Edit: Phụng
Beta: Manerylin

Không bao lâu, cuối cùng Thời Dư cũng đã chạy như bay đến bờ biển. Bãi cát dưới ánh nắng mặt trời chói chang như muốn bốc cháy, may mắn thay, gió biển vẫn còn mát mẻ, giúp giảm bớt phần nào cái nóng.

Thời Dư vượt qua những tảng đá ngầm gồ ghề một cách nhẹ nhàng và thuần thục. Thỉnh thoảng, những đợt sóng bắn tung tóe lên chân và người anh, mang lại cảm giác mát lạnh. Trong đầu anh, hệ thống không ngừng giục giã: "Chạy nhanh lên, còn nửa giờ nữa là thủy triều sẽ đến!"

"Muốn biết hôm nay thu hoạch thế nào không? Tui có thể tiết lộ trước cho cậu."

"Câm miệng!" Thời Dư dứt khoát từ chối: "Mỗi ngày chỉ có một cơ hội rút thăm trúng thưởng, cậu đừng có ép tui! Biết trước kết quả thì chẳng còn gì thú vị!"

"Vậy ra biển đi, ra biển thả lưới một lần có thể bắt được mười con liền!"

"Một mình tui thả mười tấm lưới sao? Cậu không định để tui sống nữa à?"

"Thôi được rồi, miễn cậu hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày tui sẽ không quản nữa, miễn là không có vấn đề gì là ổn." Hệ thống nói, còn hiện lên hình ảnh một con thỏ Tuzki hút thuốc trong đầu anh.

Thời Dư liếc mắt khinh thường, nhảy qua hai tảng đá lớn cách nhau khoảng hai mét, tìm thấy chai Coca mà mình đã đánh dấu – cả làng chỉ có mình anh dùng chai Coca vị cherry để đánh dấu.

Nước biển đã rút xuống chỉ còn ngập đến bắp chân, vừa đủ để che lưới Địa Lung. Thời Dư đặt cái thùng nhựa lên một tảng đá ngầm cao, cố định nó cho chắc chắn, rồi đeo găng tay và xuống nước thu lưới Địa Lung.

Lưới Địa Lung được buộc vào một tảng đá ngầm và đè thêm một tảng đá khác để không bị sóng cuốn trôi. Anh lội nước nhanh chóng, khiến nước biển xung quanh trở nên đục. Khi đến gần tảng đá nhỏ, anh gạt tảng đá ra và kéo lưới Địa Lung lên. Anh rung lưới thép, nhưng không thấy có gì, nên tiếp tục đi thu lưới khác.

Những con cá, tôm, cua ngu ngốc sau khi vào lưới Địa Lung đã no nê thưởng thức bữa tiệc lớn mà không nhận ra mình bị bắt. Khi phát hiện ra thì chúng đã vội vàng tìm cách thoát thân, nhưng vẫn còn một ít nằm yên trong lưới. Điều này có nghĩa là nếu không bắt được gì ngay từ lần đầu tiên, khả năng bắt được sẽ giảm đi một nửa.

Thời Dư bĩu môi, kéo lưới thứ hai lên. Bên trong có một đám đen sì như mực, còn phát ra chút ánh sáng. Anh vui mừng, lắc mạnh lưới, và cái đám đen đó lộ ra hình dạng của nó – đó là một nhánh rong biển nhỏ.

"Ồ." Hệ thống nói với giọng vui mừng: "Có vẻ hôm nay cậu đã bị chuyển hộ khẩu sang châu Phi rồi."

"Cực lực đề cử buff may mắn, chỉ cần một trăm Đại Tệ, mua ngay kẻo lỡ!"

"Không mua, cảm ơn." Thời Dư trả lời, lắc lưới Địa Lung, rồi để rong biển vào túi lưới. Làm ngư dân thì phải chấp nhận, hôm nay không bắt được gì là chuyện bình thường. Rong biển mang về nhà trộn ăn cũng không tệ – mặc dù chẳng ai ở biển này muốn lấy, nhưng với Thời Dư, một người lớn lên trên đất liền, mọi loại hải sản đều là đặc sản, dù chỉ là rong biển.

Sau ba lưới vẫn trống không. Đến lưới thứ năm, Thời Dư reo lên: "Có hàng!"

Một con cua xanh to bằng bàn tay bò vào lưới. Anh rung mạnh lưới, con cua rơi vào túi lưới phía trước, lộ ra toàn bộ hình dáng của nó.

Thời Dư mỉm cười, nhận ra con cua không nhỏ như anh tưởng tượng mà lớn hơn rất nhiều, nặng ít nhất là một cân.

Hai chiếc càng lớn của con cua múa may trong lưới. Thời Dư nghĩ rằng nếu ngón tay mình không cẩn thận bị kẹp thì chắc sẽ phải vào bệnh viện gấp.

"Ừ, vận may không tệ." Hệ thống nói với vẻ không cam lòng. Vận may của Thời Dư thường cực kỳ rõ ràng: hoặc là không có gì, hoặc là trúng lớn. Hệ thống từng định dụ anh mua buff tăng vận may, nhưng thấy con cua to thế này thì cũng đành chịu.

"Dù sao tui cũng sẽ không mua cái buff Âu Hoàng gì đó, cậu cứ từ bỏ đi, hôm nay không ai có thể ngăn cản tui nâng cấp ao cá đâu!" Thời Dư vừa nói vừa tiếp tục kéo lưới Địa Lung. Sau khi bắt được con cua, đã đi được hơn nửa lưới, đúng như dự đoán, từ lưới thứ sáu đến thứ chín không có gì. Đến lần cuối cùng, túi lưới đã đầy chặt.

Thời Dư nắm lấy khung dây thép cuối cùng, dùng sức nhấc Địa Lung từ trong nước lên, để lộ dưới ánh mặt trời. Trong không gian nhỏ ấy, còn có hai con cua hoa lan, một con cá lạc lớn có bụng trắng và đốm hoa, cùng hai con cá không rõ loại. Trong miệng con cá lạc còn lòi ra đuôi của một con cá khác, trông rất giống như dù chết cũng muốn làm một "ma no".

Thời Dư hớn hở mang Địa Lung trở về bờ đá ngầm, còn cố ý đặt thùng cách xa mặt biển một chút, lúc này mới dám mở nút Địa Lung để đổ hải sản vào thùng. Con cua thì không sao, cho dù có đưa cho chúng một con dao găm, chưa chắc chúng đã bò ra được. Nhưng con cá lạc này thì khác, nếu thùng không có nắp, nó có thể nhảy ra ngoài, chưa kể bên trong còn có các loài khác.

Anh có chút hối hận vì hôm nay không mang thêm hai cái thùng.

Hệ thống nhắc nhở: [Còn 25 phút nữa, cậu còn hai lưới Địa Lung chưa thu.]

[Biết rồi, biết rồi.] Thời Dư đáp, thành thạo đổ cá lạc và các con cua vào thùng. Con cá lạc dùng sức bật mạnh, nhảy ra khỏi thùng hơn nửa thân mình, làm nghiêng cả thùng. May mà Thời Dư đã chuẩn bị trước, nhanh tay đỡ thùng lên, không để các con cua bên trong trốn thoát. Còn con cá lạc thì mạnh mẽ rơi xuống cát, không cam lòng giãy giụa vài cái, biết không thể bơi đi đâu được nên nằm im bất động.

Thời Dư không vội, anh ngắm một tảng đá ngầm nhỏ cạnh đó. Con cá biển này khá to, ít nhất cũng phải bảy tám cân. Miệng nó mở ra đến 10 centimet, nếu cắn vào da thì không khó để xé ra một miếng thịt. Anh cầm chiếc gắp than đặc biệt của làng chài, tiến tới kẹp lấy phần giữa con cá biển. Nó giãy giụa một chút, nhưng lực kẹp của chiếc gắp được tăng cường bởi bánh răng, vậy mà con cá vẫn suýt thoát.

Thời Dư thử vài lần nữa, cuối cùng cũng khiến con cá kiệt sức và bỏ vào thùng. Vừa xong, anh liền lấy tảng đá ngầm đã để ý trước đó, đè lên nắp thùng, rồi yên tâm đi thu hai lưới Địa Lung còn lại ở cách đó mười mét.

Có vẻ như vận may Âu Hoàng của anh đã hết tại đây. Hai lưới Địa Lung cuối cùng chỉ bắt được một con cá mù làn nhỏ. Loại cá này thường lớn bằng ngón tay, và con này cũng chỉ to hơn ngón cái một chút. Thời Dư không rối rắm, phủi tay và ném nó vào thùng. Anh gọi hệ thống: "Giao nhiệm vụ hằng ngày, nhanh lên."

"Đang thống kê nhiệm vụ hằng ngày: Một con cá mù làn, một con cá thu Đại Tây Dương... Xin lỗi, ngài còn thiếu một con cá nữa để hoàn thành nhiệm vụ 'Bảo mã (BMW) Hoàng Ngư Xa'."

Thời Dư lạnh lùng nói: "Cá lạc không tính là cá à?"

"Nhiệm vụ hằng ngày chỉ tính các loại cá, cá lạc là cá lạc, không phải cá." Hệ thống chậm rãi trả lời.

"Cá lạc thuộc họ cá, nó vẫn là cá." Thời Dư không chút do dự đáp lại: "Nếu không tin, tui về nhà tra Baidu, xem ai sai?"

"Baidu không tính, tui nói tính mới tính." Hệ thống giải thích: "Bạn à, không phải tui hố cậu đâu, tui vừa tìm thấy một nhiệm vụ phụ là bắt được một con cá lạc trên mười cân. Hoàn thành nhiệm vụ này, cậu sẽ nhận được một tài liệu xây dựng ao cá cấp 2. Cậu có muốn thử bắt thêm một con cá nữa không?"

Vẻ mặt Thời Dư lạnh nhạt, rõ ràng là đang kìm nén cơn giận: "Chỉ cần là cá thì đều được chứ?"

"Đúng, chỉ cần là cá đều được." Hệ thống xác nhận.

Nghe vậy, Thời Dư đột nhiên nở một nụ cười. Anh dùng cặp gắp than kẹp lấy phần đuôi cá còn thò ra khỏi miệng con cá lạc, kéo nó ra. Con cá lạc giãy giụa một chút nhưng đã kiệt sức, cuối cùng bị Thời Dư kéo ra nửa con cá nhỏ.

"Xong rồi, nhanh kết toán đi." Thời Dư cười tủm tỉm, giơ tay làm ký hiệu OK: "Cậu nói là con cá đều tính, vậy nửa con cá chết này cũng phải tính chứ."

Hệ thống im lặng trong giây lát rồi đáp: "Nhiệm vụ 'Bảo mã (BMW) Hoàng Ngư Xa' đã hoàn thành, xin hỏi người làm nhiệm vụ muốn nhận thưởng ngay hay để sau?"

"Nhận ngay đi." Thời Dư nhìn lướt qua tảng đá ngầm bên cạnh và ba lưới Địa Lung. Ngày mai anh sẽ ra biển, nên hôm nay không bỏ lưới Địa Lung nữa, mà sẽ mang về nhà. Anh không hứng thú với việc kéo về gần hai mươi cân thùng nhựa, ba lưới Địa Lung và thêm một khối đá nặng mười cân.

"OK~ kiểm tra xung quanh, không có ai chú ý. Bảo mã (BMW) Hoàng Ngư Xa đã được đỗ cách ngươi 300 mét ven đường, xin nhiệm vụ giả nhận thưởng kịp thời, tránh mất mát." Hệ thống nói xong, còn ném cho Thời Dư một chìa khóa, rõ ràng là chìa khóa của Hoàng Ngư Xa. Thời Dư tiện tay nhét chìa vào túi, rồi thô bạo nhét lại nửa con cá vào miệng con cá lạc để nó có thể tiếp tục làm ma no. Sau đó, anh ném con cá mù làn nhỏ vào biển, rồi mang thùng về.

Chiếc Bảo mã (BMW) Hoàng Ngư Xa đúng là không hổ danh. Cả thân xe mang màu xanh lam đặc trưng của thương hiệu BMW, sáng loáng với những chiếc đèn lớn. Thậm chí bánh xe còn được nạm biểu tượng BMW, tựa lưng ghế cũng được trang trí bằng hình vẽ icon BMW. Từ xa nhìn lại, ai cũng có thể nhận ra ngay đây là một chiếc 'Bảo mã (BMW)'.

Phải công nhận, đúng là có mùi vị của BMW.

Thời Dư lau mồ hôi trên mặt, lặng lẽ đặt cái thùng nhựa nặng ở ghế sau, rồi nhẹ nhàng đóng cửa xe. Anh ngồi vào ghế trước, khởi động xe và lái về nhà, không quên nhìn lướt qua bảng hướng dẫn sử dụng của chiếc Bảo mã (BMW):

[Bảo mã (BMW) Hoàng Ngư Xa.] [Được sản xuất theo yêu cầu đặc biệt của một fan cuồng BMW nổi tiếng. Xe có đầy đủ tính năng thực dụng và vẻ ngoài xa hoa, quả là một lựa chọn hoàn hảo cho những chuyến đi đường dài hay những ai bán hải sản chuyên nghiệp.]

[Lời của nhà thiết kế: gu thẩm mỹ của những người giàu hiện nay ngày càng khó hiểu.]

[Hệ thống bình luận: Đây là cái sở thích kỳ lạ gì vậy?]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play