Khi Pháo Hôi Hào Môn Nổi Điên

Chương 6 PHẢI BÙ ĐẮP


6 ngày

trướctiếp

Mỗi khi cậu với Thẩm Tinh Nhiễm xảy ra xung đột, bà lúc nào cũng kiên quyết đứng về phía Thẩm Tinh Nhiễm.  

Lần này, Lục Nhiên nhìn vào bàn tay mình đang bị nắm chặt, lạnh lùng nói: “Phu nhân à, bà đang cản trở tôi ăn sáng đó.”

Thẩm phu nhân khựng lại, lúng túng rút tay về.  

Lục Nhiên bình tĩnh cho miếng bánh bao cua cuối cùng vào miệng.  

Ăn xong, cậu nhìn vào điện thoại của bà.  

Thẩm phu nhân vừa mới đặt hàng một chiếc đồng hồ, rõ ràng là để bù đắp cho Thẩm Tinh Nhiễm, giá khoảng hơn hai mươi vạn.

(*Tầm 700 tr)

“Đúng là cần phải bù đắp.” Lục Nhiên nói.  

Cuối cùng Thẩm phu nhân cũng lộ vẻ hài lòng — Lục Nhiên lại lấy điện thoại ra, mở máy tính, lẩm bẩm: “Thẩm Tinh Nhiễm bị thiệt một ngày, bù đắp hai mươi vạn. Tôi từ năm bốn tuổi đã phải ăn đắng nuốt cay, đến năm nay mười chín tuổi, tổng cộng mười lăm năm, mỗi năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, tổng cộng bị ấm ức hết năm nghìn bốn trăm bảy mươi lăm ngày.”  

“Mỗi ngày bù đắp hai mươi vạn, thì…”  

Một lúc sau, Lục Nhiên đẩy điện thoại về phía Thẩm phu nhân: “Tổng cộng khoảng một tỷ chín ngàn năm trăm vạn.”

(*tương đương tầm khoảng 390 mấy tỏi.)

Trước đây, Lục Nhiên hoàn toàn không dám đề cập đến tiền trước mặt người nhà họ Thẩm.  

Dường như chỉ cần nhắc đến, cuộc sống túng quẫn trong nhiều năm của cậu sẽ không thể giấu diếm, càng làm cho cậu cảm thấy không phù hợp với gia đình giàu có này.  

Cũng sợ rằng nếu nhắc đến tiền, mục đích của việc trở về gia đình này sẽ không đơn thuần, như thể cậu đang nhăm nhe tài sản của nhà họ Thẩm vậy.  

Sau này, khi nằm trên giường bệnh Lục Nhiên mới hiểu tại sao mình lại có những suy nghĩ như vậy.  

Bởi vì người nhà họ Thẩm nghĩ như vậy về cậu!  

Mỗi ánh mắt nhìn về phía cậu đều mang hàm ý cậu đang cậu không yên phận, có ý đồ khác.  

Nhận ra điều này, Lục Nhiên quyết định không quan tâm nữa.  

Thế cần tình thân làm quần què gì, lấy tiền không phải tốt hơn sao.  

Tình thân không có thì thôi, nhưng tiền phải có.  

Cậu nhìn vào Thẩm phu nhân mặt mày đang xanh lét, tâm trạng vui vẻ đứng dậy vẫy tay: “Để tôi làm tròn xuống cho bà chẵn một tỷ chín ngàn vạn vậy. Nhớ chuyển cho tôi nhé, Alipay hay WeChat đều được.”  

Nói xong, cậu đeo ba lô, vui vẻ vừa đi vừa hát ra ngoài.

Sáng hôm nay có mấy tiết học, Lục Nhiên ra khỏi phòng thí nghiệm, đến phòng máy tính của trường.  

Bây giờ đã là học kì hai rồi, nhưng cậu vẫn chưa có máy tính xách tay, một số bài tập phiền phức chỉ có thể đến phòng máy tính.  

Lục Nhiên kiểm tra tình hình học phí của mình.  

Khoản vay sinh viên đã được chuyển, học phí của năm học này cuối cùng đã được thanh toán.  

Lúc mới vào năm nhất, cậu đã được thông qua con đường xanh, thời gian học phí chuyển đến muộn hơn so với sinh viên bình thường.  

Sau khi xem xong, Lục Nhiên tìm kiếm thông tin về gã tóc vàng trên mạng.  

Cậu nghĩ rằng các gia đình liên quan sẽ hợp sức lại, mấy video sẽ nhanh chóng bị dập tắt và chìm vào quên lãng.  

Nhưng bất ngờ, từ khóa liên quan đến việc con nhà giàu đâm người giết chó không những không giảm, mà còn leo lên vị trí đầu tiên, đứng vững ở đó, không có dấu hiệu hạ nhiệt

Dưới từ khóa đó có một vài tin tức giải trí.  

Dường như có người muốn tung tin để chuyển hướng sự chú ý của công chúng, nhưng không hiệu quả.  

Lục Nhiên chăm chú vào vị trí đầu tiên của tìm hot search, nhạy bén cảm nhận được mùi tiền.  

Không biết là ông trùm nào đó đang giúp đỡ.  

Lục Nhiên thoáng nghĩ đến chiếc xe thương vụ đen tuyền kia.  

Nhưng cậu nhanh chóng gạt chuyện đó ra khỏi đầu.  

Thần tiên đánh nhau liên quan gì đến cậu chứ!

Ra khỏi phòng máy tính, lớp trưởng gửi cho cậu một tin nhắn, nói rằng có tài liệu đang chờ cậu đến xác nhận.

Lục Nhiên đến nơi, mới phát hiện là đơn xin trợ cấp sinh viên từ giáo viên hướng dẫn.  

Đây là chương trình hợp tác giữa doanh nghiệp địa phương với trường học, phải qua phỏng vấn, sau khi nhận trợ cấp, hướng đi sau khi tốt nghiệp phải xem ý muốn của doanh nghiệp tài trợ.  

Kiếp trước, Lục Nhiên cũng nhận được đơn xin này.  

Nhưng cậu nghĩ mình không cần nữa, nên đã từ chối.  

Kết quả là dưới sự gây khó khăn của nhà họ Thẩm, cậu không hoàn thành được chương trình đại học.  

Lần này, Lục Nhiên không nói nhiều, điền đơn xong và gửi đến văn phòng giáo viên hướng dẫn.  

Buổi trưa, cậu ghé qua phòng khám thú y xem Đại Hoàng, rồi nhanh chóng đi làm thêm.  

Khi đến nơi làm thêm, Lục Nhiên mới nhớ ra rằng mình đã rất “nghe lời” đẩy công việc đi.  

May mắn là ông chủ dễ tính, Lục Nhiên lại có được công việc bán thời gian.  

Trước đây, Lục Nhiên làm việc vặt mỗi ngày, thường mơ ước khi nào mình có thể không phải vất vả như vậy.  

Nhưng đối với Lục Nhiên đã nằm trên giường bệnh mười năm, làm việc vặt đã trở thành một niềm hạnh phúc.  

Tuy nhiên gần đây cậu gặp chút khó khăn về tài chính, vì chi phí y tế của Đại Hoàng vẫn là một khoản chi lớn.  

Nghĩ đến đây, Lục Nhiên tranh thủ thời gian gửi tin nhắn cho Thẩm phu nhân: 【Đừng quên chuyển tiền nhé~】

Thẩm phu nhân ở bên kia giả vờ như không thấy.  

Có thể bà ta đã tức đến mức sắp phát điên.  

Một ngày sau, Lục Nhiên đón Đại Hoàng từ phòng khám thú y về.  

Cậu  đã thương lượng với cửa hàng thú cưng nơi mình làm thêm, ban ngày đi học, để Đại Hoàng ở cửa hàng, buổi tối thì Đại Hoàng theo cậu về nhà.  

Lục Nhiên không có ý định thuê nhà trọ.  

Kinh nghiệm từ kiếp trước vẫn còn đó, ngay cả khi thuê nhà, người nhà họ Thẩm bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được cậu.

Sau một ngày bận rộn, khi Lục Nhiên đưa Đại Hoàng vào biệt thự nhà họ Thẩm,dừng lại một chút.  

Trong sân có hai chiếc xe.  

Một chiếc là xe thương vụ, một chiếc là xe thể thao.  

Đại Hoàng vẫn còn chút di chứng từ tai nạn xe, nhìn thấy xe thể thao thì sợ hãi, rên rỉ lùi lại.  

Lục Nhiên quỳ xuống, vuốt ve đầu Đại Hoàng: “Chó ngốc, đã vượt qua tai nạn xe rồi, còn sợ cái gì nữa.”  

Cậu dắt Đại Hoàng vào phòng khách.  

Bữa tối đã được chuẩn bị sẵn trong phòng ăn.  

Người giúp việc đang bận rộn nhìn Lục Nhiên một cái, rồi theo bản năng nhìn lên tầng trên.

Âm thanh bước chân từ cầu thang tầng ba truyền đến, Lục Nhiên không quan tâm, dẫn Đại Hoàng vào nhà vệ sinh, tự mình vệ sinh một chút rồi lau chân cho Đại Hoàng.   ( truyện trên app T Y T )

Đại Hoàng bình thường rất ngoan khi lau chân, nhưng lần này lại xoay vòng vài lần: “Gâu~”  -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

“Đừng vội, con trai ba ngoan nào.” Lục Nhiên treo khăn lên, quỳ xuống vuốt ve bụng Đại Hoàng.  

Đại Hoàng lại ư ử vài tiếng, đôi mắt đen láy nhìn về phía Lục Nhiên.  

Khi Lục Nhiên dẫn Đại Hoàng ra ngoài, người nhà họ Thẩm đã ngồi vào bàn ăn.  

Lần này đầy đủ các thành viên trong gia đình.

Thẩm Hồng Nguyên đã đi công tác về mặc dù có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn giữ được sự uy nghiêm của một người đứng đầu nhà họ Thẩm.  

Bên trái Thẩm Hồng Nguyên là Thẩm phu nhân, bên cạnh bà là Thẩm Tinh Nhiễm đang cúi đầu không rõ biểu cảm.  

Cuối cùng là Thẩm Tinh Trác, tựa người vào ghế, khoanh chân.  

Khi nghe thấy âm thanh, Thẩm Tinh Trác nhìn về phía này.  

Khi thấy Đại Hoàng đi theo Lục Nhiên, hắn nhướn mày, nở một nụ cười không rõ ý nghĩa.  

Thẩm Hồng Nguyên nhíu mày trách móc Thẩm Tinh Trác: “Ngồi kiểu gì đó? Không có quy củ gì cả!”

Mặt Thẩm Tinh Trác đầy vẻ không kiên nhẫn, nhưng vẫn thành thật hạ chân xuống.  

“Hôm nay con đến đây là để gặp Nhiễm Nhiễm, không phải để nghe ba mắng.” Hắn nói.  

Thẩm Hồng Nguyên mặt tối sầm: “Anh còn mặt mũi để về đây à? Phòng làm việc của anh tuyển người kiểu gì vậy? Trong số năm người sập phòng có ba người dưới trướng anh rồi?”

Nghe thế sắc mặt Thẩm Tinh Trác cũng có chút khó coi.  

“Anh tiêu tiền thế nào tôi không quan tâm, nhưng hãy quản lý nhân viên của mình cho tốt, đừng làm xấu mặt nhà họ Thẩm.” Thẩm Hồng Nguyên lạnh giọng nói.

“Mặt với chả mũi, mặt mũi ăn được à?” Thẩm Tinh Trác cãi lại.  

“Anh!” Thẩm Hồng Nguyên tức giận đập bàn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp