Khi Pháo Hôi Hào Môn Nổi Điên

Chương 3 KÊU GỌI SỰ CHÚ Ý


6 ngày

trướctiếp

Trong video, một chiếc xe thể thao đỏ đắt tiền, trước tiên tăng tốc đâm vào Đại Hoàng đang trốn bên lề đường.

Sau đó, cái xe không rời đi, mà tiếp tục đâm vào chú chó đang vật lộn chạy trốn ba lần liên tiếp.

Khi thấy biểu tượng của chiếc xe thể thao, Lục Nhiên biết rằng mình không có khả năng đòi lại công lý cho Đại Hoàng.

Nhà họ Thẩm có thể, nhưng Lục Nhiên không dám nhắc đến.

Từ đó, tia ấm áp duy nhất trong cuộc đời Lục Nhiên đã biến mất.

Khi Lục Nhiên đã hoàn toàn chôn vùi sự việc này trong lòng.

Có một lần, khi cậu được tham dự buổi tiệc của anh hai Thẩm Tinh Nhiễm, cậu đã thấy chiếc xe thể thao đỏ đó.

Chủ xe và Thẩm Tinh Nhiễm trò chuyện rất vui vẻ.

Lục Nhiên nghĩ rằng hai người cùng là con nhà giàu, sự gặp gỡ này chỉ là ngẫu nhiên.

Không ngờ, khi chủ xe đi qua bên cạnh cậu, dừng lại một chút.

Hắn mỉm cười hỏi cậu: “Chó của cậu còn khỏe không?”

Khoảnh khắc đó Lục Nhiên như rơi vào một cái hầm băng.

Cậu cứng đờ quay đầu nhìn về phía Thẩm Tinh Nhiễm, nhìn về phía tất cả mọi người nhà họ Thẩm.

Đến lúc đó, Lục Nhiên mới biết.

Tai nạn của Đại Hoàng hoàn toàn là do nhà họ Thẩm dàn xếp.

Mục đích chỉ để dạy cho cậu một bài học.

Thật nực cười, do cậu ngây thơ tin vào đám người gọi là người thân này, hoàn toàn không nghi ngờ gì.

*

Trên đường.

“Ăng ẳng.”

Một tiếng rên rỉ của chú chó nhỏ vang lên.

Một con chó vàng nhỏ bên lề đường nhanh nhẹn tránh sang bên, nhưng chân sau vẫn bị va vào bánh xe, lủi thủi khập khiễng chạy đi.

Chiếc xe thể thao đỏ dừng lại, người ngồi trong xe vừa lái vừa cười vừa gọi điện:

“Ôi, anh Trác ơi, con chó này cũng khá thông minh thế mà lại tránh được.”

Trong loa phát ra giọng nói lười biếng ngang ngược của Thẩm Tinh Trác: “Chậc, cậu có làm được không thế? Có một con chó cũng không xong à?”

“Chắc chắn là được!” tóc vàng vừa vỗ ngực đáp: “Nghe nói con chó này cắn Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm không sao chứ?”

“Chuyện nhỏ thôi.” Thẩm Tinh Trác cười nói: “Em ấy không thích chó, đuổi đi là được, còn gây ra chuyện này, thật phiền.”

Cuối cùng người nọ dặn dò: “Tóm lại xử lý con chó đi.”

“Ok anh.” Tóc vàng  đáp, nhìn con chó đi khập khiễng trên đường.

Vừa rồi con chó đang trốn ở bên đường, bị gã tông trước khi ép ra giữa đường. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Chỉ là một con chó đất, chết cũng không sao.

Nếu trách thì nên trách chủ của nó không khiến người ta thích được thôi.

Tóc vàng cười híp mắt châm một điếu thuốc, đạp ga mạnh.

Động cơ phát ra một tiếng “bru bru” lớn.

Chiếc xe thể thao lao nhanh về phía con chó nhỏ đang rên rỉ trên đường.

Tốc độ ngày càng nhanh.

Nghĩ đến cảnh sắp tới, tóc vàng nở một nụ cười thỏa mãn.

Khi bánh xe sắp nghiền nát con chó, bất ngờ có một bóng người lóe lên trước cửa sổ xe.

Tóc vàng giật mình, điếu thuốc trong miệng rơi xuống.

Tàn thuốc nóng rơi vào chân khiến Hoàng cảm thấy đau rát, nhưng gã không để ý, vội vã đạp phanh.

Tiếng phanh xé rách màng nhĩ.

Mặt đường kéo ra dấu phanh dài.

Trước khi cảm giác va chạm ập đến, bánh xe vừa kịp dừng lại.

Tóc vàng bị dây an toàn siết chặt, mồ hôi trên cổ gáy dựng đứng.

Gã mơ hồ nhớ có người vừa lao ra, vội ngẩng đầu lên nhìn.

Qua kính chắn gió, thấy một thanh niên mới trưởng thành đứng vững trước đầu xe.

Thanh niên mặc áo sơ mi trắng rẻ tiền.

Tổng cộng đồ trên người cậu ta, ước chừng không quá một trăm tệ.

(*Tầm 360k nhá)

Đối phương là kiểu người nghèo mà gã không ưa nhất.

Nhưng khi ánh mắt gặp phải đôi mắt của thanh niên, gã vô thức cảm thấy lạnh sống lưng.

Thanh niên có mái tóc hơi dài, dính chút nước mưa của cơn mưa nhỏ làm ướt, dính vào mắt.

Dưới lớp tóc đen là một đôi mắt… không thể diễn tả được.

Đen kịt, mang theo một sự điên cuồng không màn đến sống chết.

Gã ngẩn người một chút, rồi mới xua đi cảm giác kỳ lạ đó.

Gã tức giận xuống xe, mắng người: “Mẹ mày! Mày muốn chết à? Không thấy đường có xe đang chạy hả, không sợ chết sao?”

Khi đến trước xe, cơn giận của gã lại bị chững lại.

Gã cúi đầu nhìn — thanh niên đứng trước đầu xe, đầu gối gần chạm vào đèn pha của xe thể thao.

Khoảng cách gần như vậy, thấy xe lao tới, người đó không lùi bước.

Thanh niên cứ đứng đó, dang tay ra trước xe, bảo vệ con chó vàng nằm trên mặt đất phía sau.

Cảm giác lạnh sống lưng lại lần nữa dâng lên.

Gã chưa kịp mở miệng.

Lục Nhiên từ từ quay đầu nhìn về phía gã, giọng nói lạnh lẽo: “Chính là anh đã đâm vào chó của tôi?”

Gã theo bản năng lùi lại một bước.

Nhưng ngay lập tức gã nhận ra —Lục Nhiên đứa con rơi của nhà họ Thẩm thôi.

Gã khôi phục lại thái độ khinh khỉnh ban đầu, cà lơ phất lơ hỏi: “Ồ! Cậu làm sao chứng minh là tôi đâm vào? Tôi còn chưa nói con chó của cậu đâm vào xe tôi nữa kìa.”

Thẩm Tinh Trác đã cố tình vứt chó ở một đoạn đường không có camera, người lại ít.

Ai có thể chứng minh?

Lục Nhiên lúc này đã cúi xuống, kiểm tra tình trạng của Đại Hoàng.

Thấy Đại Hoàng chỉ bị đâm trúng một chân, cơ thể không bị nghiền nát, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu giữ tư thế ngồi xổm, ngẩng đầu nhìn về phía người nọ: “Nói đúng lắm.”

Tóc vàng bị thái độ bình tĩnh của Lục Nhiên làm cho hơi nghi ngờ.

Gã cúi đầu nhìn về phía thanh niên trước mặt, phát hiện con riêng của nhà họ Thẩm này thực sự có vẻ ngoài khá đẹp mắt.

Lục Nhiên có gương mặt ngoan ngoãn và yên tĩnh.

Mắt tròn, đuôi mắt hơi rủ xuống, lúc ngẩng mặt lên, mang theo sự ngoan ngoãn cẩn thận từng li từng tí.

Tâm tư tóc vàng khẽ động, muốn trêu chọc đứa con riêng này.

Gã vừa đưa tay ra, thì thấy người trước mặt, cái gọi là ‘ngoan ngoãn’ lập tức ôm chân nằm xuống đất.

“Cậu làm gì vậy?” tóc vàng ngơ ngác.

Rất nhanh, gã hiểu ra.

Lục Nhiên ôm chân bắt đầu gào lên: “Đâm người rồi, đâm trúng người rồi! Con nhà giàu đua xe đâm người rồi!”

“Ê! Cậu nói bậy bạ gì vậy? Ai đâm cậu?” Tóc vàng hoảng hốt.

Đâm người và đâm chó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Dù con đường có vắng vẻ thế nào, vẫn có người qua lại.

Nếu thấy chó bị đâm, người ta có thể chỉ tiếc rẻ. ( truyện trên app T Y T )

Nhưng nếu thấy người gặp tai nạn giao thông, chắc chắn sẽ có nhiều người tụ lại.

Bây giờ Lục Nhiên đã gào lên, đã có ba, bốn người qua đường dừng lại bên lề đường, nhìn về phía này.

Tóc vàng thực sự cảm thấy lo lắng.

Mặc dù gia đình gã có chút tiền, nhưng không dám đối mặt với bản án đâm người.

Hơn nữa, bố gã gần đây đang cố gắng giành lấy một dự án lớn, hầu hết vốn lưu động của gia đình đã đầu tư vào đó.

Nếu vì một chút chuyện của gã mà làm hỏng dự án.

Bố gã có thể giết gã mất.

Tóc vàng vội vã chối bỏ: “Cậu..cậu làm gì vậy! Làm sao cậu chứng minh tôi đâm cậu được?”

Lục Nhiên hỏi: “Vậy anh làm sao chứng minh anh không đâm tôi chứ?”

“Mẹ nó chứ… tôi có camera hành trình…” gã vừa nói đến đây, lại ngừng lại.

Nếu lấy camera hành trình ra, việc đâm chó sẽ rõ ràng ngay, huống hồ giây phút cuối là gã cố tình đạp ga mạnh đâm vào, Lục Nhiên đứng gần xe như vậy, cũng không rõ ràng liệu có đâm hay không.

Người qua đường ngày càng đông.

Lục Nhiên ôm chân, nằm hẳn trên đất.

Kiếp trước cậu thật sự đã trải qua bệnh tật và tai nạn giao thông, hiện tại cậu giả vờ như đau đớn như sắp chết, toàn thân mặt mày tái mét.

Tóc vàng đổ mồ hôi hột, lo sợ chuyện sẽ vượt qua tầm kiểm soát.

Gã tiến lại gần, hạ thấp giọng nói khuyên nhủ: “Anh bạn, bình tĩnh đã, lên xe đi…”

“Gì? Anh bảo tôi phải biết điều, lên xe rồi mới xử lý tôi sao?” Lục Nhiên nâng cao giọng, mặt đầy hoảng sợ.

Tóc vàng ngẩn ra: “Không phải… Tôi không nói vậy…”

“Anh họ Hồ, bố anh là Hồ Diệu Tổ, dọa tôi đừng chọc vào nhà họ Hồ, không thì chết cũng không biết mình chết thế nào?” 

Lục Nhiên sợ hãi tái mặt, che miệng kêu lên, làm lộ bí mật của tóc vàng.

Dáng vẻ học sinh của cậu cộng thêm gương mặt tái nhợt, ánh mắt đầy sợ hãi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp