Edit: Phụng
Beta: Manerylin

“Tiểu Dư, ra biển bắt hải sản à?”

“Vâng, ông Ba.” Thời Dư mang một đôi dép nhựa, mặc một cái áo lót mua với giá 30 đồng đã bao gồm phí vận chuyển, tay cầm một cái thùng nhựa, trong thùng có một cái móc sắt và một chiếc kẹp than, đây là những vật dụng thường thấy của ngư dân làng chài bên bờ biển.

“Hôm nay đã mở cửa biển rồi, sao con không ra biển?” Ông Ba là một ngư dân già, trông khoảng sáu bảy chục tuổi, trước đây là thuyền trưởng tàu viễn dương nổi tiếng, bây giờ đã nghỉ hưu, hưởng thụ cuộc sống bên con cháu, không có việc gì làm thì phơi nắng trước cửa nhà và chơi cờ với hàng xóm. Ông cũng có chút quan hệ họ hàng với Thời Dư —— dù sao cả thôn này phần lớn đều có quan hệ thân thích với Thời Dư. Đây là thôn Thời gia mà.

Thời Dư gãi đầu cười nói: “Không phải do người quá đông sao? Sáng nay con có ra xem một lần, mọi người đều ra biển rồi, e rằng những con cá tốt đã bị các chủ tàu kéo lưới bắt hết, ra biển cũng chẳng có gì để bắt. Sáng nay con đã đặt Địa Lung ở bờ thủy triều rồi, tiện thể xem có thể nhặt một chút nhím biển về ăn không.”

Địa Lung là một loại bẫy cá dài bằng sắt, được căng bằng dây thép thành hình vuông hoặc tròn, có cửa vào ở hai bên hình phễu bên ngoài rộng, bên trong hẹp. Người ta đặt mồi vào trong bẫy, rồi đặt bẫy ở khu vực có đá ngầm khi thủy triều rút. Khi thủy triều lên, cá, tôm, cua sẽ chui vào bẫy ăn mồi, một khi đã vào thì rất khó thoát ra. Đây cũng là cách bắt cá phổ biến của ngư dân ở biển.

Nói xong, Thời Dư vẫy tay với ông Ba, “Ông Ba, con đi trước, nếu không sẽ bỏ lỡ thủy triều mất.”

Ông Ba rít một hơi thuốc, gật đầu ra hiệu: “Ăn cơm quan trọng, đi thôi.”

Thời Dư cười hì hì, gật đầu, xách thùng đi, vừa đi vừa nói: “Nếu con bắt được thứ gì ngon, nhất định sẽ mang đến biếu ngài!”

Ông Ba nhìn bóng dáng Thời Dư, lắc đầu. Làng chài mà, đâu phải là nơi giàu có đông đúc, cũng không biết đứa nhỏ này nghĩ gì. Cha nó khó khăn lắm mới mang cả nhà lên thành phố, nhưng đến đời thứ ba rồi, đứa cháu nội từng học đại học, làm việc văn phòng trong thành phố lại quay về. Nói cái gì mà cuộc sống trong thành phố quá khổ, quê nhà vẫn tốt hơn.

Nhưng mà cũng đúng thôi, mấy năm gần đây ông xem TV thấy không ít người trẻ tuổi mệt mỏi đến chết trong công việc ở thành phố. Trở về cũng tốt, ít nhất ở thôn Thời gia này luôn có cơm ăn, không lo đói. Dù sao, người thôn Thời gia từ đời này sang đời khác sống dựa vào biển, đứa cháu nội của lão nhị gia dù đã không về suốt mười năm, nhưng khi còn nhỏ cũng đã từng đi bắt cá hải sản với đám trẻ con trong làng. Tay nghề của nó cũng không tồi, mỗi lần đi bắt cá đều mang về không ít.

Còn Thời Dư, vừa đi nhanh, vừa thầm oán trong lòng: [Bạn à, đã nói là sẽ gọi tui dậy mà!]
Một giọng nói lười biếng vang lên trong đầu: [Gọi rồi, sao lại không gọi? Tui đã đặt tám cái báo thức gọi cậu dậy, nhưng cậu không dậy, nên tui ngủ tiếp.]

[Hệ thống còn biết ngủ?]

[Hệ thống bản chất là máy móc, cần bảo trì thường xuyên, dọn dẹp rác thải, cảm ơn.]

[Tui khinh.] Thời Dư chửi thề.

Thời gian thủy triều rút có ghi rõ, mỗi ngày có hai lần thủy triều rút, cách nhau khoảng mười hai giờ. Hôm nay là ngày mười sáu, lần đầu thủy triều rút vào khoảng 4 giờ rưỡi sáng, còn lần thứ hai vào khoảng 4 giờ rưỡi chiều. Đặt Địa Lung cần phải làm vào thời điểm thủy triều rút, rồi sau đó chờ lần thủy triều rút tiếp theo để thu bẫy, nếu không Địa Lung sẽ bị nước biển nhấn chìm, phải chờ đến lần thủy triều rút tiếp theo mới có thể thu lại.

Việc thu bẫy khi thủy triều dâng thì khỏi phải nói. Bờ biển toàn là đá ngầm, trên đó mọc đầy những sinh vật sắc nhọn, kể cả khi không có thủy triều cũng phải cẩn thận không để bị xước xát. Nếu ngã xuống sẽ bị thương nặng. Ngay cả các ngư dân lão luyện cũng không mạo hiểm thu bẫy khi thủy triều dâng.

Nghe thì đơn giản, nhưng thực tế là sáng nay, hệ thống đã gọi Thời Dư dậy từ lúc 3 giờ sáng để đặt Địa Lung, nhưng vì lúc nửa đêm dễ bắt cá, nên Thời Dư đã mất hơn một giờ để làm xong việc. Khi về đến nhà, trời còn chưa sáng, Thời Dư nấu một bát mì làm bữa sáng, ăn xong rồi đi ngủ.

Do điện thoại của Thời Dư bị rơi xuống biển trong lúc bắt hải sản, phải chờ đến ngày mai mới có cái mới, nên trước khi ngủ, anh đã dặn hệ thống nhất định phải gọi mình dậy. Kết quả là, hệ thống cũng ngủ quên.

Bây giờ đã là 4 giờ, Thời Dư vừa mới ra khỏi nhà.
Thủy triều thấp nhất sẽ là vào lúc 4 giờ rưỡi, sau đó nước sẽ dâng!

Thời Dư cảm thấy đầu óc mình như có đầy lông gà.
Hệ thống vẫn còn trêu chọc: [Sớm bảo cậu mua Hoàng Ngư Xa rồi, cậu lại không chịu. Hoàng Ngư Xa có gì không tốt? Tiết kiệm sức lực, thời gian, lại thuận tiện. Cậu cứ khăng khăng mua xe máy điện, bây giờ thấy phiền chưa?]

[Lăn đi, lăn đi, tốt xấu gì tui cũng là phú nhị đại, sao cậu bắt tui lái Hoàng Ngư Xa? Mua không nổi Bentley hay Rolls-Royce thì ít nhất cũng phải Mercedes-Benz chứ? Hoàng Ngư Xa không được!

Hoàng Ngư Xa là loại xe điện ba bánh mà người bán hàng rong thường dùng để chở hàng —— nhưng quả thật nó rất giống lời hệ thống nói là ‘xa hoa, thời thượng’, được trang bị cả vòng bảo hộ bằng thép tinh luyện, đèn pha sáng chói trước và sau, mua là được tặng cả giấy dán Thần Tài hoặc Quan Công, câu đối đỏ, còn có thể thêm đồ trang trí. Chỉ cần ngồi lên, ngày hay đêm đều nổi bật nhất.

Hệ thống lạnh lùng nói: [Hiểu rồi.]

[Gõ chén, công bố nhiệm vụ hằng ngày.]

[[Hằng ngày! Xe BMW Hoàng Ngư Xa!] Bắt ba con cá bất kỳ trở lên, không giới hạn trọng lượng, sẽ được tặng ngay một chiếc BMW Hoàng Ngư Xa! Đừng bỏ lỡ!]

[Mọe nó hệ thống cậu chết chắc rồi!] Nếu hệ thống có thực thể, Thời Dư chắc chắn sẽ bóp cổ nó: [Cậu đổi nhiệm vụ hằng ngày của tui rồi! Tui chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ hôm nay là có thể thăng cấp bể cá! Đổi lại ngay!]

[Xin lỗi, nhiệm vụ đã công bố, không thể hủy.]

[Còn có, hệ thống không có mẹ.]

Thời Dư hạ giọng một chút, cảnh cáo nó: [Cậu cũng đừng có quá đáng, tui tự mua Hoàng Ngư Xa được rồi đi? Đổi kinh nghiệm cho tui, tui chỉ còn thiếu vài điểm tích phân thôi!]

[Xin mời, chiếc BMW Hoàng Ngư Xa trong hệ thống có giá 9999 tệ. Cậu có bán máu cũng không đủ tiền, tui cũng chẳng muốn thấy cậu tuyệt vọng đến mức phải nhảy lầu đâu]

[Moẹ nó, hệ thống còn bán cả Hoàng Ngư Xa?! Trước kia sao tui không phát hiện vậy?]

Hệ thống hơi xao động một chút, kéo ra danh sách cài đặt, mở phần phân loại xe và chuyển tới trang cuối cùng, nơi có trưng bày chiếc Hoàng Ngư Xa cho Thời Dư xem. Thời Dư vừa nhìn thấy giá thì mới nhận ra: 3 giây trước.

Rõ ràng hệ thống muốn hố anh đây mà!

[Tui đệch cả nhà cậu!]

[Hệ thống không có người nhà.]

Hệ thống trưng ra bộ mặt "mẹ kế" thờ ơ, nói: [Đừng cố gắng vô ích, nhiệm vụ hằng ngày đã phát hành thì không thể sửa đổi, cậu hẳn là biết rồi —— nhưng nếu cậu làm xong sớm, còn có thể mở ra được một nhiệm vụ phụ đó.]

[Đừng nói chuyện với tui, cảm ơn. Ít nhất trong mười phút tới, xin trả lại cho tui chút yên tĩnh trong đầu.]

[OK~] Hệ thống đáp lại, rồi im lặng.

Thời Dư bước chân nhanh hơn, chạy đến bờ biển.

Từ khi có hệ thống này, cuộc sống của hắn có thể nói là đi xuống —— anh vốn dĩ là một sinh viên tốt nghiệp 985211, tìm được một công việc thu nhập cao... Mặc dù làm việc cường độ cao, văn phòng lắm chuyện, nhưng ít ra có điều hòa đông hè đầy đủ, cơm tăng ca miễn phí cũng không tệ. Nhờ vào năng lực manh, sau khi tốt nghiệp ba năm, anh đã làm tổ trưởng nhỏ.

Khó khăn lắm mới hoàn thành một dự án lớn trong năm của công ty, hắn được một kỳ nghỉ dài bảy ngày, thêm cả nghỉ đông tích lũy của Thời Dư, anh có tổng cộng 12 ngày nghỉ. Hắn cảm thấy làm việc quá nhiều khiến bản thân ngột ngạt, lại ngại du lịch mệt mỏi, nên quyết định về quê nghỉ ngơi.

Kết quả là kỳ nghỉ này kéo theo một chuỗi sự kiện —— tại bờ biển, Thời Dư nhặt được một cục sắt to định tiện đường đem đến trạm thu hồi phế liệu, nhưng mới đi được vài bước thì đã bị hệ thống ‘nhặt là bị khóa ngay’ trói chặt lại, không thể gỡ ra, trừ phi hoàn thành mục tiêu cuối cùng của hệ thống là xây dựng một hồ cá xa hoa. Nếu không, anh sẽ phải theo cha mẹ đoản mệnh của mình xuống hoàng tuyền.

Quả thật là đồ chó.

Về lai lịch của hệ thống này Thời Dư chẳng tìm hiểu làm gì, bởi đã có thứ trò chơi kỳ quặc này rồi thì chẳng còn gì đáng thắc mắc. Anh không muốn đánh vỡ thế giới quan của mình nữa, cứ mặc kệ mà sống tiếp.

Dĩ nhiên, ban đầu anh không tin, mặc kệ hệ thống nói gì. Dù sao, không làm là xong, hắn có gì phải lo? Ai ngờ hệ thống đậu má kia lại phát nhạc thần khúc 24 giờ không ngừng trong đầu hắn, những bài như "Bộ Mã Hán Tử" hay "Ánh Trăng Phía Trên" thậm chí "Tiểu Quả Táo Tiểu Thủy Lê", cứ liên tục phát không ngừng, khiến đầu óc anh rối bời, đừng nói tới việc ngủ —— ngủ cái gì mà ngủ được, ai có thể chợp mắt dưới những bản nhạc điên cuồng phát suốt 24 giờ? Chỉ có thần tiên mới làm được thôi!

Nếu ngủ được thì chắc mấy bác nhảy quảng trường vũ cùng những hộ gia đình sống gần đó đã chẳng có nhiều mâu thuẫn đến thế.

Cuối cùng, Thời Dư đành chấp nhận số phận, thương lượng với hệ thống ngừng phát nhạc thần khúc, rồi từ chức để về quê bắt đầu vất vả làm việc cho hệ thống.

Không biết may mắn hay xui xẻo, nhưng theo lời hệ thống, gen của gia đình anh có khuyết tật làm cho mọi người đều đoản mệnh. Ông nội, bà nội anh chỉ sống tới 50 tuổi, mẹ anh chỉ sống tới khoảng 35-36 tuổi, còn cha anh nuôi anh đến tốt nghiệp đại học rồi cũng đi theo. Đến lượt anh, cũng chỉ sống được tầm 25-26 tuổi. Hệ thống không phải đang hại anh, mà là cứu anh! Nếu không có hệ thống, anh cùng lắm cũng chỉ sống thêm một hai năm nữa là đi gặp tổ tiên.

Thời Dư bày tỏ, nếu tin được lời hệ thống, thì anh không mang họ Thời nữa, đổi sang họ hệ thống luôn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play