Khi Pháo Hôi Hào Môn Nổi Điên

Chương 5 KHÔNG CÓ LIÊM SỈ


6 ngày

trướctiếp

Lục Nhiên ở bệnh viện làm kiểm tra chi tiết cho Đại Hoàng.

Vết thương ở chân của Đại Hoàng không nghiêm trọng lắm, chỉ là sau này đi sẽ có chút khập khiễng, giờ không tiện di chuyển, cần phải nằm viện vài ngày.

Sau khi xử lý vết thương cho Đại Hoàng xong, Lục Nhiên ngồi trước lồng nhìn một lúc.

Lúc này, cậu lấy điện thoại ra, nhận được một video.

Trước khi lên xe, cậu đã chạy lại bên lề đường để tìm người tốt đã cung cấp video cho cậu ở đời trước, xin lại video đó.

Đoạn video ghi lại toàn bộ quá trình tai nạn của Đại Hoàng.

Từ lúc bắt đầu chiếc xe chạy cố ý tông vào Đại Hoàng đang trốn bên lề đường, đến khi cố tình tăng tốc tông vào cậu sau đó.

Lục Nhiên cắt bỏ đoạn của mình, giữ lại đoạn xe cố ý tông vào chó, rồi đăng lên mạng.

Ở đời trước, nội dung của video này còn thê thảm hơn.

Nhưng sau khi nhận được video, Lục Nhiên sợ gây rắc rối cho nhà họ Thẩm, đã kiềm chế không để ý đến.

Bây giờ… hừ, nhà họ Thẩm chết..càng tốt!

Video được đăng lên, dần thu hút sự chú ý.

Ban đầu chỉ là chỉ trích cậu ấm nhà giàu lái xe tông vào chó.

Sau đó, khi nhiệt độ gia tăng, có người đã đào ra rằng chiếc xe này từng tông phải người trong trường.

Lần lượt có các video quay rõ hơn được đăng lên.

Đó là một đoạn đường vắng ở một trường đại học trong thành phố, vài chiếc xe sang vây quanh một sinh viên đang ngồi gục trên đất.

Những chiếc xe một lúc thì giả vờ tăng tốc tông vào, một lúc thì dừng ngay sát sinh viên đó, như mèo vờn chuột, làm người xem cảm thấy lạnh lạnh sống lưng toát mồ hôi hột.

Chiếc xe thể thao màu đỏ nổi bật của gã tóc vàng nằm trong số đó.  

Sự việc lập tức bùng nổ.  

Có người tung tin, nói rằng học sinh trong video bị thương nhẹ, nhưng một số cậu ấm nhà giàu đã liên kết với nhau gây áp lực lên nhà trường, khiến sự việc ngay lập tức bị dập tắt.  

Chuyện này thật không thể chấp nhận được.  

Cư dân mạng không tiếc lời mắng gã tóc vàng lẫn các các chủ xe khác trong video.

Họ còn trực tiếp công kích vào tài khoản chính thức của trường học đó.  

Lục Nhiên xem một lúc, rồi cất điện thoại đi, nhìn Đại Hoàng đang truyền dịch trong chiếc lồng.  

Cậu mở lồng ra, vuốt ve đầu Đại Hoàng: “Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ba sẽ đến thăm con.”  

Sau khi chào tạm biệt Đại Hoàng, Lục Nhiên ra khỏi bệnh viện thú y. 

Cậu đứng trên đường một lúc, không do dự bắt taxi về nhà họ Thẩm.  

Chẳng bao lâu sau khi cậu đi, chiếc xe thương mại dài lại đi qua trước cửa phòng khám thú y, dừng lại một cách vững vàng.  

Chiếc xe cứ đứng yên như vậy bên đường, không ai xuống xe.  

Một lúc sau, phần ghế sau bị chắn bởi vách ngăn, vang lên một giọng nói trầm thấp: “Đi thôi.”  

Vừa dứt lời, chiếc xe lại tiếp tục di chuyển.  

*

Lục Nhiên về nhà họ Thẩm.  

Lẽ ra, cậu nên mang Đại Hoàng rời khỏi nhà họ Thẩm ngay.  

Nhưng mà chuyện kiếp trước đã chứng minh, con đường rời đi cũng bị ông trời chặn lại.  

Hơn nữa, tại sao cậu phải đi?  

Lục Nhiên tự tin bước vào phòng khách, phát hiện trong biệt thự không có ai.  

Chủ gia đình hiện tại, cha ruột của cậu, Thẩm Hồng Nguyên đang công tác ở bên ngoài.  

Người thừa kế thế hệ tiếp theo của nhà họ Thẩm, anh hai Thẩm Tinh Dục đang bận dự án ở nước ngoài. Anh ba — Thẩm Tinh Trác, mối quan hệ với gia đình không tốt, thường xuyên sống bên ngoài.  

Hiện tại Lục Nhiên cũng không thắc mắc mẹ Thẩm và Thẩm Tinh Nhiễm đi đâu.  

Với mức độ bảo vệ của nhà họ Thẩm đối với Thẩm Tinh Nhiễm, ngay cả khi đụng phải cái ghế cũng phải đi bệnh viện kiểm tra.  

Giờ bị cậu tát hai cái, mà họ cũng không căng thẳng đến mức phải làm kiểm tra toàn diện.  

Nhưng nếu kiểm tra não thì cũng tốt, có bệnh thì nên chữa sớm.

Lục Nhiên cảm thấy yên tĩnh, đi thẳng về phòng, không lo lắng, rửa mặt xong rồi đi ngủ.  

Sáng hôm sau, Lục Nhiên thức dậy, đi xuống phòng ăn.  

Người giúp việc đã chuẩn bị sẵn bữa sáng.  

Lục Nhiên có nhiều lớp học vào buổi sáng, thường phải ra ngoài sớm, thường khi cậu dậy thì người nhà họ Thẩm vẫn còn ngủ.  

Dù thời gian có gấp gáp nhưng cậu luôn kiên nhẫn chờ mọi người dậy mới dám động đũa.  

Tuy nhiên, người nhà họ Thẩm chưa bao giờ phải chờ cậu.  

Hôm nay, Lục Nhiên chẳng bận tâm đến những quy tắc cũ, dưới ánh mắt không đồng tình của người giúp việc, cậu mở lồng hấp lấy bánh bao ra bắt đầu ăn.

Còn tự phục vụ thêm một chén cháo.

Không lâu sau, trên lầu có tiếng động nhẹ — Thẩm phu nhân xuống.  

Lục Nhiên ngẩng đầu lên nhìn.  -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Thẩm phu nhân luôn giữ được sự bình tĩnh.  

Bà từ từ đi xuống, ngồi cạnh bàn ăn.  

Thấy bữa sáng trên bàn đã bị động đến, bà lập tức ngẩng lên nhìn Lục Nhiên.  

Trong ánh mắt của bà mang vẻ xa lánh ghét bỏ, nhưng nhanh chóng bị đè xuống. Bà cầm đũa lên, giọng nói đầy chỉ trích: “Nhiễm Nhiễm hôm nay xin nghỉ, không muốn ra khỏi phòng.”  

Lục Nhiên giả vờ không hiểu, ngơ ngác hỏi: “Không ra ngoài vì không muốn gặp người à?”  

Thẩm phu nhân không kiềm chế được: “Em trai của anh bị anh đánh thành như vậy, anh còn dám ngồi đây ăn sáng! Sao anh lại có thể vô liêm sỉ như thế được vậy?”  

Lục Nhiên yên lặng nghe Thẩm phu nhân lời nói, đột nhiên cười lên.

Thẩm phu nhân sống trong sự nuông chiều nên không biết cách mắng người.  

Nhưng bị chính mẹ mình nói là vô liêm sỉ, cũng là một trải nghiệm mới lạ.  

Kiếp trước khi nghe thấy, Lục Nhiên bị sốc nặng, tự nghi ngờ bản thân, làm gì cũng cẩn thận từng li từng tí, ngay cả nói cũng không dám nhiều.  

Kiếp này…  

Lục Nhiên lơ đãng gật đầu: “À đúng đúng đúng.”  

Nói xong, cậu đưa tay bưng dĩa bánh bao trứng cua ở trước mặt Thẩm phu nhân, đổ vào dĩa mình.

“Người nghèo chưa từng được ăn món ngon, bà thông cảm nhé.” Lục Nhiên cười mỉa mai.  

Đũa của Thẩm phu nhân đưa lên không biết hạ đũa xuống ở đâu: “….”

Thẩm phu nhân nhanh chóng nhận ra mình đã nói sai.  

Dù trong lòng nghĩ thế nào, nhưng một khi nói ra thì không được đẹp mặt lắm.

Nghĩ một hồi, bà đưa tay nắm lấy cổ tay Lục Nhiên, giọng lại dịu dàng: “Tiểu Nhiên à, con đừng tức giận. Mẹ biết con đã chịu khổ nhiều năm bên ngoài, tối qua lại ném con chó của con ra ngoài, thật ra con đã chịu nhiều thiệt thòi rồi.”

Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn bà.  

Trước kia không biết bao nhiêu lần cậu bị giọng điệu này của Thẩm phu nhân làm lạc hướng. ( truyện trên app T Y T )

Lý do cậu có thể nhẫn nhịn là vì Thẩm phu nhân thường xuyên khiến cậu hiểu nhầm rằng bà yêu thương mình.  

Mỗi lần như vậy bà đều nói: “Nhiều năm qua, con đã chịu khổ bên ngoài.”  

Bà cũng nói: “Mẹ biết con đã chịu ấm ức.”  

Còn hứa hẹn nhiều lần: “Con yên tâm, mẹ sẽ bù đắp cho con.”  

Khi đã an ủi được Lục Nhiên, khiến cậu trở thành một con chó con có thể chịu đựng mọi thứ vì khao khát tình thương của mẹ, bà lại đổi giọng: 

“Vì sự xuất hiện của con, Nhiễm Nhiễm quá hoảng sợ, chúng ta cần làm cho nó yên tâm. Nếu thấy Nhiễm Nhiễm buồn bã, mẹ sẽ đau lòng.”  

Thẩm phu nhân tiếp tục nắm tay Lục Nhiên, dùng giọng điệu quen thuộc nhất đó nói: “Tiểu Nhiên, con hiểu mẹ chứ? Đừng gây thêm phiền toái cho mẹ nữa được không. Em trai con hôm qua bị con đánh, chúng ta sẽ chọn một món quà cho nó, bù đắp cho nó nha.”

Mỗi câu đều có ‘vì con.’  

Luôn khiến Lục Nhiên cảm thấy, hình như mình thật sự là một kẻ phá hoại gia đình người khác.  

Kiếp trước, khi Thẩm phu nhân nói như vậy, Lục Nhiên ngay lập tức không còn tâm trạng nào nữa.  

Nếu cậu có bất kỳ sự bất mãn nào, bà sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt ‘sao con lại không ngoan, không biết cảm thông cho mẹ chứ?’  

Mỗi khi thấy ánh mắt đó, Lục Nhiên tự nhiên cảm thấy hoảng sợ.

Thẩm phu nhân đã nói nhiều lần rằng sẽ bù đắp cho cậu, nhưng chưa bao giờ thực hiện.  

Bà cũng tự xưng là ‘mẹ’ nhiều lần trước mặt cậu, nhưng không bao giờ cho phép cậu gọi bà là mẹ trước mặt người ngoài hoặc Thẩm Tinh Nhiễm. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp