Edit: Phụng
Beta: Manerylin

Thời Dư ban đầu nghĩ sẽ mang con cá lạc lớn nhất cho ông Ba, nhưng chó hệ thống lại thông báo rằng nhiệm vụ chi nhánh chỉ có thể bắt đầu lúc 8 giờ tối. Vì vậy, anh đành phải mang con cua lớn nhất cho ông Ba. Thuận tiện, anh còn được khen chiếc BMW Hoàng Ngư Xa mới mua, trông rất xa hoa. Điều này khiến Thời Dư cảm thấy vô cùng xấu hổ. Thời Dư vội vàng thông báo là phải về nhà nấu cơm, rồi xách theo cái thùng chuẩn bị rời đi.

Ông Ba vội gọi Thời Dư lại, đưa cho anh một túi đậu phộng lớn, nói rằng đó là quà từ chuyến đi thành phố hai ngày trước, bảo anh mang về nhà ăn vặt. Thời Dư vốn thường ngày rất hiếu thảo, nên khi nhận quà cũng rất tự nhiên, không nói lời nào liền nhận ngay.

Quả nhiên, bản tính con người là dễ bị cám dỗ. Sau khi lái chiếc Hoàng Ngư Xa được năm phút, trong lòng Thời Dư đã cảm thấy vô cùng hài lòng. Một cái thùng nặng mười mấy cân cùng với ba thứ khác, cộng thêm một túi đậu phộng lớn, nếu thực sự xách hết về nhà thì chắc anh sẽ mất nửa cái mạng.

Thời Dư đạp chân ga, chiếc BMW Hoàng Ngư Xa phát ra tiếng gầm rú như xe thể thao, lướt đi với tốc độ chóng mặt. Chẳng mấy chốc, anh đã về đến nhà. Khi về đến nhà, hai con cua biển hoa đã gần như hấp hối, thở thoi thóp. Còn con cá lạc khổng lồ vốn khỏe mạnh, giờ đây cũng mềm oặt, hoàn toàn không còn chút sức sống nào, khác xa với cảnh nó nhảy cao ba trượng ở bờ biển trước đó. 

Cá lạc này cần để hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, không thể ăn, chỉ có thể nuôi tạm. Thời Dư sờ sờ đầu, tìm một cái thùng lớn rồi cho cá chình vào chung, sau đó bật máy bơm oxy. Loại cá lạc này không dễ chết, nhưng nuôi lâu dài cũng không dễ, chỉ có thể cầm cự được thêm một giờ thì tính một giờ.

Muối biển trên đùi Thời Dư đã kết lại thành từng lớp, sờ vào sàn sạt rất khó chịu. Anh không thể chịu nổi cảm giác này, nên vội vàng đi tắm nước lạnh ngay lập tức, sau khi tắm xong, mới đi rửa sạch rong biển và chuẩn bị sơ chế. Anh cắt rong biển thành từng miếng nhỏ, rửa qua nước ấm, rồi cho thêm dầu, muối, giấm, tỏi, và trộn đều, thành một món rau trộn tuyệt hảo.

Hai con cua biển thì được xào với bánh mật và tỏi nhuyễn, đậu phộng được chiên giòn trong chảo dầu. Cả món mặn lẫn món chay đã sẵn sàng, đến đồ nhắm rượu cũng có đủ. Thời Dư mang thức ăn vào phòng khách, bật quạt thổi nguội đậu phộng để giữ cho giòn. Sau đó, anh thở dài thỏa mãn, mở một chai nước quả vị táo, bật điều hòa và thư giãn trước một bộ phim truyền hình yêu thích.

Hôm nay, bữa ăn trở nên ngon miệng một cách lạ kỳ!

Sau khi dọn dẹp xong bữa ăn, Thời Dư không thể nhịn được mà lại chạy đi tắm lần nữa. Nhưng vừa tắm được một nửa thì hệ thống lạnh lùng vang lên trong đầu anh: “Bạn ơi, cậu tắm xong, khi mở cửa cẩn thận nhé.”

“...?”

“Con cá lạc đã vượt ngục rồi. Nó hiện đang ở ngoài cửa phòng tắm của cậu, bám vào khe cửa. Khi cậu mở cửa, nó sẽ nhảy vào.”

Thời Dư im lặng một lúc lâu rồi mới mắng một câu: “Chết tiệt, sao không nói sớm?”

Hệ thống đáp: “Vừa nãy tui còn nghĩ nó không thể nhảy ra được, nhưng quay lại thì thấy nó đã tới sát cửa rồi, không phải lỗi của tui!”

[ Bạn à ] Thời Dư cúi đầu dưới vòi nước, để nước tràn qua người, đồng thời mỉa mai đối phương: [ Cậu có chắc là không cần liên hệ với tổng công ty của các cậu để thay phần cứng không? Mỗi ngày phải dọn ba bốn lần tệp rác, còn phải làm những việc vớ vẩn khác, server của cậu là thuộc nhà 'Dục Bích' à? À không, 'Nhục Dục Bích', tuy server nhà nó được làm từ khoai tây, nhưng tui thấy server của cậu chắc là từ nước lê hoặc táo mà ra. ]

Hệ thống tỏ ra ngán ngẩm: “Đợi cậu thăng cấp lên hồ cá cấp hai, tui sẽ bảo tổng công ty đổi phần cứng cho tui... Dựa vào cậu đó! [Sinh hoạt không dễ, miêu miêu thở dài.jpg]

“Cái tiếng gọi ba ba kia nghe có quen không?”

“Ôi! Con trai!”

“Cút!”

Thời Dư cầm một cái khăn lông lau khô người, may mà trong phòng vệ sinh vẫn còn một cái kẹp gắp than, lần trước anh đã chuẩn bị sẵn để dọn dẹp rác sinh hoạt. Anh mang cái kẹp gắp than ra dưới vòi nước rửa sạch, thậm chí còn cẩn thận xịt thêm sữa tắm. Sau khi đã làm xong mọi việc, anh bước tới gần cửa và hỏi: [ Bây giờ con cá lạc đang ở đâu?]

“Ngay sát cửa, khi cậu ra ngoài cẩn thận, chắc nó không cắn được cậu đâu.”

Thời Dư gật đầu, trong lòng đếm thầm một, hai, ba, rồi vặn chốt cửa nhưng không mở, thay vào đó anh đạp cửa mạnh một cú. Ngay sau đó, anh thấy một bóng trắng có hoa văn tuyệt đẹp lao lên không trung, vẽ nên một đường cong hoàn hảo, rồi va mạnh vào tường nhà anh. Ngay sau đó, nó trượt xuống và rơi thẳng xuống đất.

Con cá lạc giãy giụa, rồi ngừng thở tại chỗ.

Hệ thống: “...”

Thời Dư: “...”

“... Cậu có cần dùng sức vậy không?” Hệ thống nói với giọng đầy hoài nghi: “Nó chỉ là một con cá lạc vô tội.”

Thời Dư lạnh lùng dùng kìm chọc vào nó vài cái, xác nhận nó đã chết rồi nói: “Nó mà cắn được tui thì chẳng còn vô tội gì hết — dù sao sớm muộn nó cũng phải chết thôi, cứ để vậy đi.”

Hệ thống: “Nhiệm vụ chi nhánh yêu cầu là bắt sống...”

Thời Dư: “Chết tiệt, sao cậu không nói sớm?”

Hệ thống đau khổ đáp: “tui đâu có biết cậu lại mạnh chân như thế!”

Thời Dư ném con cá lạc trở lại thùng nước, rồi nói: “Tui mặc kệ, cậu tự xử lý.”

Hệ thống kêu lên trong đầu Thời Dư, giống như tiếng gầm rú của máy siêu tốc. Sau một lúc lâu, nó nói: “Chết tiệt, chút nữa thì bị hệ thống chính phát hiện, suýt nữa hù chết tui... Chúng ta đổi nhiệm vụ chi nhánh khác đi? Phần thưởng ít hơn chút, nhưng đủ để hôm nay tăng một bậc hồ cá.”

“Cũng đúng.” Thời Dư đồng ý, miễn là có thể thăng cấp hồ cá thì phần thưởng nhiều hay ít cũng không thành vấn đề. Tất cả đều là làm công, không cần làm khó nhau, không có trở ngại là được.

“OK~ Người làm nhiệm vụ  [Thời Dư] hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh [Chịu chết đi! Cá lạc!], giết chết cá lạc và nhận được 250 Đại Tệ, [Kỳ lạ thịt kho tàu cá lạc] x1.”

Thời Dư vừa nhìn vào giao diện giả lập thấy vật phẩm nhảy vào ba lô, vừa kiểm tra và đối chiếu danh sách yêu cầu để thăng cấp hồ cá. Trong lúc đó, anh nói: [ Thật vô lý mà. ]

Hệ thống nói: “Tui không thể làm gì khác được.” Hệ thống điều khiển giao diện hiện ra nút thăng cấp, nhắc nhở: “Nhanh lên, đồ đã đủ rồi, thăng cấp hồ cá đi! [xoa tay.jpg]

Thời Dư đáp lời, rồi bấm vào nút thăng cấp. Trong phút chốc, pháo hoa nổ tung trước mắt anh!

Thật là pháo hoa!

Đứng cạnh cửa sổ nhà mình, anh nhìn lên bầu trời, nơi pháo hoa đột nhiên bừng sáng. Giọng hệ thống đầy phấn khích vang lên: “Khắp nơi mừng vui! Chúc mừng người làm nhiệm vụ[Thời Dư] đã hoàn thành việc kiến tạo hồ cá bậc một, thăng cấp thành chủ sở hữu hồ cá bậc một!”

“Vì ngài là nhiệm vụ giả thứ 9999 của hệ thống, ngài sẽ nhận được phần quà đặc biệt [kỳ ngộ buff]. Với buff này, chắc chắn trong vòng 24 giờ ngài sẽ kích hoạt nhiệm vụ kỳ ngộ! Chúc mừng! Phần thưởng sẽ tự động được gửi đến trong 24 giờ, không cần sử dụng thủ công. Hãy chú ý thời gian hiệu lực của buff.”

Tuy hệ thống nói nhiều nhưng điều quan trọng nhất với Thời Dư là hồ cá của anh. Giao diện hiện lên loạt thông báo về vật phẩm, bao gồm xi măng, gạch, sơn chống thấm đã có sẵn, và một gói hồ cá bậc một.

Gói quà hồ cá bậc một cho biết Thời Dư có thể đặt hồ cá trong phạm vi hệ thống quy hoạch bản đồ. Nó sẽ tự động xây dựng hoàn chỉnh, với đầy đủ giấy tờ hợp lệ, không cần lo lắng. Ngoài ra, còn kèm thêm 100 cá bột và 100 phần thức ăn đặc biệt cho cá, 1 phần đủ cho 100 con cá ăn một ngày, thật sự rất chu đáo.

Hệ thống đáng khinh cười hắc hắc, lén lút mách nước cho Thời Dư: [ Bạn ơi, để tui nói cho cậu biết, đừng dùng thức ăn này cho cá bột nhé. Mồi câu này cực kỳ hữu hiệu để câu cá lớn. Ta đã âm thầm kiểm tra công thức rồi, nó giống hệt mồi câu vạn năng mà hệ thống bán với giá 1000 tệ một phần. Cá bột của cậu tạm thời đừng sử dụng, hãy mua thức ăn bình thường cho chúng ăn đã. Còn mồi này, cậu cứ để dành để câu cá lớn. Kết hợp với buff kỳ ngộ ngày mai, chắc chắn cậu sẽ câu được cá lớn! ]

Thời Dư hỏi: “Còn có cách thao tác như vậy sao?”

Hệ thống đáp: “Phải, sao tui phải lừa cậu? Thức ăn này cực kỳ khó kiếm, chỉ có trong gói quà thăng cấp phiên bản mới có. Nếu muốn mua thêm, cậu cũng chỉ có thể mua mồi câu vạn năng mà thôi.”

Hệ thống tiếp tục: “Hoặc là cậu chưa cần dùng ngay, vì hiện giờ cậu chưa đủ cấp để hoàn thành nhiệm vụ kỳ ngộ cao cấp. Đợi sau này, khi cậu thăng cấp hồ cá lên bậc bảy hoặc tám rồi dùng, đến lúc đó cá gì cậu cũng có thể bắt dễ dàng, chẳng phải là tốt hơn sao?.”

Thời Dư vừa định nói thêm gì đó thì hệ thống đã cười gian: “Tui không mệt đâu, hi hi.”

Thời Dư không thể nhịn được mà tưởng tượng ra một biểu cảm hiểu ngầm gửi cho hệ thống, và hệ thống cũng đáp lại anh bằng biểu cảm tương tự. Hai người giao tiếp qua lại bằng biểu cảm, đạt được sự đồng cảm sâu sắc.

Thời Dư tắt giao diện, tính toán ngày mai sẽ đi tìm một địa điểm thích hợp để đặt hồ cá. Đúng lúc đó, anh đột nhiên ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, vừa thơm vừa hơi khó chịu. Đó không phải mùi sầu riêng hay đậu hũ thối, mà là một loại mùi kỳ quặc.

Anh quay đầu lại và thấy trên bàn trống trải xuất hiện một chiếc đĩa sứ lớn. Con cá lạc chết không nhắm mắt ban nãy giờ đã biến thành món “thịt kho tàu cá lạc” nằm trên đĩa. Thời Dư tiến lại gần xem xét và thấy thông báo từ hệ thống:

[Thịt kho tàu cá lạc kỳ lạ].
[Phần thưởng cho việc hoàn thành nhiệm vụ kỳ ngộ "Chịu chết đi! Cá lạc!". Con cá lạc này trước khi chết đã chịu quá nhiều tra tấn từ con người, để lại một mùi vị kỳ lạ trên cơ thể, và khi chế biến, nó đã trở thành món ‘Thịt kho tàu cá lạc kỳ lạ’.]
[Người ăn có xác suất nhận được một buff ngẫu nhiên.]
[Người chế biến đánh giá: Ơ, cái mùi lạ nhỉ!]
[Hệ thống đánh giá: Dù sao tui cũng không ăn!]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play