Khi Pháo Hôi Hào Môn Nổi Điên

Chương 8 TẤN CÔNG BẰNG PHƯN


6 ngày

trướctiếp

“Ở viện mồ côi, người họ Lục đó đã dạy anh như vậy hả? Bảo sao năm ngoái đã chết do bệnh. Đúng là báo ứng.”

Nghe đến đây, động tác của Lục Nhiên ngừng lại một chút.  

Cậu bình thản ấn đầu Đại Hoàng xuống, nhỏ giọng nói: “Ăn nhanh đi.”  

Lúc đầu, mọi người trong bàn vẫn đang nghe Thẩm Hồng Nguyên mắng Lục Nhiên.  

Chỉ có Lục Nhiên là đang ăn.  

Nhưng Lục Nhiên ăn rất ngon lành.  

Một người một chó lại tạo ra hiệu ứng như trong các buổi mukbang.  

Nhìn mãi, không biết ai đó đã bụng kêu “ùng ục” một tiếng.  

Thẩm phu nhân cũng không nhịn được, kéo tay Thẩm Hồng Nguyên, ra hiệu cho ông im lặng.  

Dù sao thì ăn cơm vẫn quan trọng hơn.  

Thẩm Hồng Nguyên mắng thì mắng nhưng vẫn hơi đói bụng.

Khi ông vừa đưa tay cầm đũa, Lục Nhiên đã ăn xong, lấy một chiếc khăn giấy lau miệng.  

Cậu nhìn vào những người còn chưa cầm đũa trên bàn, mỉm cười nói:  “Nếu không muốn ăn thì đừng ăn nữa.”  

Người nhà họ Thẩm đang chuẩn bị cầm đũa bỗng ngẩn người.  

Chỉ thấy Lục Nhiên nhìn về phía Đại Hoàng, nói: “Đại Hoàng, đừng nhịn nữa, ị đi con trai.”  

Hai chữ cuối cùng vừa được nói ra, cả bàn ăn đều có cảm giác như mình nghe nhầm.

Thậm chí cả Đại Hoàng cũng ngẩn người một chút.  

Nó hơi xấu hổ, ánh mắt dò hỏi nhìn Lục Nhiên rồi : “Gâu?” Ỉa hả? 

“Ị đi.” Lục Nhiên nói ngắn gọn.  -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Đại Hoàng vội vàng quay vòng trên ghế.  

Cuối cùng nó nhảy xuống, cho ra một đống phân chó tươi mới nóng hổi.

Mùi thối thum thủm lan toản ra từng chút một.  

Sắc mặt của người nhà họ Thẩm đang cầm đũa chuẩn bị ăn bắt đầu tái xanh.

Ngay cả Thẩm Tinh Nhiễm cũng không khống chế được biểu cảm của mình, gương mặt trở nên vặn vẹo. 

“Anh..anh!” Thẩm Hồng Nguyên mắng mãi mà miệng run rẩy.  

Giây sau đó Lục Nhiên đứng dậy bình tĩnh thò tay lấy một cái bọc đựng rác từ trong túi ra, không chút do dự nhặt đống phân chó trên sàn lên.

Nhưng cậu không đi vứt.  

Dưới ánh mắt kinh hoàng của tất cả người nhà họ Thẩm, cậu leo lên ghế đi thẳng lên bàn ăn mà trong tay vẫn cầm cục phưn.

Lục Nhiên đá đổ món ăn trên bàn, điên cuồng vung vảy cái túi trong tay.

Chỉ trong chớp mắt, cuộc tấn công không phân biệt đối tượng đã diễn ra.  

Thẩm Tinh Nhiễm theo phản xạ muốn hét lên, nhưng khi cảm nhận được có vật lạ bay qua mặt mình, hắn ngay lập tức im lặng.  

Trong tình trạng hỗn loạn đó đầu tiên Lục Nhiên lại gần mẹ Thẩm.  

Cậu vừa vung vẩy cái túi rác vừa chỉ về phía Thẩm Tinh Nhiễm, hỏi: “Có cảm thấy nó bị oan không?”  

Thẩm phu nhân hoàn toàn đờ đẫn.  

Mắt bà nhìn chằm chằm vào thứ trong tay Lục Nhiên, thân dán chặt vào trong ghế, hai tay giơ cao, cả người và mỗi một sợi tóc mỗi một cộng lông đều đang kêu gào mau tránh ra.

Lục Nhiên không hài lòng với thái độ của bà, ngồi xổm trên bàn, đưa tay về phía trước: “Bà cảm thấy nó bị oan thì liên quan gì đến tôi? Nếu bà muốn liếm cẩu đứa con nuôi của mình, đừng kéo tôi vào nhé!”

“Hay là bà nghĩ tôi không hề oan ức? Hở?”

Thẩm phu nhân không dám nói một lời nào, ngậm chặt miệng, hai tay thì không ngừng vung vẩy: “Ưm ưm ưm không, không… phải! Phải!”

Lục Nhiên đã trừng phạt bà xong, ánh mắt đen như mực lại chuyển sang Thẩm Hồng Nguyên, người mắng cậu nãy giờ.

Thẩm Hồng Nguyên rõ ràng cứng đầu hơn, chỉ tay vào cậu mà còn muốn nói thêm gì đó.

Lục Nhiên đưa tay về phía trước!

Thẩm Hồng Nguyên mắt trắng dã, gần như ngất xỉu.

Lục Nhiên không để cho ông ta ngất đi, một tay cầm túi rác lắc lư trước mặt, tay kia nắm lấy vai ông ta, bắt đầu chất vấn:

“Vừa nãy ông nói ai gặp báo ứng? Ai cho phép ông nói viện trưởng Lục như vậy? Ông xứng à?”

Thẩm Hồng Nguyên nhìn chằm chằm vào vật thể tươi mới trong tay cậu, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại điên cuồng lắc đầu.

“Nói chuyện đi chứ? Ông không phải rất giỏi ăn nói à?” Lục Nhiên không to tiếng mà giọng điệu rất nhẹ nhàng.

Nhưng kết hợp với đôi mắt đen kịt của cậu, khiến người ta không chút nghi ngờ rằng, cậu sẽ đập cái thứ trong tay vào mặt người khác.

Thẩm Hồng Nguyên người đứng đầu nhà họ Thẩm, lần đầu tiên gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy trong đời, chỉ có thể mím môi cố gắng lên tiếng: “Không… không xứng!”

Lục Nhiên tiếp tục hỏi: “Ông còn châm chọc nghề nghiệp của tôi đó? Thú y không tốt à? Nói lại thử nghe xem?”

Phân gần như chạm đến mũi Thẩm Hồng Nguyên.

Thẩm Hồng Nguyên ở trong tình trạng nửa ngất, lùi về phía sau, thậm chí còn sử dụng khả năng gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ: “Được! Được! Rất có… có triển vọng!”

Lục Nhiên mới buông tha cho ông ta, quay sang nhìn Thẩm Tinh Nhiễm.

Thẩm Tinh Nhiễm đã đứng dậy đang muốn chạy, nhưng bị Lục Nhiên nắm tóc kéo lại: “Chạy? Mày không phải là một người con hiếu thảo à? Thấy cha mẹ mình bị kít chó uy hiếp, mày không nên chịu chung hoạn sao? Chạy đi đâu mà chạy?”

Thẩm Tinh Nhiễm không dám động đậy.

Lục Nhiên cầm túi rác, chỉ vào Đại Hoàng: “Tao hỏi lần nữa, vết thương trên tay mày là ai cắn?”

Thẩm Tinh Nhiễm vẫn cố gắng kiên trì.

Lục Nhiên cho hắn xem vết rách trên túi rác.

Lần này Thẩm Tinh Nhiễm không giả vờ, nước mắt rơi tới nơi. Lần đầu tiên hắn thành thật như vậy, lớn tiếng nói: “Là tôi, tôi tự làm.”

Trong khi Lục Nhiên chất vấn Thẩm Tinh Nhiễm, Thẩm Tinh Trác đã rời khỏi bàn ăn.

Thân là đệ khống, hắn  đương nhiên muốn cứu em trai mình.

Nhưng nhìn vào thứ trong tay Lục Nhiên, hắn vẫn do dự vài giây.

Mà chỉ trong vài giây đó, Lục Nhiên quay người, ném túi rác về phía hắn.

“Bụp” túi rác nện vào chiếc áo da đắt tiền của Thẩm Tinh Trác.

Áo da rất cứng.

Phòng khách rất yên tĩnh.

Ba người còn lại của nhà họ Thẩm đứng như trời trồng, chứng kiến túi rác mỏng manh chuyển động chậm dần, bị đè ép.

Sau đó… không chịu nổi.

Cuối cùng chỉ nghe thấy một tiếng “phụt”.

Vật thể  bên trong bay ra tứ phía, văng xa và cao. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thẩm Tinh Nhiễm, đứng gần nhất, cảm thấy trên mặt hơi ấm ấm, vô thức cúi đầu.

Hắn vẫn chưa nhận ra trên mặt mình có gì.

Sau đó, chất lỏng sền sệt bay ra đã bắt đầu đi theo quỹ đạo parabol, rơi xuống ‘lộp độp’ như mưa.

Người nhà họ Thẩm ngồi ngẩn người tại chỗ, vẻ mặt bơ phờ.

Họ cảm thấy như đang mơ, không chỉ quên né tránh mà còn quên cả kêu la.

Vừa mới bắt đầu Lục Nhiên nhanh chân lẹ mắt ôm Đại Hoàng qua một bên, chờ trận ‘mưa’ này kết thúc mới lại gần.

Cậu đi đến bên Thẩm Tinh Trác.

Thiếu gia nhà họ Thẩm đang hóa đá, mắt trống rỗng.

“Anh nghĩ anh có thể chạy sao?”Lục Nhiên đá một phát: “Còn muốn giết chó của tôi? Đi mà ăn phưn đi!”-Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Cậu liên tục đá  vào Thẩm Tinh Trác.

Dưới ánh mắt kinh hoàng của những người khác, cậu lại tháo túi rác dính trên người Thẩm Tinh Trác, ném mạnh xuống bàn ăn.

Người nhà họ Thẩm run rẩy.

Lục Nhiên đứng lên trên ghế, ôm Đại Hoàng, lớn tiếng nói:

“Từ hôm nay trở đi, tôi muốn cả nhà họ Thẩm không còn ai dám lớn tiếng với tôi và chó của tôi nữa!”

Nhà họ Thẩm, từ khi lão gia Thẩm khởi nghiệp, kéo dài đến hiện tại, cũng được vài chục năm.

Dù không phải là gia tộc hàng đầu, nhưng ít nhất cũng là một gia đình giàu có, cao quý nửa đời người.

Nhưng tối hôm đó, trở thành đêm đi vào lịch sử của nhà họ Thẩm, không chỉ điên cuồng mà còn vô lý, ấn tượng đến mức không thể nào nói ra được.

Nghe nói, đêm hôm đó, âm thanh nước trong từng phòng tắm của nhà họ Thẩm liên tục vang lên cho đến nửa đêm.

Còn có tiếng xe cứu thương đưa Thẩm Hồng Nguyên — người mắng suốt bữa ăn, không những không giải tỏa được áp lực mà còn bị lên huyết áp, phải vào bệnh viện.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp