Khi Pháo Hôi Hào Môn Nổi Điên

Chương 4 NHÀ GIÀU HAY LÀM MÀU


6 ngày

trướctiếp

So với tóc vàng đối diện vẻ mặt đầy khả ố, càng có vẻ đáng tin hơn.

Tóc vàng không biết nói gì: “Cậu…cậu làm sao…”

Người qua đường phẫn nộ: “Tôi đã nghe nói về nhà họ Hồ, nợ tiền của công trình chúng tôi mà không trả, chắc chắn là gia đình cậu rồi?”

“Con nhà giàu bắt nạt dân đen! Cậu thanh niên đừng sợ, chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Ông dám báo cảnh sát thử xem!” tóc vàng to giọng quát lên.

Xung quanh yên lặng trong chốc lát, tiếng chỉ trích càng lớn hơn.

Có một cô gái nhỏ lên tiếng: “Cháu thấy, chính cái anh tóc vàng này lái xe thể thao đâm vào anh trai đang nằm trên đất, lúc đầu hắn còn điên cuồng đâm muốn đâm con chó nhỏ phía sau nữa!”

Tóc vàng càng lo lắng. 

Chiếc xe của gã… không thể nào bị kiểm tra được.

Mặc dù Lục Nhiên hố tóc vàng nhưng luôn chú ý đến tình trạng của Đại Hoàng.

Nhìn thấy tình hình đã gần ổn, cậu vội vàng nói: “Ai đó tốt bụng giúp đưa cháu bệnh viện với cháu không dám lên xe của người này.”

Con đường hẹp, xe cũng ít.

Nhưng vì xung đột của hai người, vẫn có vài chiếc xe dừng lại trong đó có một chiếc xe thương vụ màu đen lặng lẽ đứng bên lề đường.

Lục Nhiên liếc qua, vẫy vẫy tay gọi: “Tài xế bên đó ơi, có thể chở tôi một đoạn được không?”

Tóc vàng theo bản năng quay đầu nhìn.

Khi thấy chiếc xe thương vụ dài sáu cửa, gã như rơi vào hầm băng.

Người này sao lại ở đây?

Nhưng rất nhanh gã đã lập tức tự an ủi mình.

Không sao, không sao…

Người này không phải là người thích can thiệp vào chuyện của người khác.

Chiếc xe thương vụ màu đen đứng yên.

Trái tim đang trên cuống họng của gã từ từ hạ xuống.

Mà chưa kịp ổn định, chiếc xe thương vụ luôn đứng yên đó bắt đầu từ từ di chuyển, tiến lại gần Lục Nhiên.

Cuối cùng, cửa xe từ từ mở ra, lộ ra bên trong xe tối tăm, không thấy chút ánh sáng nào.

Lục Nhiên không do dự, ôm con chó lên xe.

Sau khi đặt Đại Hoàng lên xe, cậu quay lại chụp số xe của chiếc xe thể thao của tóc vàng.

Làm xong những việc đó, cậu lại nghĩ đến một chuyện, nhìn về phía lề đường, tìm một cô gái nói gì đó, rồi mới quay lại xe.

Trong suốt quá trình, cậu vẫn giữ ‘thiết lập’ bị va chạm, chân khập khiễng đi rất chậm.

Tài xế xe thương vụ không hề thúc giục.

Nhìn Lục Nhiên lên xe.

Khi thấy cửa sau của xe từ từ đóng lại, tóc vàng ngồi phịch xuống đất, lẩm bẩm: “Chết tiệt, xong rồi!”

Gã vội vàng gọi điện cho Thẩm Tinh Trác: “Trác ca,… sao anh lại tìm đến chuyện này cho tôi chứ?”

Ở đầu dây bên kia, Thẩm Tinh Trác còn đang hỏi về con chó.

Tóc vàng hoàn toàn sụp đổ, gào lên: “Đây là chuyện của con chó à? Anh mẹ nó hết chuyện tìm tới đoạn đường này làm con mẹ gì hả?”

*

Trong xe thương vụ.

Lục Nhiên ngồi yên lặng trên ghế sau.

Chiếc xe này rộng rãi bất ngờ.

Nó có lẽ là loại tám chỗ, nhưng không hiểu sao, hàng ghế giữa đã bị tháo dỡ.

Lục Nhiên ngồi ở vị trí cuối cùng, trước mặt kéo một tấm màn chắn màu đen.

Toàn bộ xe rất tối, chỉ có ánh sáng từ ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lọt vào.

Lục Nhiên không mấy để ý.

Toàn bộ sự chú ý của cậu đều dồn vào con chó nhỏ trên đầu gối.

Dù tên là Đại Hoàng, nhưng thực ra rất nhỏ, đứng lên còn không đến đầu gối của cậu, có thể nằm gọn gàng trên người cậu.

Lục Nhiên tỉ mỉ kiểm tra lông và vết thương ở chân của Đại Hoàng. 

Cậu là sinh viên của khoa Thú Y thuộc trường Đại học Y, lúc trước chọn ngành học này là vì Đại Hoàng. 

Sau khi kiểm tra xong, Lục Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm. 

Cậu âu yếm vuốt đầu Đại Hoàng: “Có nhớ ba không! Ba ba cực kỳ nhớ con luôn!” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Lục Nhiên ôm Đại Hoàng rồi hôn nó vài cái. 

Đại Hoàng rên rỉ liếm lại mặt cậu, giống như mùa đông chín năm trước. 

Mắt Lục Nhiên cay cay. Có lẽ trong mắt Đại Hoàng, nó chỉ không thấy chủ nhân vài giờ.

Nhưng Lục Nhiên đã mất Đại Hoàng hơn mười năm.  ( truyện trên app T Y T )

Trong những ngày nằm trên giường bệnh, cậu nhớ nhất là Đại Hoàng. Nhìn thấy nhà họ Thẩm làm hại Đại Hoàng cũng là điều hối hận nhất trong đời cậu.

Cậu cố gắng kiềm chế ấm ức trong mắt, véo nhẹ vào đệm thịt của Đại Hoàng, giọng điệu không hề có chút cảm xúc: “May mà vết thương không nặng, nếu không may bị liệt không cử động được, thà chết còn hơn.”

Lời này của Lục Nhiên không phải nói Đại Hoàng, mà nói chính mình.

Vừa nói xong, trong khoang xe phía trước vốn yên tĩnh, bất ngờ phát ra một chút tiếng động.

Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tấm chắn.

Chẳng bao lâu sau, tấm chắn bị kéo mở một khe, một người đàn ông trung niên nghiêng người nhìn qua.

Người đàn ông trung niên có tóc chải chuốt gọn gàng, trang phục cũng rất tinh xảo.

Nhưng thái độ thì thân thiện ôn hòa, nhẹ nhàng hỏi: “Bạn học, phía trước là đồn cảnh sát, xin hỏi cậu muốn đến bệnh viện trước, hay hiện tại đến đồn cảnh sát?”

“Không đến đâu cả, làm ơn đưa cháu đến phòng khám thú y gần nhất.” Lục Nhiên ngay lập tức trả lời.

Người đàn ông trung niên ngạc nhiên, cúi xuống nhìn đầu gối của cậu.

Lục Nhiên ngồi vững vàng ở ghế sau, trên đầu gối còn đặt một con chó.

Nhìn thế nào cũng không giống như vừa mới đi khập khiễng.

Lục Nhiên bình tĩnh nhìn lại, không hề cảm thấy áy náy khi phát hiện.

Người đàn ông trung niên cũng có tâm lý khá tốt, chỉ mỉm cười đồng ý.

Ông quay lại như thể hỏi ý kiến của một người khác, rồi nghiêng đầu lại mỉm cười với Lục Nhiên: “Được rồi, vừa hay tiện đường của chúng tôi.”

Tấm chắn lại được kéo lên.

Hành trình hơi xa, Lục Nhiên bình tĩnh lại, cảm thấy có chút buồn ngủ.

Cậu đã tát Thẩm Tinh Nhiễm hai cái còn nhổ một bãi nước bọt vào bên cạnh mẹ Thẩm ở nhà.

Trên đường, cậu đã cứu Đại Hoàng tiện tay chỉnh tóc vàng một phen.

Khi làm những việc này, Lục Nhiên hoàn toàn tùy hứng.

Nhưng thực ra, cậu vẫn phân biệt được mình đã thực sự trở về trước khi Đại Hoàng chết hay đây…chỉ là một giấc mơ khi cậu đang nằm trên giường bệnh.

Có khi mở mắt ra, những thứ chờ đợi cậu vẫn là thiết bị lạnh lẽo và căn phòng kín mít.

Do dự một chút, Lục Nhiên bắt đầu thả lỏng.

Kệ đi.

Dù sao chỉ cần cậu còn sống, người nhà họ Thẩm đừng hòng yên ổn.

Lục Nhiên ôm chặt Đại Hoàng ấm áp trong tay.

Trong trạng thái mơ màng, cậu mới nhớ tới chiếc xe này.

Không rõ nhãn hiệu, có vẻ rất đắt tiền.

Quần áo của người đàn ông trung niên vừa xuất hiện, nghe nhà họ Thẩm nói có vẻ là đồng phục quản gia chuyên nghiệp.

Ở đời trước, khi Lục Nhiên bị ép đến đường cùng, lúc vừa nằm trên giường bệnh, cậu cũng đã mơ ước có ai đó bất ngờ xuất hiện để đòi lại công lý cho mình.

Nhưng cậu đã nằm mười năm, hy vọng đó đã sớm nguội lạnh.

“Bạn học, bạn học?” Giọng nói hiền từ vang lên bên tai.

Lục Nhiên giật mình tỉnh dậy, đôi mắt đen mở to không có tiêu điểm, mà trước mắt vẫn là hoa văn đơn giản của trần phòng bệnh.

Có bao nhiêu hoa văn, mỗi hoa văn có bao nhiêu nét, tất cả đều in sâu vào đầu Lục Nhiên, không thể quên.

“Bạn học?”

Cho đến khi nhận ra nhiệt độ ấm áp trên đầu gối, ánh mắt Lục Nhiên mới tập trung vào mặt người quản gia trung niên.

“Đến phòng khám thú y rồi.” Quản gia nói.

“Dạ, cảm ơn.” Lục Nhiên lắc lắc đầu, ôm Đại Hoàng ra ngoài.

Vừa đặt chân xuống đất, ngay lập tức loạng choạng.

Quản gia lập tức đỡ lấy người, trong lòng cảm thấy có lỗi.

Sao có thể nghĩ rằng thiếu niên này đang giả vờ! Rõ ràng là quá thương xót thú cưng, ngay cả vết thương của bản thân cũng không để tâm.

Nhìn vết thương ở chân, đứng cũng không vững.

“Thật sự không cần đến bệnh viện sao?” Quản gia hỏi.

Lục Nhiên nhìn ông với vẻ khó hiểu, chỉ nói cảm ơn rồi ôm Đại Hoàng vào bệnh viện thú y.

Chân tê thôi mà cũng cần đến bệnh viện hả?

Đúng là nhà giàu hay làm màu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp