Âm thanh ồn ào truyền đến.

“Nhiễm Nhiễm đừng sợ, mẹ sẽ dẫn con đi bệnh viện!”

“Không cần đâu mẹ, mặc dù chó của anh rất dữ, vết thương cũng rất đau, nhưng chắc chắn anh trai không cố ý mang chó về nhà đâu.”

Lục Nhiên đang mơ màng, nghe thấy giọng nói đầy ý vị trà xanh này, lập tức tỉnh táo lên.

Chỉ có điều trong đầu cậu giống như bị một lớp sương mù che phủ, không thể hoàn toàn tỉnh táo.

Lúc này, giọng nữ nọ lại vang lên:

“Sao cái gì cũng mang về nhà? Con chó hoang đó nên vứt đi mới đúng.”

Câu nói này rõ ràng là nói với Lục Nhiên.

Cuối cùng giọng nữ còn hạ thấp, chán ghét bỏ thêm một câu: “Đừng mang thói quen cũ của anh về đây.”

Lục Nhiên nghe thấy giọng mình giải thích: “Đại Hoàng không phải chó hoang, mà là mẹ đồng ý con mới mang về. Nó đã già, răng không sắc bén nên không thể cắn …”

Lời còn chưa dứt, giọng nữ đột ngột cao lên: “Anh còn dám cãi lại? Vết thương trên tay em trai anh là giả à?”

(*Mẹ xưng anh – tôi thái độ ba gai không ưa lắm nha.)

Lục Nhiên nghe thấy mình tiếp tục giải thích: “Đại Hoàng không có răng không thể gây ra vết thương như vậy.”

“Ý anh là gì? Nói em trai anh đang giả vờ?”

“Lục Nhiên, mẹ đã nói nhiều lần rồi, đừng nghĩ đến việc đuổi em trai anh ra khỏi nhà rồi, phải không?”

Giọng phụ nữ vừa dứt, người được gọi là “Nhiễm Nhiễm” ngay lập tức phát ra một tiếng nức nở.

Lại là giấc mơ này!

Lục Nhiên tức đến mức suýt nữa phun máu.

Quá sức tức giận, ý thức của cậu dường như đã vượt qua gì đó, dần dần tỉnh lại.

Đập vào mắt là ánh sáng chói mắt, không phải ánh sáng tự nhiên, mà kiểu ánh đèn hào nhoáng.

Đèn chùm pha lê phản chiếu ánh sáng lấp lánh, in hình lên gạch men màu trắng sữa mờ.

Rõ ràng là ban đêm, nhưng lại sáng rực như giữa trưa.

Toàn bộ đại sảnh biệt thự tràn ngập mùi tiền, lấp lánh mộng mơ.

Lục Nhiên hít một hơi thật sâu.

Đã lâu rồi cậu mới mơ thấy đồ trang trí của nhà họ Thẩm rõ ràng như vậy.

Cơ thể vẫn còn chút không nghe lời.

Lục Nhiên ngước mắt nhìn hai người đang ngồi trên ghế sô pha..

Đầu tiên là người phụ nữ có giọng điệu gay gắt nọ.

Người phụ nữ rất trẻ, dáng vẻ rất tao nhã tuy đang ở độ tuổi mãn kinh nhưng sống trong điều kiện nên không giống như những người phụ nữ bình thường bị cuộc sống và rối loạn hormone hành hạ đến phát điên.

Mơ hồ khiến người ta có một ảo giác rằng, bà rất thân thiện.

Người phụ nữ đang cẩn thận nắm lấy cổ tay của người bên cạnh —một thanh niên trông như vừa vào đại học.

Thanh niên tóc đen mượt, làn da trắng trẻo, mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ô sáng màu bình thường, nhìn sơ thì không thể nhận ra thương hiệu hay chất liệu, nhưng đường đi của hàng nút với những hoạt tiết trang trí đều rất tinh xảo và quý phái.

Lục Nhiên lại cảm thấy ngực mình nhói lên.

Hai người này.

Một người là mẹ ruột của Lục Nhiên.

Một người là con nuôi đã chiếm lấy thân phận của Lục Nhiên.

Khi bốn tuổi, Lục Nhiên đã bị lạc trong một trận lũ nhỏ. Lúc được cứu, cậu bị sốt cao, quên hết thông tin về gia đình rồi bị đưa vào cô nhi viện.

Dù không nhớ được danh tính gia đình, nhưng Lục Nhiên từ nhỏ đến lớn luôn tin chắc rằng gia đình rất yêu thương mình, chắc chắn sẽ tìm thấy mình.

Chờ cậu vất vả lắm mới thi đậu đại học, cuối cùng cũng gặp lại gia đình.

Lục Nhiên khi đó mới phát hiện ra, trong năm đầu tiên mình bị lạc, gia đình cậu đã nhận nuôi một đứa con trai khác.

Đứa con nuôi bằng tuổi cậu, tính cách vui vẻ, ngây thơ.

Không ai muốn đắm chìm trong nỗi đau mất đi đứa con, càng không ai muốn bỏ thời gian và sức lực để tìm kiếm một đứa trẻ như tìm kim trong đáy biển.

Vì đã có người lấp đầy vị trí trong gia đình, nên gia đình nhà họ Thẩm rất nhanh chóng quên đi người con trai nhỏ đã bị lạc của họ.

Và cái tên của cậu — “Thẩm Tinh Nhiễm”, đã được trao cho đứa con nuôi.

Đứa con nuôi không chỉ chiếm lấy vị trí của cậu, còn có cái tên mà lẽ ra thuộc về mình.

Vì vậy, những người thân thiết nhất của Lục Nhiên, đã dễ dàng buông bỏ cậu như thế.

Chỉ có Lục Nhiên còn một mực giữ lấy cái tên này.

Khi còn nhỏ lúc bị lạc cậu còn chưa biết viết chữ.

Chỉ mơ hồ nhớ mình tên là “ranran”, nhưng đã được ghi chép lại thành “Nhiên.”

(* Lục Nhiên : Lục Nhiên vs 沈星染 Thẩm Tinh Nhiễm chữ Nhiên rán và chữ Nhiễm rǎn.) ( truyện trên app T Y T )

Mãi cho đến khi được tìm thấy, Lục Nhiên mới phát hiện rằng tên mình được có người khác người sử dụng.

Ban đầu, Lục Nhiên rất vui và sẵn lòng chấp nhận Thẩm Tinh Nhiễm.

Cậu từ nhỏ đã không có người thân, nên tận sâu trong lòng cứ mong rằng sẽ có nhiều người thân hơn, hoàn toàn không phản đối đứa con nuôi của gia đình họ Thẩm.

Nhưng mà sự đối xử khác biệt của  nhà họ Thẩm khiến Lục Nhiên bối rối.-Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Vì cho rằng cậu lớn lên trong nghèo khó, sợ cậu dùng tiền gây rắc rối, nên gia đình Thẩm không chỉ không cho cậu tiền tiêu vặt, mà ngay cả học phí đại học, cậu cũng dùng học bổng cộng với khoản vay trợ cấp cho sinh viên.

Trong khi đó, tiền tiêu vặt của Thẩm Tinh Nhiễm ít nhất cũng tầm mấy tỷ.

Vì sợ Thẩm Tinh Nhiễm cảm thấy bị xa lánh và buồn bã, nên họ không chuyển hộ khẩu của cậu về nhà họ Thẩm, cũng không công khai thân phận của cậu.

Thẩm Tinh Nhiễm vẫn là cậu thiếu gia được yêu thương nhất của gia đình, còn Lục Nhiên thì không là gì cả.

Lục Nhiên, mất tích suốt mười lăm năm, trở về ngôi nhà lẽ ra thuộc về mình.

Kết quả là, mọi người trong gia đình, cha, mẹ, hai anh trai, tất cả lo lắng không biết Thẩm Tinh Nhiễm có buồn vì sự trở lại của cậu không.

Lục Nhiên thậm chí cảm thấy chỉ cần khiến Thẩm Tinh Nhiễm nhíu mày một chút, cậu đã trở thành kẻ tội đồ.

Kể từ khi cậu trở lại nhà mình Thẩm Tinh Nhiễm bỗng nhiên xảy ra nhiều chuyện khó hiểu.

Như vô tình bị ngã hoặc bị nước nóng bỏng.

Rõ ràng không liên quan gì đến Lục Nhiên.

Nhưng khi gia đình chạy đến an ủi, Thẩm Tinh Nhiễm không cần làm gì cả, chỉ cần nhìn Lục Nhiên một cái, ánh mắt cẩn thận đề phòng một chút thì không cần nói thêm gì ln sẽ nhận đủ chỉ trích.

Lục Nhiên từ sự bối rối mờ mịt ban đầu, dần dần trở nên tức giận rồi cố chấp.

Rất nhiều lần cậu giải thích với họ nhưng đều bị phớt lờ.

Dù nhận ra gia đình mình yêu thương Thẩm Tinh Nhiễm đến thế nào nhưng Lục Nhiên vẫn chưa bao giờ nhắm đến hắn ta cho mãi đến khi.

Chứng kiến sự thiên vị đến mức vô lý của gia đình, cậu vô thức cũng bắt đầu bắt chước Thẩm Tinh Nhiễm.

Lục Nhiên bắt chước phong cách ăn mặc của Thẩm Tinh Nhiễm.

Nhưng quần áo của Thẩm Tinh Nhiễm là loại lông cừu cao cấp, còn Lục Nhiên ngay cả lông cừu bình thường cũng không mua nổi.

Cậu bắt chước tính cách nhẹ nhàng và sự tao nhã của Thẩm Tinh Nhiễm.

Nhưng tính cách của Thẩm Tinh Nhiễm là thứ được xây dựng bằng tiền trong suốt mười mấy năm, còn cậu chỉ là một đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện.

Kết quả cuối cùng là, Lục Nhiên càng ngày càng giống một sản phẩm nhái kém chất lượng.

Cuối cùng, trong một cuộc xung đột, Lục Nhiên bị Thẩm Tinh Nhiễm đẩy vào bể bơi giữa mùa đông lạnh giá.

Cảnh này ai cũng thấy.

Nhưng mà những người thân nhất của cậu chỉ nhẹ nhàng ném cho cậu một câu: “Lớn rồi sao không cẩn thận hơn một chút? May mà không liên lụy đến Nhiễm Nhiễm.”

Lục Nhiên, người đang cố gắng giành lấy tình yêu thương của gia đình, bỗng chốc tỉnh ngộ.

Cậu nhận ra mọi thứ đều vô ích.

Cậu không bao giờ có thể vượt qua Thẩm Tinh Nhiễm.

Lục Nhiên hoàn toàn từ bỏ, rời khỏi nhà họ Thẩm sống một mình.

Tiếp tục cuộc sống bình lặng và cô đơn như trước.

Nhưng niềm vui chỉ kéo dài được nửa năm.

Lục Nhiên chưa tốt nghiệp, thì gia đình Thẩm đột nhiên tìm đến, dùng những biện pháp cứng rắn để buộc cậu trở lại gia đình họ Thẩm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play