Khi Pháo Hôi Hào Môn Nổi Điên

Chương 2 ĐỪNG CÓ NHẬN BỪA


6 ngày

trướctiếp

Lục Nhiên chống đối mãnh liệt, nhất quyết không đồng ý.

Cũng trong quá trình chống đối, lần đầu tiên Lục Nhiên nhận ra sức mạnh của nhà họ Thẩm.

Gần đến ngày tốt nghiệp, cậu bất ngờ bị trường đuổi học.

Chuyển nhà đi qua nhiều thành phố, tìm nhiều công việc, đều bị nhà họ Thẩm phá hoại.

Lần cuối cùng, đại thiếu gia của nhà họ Thẩm, anh trai của Lục Nhiên, tự mình dẫn người đến chặn cậu.

Khi Lục Nhiên hoảng hốt bỏ chạy, đúng lúc bị một chiếc xe vượt đèn đỏ đâm phải.

Tai nạn rất nghiêm trọng, Lục Nhiên bị liệt từ cổ trở xuống, thanh quản cũng bị tổn thương.

Đau khổ thật sự mới bắt đầu.

Mới chỉ ngoài hai mươi, Lục Nhiên nằm trên giường bệnh, ý thức tỉnh táo, nhìn cơ thể mình đầy ắp ống dẫn.

Có lẽ vì “tấm lòng tốt” của Thẩm Tinh Nhiễm, mà nhà họ Thẩm vẫn chăm sóc cho cậu — một kẻ tàn phế vĩnh viễn.

Lục Nhiên nằm trên giường bệnh suốt mười năm.

Phòng bệnh thì kín mít, không có cửa sổ, không có chim, cũng không có người.

Cậu cô đơn nằm đó, chỉ có tiếng ồn ào của các thiết bị bên cạnh.

Cho dù y tá hay hộ công, cũng chỉ vào khi cậu đã ngủ. 

Thỉnh thoảng, Thẩm Tinh Nhiễm sẽ đưa người nhà đến thăm cậu.

Để cậu thấy gia đình mình đang sống hạnh phúc và ấm cúng cùng với người đã chiếm lấy danh phận của mình. 

Còn Lục Nhiên ngay cả khả năng mắng chửi cũng không có. 

Trong mười năm cô đơn tuyệt đối này, Lục Nhiên đầu tiên là suy sụp. 

Cậu cảm thấy cuộc sống của mình tồi tệ đến mức không thể chấp nhận nổi. 

Sau đó, Lục Nhiên chỉ có thể liên tục hồi tưởng lại những mảnh ghép của quá khứ trong đầu. 

Cậu nhớ lại nỗi đau trong khoảnh khắc tai nạn xe. 

Nhớ lại cái lạnh thấu xương khi ngã vào bể bơi vào mùa đông. 

Nhớ lại những lần giải thích vô ích trước đây, những lần sụp đổ vì không được tin tưởng. 

Lục Nhiên luôn hỏi tại sao. 

Tại sao mình lại phải chịu đựng những điều này? 

Tại sao cậu lại rơi vào tình trạng này? 

Rõ ràng là cậu đã từ bỏ, đã không tranh cãi với Thẩm Tinh Nhiễm, tránh xa người đó còn không được sao? 

Nhưng ông trời lại bảo  — không được. 

Cho đến vừa rồi, đột nhiên trong đầu Lục Nhiên xuất hiện một thông tin mới. 

Hóa ra tất cả những trải nghiệm kinh hoàng này của cậu là trong một cuốn sách. 

Thẩm Tinh Nhiễm là nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết gia đình hào môn này, còn Lục Nhiên chỉ là một pháo hôi không đáng giá mà tác giả đã bịa ra để làm nền cho nhân vật chính. 

Tác giả thậm chí còn giải thích một cách hùng hồn rằng việc tạo ra nhân vật này mục đích chính là muốn nhắn nhủ với mọi người rằng quan hệ huyết thống không quan trọng! 

Lục Nhiên: …… -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Sau khi đọc được thông tin này, Lục Nhiên chỉ có một suy nghĩ 

Mẹ nó! Chết hết đi!

Lại nhìn về hai người trước mặt. 

Đối với ký ức về thời gian trước khi bị liệt ‘như số nhà’, Lục Nhiên nhanh chóng xác định tình hình hiện tại. 

Đây là lúc cậu mới về nhà họ Thẩm không lâu. 

Vì khao khát gia đình, cậu  từng nuôi một con chó nhỏ tên là Đại Hoàng trong cô nhi viện. 

Sau khi về nhà họ Thẩm, Lục Nhiên đã hỏi ý kiến của mẹ Thẩm rồi đưa Đại Hoàng về cùng. 

Nhưng lần này khi cậu mới từ trường về đã thấy cảnh tượng này Thẩm Tinh Nhiễm đang ngồi trên ghế sofa trên có hai vết đỏ nhạt. 

Mẹ Thẩm đang trách móc cậu, nói rằng Đại Hoàng đã cắn Thẩm Tinh Nhiễm và đã ném Đại Hoàng ra ngoài. 

Mẹ nó ! lố bịch dữ thần!

Chưa kể Đại Hoàng năm nay chín tuổi, răng nanh đã rụng hết, không thể cắn ra vết thương như vậy. 

Lục Nhiên biết Đại Hoàng không phải là giống chó dễ thương, cũng sợ gây rắc rối cho gia đình khó khăn lắm mới có được, nên cậu một là ném Đại Hoàng ra ngoài hoặc phải nhốt Đại Hoàng trong phòng của mình. 

Đại Hoàng có khả năng gì mà có thể mở cửa đã bị khóa chặt rồi xông ra cắn Thẩm Tinh Nhiễm? 

Ở kiếp trước, Lục Nhiên không thể biện minh. 

Dù giải thích thế nào, mẹ Thẩm cũng không nghe. 

Lục Nhiên cuối cùng vì gia đình, đã từ bỏ con chó gắn bó chín năm của mình. 

Nhìn nhà họ Thẩm ném Đại Hoàng ra ngoài. 

Lúc đầu, Lục Nhiên chọn im lặng. 

Sau đó, nhận ra sự thật, Lục Nhiên chỉ biết âm thầm rời đi. 

Nhưng giờ đây, trong cơ thể này, Lục Nhiên là một người đã bị giam trong phòng tối, người gắn đầy các loại dây dợ  trong suốt mười năm. 

Cậu gần như phát điên. 

*

“Mẹ, mẹ tha lỗi cho anh trai đi, vết thương trên tay chỉ hơi đau một chút thôi.” 

Thẩm Tinh Nhiễm cúi đầu che giấu nụ cười trên khóe miệng. 

Vết thương đó chắc chắn không phải do con chó cắn. 

Hắn mở cửa phòng của Lục Nhiên, con chó không có tài cán đó chỉ biết trốn vào góc, không hề có có chút công kích nào.

Còn phải để hắn tự tạo ra vết thương giả.

Nhưng cũng đủ dùng rồi. 

Nói ra câu này, Thẩm Tinh Nhiễm tưởng rằng Lục Nhiên sẽ giải thích mạnh mẽ hơn, thậm chí là mắng chửi hắn. 

Điều này sẽ khiến ấn tượng của Lục Nhiên trong mắt người nhà họ Thẩm càng tồi tệ hơn. 

Nhưng không ngờ Lục Nhiên không hề giải thích một lời nào. 

Đột nhiên, cậu vươn tay ra, nắm chặt tóc của Thẩm Tinh Nhiễm — thẳng tay, tát hai cái.

“Bép!” 

“Bép!” 

Hai tiếng vang rõ ràng vang vọng trong căn phòng khách rộng lớn, tiếng sau so với tiếng trước còn lớn hơn.

Sau tiếng vang lớn, trong phòng im lặng như chết. 

Mẹ Thẩm lùi lại, khiếp sợ nhìn Lục Nhiên, miệng tô son tinh tế mở rộng, không còn vẻ trang nhã, tiếng kêu bị nghẹn lại trong cổ họng. 

Thẩm Tinh Nhiễm vẫn bị nắm chặt tóc.  ( truyện trên app T Y T )

Hắn còn chưa kịp phản ứng, vẻ dịu dàng trên mặt đã cứng đờ, cả người đang trong trạng thái ngẩn ngơ, hai bên má nhanh chóng sưng lên, còn có vài vết đỏ do móng tay cào. 

Nhưng so với việc hắn tự cào còn chân thực hơn nhiều. 

“Thằng ngu, ai là anh trai của mày, đừng có tự nhận bừa.” 

Lục Nhiên không buông tay. 

Cậu nắm tóc Thẩm Tinh Nhiễm, cười khẩy: “Chó của tao không cắn người, nhưng tao thì có! Nước bẩn bắn lên người tao, không bộp mày hai cái sao có thể hả dạ được?”

“Á!” Tiếng kêu muộn màng của Thẩm mẹ cuối cùng cũng vang lên: “Cậu…anh… anh!” 

“Cậu cậu anh anh cái gì, mắt không tốt thì lo đi khám mắt đi!” 

Lục Nhiên nhổ bãi nước bọt, để lại hai mẹ con ngơ ngác, quay người nhanh chóng ra khỏi nhà. 

Ra ngoài biệt thự, Lục Nhiên không dừng lại. 

Nhìn các biển chỉ dẫn xung quanh, dựa theo trí nhớ của mình, nhanh chóng đi về một nơi. 

Đại Hoàng đã ở bên cậu chín năm. 

Khi cậu mười tuổi, thân hình nhỏ bé, thường bị bắt nạt ở cô nhi viện. 

Bài tập còn bị bạn cùng phòng xé rách, lại không dám báo cáo với thầy cô, sợ thầy cô trách phạt người giữ lớp hôm đó. 

Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan đó, cậu chỉ thế nép vào góc tường của cô nhi viện, cầm đèn pin, vừa khóc vừa ghép lại những mảnh giấy bị xé. 

Tối hôm đó rất lạnh, gió bắc thổi mạnh. 

Mảnh giấy trong tay bị gió thổi bay đi, Lục Nhiên chỉ biết nằm trên đất, tìm kiếm từng chút một. 

Chính vào đêm đó, Lục Nhiên đã gặp Đại Hoàng khi nó vẫn còn là một con chó con. 

Con chó nhỏ liếm lên má cậu. 

Ngay lập tức, cảm giác ấm áp đã chữa lành tất cả sự cô đơn và uất ức.

Từ đó về sau, Lục Nhiên thường xuyên âm thầm tiết kiệm phần thức ăn của mình.

Đại Hoàng cũng đã vượt qua mùa đông lạnh lẽo đó.

Lục Nhiên đã âm thầm có được phần tình cảm đầu tiên và cũng là duy nhất.

Như ở kiếp trước, cũng như hiện tại. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Khi Lục Nhiên về nhà, Đại Hoàng đã bị vứt ra ngoài.

Lúc đầu, Lục Nhiên nghĩ rằng nhà họ Thẩm chỉ đuổi Đại Hoàng đi thôi.

Cậu định chờ lúc tối lén lút ra ngoài tìm lại Đại Hoàng, rồi sắp xếp cho nó ở một nơi khác.

Nhưng khi Lục Nhiên vượt qua những chỉ trích của mẹ Thẩm, cậu chỉ thấy thi thể của Đại Hoàng trên đường.

Tai nạn giao thông đã nghiền nát nó.

Khu vực xảy ra tai nạn rất hẻo lánh, camera giám sát không đầy đủ.

Nhưng vẫn có một người qua đường tốt bụng thấy vẻ mặt lo lắng của Lục Nhiên rồi cung cấp video mà mình đã quay lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp