Edit: Phụng
Beta: Manerylin
Thời Dư với vẻ mặt đầy kinh ngạc: [ Hệ thống, chuyện gì đang xảy ra vậy?! Sao tui nhớ rằng tui hình như đã...]
[ Đã chết rồi. ] Hệ thống với giọng điệu rất vi diệu nói: [ Chúc mừng cậu, đã hoàn thành thành tựu 'hiến một mạng'. ]
[ Tui thật sự đã...] Thời Dư chưa kịp nói hết, liền nghe hệ thống lạnh lùng nói: [ Tui nghĩ so với việc hỏi tui chuyện này, quan trọng hơn là ngay trước mắt —— còn 30 giây nữa, BOSS kỳ ngộ sẽ bị cậu câu lên đây. ]
[ Cậu nghĩ lần này cậu sẽ chết như thế nào? ]
Thời Dư theo bản năng buông lỏng tay, cần câu lập tức bị kéo xuống nước, mãi không thấy nổi lên. Thời Dư ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt nước suốt 30 giây, thấy không có động tĩnh gì mới thở phào nhẹ nhõm, cả người như bị ai đánh gãy xương sống mà ngã xuống, anh nằm trên boong tàu thở dốc từng hơi. Trong lòng, anh không ngừng gửi cho hệ thống hàng loạt biểu cảm [ếch xanh ném bàn phím.jpg], gửi liền mấy chục cái. Hệ thống thật sự không chịu nổi mới chủ động mở miệng giải thích: [ Xem ra BOSS đã đi rồi... Chúc mừng cậu đã vượt qua cửa này. ]
[ Tui đã nói rồi, với năng lực hiện tại của cậu, rất có khả năng câu lên những thứ cậu không thể đối phó...]
[ Ai mà có thể đối phó với nhân ngư chứ?! Đó là nhân ngư đấy! Là sinh vật trong thần thoại! Ai mà nghĩ đến thật sự có chứ! ] Thời Dư có chút kích động: [ Tui tưởng rằng cùng lắm chỉ là gặp phải con cá có chút tính người, ai ngờ thật sự là nhân ngư! Trời ơi, có cá thành tinh bất hợp pháp, bây giờ tui báo cảnh sát còn kịp không? ]
Thời Dư nghĩ đến đoạn video hài hước từng thịnh hành một thời gian trên B trạm:
——[ Anh Lưu? Chào anh, chúng tôi có thể giúp gì cho anh không? ]
——[ Tôi muốn nói một việc, mong các anh đừng sợ! ]
——[ Chúng tôi là cảnh sát, chúng tôi sẽ không sợ. ]
——[ Tôi vừa bị nhân ngư bắt cóc! ]
——[ Nhân ngư... là ai vậy? ]
Xin hỏi, nếu bây giờ anh đến đồn cảnh sát báo án nói mình bị nhân ngư giết, có bị coi là thần kinh và bị đưa vào bệnh viện tâm thần không? Hay anh nên lên trang hỏi đáp nào đó để hỏi thử?
Tuyệt vọng.jpg
[ Phì... ] Hệ thống cười ra tiếng. Trí tưởng tượng phong phú của Thời Dư khiến nó rất dễ dàng nắm bắt được từ khóa và hiểu rõ mọi chuyện. Nó an ủi: [ Về sau đừng tự tìm đường chết nữa, loại BOSS kỳ ngộ cấp bậc này xác suất chỉ có không đến 0,0001%, còn thấp hơn xác suất rút được SSR, hơn nữa không có bảo hiểm, trong thời gian tới chắc chắn sẽ không xuất hiện lại... ]
Hệ thống còn chưa nói xong, liền thấy Thời Dư bị một bóng đen bao phủ. Một bóng dáng màu bạc từ mặt biển nhảy lên, nhẹ nhàng đáp xuống boong tàu. Trên cổ tay hắn còn đeo sợi [Dây Câu Tuyệt Đối Không Đứt] bảy màu mà Thời Dư vừa mới mua, chói mắt đến mức lóa cả mắt.
Hệ thống vốn định nhắc nhở một câu "phía trước có năng lượng cao", nhưng dường như bị thứ gì đó cấm chế, không thể phát ra một chút âm thanh nào. Thời Dư vốn đang dùng cánh tay che mắt nghỉ ngơi, hoàn toàn không phát hiện có gì bất thường, còn thắc mắc tại sao hệ thống đang nói dở thì im lặng. Cho đến khi một hơi thở ấm áp phả vào tai, anh mới cảm thấy có điều không ổn. Chưa kịp phản ứng, anh liền cảm nhận được một vật mềm mại đè lên đùi mình.
Thời Dư: "…?"
[ Ủa? Buff kỳ ngộ của các cậu còn hoạt động à, cá tự động nhảy lên thuyền? Cái này tui… ] Thời Dư vừa nói với hệ thống vừa định ngồi dậy, không ngờ vai lại bị một bàn tay thon dài đè xuống boong tàu. Anh ngẩn người, cố gắng kiềm chế không rút tay lại, tim đập loạn xạ. Anh lẩm bẩm: "Tôi cái gì cũng không thấy… Tôi cái gì cũng không thấy… Nhất định là đang nằm mơ…"
Nhân ngư cúi đầu nhìn nhân loại này, trong mắt giống như biển sâu hiện lên một tia sáng khó hiểu. Ánh trăng bạc rơi trên người hai người, ngày và đêm luân phiên, ánh sáng biến ảo giữa chừng. Đầu ngón tay của nhân ngư lóe lên ánh sáng lam nhạt, giống như một lưỡi dao sắc bén hướng về phía Thời Dư.
"Rắc."
……
Hệ thống khô khan nói: [ Trình tự khởi động dòng thời gian đã khởi động thành công, khoảng cách với lần trước người làm nhiệm vụ [Thời Dư] tử vong: Mười phút. ]
Bị đưa trở lại đầu thuyền, trên mặt Thời Dư đầy vẻ "ngạc nhiên tột độ", hơn nữa trước khi khôi phục quyền kiểm soát thân thể, anh lập tức cầm lấy chiếc kéo đặc biệt cắt đứt dây câu, ngay cả lưới đánh cá cũng bỏ, quay đầu lao về phía động cơ, kéo hết tốc lực hướng về vùng biển nội địa.
[ Đệch hệ thống nhà cậu! ] Thời Dư vừa lái thuyền vừa mắng: [ Lại khởi động lại lần thứ hai! Nhà các cậu khởi động lại dòng thời gian không tốn tiền có phải không? ]
Lần này, Thời Dư chú ý đến lời nhắc nhở của hệ thống, anh nghiến răng nói: "Cậu không thể trong lần khởi động lại đầu tiên đưa thời gian về trước lúc tui tự tìm đường chết sao?"
"Có quy định, tui cũng không có cách nào. Chỉ có thể dựa theo lần đầu là 60 giây, sau đó mỗi lần tăng lên một chữ số để điều chỉnh. Ví dụ, lần đầu tiên khởi động lại dòng thời gian là 60 giây trước, lần thứ hai là 600 giây, tức là mười phút trước, lần thứ ba là 6000 giây trước, lần thứ tư là 60.000 giây trước..." Hệ thống liên tục dùng radar quét để xác nhận nhân ngư đã không còn trong phạm vi dò tìm, lúc này mới giải thích: "Về sau phải cẩn thận, tui tổng cộng chỉ có bảy cơ hội khởi động lại, đã dùng hết hai lần, còn lại năm lần, sau năm lần tui cũng không thể cứu được cậu."
"...Tuyệt vời." Thời Dư chửi một câu: "Thành thật nói đi, cậu cố ý phải không?"
"Không phải tui, tui không có, cậu đừng vu oan cho tui!" Hệ thống lập tức phản bác, vừa dứt lời lại bổ sung: "...Làm sao tui biết cậu sẽ câu được BOSS... Tui thừa nhận tui có chút muốn giới thiệu với cậu hệ thống khởi động lại dòng thời gian của chúng ta có ý nghĩa như thế nào! Hệ thống lợi hại như vậy, không trải nghiệm một chút thật sự tiếc quá! — Ngoài ra, thật sự chỉ là trùng hợp! Tui thật sự không biết!"
"..." Thời Dư gửi cho hệ thống một biểu cảm u oán, hệ thống cũng trả lại một biểu cảm u oán cho anh. Hai người đối mặt qua biểu cảm, cuối cùng đạt được nhận thức chung, ngầm đồng ý không đề cập đến việc này nữa.
Lần này thật sự quá sức chịu đựng.
Chiếc thuyền đánh cá nhỏ cũ kỹ bị Thời Dư ép chạy như ca nô, cho đến khi phía trước cuối cùng có thể nhìn thấy bóng dáng bờ biển. Bên cạnh không xa còn có tàu kéo đang thả lưới, tiếng ầm ĩ của máy móc vốn rất ồn ào giờ phút này lại trở thành liều thuốc trấn an tâm hồn. Thời Dư dần dần giảm tốc độ, sau đó dứt khoát dừng lại, dùng đôi tay còn hơi run rẩy lấy ra hộp thuốc lá từ trong túi, cúi đầu ngậm một điếu.
Hắn lấy bật lửa từ trong hộp thuốc ra, bật vài lần mới châm được thuốc. Hắn hít một hơi thật sâu, khói thuốc nhanh chóng tràn ngập toàn bộ phổi, làm giảm căng thẳng thần kinh. Theo hô hấp phả ra, tinh thần dần dần ổn định lại. Đầu ngón tay tê dại lúc này mới cảm nhận được một chút sức lực, chậm rãi trở nên linh hoạt hơn.
Hiếm khi Thời Dư mới hút xong một điếu thuốc hoàn chỉnh.
Hệ thống ở bên cạnh lải nhải: [ Này, cậu từ bỏ cái lưới đánh cá đó? ]
[ Từ bỏ, coi như là cống hiến. ] Thời Dư hít sâu vài lần, đi đến đầu thuyền kiểm tra lượng điện của máy tạo oxy, khởi động động cơ, đang định chạy về cảng, động cơ kêu hai tiếng rồi tắt. Thời Dư cúi đầu nhìn đồng hồ xăng; có thể là vừa rồi lái xe liều mạng, hoặc cá trên thuyền quá nhiều và nặng, hoặc có thể cả hai, động cơ không chạy nổi.
Hệ thống nhắc nhở: [ Hình như cậu không chuẩn bị xăng dự phòng? ]
[ Tui có chuẩn bị. ] Thời Dư đứng dậy duỗi lưng một cái, ngồi xuống mép thuyền, hai chân ngâm trong nước biển: [ Nhưng mà quên ở nhà rồi. ]
[ Không mang theo thì chính là không chuẩn bị. ] Hệ thống gửi một biểu cảm 'buông tay': [ Vậy bây giờ làm sao? Cửa hàng hệ thống không có bán xăng đâu. ]
[ Vậy có con thuyền nào không? Loại không cần chèo hay đổ đầy dầu ấy? ]
Hệ thống kéo ra một giao diện lấp lánh kim quang, chỉ cho Thời Dư xem một chiếc du thuyền xa hoa chín tầng dài đến 1000 mét bên trong: [ Cái này không cần chèo vẫn có thể lái. ]
[ Còn có cái này nữa. ] Nó lật thêm hai trang, chỉ vào một con tàu tràn ngập hơi thở khoa học viễn tưởng—một chiếc tàu sân bay: [ Con tàu này cũng được, dùng năng lượng hạt nhân... Tự mang lò phản ứng, nhưng tui sợ cậu mua không nổi. ]
Thời Dư nhìn chuỗi số 99999... bên dưới, bất đắc dĩ nói: [ cậu nói nhảm sao? ]
[ Tui mà có tiền như vậy cũng sẽ không mua mấy thứ này đâu? ]
Thời Dư dùng mũi chân chạm vào mặt biển, tạo nên nhiều bọt sóng: [ Ở đây chờ một lát đi, có lẽ lát nữa sẽ gặp thuyền đánh cá đưa tui về... Sớm biết vậy đã gọi giữ chiếc tàu lưới kéo vừa rồi. ]
Hệ thống giơ tay tỏ vẻ: [ Ngoài ý muốn mà! Đúng rồi... Cậu có nghĩ tới việc xử lý số cá nhiều như vậy thế nào không? Ngư dân bình thường dù có trúng mánh cũng không bắt được nhiều cá như cậu đâu? Tự mình ăn thì không hết, bán đi lại khiến người khác nghi ngờ... ]
[ Dừng lại. ] Thời Dư cắt ngang nó: [ Tui nghi ngờ cậu muốn hại tui. ]
[ Đừng nói lời khó nghe như vậy mà! ] Hệ thống rất láu cá nói: [ Đôi bên cùng có lợi, hợp tác cùng thắng... Bạn ơi, xem ở quan hệ tốt giữa chúng ta, tui giới thiệu cho cậu một chức năng ẩn nhé? Cá không thể bán cũng ăn không hết thì đừng vứt đi, bán cho hệ thống để thu về Đại Tệ, bắt đầu một cuộc giao dịch lớn, sau đó tất cả dựa vào may mắn! Không cần một trăm đồng, cũng không cần mười đồng! Chỉ cần năm đồng! Năm Đại Tệ, có thể mở ra một lần thu mua cá, mỗi lần mở ra giới hạn mười lăm phút! Bất kỳ loại cá biển nào cũng có thể thông qua chức năng thu mua đổi thành Đại Tệ! ]
[ Hơn nữa, khi đổi Đại Tệ còn có một xác suất nhất định sẽ kích hoạt hoàn trả vật phẩm đặc biệt, đảm bảo khiến cậu hài lòng. ]
[ Bất kể loại nào, đều một cân một đồng? ] Thời Dư hỏi thêm một câu.
[...] Hệ thống im lặng trong chốc lát: [... Này! Hệ thống chủ Ao Cá của chúng ta là một trong những hệ thống có lương tâm nhất trong chư thiên hệ thống! Sao có thể hố người như vậy chứ? Chúng ta chính là dựa theo trọng lượng mà nghiêm ngặt phân phối! Dưới một cân đều tính một Đại Tệ! Cá từ năm cân trở lên, mỗi cân hai Đại Tệ! Cá từ mười cân trở lên, mỗi cân ba Đại Tệ! Suy ra như vậy, bán không lỗ vốn, bán không bị thiệt, bạn à! ]
[ Có những loại cá rất quý chỉ lớn đến năm lạng thôi! ]
[ Vậy cậu có thể lựa chọn tự mình ăn mà! ] Hệ thống giở trò: [ Bạn ơi, cậu hãy nghĩ theo hướng tích cực đi. Lái buôn cá thu mua cá thu đen với giá mười đồng một cân, còn chúng ta một cân chỉ một Đại Tệ! So sánh ra thì tương đương với việc dùng mười đồng mua một Đại Tệ đấy! Nâng cấp ao cá lên cấp hai cũng chỉ cần có 5000 Đại Tệ mà thôi! ]
[ Ý của cậu là tui có thể đi mua sỉ cá của người khác bán cho cậu? ]
Hệ thống giọng điệu kỳ quái nói: [ Bạn à, nếu không thì bạn ngủ một lát đi? Trong mộng cái gì cũng có. ]
Thời Dư cười nhạt một tiếng, nghĩ nghĩ lại hỏi: [ Vậy tui làm sao đem cá bán cho cậu? Trước đây, khi hoàn thành nhiệm vụ thì không cần phải giao cho cậu vật phẩm thật. ]
Hệ thống ở điểm này vẫn rất tốt, tuy rằng mỗi ngày đều có những nhiệm vụ kỳ quái được ban hành, nhưng chưa từng có lần nào yêu cầu Thời Dư giao nộp cá bắt được cho hệ thống. Hệ thống chỉ cần xác nhận anh đã bắt được, thỏa mãn những điều kiện nhất định, là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó, cá này Thời Dư có thể ăn, bán hoặc đơn giản là thả về biển, hệ thống đều không can thiệp.
[ Dễ thôi, cậu chờ một chút. ] Tiếng nói của hệ thống vừa dứt, liền biến mất khỏi tâm trí của Thời Dư. Thời Dư ngẩn người, đột nhiên nghe thấy một tiếng rất nhẹ nhàng va vào boong tàu. Anh quay sang nhìn, thấy một con mèo mướp mũm mĩm không biết từ khi nào đã ngồi bên cạnh anh, ung dung liếm móng vuốt của mình.
Con mèo mướp trên người có màu trắng và cam tạo thành, phần màu cam có những vằn vện như hoa văn. Nhìn thế nào cũng giống như một con mèo hoang không biết khi nào đã nhảy lên thuyền.
"…Hệ thống?" Thời Dư không chắc chắn hỏi.
"Meo." Con mèo mướp kêu một tiếng, giọng điệu có chút kỳ quái, nghe khiến người ta không hiểu sao thấy ngứa tay—muốn đánh.
Ừm, cảm giác âm dương quái khí này, không sai, chính là cái hệ thống đáng ghét kia.