Khi Pháo Hôi Hào Môn Nổi Điên

Chương 7 PHẢI AN ỦI CHÓ BỊ HẠI CHỨ


6 ngày

trướctiếp

Lúc này, Thẩm Tinh Nhiễm, nãy giờ vẫn cúi đầu, nhẹ nhàng ngẩng lên, lộ ra hai má trắng nõn như trước. Hắn cầm chén, múc cho Thẩm Hồng Nguyên một chén canh đưa tới trước mặt ông: “Ba, ba đừng giận, nhà chúng ta vất vả lắm mới có cơ hội cùng nhau ăn một bữa cơm.”

Thẩm Hồng Nguyên mỉm cười với hắn, tức giận cũng vơi bớt.  

Đối với hành động cãi bướng của Thẩm Tinh Trác, đơn giản hơn nhiều.  

Thẩm Tinh Nhiễm quay đầu lại, nhìn Thẩm Tinh Trác nhẹ giọng gọi: “Anh ba?”  

Thẩm Tinh Trác ngay lập tức hành quân lặng lẽ.

(*Hành quân lặng lẽ : 偃旗息鼓 dừng lại một hành động gì đó một cách đột ngột.)  

Cứ như vậy phong ba bão táp được Thẩm Tinh Nhiễm dẹp yên bằng vài câu nói.  

Thẩm phu nhân cũng nở một nụ cười hài lòng.  

Cả gia đình hòa thuận vui vẻ.  

Nhưng tất cả đều ăn ý coi Lục Nhiên như không khí.  

Dù trách móc hay ấm cúng, đều không liên quan đến cậu.  

Lục Nhiên đã quá quen với sự xem thường này.  

Trong cuốn sách, Thẩm Hồng Nguyên có một thuộc tính là cuồng con bất chấp, còn Thẩm Tinh Trác thì đệ khống.  

Nhưng tất cả đều dành cho Thẩm Tinh Nhiễm, còn cậu — đứa con ruột, thì chẳng có liên quan gì.  

Lục Nhiên dẫn Đại Hoàng, đi đến chỗ ngồi trống bên bàn ăn.  

Mông vừa chạm vào ghế, Thẩm Hồng Nguyên ngay lập tức nghiêm giọng: “Đứng lên.”  

Thẩm Tinh Trác cũng nhìn sang, dời sự chú ý: “Đúng vậy, nên mắng thì mắng người đánh con trai cưng của ông, còn muốn đòi tiền tỷ nữa đó.”

Cả bàn ăn đều nhìn về phía Lục Nhiên.  

Lục Nhiên nhìn Thẩm Tinh Trác, rất không biết xấu hổ nói: “Nếu anh muốn cho thêm một chút, tôi cũng không ngại.”  

Thẩm Tinh Trác bị vặn lại khá sốc.  

Hắn ngẩng đầu nhìn Lục Nhiên một lúc.  

Thẩm Hồng Nguyên thì không đào sâu vào chuyện tiền tỷ gì đó.  

Ông nhìn về phía Thẩm Tinh Nhiễm bên cạnh, rồi nhìn về phía Lục Nhiên, ý tứ rõ ràng: “Em trai cậu đang ngồi đây, cậu định ngồi như vậy sao?”  

“Ồ, đúng rồi.” Lục Nhiên như mới chợt nhớ ra điều gì.  

Cậu cúi người, bế Đại Hoàng lên, đặt lên chỗ trống bên cạnh mình —vị trí của Thẩm Tinh Dục người thừa kế tương lai của nhà họ Thẩm.  

Cậu còn lấy một cái dĩa, gắp một cái đùi gà luộc, đặt trước mặt Đại Hoàng, hợp tình hợp lý nói: “Phải an ủi cho con chó bị hại chứ.”  

“Rôm rốp.”  

Âm thanh nhai đùi gà vang lên trên bàn ăn.  

Trên bàn ăn sóng cuồn biển động nhưng Đại Hoàng hoàn toàn không hiểu gì, Đại Hoàng chỉ là một con chó đơn thuần ngốc nghếch đang gặm thịt mà thôi.  

Chủ nhân bảo ăn thì ăn thôi~.  -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Chú chó nhỏ ăn rất ngon lành.  

Thậm chí miệng nó củng củng dĩa làm phát ra âm thanh leng keng.

Những người còn lại chìm vào im lặng.

Vì động tác của Lục Nhiên quá nhanh, táo bạo đến mức khiến người ta khiếp sợ.

Kết quả là Đại Hoàng đã ăn nửa cái đùi gà, mà cả bàn ăn vẫn chưa phản ứng kịp.  

Thẩm phu nhân còn đang cầm đũa gắp đùi gà, bàn tay ngơ ngác dừng lại giữa không trung.  

Thẩm Tinh Nhiễm tay bưng dĩa lên đón cũng ngẩn người.

Đến khi Lục Nhiên lấy xương gà ra khỏi miệng Đại Hoàng: “Bậy! nhả ra xương gà nấu chín thì không được ăn.”  

“Á!”  

Thẩm phu nhân thét lên một tiếng cực kì ngắn gọn.  

Bà quên cả quy tắc lễ nghi mà mình tự hào bấy lâu, vừa chỉ tay về phía Lục Nhiên đang ăn, vừa chỉ vào con chó bên cạnh: “Anh…anh dám để chó lên bàn ăn! Còn giành đùi gà của Nhiễm Nhiễm?”  

Trong khi bà nói, một cái đùi gà khác cũng bị Lục Nhiên gắp đi, đặt vào dĩa của Đại Hoàng.  

Thẩm Tinh Nhiễm cũng bị hành động của Lục Nhiên làm cho choáng váng.  

Nhưng hắn phản ứng rất nhanh, lập tức giả vờ sợ Đại Hoàng, cả người kéo theo ghế lùi về sau.  

Bị Lục Nhiên đánh hai cái tát, hắn vừa choáng váng vừa cảm thấy có chút vui mừng.  

Lục Nhiên làm như vậy, vợ chồng nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ không tiếp nhận đối phương.  

Như vậy, hắn không cần phải lo lắng về vị trí của mình trong nhà họ Thẩm.  

Nhưng vui thì vui, ngoài ra, Thẩm Tinh Nhiễm vẫn có chút lo lắng vì những chuyện không nằm trong tầm kiểm soát.  

Dù sao thì… bị tát vào mặt thực sự rất đau.  

Khi hắn lùi về, chiếc ghế kéo trên sàn phát ra âm thanh chói tai.  

Những âm thanh này lẽ ra phải thu hút sự chú ý của Thẩm phu nhân lẫn Thẩm Hồng Nguyên, nhưng sau một hồi chờ đợi, Thẩm Tinh Nhiễm không nhận được sự quan tâm nào.  

Hắn ngẩng đầu nghi ngờ, mới nhận ra mẹ Thẩm đang ôm ngực, tức giận đến mức…

Suýt ngất.

Bàn tay Thẩm Hồng Nguyên nắm chặt đũa run rẩy đôi mắt trừng thiệt to nhìn Lục Nhiên.  

Mặc dù đang tức giận, nhưng sự chú ý của cả hai người đều tập trung vào Lục Nhiên.  

Thẩm Tinh Nhiễm cảm thấy hơi tức giận.  

Hắn lại nhìn sang Thẩm Tinh Trác.  

Thẩm Tinh Trác thì không nhìn Lục Nhiên.  

Hắn nhìn con chó vàng bên cạnh Lục Nhiên đang liếm dĩa, có vẻ hơi ngẩn người, không biết đang nghĩ gì.  

Thẩm Tinh Nhiễm đành phải lên tiếng: “Ba mẹ, đừng tức giận hại sức khỏe!”  

Hắn nhìn Lục Nhiên, dường như muốn nói gì đó nhưng lại ngại ngùng cúi đầu, che mặt: “Chó… cũng khá đáng yêu mà…”  

Miệng thì nói chó đáng yêu, tay lại đang xoa xoa vết thương bị ‘cắn’. 

“Lục Nhiên! Anh đang làm gì vậy! Đem con chó này ra ngoài ngay!”  

Thẩm Hồng Nguyên đập bàn.  

“Nhanh lên, đem đi đi, nhìn Nhiễm Nhiễm sợ nó chưa kìa. Nhiễm Nhiễm đừng sợ, chỉ là con chó thôi…”  

Thẩm phu nhân đang an ủi Thẩm Tinh Nhiễm.  

“Anh …  anh ấy có thể chỉ là quá thích con chó này thôi.”   ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thẩm Tinh Nhiễm đang pha trà.  

“Bẹp bẹp.”  

Lục Nhiên và Đại Hoàng đang ăn.  

Lục Nhiên hoàn toàn phớt lờ sự hỗn loạn trên bàn ăn. 

Nhà họ Thẩm bỏ một số tiền lớn để mời về một vị đầu bếp tay nghề rất cừ, các món ăn ngon đến mức không thể tìm thấy ở căng tin trường học.  

Hơn nữa, vì mặt Thẩm Tinh Nhiễm bị ‘thương tích nghiêm trọng’, Thẩm phu nhân còn đặc biệt dặn dò bếp giảm dầu và muối trong các món ăn.  

Nhiều món ăn rất phù hợp với Đại Hoàng.  

“Ăn! Ăn !Anh còn dám ăn à?”  

“Lục Nhiên, anh quá đáng vừa thôi. Trước con chó của anh đã cắn em trai anh, anh còn tát em trai mình hai cái, bây giờ còn dám để con chó này lên bàn. Anh có xem tôi là gia chủ của nhà họ Thẩm không hả?”

Thẩm Hồng Nguyên rất không hài lòng với thái độ của Lục Nhiên.  

Ở tuổi trung niên, ông rất thích nổi giận trên bàn ăn.  

Ba người con trai đều có phản ứng khác nhau, nhưng ít nhất còn có chút phản ứng, nhưng Lục Nhiên chủ mưu gây sự thì chả buồn để ý đến lời ông nói.

Lục Nhiên gắp một miếng cá hồi to.  

Hành động của cậu chứng minh rằng cái danh người đứng đầu kia chẳng bằng một miếng cá.

“Anh nghĩ rằng mình trở về nhà họ Thẩm là vô pháp vô thiên không ai quản anh được đúng không?”  

“Nhìn em trai anh, rồi nhìn lại mình đi. Anh làm được gì ngoài việc gây thêm rắc rối cho gia đình hả?”

“Hết chuyện đi học ngành thú ý, anh muốn tôi nói với mọi người rằng, con trai của Thẩm Hồng Nguyên tôi, là bác sĩ thú y?”  

Lục Nhiên vẫn chăm chú ăn.  

Đại Hoàng dường như nghe thấy người đối diện đang chửi chủ của nó, nó không ăn thịt trong dĩa nữa, ngẩng đầu đôi mắt đen láy lo lắng nhìn Lục Nhiên.  

Những lời Thẩm Hồng Nguyên nói đều là lời trong lòng.

Nỗi đau khi con trai út mất tích đã sớm qua đi, khi nghe tin tìm được Lục Nhiên, phản ứng đầu tiên của ông là cảm thấy phiền phức.  

Nếu Lục Nhiên có chút thành tựu thì cũng được, không thì lại làm xấu mặt nhà họ Thẩm.  

Hiện tại tất cả sự tức giận tiềm tàng này đã bộc phát.

“Còn dám đòi mấy trăm tỷ? Anh nghĩ hồi trước anh mất tích là lỗi của ai, chẳng phải là do bản thân mình tự ý chạy loạn sao? Ngay từ khi sinh ra đã  chỉ biết gây rắc rối cho gia đình!” 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp