tay trước ngực hướng về con rùa biển, nói: “Quy gia gia, là người trẻ như tôi không hiểu chuyện, giờ để tôi giúp ngài lấy móc câu ra, xin ngài ngàn vạn lần đừng cắn tôi!”

Rùa biển là động vật được bảo vệ, dù bắt được cũng phải phóng sinh. Hơn nữa, thôn Thời gia có quy tắc, gặp rùa biển thế nào cũng phải cung kính, chữ "quy" (rùa) đồng âm với "hồi" (trở về), là biểu tượng cát tường. Giết rùa biển tương đương với "chết trở về", đây là điềm rất xấu.

Sau khi vái ba vái, Thời Dư mới đánh bạo đưa tay gỡ lưỡi câu. Lưỡi câu rất thuận lợi được lấy ra, Thời Dư rụt tay lại, rùa biển liền ngậm miệng, bình tĩnh nhìn anh một lúc rồi lặn xuống nước.

Lúc này Thời Dư mới thở phào nhẹ nhõm: [ Trời ạ, rùa biển thành tinh rồi! Sau khi lập quốc không phải không được thành tinh sao? ]

[ Có thể là thành tinh trước khi lập quốc. ] Hệ thống dừng lại một chút, khuyên nhủ: [ Thời Dư, chơi một lần cũng đủ rồi, cậu không gây chuyện sẽ không gặp rắc rối, đừng câu cá nữa, nghỉ ngơi một lát rồi thu lưới về nhà đi? ]

Thời Dư cũng có chút do dự: [ Tui câu thêm lần cuối cùng nhé? ]

... Không giấu gì các bạn, Thời Dư cảm thấy chuyện này tuy nhìn có chút kỳ lạ, nhưng nghĩ lại thì thật sự có vài phần thú vị, khiến người ta cảm thấy đây là một việc rất ý nghĩa. Chuyện như vậy anh cảm thấy mình có thể nhớ cả đời, có lẽ đến khi anh già rồi sẽ kể lại cho con cháu nghe: Năm đó ông các ngươi ở trên biển gặp một con rùa biển thành tinh...

[ ...Cậu chắc chứ? ] hệ thống nói.

[ Thử lại một lần? ] Thời Dư trả lời hệ thống như vậy, nhưng tay anh đã gắn lại mồi câu vạn năng lên lưỡi câu và ném xuống biển.

[ Thôi... Dù sao tui cũng đã nhắc nhở cậu, cậu cứ chơi đi. ] Hệ thống hoàn toàn từ bỏ việc khuyên nhủ.

Lần này, Thời Dư chờ hai mươi phút, nhưng cần câu vẫn không hề động tĩnh. Ban đầu anh còn tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào chiếc phao rực rỡ màu sắc, lúc này cũng không khỏi cảm thấy buồn ngủ, lười biếng ngáp một cái.

Trăng tròn treo cao trên bầu trời đêm, ánh sáng bạc dịu dàng chiếu rọi khắp nơi, mặt biển lấp lánh sóng nước, khắp nơi phản chiếu ánh sáng thanh lạnh.

Ánh trăng cũng phủ lên người Thời Dư một lớp sương mỏng, đầu anh không tự chủ mà gật gù, tinh thần mơ màng, nửa tỉnh nửa mê.

[ Báo động! Phía trước có năng lượng cao. ] hệ thống đột nhiên nói.

Thời Dư giật mình, cơn buồn ngủ tan biến, có chút căng thẳng xoa xoa mồ hôi trên tay: [ Là gì vậy? Trước tiên cho ta biết đi? ]

[ Báo động! Phía trước có năng lượng cao. ] hệ thống lại nói.

[ ...Không phải chứ, cậu đừng chỉ cảnh báo mà không nói rõ chứ! Đồ đáng ghét, cậu đừng làm tui sợ! ] Thời Dư kêu lên.

[ Không phải tui muốn dọa cậu, chính vì sợ cậu hoảng sợ nên mới cảnh báo trước một chút. ] Hệ thống giải thích một câu, lời còn chưa dứt, chiếc phao khẽ động, ngay sau đó đã bị kéo vào trong nước.

Thời Dư vội vàng nắm chặt cần câu, một luồng lực mạnh truyền đến từ cần câu, suýt chút nữa anh bị kéo xuống biển. May mà trước đó vì an toàn, anh đã cẩn thận khóa dây an toàn vào chỗ cố định, lúc này mới miễn cưỡng giữ được cân bằng, không nhịn được mà reo lên: "Là cá lớn!"

[ Ừm, siêu lớn, hơn trăm cân. ] Hệ thống đáp lời: [ Cẩn thận một chút, đừng bị kéo xuống nước. ]

[ Không sao! ] Thời Dư kéo cần câu, đặt nó lên lan can thuyền để tạo thành một điểm tựa, cùng con cá lớn dưới biển phân cao thấp. Con cá này khác với những con cá khác, cá khác sau khi cắn câu sẽ bơi loạn xạ dưới nước, còn con cá lớn này dường như không hề động đậy, dây câu giữa hai điểm tạo thành một góc vuông.

Thời Dư dựa vào việc dây câu sẽ không đứt, liền cố gắng thu dây, nhưng lại gặp tình huống không thể thu dây được. Anh đành phải thả lỏng dây, để con cá lớn nghĩ rằng sự kiềm chế đã biến mất, khi lực kéo ở đầu dây kia giảm nhẹ, anh lại bắt đầu thu dây.

Không bao lâu, một bóng dáng màu bạc dưới nước chợt lóe qua, tốc độ nhanh đến mức khiến Thời Dư tưởng mình hoa mắt.

Trong lòng Thời Dư ổn định lại, nhưng lại có chút do dự—lúc anh thả câu không thả quá nhiều dây, nên hẳn không phải là cá biển sâu. Hơn trăm cân, có thể nổi lên mặt nước... Anh chẳng lẽ câu được cá mập trắng hoặc cá voi sao? Nhưng đã có thể thấy rõ bóng dáng, chứng tỏ cá cách mặt nước nhiều nhất chỉ hai ba mét. Cá biển sâu vì cấu tạo đặc thù, một khi bị câu lên khỏi độ sâu, áp suất trong và ngoài không đồng đều sẽ chết ngay lập tức. Với độ sâu này, nếu là cá biển sâu thì nội tạng đã bị vỡ nát.

Mặc kệ thế nào, những loài cá này khi bị câu lên đều không thể sống lâu hoặc chắc chắn đã chết, nên anh yên tâm, tập trung câu cá.

Câu cá chính là một cuộc chiến tâm lý, xem ai buông lỏng trước, ai từ bỏ trước. Thời Dư kiên nhẫn không ngừng thu và thả dây câu, khi lực kéo bên kia càng ngày càng nhỏ, tần suất giằng co cũng chậm lại, Thời Dư liền biết thời cơ đã đến!

Anh lập tức thu dây, đến khi dây câu chỉ cách mặt nước hai mét thì đột nhiên dùng sức. Cần câu cong thành một độ cong như trăng lưỡi liềm, toàn bộ trọng tâm cơ thể Thời Dư đều đè lên cần câu, lấy lan can làm điểm tựa. Con cá dưới mặt biển đột nhiên gặp một lực kéo mạnh mẽ, liền bị kéo lên khỏi mặt nước. "Để ta xem là cá gì nào—!"

Một bóng dáng thon dài màu bạc từ trong biển nhảy vọt ra, bóng của nó lập tức bao trùm lấy Thời Dư.

Mái tóc bạc ướt đẫm kết thành từng sợi, dán lên thân hình thon dài của đối phương. Thời Dư không dám tin nhìn người trước mặt, chiếc đuôi vảy bạc dưới ánh trăng giống như dải ngân hà rực rỡ. Sức lực kéo lên đã cạn kiệt, nửa thân trên là hình dáng nam nhân loài người của người cá từ trên không rơi xuống, đè lên người Thời Dư.

Người cá nhìn Thời Dư bằng đôi mắt lạnh lẽo như biển sâu, ngay cả họa sĩ tài ba nhất cũng khó có thể miêu tả được một phần vạn vẻ đẹp của y, đẹp đến mức làm người ta quên cả hô hấp.

Thời Dư ngẩn ngơ nhìn y, nhất thời không biết nói gì.

Người cá nhìn anh, đôi môi nhạt màu khẽ mở như muốn nói gì đó. Thời Dư không nghe hiểu, một âm thanh như khúc nhạc không thể miêu tả chui vào trong óc anh. Ngay sau đó, tầm nhìn của anh trở thành dưới đáy biển, anh muốn ngẩng đầu nhìn về phía mặt nước, nhưng chỉ thấy đôi tay người cá giống như ngọc lạnh được chạm khắc.

Người cá buông lỏng tay, mắt Thời Dư chớp chớp, những sợi tóc bạc lướt qua mặt anh. Anh nhìn về phía mặt biển, nơi ánh trăng dần dần biến mất. Mặt trăng và mặt trời luân phiên, nhuộm lên bầu trời những sắc màu rực rỡ, phản chiếu trên mặt biển, đẹp không thể tả.

Trên thuyền đánh cá, một thi thể không đầu lặng lẽ nằm đó, cần câu bên cạnh bị gió biển thổi lăn lóc, rồi va vào boong tàu.

"Cạch."

Hệ thống: [ Đã nói trước có năng lượng cao phía trước, người không gây chuyện sẽ không gặp họa mà. ╮(╯▽╰)╭]

[ Người làm nhiệm vụ [Thời Dư] đã tử vong, khởi động trình tự điều chỉnh dòng thời gian. ]

[ Trình tự điều chỉnh dòng thời gian khởi động xong, lần này bắt đầu từ điểm ban đầu, tọa độ: 5 giờ 29 phút 31 giây sáng ngày 2 tháng 7 năm 2020, cách thời điểm người làm nhiệm vụ [Thời Dư] tử vong: một phút. ]

[ Trình tự điều chỉnh dòng thời gian vận hành thành công. ]

Thi thể không đầu trên thuyền nhỏ bị những điểm sáng màu lam nhạt bao phủ, giây tiếp theo, Thời Dư mở mắt, kinh ngạc phát hiện mình vẫn đang đứng bên mép thuyền, tay cầm cần câu, dây câu tạo với mặt biển một góc vuông.

"—Cái quái gì?!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp