Khi Pháo Hôi Hào Môn Nổi Điên

Chương 10 KÝ ỨC KINH HOÀNG


6 ngày

trướctiếp

Sự phớt lờ này kèm theo một chút lo sợ e ngại.

Thẩm Tinh Nhiễm thì trốn biệt.

Thẩm Tinh Trác thì không trốn, nhưng nhìn cách hắn đưa tay tới cửa xe, chắc hắn muốn trốn, nhưng không kịp.

Hôm nay hắn thay đổi kiểu tóc, chủ yếu là cạo đầu.

Cạo hết phần tóc dài ở đuôi,  cạo thành đầu 3 tấc.

Chỉ không biết, nhà tạo mẫu cạo đầu cho hắn có biết đầu tóc này tối hôm qua gặp phải chuyện gì không.

Lục Nhiên không để tâm lắm, dẫn Đại Hoàng đi ngang qua xe.

Khi đi qua sau lưng Thẩm Tinh Trác, vị nhị thiếu gia không sợ trời không sợ đất này, có lẽ nhớ lại cảm giác trên lưng hôm qua, cả người cứng đơ như một bức tượng.

Nhưng mà Đại Hoàng thì ngược lại, khi đi qua Thẩm Tinh Trác nó ngồi xuống bên chân Thẩm Tinh Trác, vẫy vẫy cái đuôi nhỏ của mình.

Đôi mắt đen như hạt đậu  đầy mong đợi nhìn Thẩm Tinh Trác.

Đây là dấu hiệu của Đại Hoàng khi muốn làm bạn với ai đó và chơi đùa.

Lục Nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ.

Cậu nhẹ nhàng kéo dây dắt: “Đại Hoàng đi thôi. Bờm quá đi, không phân biệt tốt xấu đã muốn làm bạn rồi.”

Đại Hoàng lề mề chậm chạp đi theo.

Nhìn hai người đi khuất bóng, Thẩm Tinh Nhiễm trong xe mới thở phào nhẹ nhõm.

“Anh ba! Anh nhìn cậu ta!” Thẩm Tinh Nhiễm phàn nàn một câu.

Đợi mãi không thấy đáp lại.

Thẩm Tinh Nhiễm ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nghe Thẩm Tinh Trác lẩm bẩm: “... Được bao nhiêu tuổi mà gọi Đại Hoàng.”

Thẩm Tinh Nhiễm không nghe rõ, hỏi: “Anh ba, anh đang lầm bầm gì đấy?”

Thẩm Tinh Trác mới phục hồi tinh thần lại: “À, không có gì.”

Hai người cùng đi vào biệt thự.

Khi đi qua phòng ăn, Thẩm Tinh Trác theo thói quen hỏi thăm em trai cưng: “Ăn sáng chưa? Có đói không?”

Nói xong, hai người đột nhiên im lặng.

Họ quay đầu nhìn ‘hiện trường’ hôm qua, lập tức vội vã đi lên cầu thang tầng hai.

Ba ngày sau, Thẩm Hồng Nguyên và Thẩm phu nhân cuối cùng cũng xuất viện.

Khi họ xuống xe, đều gầy đi một vòng.

Trong ba ngày này, họ gần như không ăn gì.

Tối hôm đó, Lục Nhiên canh ngay lúc họ đói đã đút cho họ một ‘bất ngờ’.

Dẫn đến cơ thể mỗi người tự động liên kết cơn đói với mùi kỳ lạ đó lại với nhau.

Mỗi khi đói, lại nghĩ đến việc đó.

Đến ngày thứ ba, khi không thể chịu đựng nổi, họ mới ăn một chút.

Đặc biệt phải tránh xa các món màu tối, hơi rắn và những món giống như trong bữa tối hôm đó.

Chỉ sau vài ngày, bụng bia của Thẩm Hồng Nguyên cũng xẹp đi.

Khi về đến biệt thự, Thẩm Hồng Nguyên và Thẩm phu nhân ăn ý không dừng lại ở phòng khách tầng một, mà trực tiếp lên tầng hai.

Khi đã đi nửa cầu thang, điện thoại của Thẩm Hồng Nguyên reo lên.

Ông cúi đầu nhìn, thấy là một khách hàng quan trọng, lập tức nhận cuộc gọi.

Giọng nói bên đầu dây rất quan tâm: “Thẩm tổng, nghe nói mấy hôm trước ông phải vào viện, sức khỏe hiện tại thế nào?”

“Liên tổng, cảm ơn đã quan tâm, không có gì nghiêm trọng, chỉ là bệnh cũ, huyết áp hơi cao…” Nghĩ đến lý do huyết áp cao, Thẩm Hồng Nguyên không khỏi dừng lại một chút.

Liên tổng vẫn nhiệt tình: “Đúng vậy, tuổi tác chúng ta ngày càng cao, phải chú ý, đặc biệt là chế độ ăn uống, không thể cái gì cũng ăn được!”

Thẩm Hồng Nguyên: “…” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Trong nháy mắt Thẩm Hồng Nguyên chợt nảy nghi ngờ, không biết Liên tổng có phải đã nghe ngóng được tin gì đó không, đang ám chỉ ông.

“Có những thứ, không nên xuất hiện trên bàn ăn!” Liên tổng vẫn tiếp tục lải nhải.

Mặt mày Thẩm Hồng Nguyên tái mét.

Ông khó khăn leo lên nốt cầu thang còn lại, lên đến tầng hai.

Liên tổng cuối cùng cũng cúp máy.

Thẩm Hồng Nguyên và Thẩm phu nhân về phòng ngủ.

Sau ba ngày nghỉ ngơi, hai người bắt đầu bận rộn trở lại.

“Không phải nói một tuần nữa sẽ đi công tác sao? Hành lý chuẩn bị xong chưa?” Thẩm phu nhân hỏi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thẩm Hồng Nguyên thở dài: “Dự án có lẽ sẽ bị hoãn lại.”

“Hoãn?” Thẩm phu nhân hơi ngạc nhiên, “Mấy nhà đầu tư lại xảy ra tranh chấp?”

Thẩm Hồng Nguyên lắc đầu, mặt mày nghiêm trọng: “Mấy hôm trước mấy thằng nhóc đua xe đâm người gây ra chuyện lớn, chắc chắn có sự can thiệp của Kỷ gia.”

Ông thở dài: “Đột nhiên ra tay với mấy gia đình nhỏ, không biết là có ý gì nữa.”

Thẩm phu nhân không quá quan tâm đến chuyện làm ăn trong nhà nên cũng không để ý đến điều này.

Bà ngồi trước gương trang điểm tìm trang sức của mình: “Chiếc vòng cổ ngọc trai của em đâu rồi?”

“Bà để ở đâu?” Thẩm Hồng Nguyên có vẻ hơi bực mình.

“Ngay đây mà! Đó là phiên bản giới hạn năm ngoái của nhãn hàng H.” Thẩm phu nhân vừa tìm kiếm vừa nói.

“Nghĩ lại xem bà cất nó khi nào.” Thẩm Hồng Nguyên châm một điếu thuốc, theo thói quen phàn nàn: “Đồ của mình mà không giữ cẩn thận.”

“Chính là tối hôm trước!”

Thẩm phu nhân thốt ra.

Nhắc đến đây, hai người lập tức nhớ lại những gì đã xảy ra tối hôm đó.

Ký ức kinh hoàng lại ùa về.

“…..”

Trong phòng ngủ đột nhiên yên lặng.

Thẩm phu nhân không tìm trang sức nữa.

Thẩm Hồng Nguyên cũng không phàn nàn nữa — “cốc cốc” cửa phòng bị gõ, Thẩm Tinh Nhiễm thò đầu vào: “Ba mẹ.”

“Nhiễm Nhiễm vào đi!” Thẩm phu nhân lập tức phá vỡ sự im lặng.

Vẻ mặt Thẩm Hồng Nguyên cũng dịu đi một chút.

Thẩm Tinh Nhiễm mở cửa, thân mật đến gần, ngồi bên cạnh hai người.

“Mẹ, hôm nay kiểu tóc của mẹ thật đẹp.”

Hắn khen Thẩm phu nhân trước, rồi mới nhìn về phía Thẩm Hồng Nguyên, hỏi: “Ba, con nghe Trương Lân nói gần đây có chút động tĩnh, gì mà Kỷ ra tay.”

“Trương Lân? Con quen cậu ta à?” Thẩm Hồng Nguyên hơi ngạc nhiên.

“Dạ.” Thẩm Tinh Nhiễm có vẻ hơi phiền muộn nói:”Anh ấy cứ muốn tặng quà cho con, còn muốn đến nhà chúng ta chơi nữa.”

Thẩm Hồng Nguyên nghe xong rất hài lòng.

Ông rất thích đứa con trai nhỏ này của mình, vì Thẩm Tinh Nhiễm luôn biết cách xây dựng mối quan hệ tốt với các thiếu gia khác trong vòng giới quý tộc.

Đây chắc chắn là một lợi thế lớn trong việc làm ăn.

Thẩm phu nhân cũng rất tự hào, khen ngợi: “Nhiễm Nhiễm của chúng ta thật sự rất được yêu thích.”

Thẩm Tinh Nhiễm lại chuyển chủ đề về Kỷ gia: “Kỷ gia có chuyện gì sao ba? Con lo mình không cẩn thận lại gây phiền phức cho gia đình.”

Thẩm Hồng Nguyên suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không nói tỉ mỉ, chỉ nói: “Nói chung, người của Kỷ gia thì con nên tránh xa, còn những nhà khác xảy ra chuyện như nhà họ Hồ, con càng không nên tiếp xúc.”

(*tui dùng Kỷ gia vì Kỷ gia ở một đẳng cấp cao khác bọt hẳn nha, kiểu tầng lớp trên cao. Túm quần là do phân biệt đối xử đó.)

Không phải Thẩm Hồng Nguyên không muốn nói.

Mà là ông thật sự không biết vị đứng đầu Kỷ gia đang nghĩ gì, tại sao đột nhiên ra tay.

Nhà họ Thẩm thuộc tầng lớp trung lưu trong giới thương nhân của Kinh thị.

Nhưng còn kém xa với gã khổng lồ Kỷ gia, tuy không đến mức bị Kỷ gia bóp chết bằng một ngón tay nhưng nếu bị nhắm đến cũng không trốn được.

Tuy nhiên Thẩm Hồng Nguyên không muốn nói cho con cái biết những chuyện như thế này.

Nếu không thì ông sẽ cảm thấy rất mất mặt.

Thẩm Tinh Nhiễm không nhận được thông tin mình muốn, có vẻ hơi không vui.

Gần đây hắn gặp nhiều chuyện không thuận lợi, gần như là xui xẻo, trong lòng cảm thấy bực bội, vẻ ngoài ngoan ngoãn của hắn gần như không giữ được nữa.

Nhưng hắn sẽ không nổi giận trước mẹ Thẩm và Thẩm Hồng Nguyên.

Ánh mắt lướt qua gương mặt hốc hác của Thẩm Hồng Nguyên, Thẩm Tinh Nhiễm tìm thấy đối tượng để trút giận.

Hắn nhìn Thẩm Hồng Nguyên, rồi nhìn mẹ Thẩm, lo lắng nói: “Ba, ba vào viện có mấy ngày thôi mà đã gầy đi nhiều rồi.”

Thẩm Hồng Nguyên và Thẩm phu nhân đồng loạt cứng đờ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp