Khi Pháo Hôi Hào Môn Nổi Điên

Chương 9 HẬU QUẢ


6 ngày

trướctiếp

Nghe nói lúc được đỡ lên xe cấp cứu, Thẩm Hồng Nguyên vẫn đang hét lớn: “Tắm! Tắm! Tôi muốn tắm!”

Thẩm phu nhân hôm sau vẫn hẹn bạn bè đi làm đẹp.

Nhưng khi xe cứu thương đến, bà như trốn chạy, vội vàng chạy ra khỏi phòng khách nhà họ Thẩm, như chạy trốn, vội vã qua phòng ăn, chạy như bay về phía xe cứu thương, dường như không dám ở lại biệt thự thêm một giây nào nữa.

Những người hàng xóm đi ngang qua nhà họ Thẩm đúng lúc chứng kiến cảnh tượng này, còn tưởng rằng trưởng gia nhà họ Thẩm mắc phải bệnh nan y, hoặc cảm thán tình cảm giữa hai vợ chồng nhà này vô cùng bền chặt.

Tầng ba, Thẩm Tinh Nhiễm ôm mặt, suy sụp suốt cả đêm.

Hôm nay hắn ngồi gần Thẩm Tinh Trác.

Khi Lục Nhiên ném túi rác, chất lỏng văng khắp nơi.

Trên tóc, trên mặt, trên quần áo…

Dù đã tắm năm lần, nhưng vẫn cảm thấy trên người vẫn còn thoang thoảng một mùi..thúi.

Buổi chiều ngày mai hắn có một buổi họp lớp.

Toàn là những người cùng trang lứa trong giới thượng lưu.

Hắn trong tình trạng này…

Thẩm Tinh Nhiễm lần đầu tiên không quan tâm đến hình tượng, gào lên một tiếng, túm lấy áo choàng, lao vào phòng tắm.

Tóm lại, đó là một đêm không ngủ.

Chỉ có Lục Nhiên ngủ rất yên ổn.

*

Ngày hôm sau là cuối tuần.

Lục Nhiên ngủ đến gần tám giờ mới dậy. 

Cậu dẫn theo Đại Hoàng đã được tắm sạch sẽ từ phòng ngủ ra ngoài, vừa ngáp vừa đi về phía phòng ăn. 

Khi gần đến phòng ăn, bước chân của Đại Hoàng dừng lại, rầm rì vài tiếng với Lục Nhiên, như thể xấu hổ vì chuyện xảy ra hôm qua.

“Đi thôi, đứng đó làm gì nữa.” Lục Nhiên gọi nó.

Nhìn thấy chủ nhân mình vô tâm vô phế, Đại Hoàng dừng lại hai giây, mắt hạt đậu loé lên tia ngây thơ vô tội rồi cũng đi vào trong.

(*豆眼: Mắt đậu đậu= đen nhỏ tròn, thường xuất hiện trong hoạt hình, cụ thể gg nha.)

Biệt thự nhà họ Thẩm hoàn toàn yên tĩnh. 

Ngoài mấy người giúp việc ở dưới lầu, trên lầu gần như chẳng có một âm thanh nào.

Nhà bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ, hoàn toàn không còn dấu vết của sự hỗn loạn hôm qua.

Lục Nhiên, kẻ gây ra rắc rối, dường như hoàn toàn không nhớ gì về chuyện đã xảy ra, vẫn ngồi vào bàn ăn như thường lệ.

Bàn ăn trống rỗng. 

Cậu hơi không vui, quay đầu hỏi người trong bếp: “Bữa sáng đâu?”

Khi cậu hỏi câu này, những người làm việc dưới tầng đều im lặng kỳ lạ trong hai giây.

Trước đây, trong nhà họ Thẩm không ai thừa nhận Lục Nhiên cả.

Địa vị rất thấp, sau  đó còn bị yêu cầu chuyển vào ở kho trong sân, sống còn khổ hơn cả người làm.

Gia chủ của nhà họ Thẩm chẳng hề tôn trọng cậu nên kể cả những người giúp việc cũng học  theo thường xuyên bỏ qua cậu.

Nếu là trước đây, mọi người dưới tầng có lẽ sẽ giả vờ không nghe thấy câu hỏi của cậu.

Nhưng lúc này, một người đàn ông từ trong bếp đi ra, đi tới bàn ăn, cung kính dùng giọng nói nhẹ nhàng nói: “Phu nhân và lão gia còn đang ở bệnh viện, nhị thiếu gia và tam thiếu gia từ sáng đã đi ra ngoài thế nên chúng tôi không chuẩn bị bữa sáng.”

Giọng nói người làm càng nói càng nhỏ, rõ ràng nhận ra điều gì đó không đúng.

Quả nhiên, Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn ông ta, chân thành và nghi ngờ hỏi: “Tôi không phải là người sao?” 

Quản gia: “……”  -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

“Xin lỗi, Lục thiếu gia, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay đây.” quản gia lập tức xin lỗi.

Nói xong,  ông đi về phía bếp.

Đi được vài bước, người nọ dừng lại, vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn nhìn Lục Nhiên, nhỏ giọng hỏi: “Ý của cậu là,cậu muốn ăn sáng ở đây sao?”

Quản gia chỉ vào phòng ăn.

“Không thì sao?”

Lục Nhiên đang đổ thức ăn cho Đại Hoàng, nghe thấy thế mơ màng ngẩng đầu nhìn đối phương.

Sau khi nghe câu trả lời này của Lục Nhiên, tất cả người làm có mặt đều nhìn cậu với ánh mặt kính sợ.

Chẳng bao lâu, bữa sáng được dọn lên.

Lục Nhiên bắt đầu ăn uống như không có gì xảy ra.

Cậu biết những người làm đang ngạc nhiên về điều gì.

Nhưng cậu thật sự không quá quan tâm.

Cậu học thú y, đương nhiên biết phân chỉ là tập hợp những chất đạm chưa tiêu hoá và vi khuẩn.

Hiện tại, phòng ăn đã được phun khử trùng bao nhiêu lần cũng không biết, ít nhất sẽ không có vấn đề về vệ sinh.

Còn về tâm lý…

Lục Nhiên đang làm thêm ở cửa hàng thú cưng.

Thường xuyên có những con chó mèo được gửi giữ, vì môi trường lạ lẫm hoặc thói quen không tốt khiến phòng gửi thú cưng trở nên hỗn loạn.

Việc dọn dẹp đều là do Lục Nhiên làm.

Hơn nữa từ khi cậu mười tuổi nuôi Đại Hoàng, cậu đã bắt đầu xử lý phân chó.

Dù sao lúc ở cô nhi viện, việc cậu nuôi một con chó là chuyện không thể giấu được.

Rất nhanh đã bị một người bạn không ưa anh lén lút báo cho giáo viên.

Khi đó, để đảm bảo an toàn cho các bạn nhỏ trong cô nhi viện nên chó hoang cấm vào. 

Giáo viên vì trách nhiệm, muốn đuổi Đại Hoàng đi.

Lúc ấy viện trưởng Lục đã đến.

Trong ấn tượng của Lục Nhiên, viện trưởng Lục là một ông lão hiền từ với nụ cười phúc hậu.

Cậu ôm Đại Hoàng không muốn ném đi, viện trưởng Lục đến hỏi cậu có thực sự muốn nuôi hay không, nghĩ đến việc mình sẽ phải chịu trách nhiệm nuôi một con chó con như thế nào chưa.

Cũng chính viện trưởng Lục đã nói với cậu, mặc dù thú cưng mang lại tình bạn nhưng chúng cũng đi kèm với trách nhiệm.

Nếu cậu muốn nuôi, phải chịu trách nhiệm cho việc cho ăn, dọn dẹp vệ sinh, quản lý chú chó, không được gây phiền phức cho người khác.

Tất nhiên, Đại Hoàng vẫn không thể ở trong phòng ngủ.

Viện trưởng Lục đã nói với phòng bảo vệ, sắp xếp cho chú chó một ổ nhỏ, rồi tiêm phòng cho nó.

Lục Nhiên mỗi ngày đều qua cho chó ăn, dọn dẹp vệ sinh.

Vì quá nhiều bạn nhỏ thích thú cưng, sau đó cô nhi viện đã làm thêm một khu vực nhỏ để nuôi những con thỏ, gà con và các động vật nhỏ khác.

Mỗi lớp học sẽ luân phiên làm nhiệm vụ.

Khi còn ở cô nhi viện, Lục Nhiên mỗi ngày đều nghĩ, cuộc sống sau khi tìm được gia đình sẽ hạnh phúc biết bao.

Nhưng giờ đây nghĩ lại cuộc sống ở nhà họ Thẩm kiếp trước, Lục Nhiên cảm thấy mình sống ở cô nhi viện còn tốt hơn nhiều.

Cô nhi viện mặc dù có nhiều trẻ em, thường xảy ra những mâu thuẫn nhỏ, cũng có lúc giáo viên quản lý không xuể hoặc mệt mỏi.

Nhưng nhìn chung, Lục Nhiên có tất cả những gì cần có, kể cả thiết bị điện tử đắt tiền cũng đã chơi qua.

Viện trưởng Lục mỗi ngày đều kiểm tra từng lớp học.

Khi còn nhỏ, Lục Nhiên rất thích viện trưởng này, mỗi lần viện trưởng đến, cậu đều rất vui, đặc biệt mong chờ vị trưởng bối hiền từ này có thể nói chuyện với mình.

Nếu có thể khen ngợi mình một câu thì càng tốt.

Thế nhưng viện trưởng Lục quá bận rộn, số lượng trẻ em trong cô nhi viện quá nhiều.

Giống như đồ chơi, máy tính bảng trong lớp học, mọi thứ đều thuộc về của chung không thuộc về một người nào.

Lục Nhiên đôi khi âm thầm mơ ước, nếu viện trưởng là người thân của mình thì tốt biết bao.

Chỉ là của riêng mình, không phải của những bạn nhỏ khác.

Dù giấc mơ này không thành hiện thực, nhưng viện trưởng đã để lại Đại Hoàng cho cậu.

*

Chẳng bao lâu sau, Lục Nhiên ăn xong bữa sáng.

Cậu thói quen dọn dẹp bát đĩa xong rồi mới dẫn Đại Hoàng ra ngoài đi làm.

Khi ra ngoài, vừa khéo gặp Thẩm Tinh Nhiễm với Thẩm Tinh Trác trở về.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lục Nhiên, Thẩm Tinh Nhiễm lập tức co rúm vào trong xe như chuột thấy mèo.

Hắn chưa ăn sáng.

Chỉ cần thấy Lục Nhiên và con chó của cậu ta, Thẩm Tinh Nhiễm cảm thấy trên người mình như có mùi gì đó…

Thẩm Tinh Trác đứng bên ngoài xe, không nhìn Lục Nhiên.

Lục Nhiên liếc qua một cái.

Việc nhà họ Thẩm làm ngơ cậu như là chuyện thường ở huyện.

Nhưng bây giờ…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp