“Anh à, đừng làm việc quá sức, nếu không ổn thì về nhà đi… Dù sao thì phòng làm việc không mở thì đóng thôi.”
Vừa nói xong, Thẩm Tinh Nhiễm lập tức nhận ra mình đã nói sai, có chút hối hận.
Nhưng lần này Thẩm Tinh Trác không tức giận.
Hắn không biết mình đang nghĩ gì, chỉ gật đầu một cái, rồi quay người ngồi vào xe.
Vẻ mặt Thẩm Tinh Nhiễm thay đổi, không biết Thẩm Tinh Trác thất thần hay thực sự định về công ty ở nhà.
Thẩm Tinh Trác không thấy sắc mặt này của Thẩm Tinh Nhiễm.
Hắn lái xe quanh phố.
Bây giờ đã muộn, đa số các cửa hàng đều đã đóng cửa.
Chỉ còn một cửa hàng bánh ngọt còn mở.
Thẩm Tinh Trác xuống xe, đứng bên ngoài cửa hàng, nhìn vào quầy bánh sau lớp cửa kính.
Hắn đứng nhìn một lúc lâu, cho đến khi có người trong cửa hàng ra hỏi: “Xin hỏi, quý khách cần gì ạ?”
Thẩm Tinh Trác mới hồi thần lại.
Hắn xoa xoa trán, không hiểu mình đang đứng ở đây làm gì.
*
Trưa hôm sau.
Thẩm Tinh Trác lại đến cửa hàng thức ăn nhanh đó, thời điểm ít người.
Sau một hồi bận rộn, Lục Nhiên đang chuẩn bị đơn hàng ship đi.
Cậu thấy có người đứng trước quầy, theo bản năng nói: “Chào mừng quý khách, xin hỏi quý khách cần gọi món gì ạ?”
Câu hỏi không có câu trả lời.
Lục Nhiên ngẩng lên, thấy Thẩm Tinh Trác đang nhíu mày.
‘Chào mừng quý khách’. Bốn từ đơn giản lại khiến Thẩm Tinh Trác cảm thấy không thoải mái.
“Cậu…”
Hắn định nói, cậu nói những điều này với tôi làm gì?
Nhưng lại nghĩ đến việc Lục Nhiên đang làm thêm.
Không chỉ nói với mình, mà còn nói với mỗi người đến cửa hàng.
Cảm giác bực dọc càng nặng hơn.
Lại nghĩ, cậu không nhận ra tôi sao?
Nhưng dù có nhận ra, mối quan hệ giữa hắn với Lục Nhiên còn kém cả người lạ.
Ít nhất người lạ sẽ không đi làm hại chó của Lục Nhiên.
Thẩm Tinh Trác lập tức hành quân lặng lẽ, trầm giọng trả lời: “Tôi đến ăn.”
“À, thế chọn món đi.” Lục Nhiên chỉ vào menu.
Cậu hoàn toàn không hiểu Thẩm Tinh Trác đang nghĩ gì mà cũng không quan tâm.
Ngày nào cũng dùng sức lực để đổi lấy tiền lương, đó mới cuộc sống của cậu.
Không có việc để làm mới là điều đáng sợ.
Lục Nhiên cũng không ngờ Thẩm Tinh Trác liên tục đến vài ngày rồi.
Cũng không biết đến để làm gì, nhưng nhìn qua thấy có vẻ không được thông minh lắm.
Đối với nhà họ Thẩm, Lục Nhiên luôn giữ sự đề phòng.
Nhưng sau khi ăn bữa trưa miễn phí hôm trước, trong ấn tượng của cậu Thẩm Tinh Trác gắn thêm cái mác ‘xem tiền như rác’. ( truyện trên app tyt )
Thẩm Tinh Trác nhìn menu, không biết nên chọn món gì, hắn không có hứng thú nào với loại thực phẩm rác này.
Thường thì khi ra ăn ngoài, hắn sẽ đến chuỗi nhà hàng có tiếng hoặc câu lạc bộ cao cấp.
Sau khi do dự một hồi, hắn chỉ chọn một phần khoai tây chiên.
Lục Nhiên liếc nhìn hắn một lúc, đột nhiên chỉ vào món trên đầu menu: “Miếng gà rán này khá ngon.” — Theo lời đồn.
Vì món này rất đắt. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
“À, vậy cho tôi một phần.” Thẩm Tinh Trác gật đầu.
Lục Nhiên liếc hắn một cái nữa, lại chỉ vào món hamburger bò đắt tiền trên menu: “Món này cũng ngon.” — Cũng theo lời đồn.
Lục Nhiên chưa bao giờ ăn thử.
Nhưng giá cả trên toàn bộ menu ở cửa hàng thức ăn nhanh này trong mắt Thẩm Tinh Trác có thể nói là không có sự khác biệt nào.
Nói ngắn gọn: không đáng để tiêu tiền.
Hắn không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản đặt món theo lời Lục Nhiên, cũng không quan tâm Lục Nhiên tại sao lại giới thiệu món đó.
Sau khi đặt món xong, Thẩm Tinh Trác vẫn đứng trước quầy không nhúc nhích.
Cuối cùng vẫn là Lục Nhiên lên tiếng: “Tìm chỗ ngồi đi, anh đang chắn đường người khác đó.”
Thẩm Tinh Trác nghẹn lời.
Thiếu gia Thẩm ra ngoài, không để người khác nhường đường đã là tốt lắm rồi.
Hắn chưa bao giờ có ý thức rằng mình đang chắn đường người khác.
Hắn lúng túng tìm một chỗ gần quầy nhất ngồi xuống.
Thời gian trôi qua từng giây.
Thẩm Tinh Trác ngồi đó, ánh mắt lướt qua cậu thanh niên bận rộn ở phía sau quầy.
Có vài nhóm người đến nữa.
Hôm nay là cuối tuần, đơn hàng giao rất nhiều, cậu thanh niên đứng trước quầy, từng chút một chuẩn bị túi giấy giao hàng.
Có lẽ do thức khuya dậy sớm mỗi ngày, cậu đã ngáp mấy lần liên tục.
Thức ăn đã chuẩn bị xong.
Lục Nhiên mệt đến mức muốn chết, thực sự không muốn phục vụ Thẩm Tinh Trác.
Nhưng đề phòng trong lòng vẫn chưa giảm bớt.
Thẩm Tinh Trác có tính khí không tốt, biết đâu bất ngờ hắn nổi điên gây chuyện thì sao.
Có thể mấy ngày này đến cửa hàng chỉ để tìm lỗi của cậu, ép cậu phải từ chức.
Thẩm Tinh Trác thấy khay đặt lên quầy.
Hắn nghĩ đến hình ảnh Lục Nhiên mang đồ ăn đến cho hắn vài ngày trước, vô thức đứng dậy, duỗi tay định tự lấy.
Nhưng Lục Nhiên vẫn nhanh hơn một bước, cầm khay từ quầy ra.
Đặt khay trước mặt hắn rồi xếp lại khăn giấy.
Thẩm Tinh Trác lại cảm thấy khó chịu.
Trong đầu hắn lúc thì là hình ảnh Thẩm Tinh Nhiễm ngồi ăn uống thoải mái, lúc lại là hình ảnh Lục Nhiên nói ‘chào mừng quý khách’.
Cơn giận bùng lên.
Thẩm Tinh Trác hơi gay gắt hỏi: “Cậu nhất định phải làm công việc này à?”
Lục Nhiên nhướng mày, nhìn Thẩm Tinh Trác.
Cậu tự hỏi sao Thẩm thiếu gia lại cứ đến đây, thì ra là đang đợi mình.
Lục Nhiên từ từ đứng dậy, nhìn về phía Thẩm Tinh Trác trả lời: “Nếu không thì sao? Tôi không làm công, ai cho tiền cho tôi xài đây?”
“Mẹ không cho cậu à?”
“Đúng thế.” Lục Nhiên cười cười: “Bà ta còn nợ tôi ba trăm chín chục tỷ nữa đấy.”
“Vậy nên cậu ở đây làm phục vụ? Mỗi ngày chào đón khách rồi bê khay đồ ăn lên bàn?” Thẩm Tinh Trác bắt đầu nói linh tinh.
Hắn không biết mình muốn nói gì, tóm lại không muốn thấy Lục Nhiên như vậy.
“Đại thiếu gia à.” Lục Nhiên không hề nổi giận.
“Đừng có coi thường người khác.” Cậu nói: “Đây là việc mà hầu hết mọi người đều làm hàng ngày. Nếu không có những người như chúng tôi, người giàu các anh ngồi ăn không khí à?”
Thẩm Tinh Trác hơi tức giận: “Tôi không có ý đó!”
Lục Nhiên im lặng nhìn hắn.
Bình thường khi Thẩm Tinh Trác nổi giận đều bất cần đời, cả Thẩm Tinh Nhiễm cũng không để ý. Nhưng lần này, lúc hắn nhìn vào đôi mắt đen tĩnh mịch của Lục Nhiên, đột nhiên không nói được gì.
Hắn quay đầu, hít sâu hai lần, chủ động đè nén cơn tức giận, hỏi: “Ông chủ ở đây trả cậu được bao nhiêu? Tôi trả gấp ba, cậu đừng làm việc ở đây nữa.”
“Ồ.” Lục Nhiên hơi ngạc nhiên.
Kiếp trước khi bị nhà họ Thẩm ép đến mức phải bỏ trốn khắp nơi không hề có tình huống như này.
“Được thôi.” Lục Nhiên đáp.
Thẩm Tinh Trác cuối cùng cảm thấy hơi dễ chịu.
“Nhưng…”
“Nhưng sao?” Thẩm Tinh Trác tim lại dâng lên.
Lục Nhiên cười cười: “Nhưng mà thiếu gia nhà họ Thẩm, anh không có uy tín với tôi. Anh phải ứng trước lương cho tôi, rồi tôi mới nghỉ việc.”
Nói xong, Lục Nhiên đưa mã QR thanh toán trên Alipay của mình cho Thẩm Tinh Trác.
Sắc mặt của Thẩm Tinh Trác như ăn phải ruồi.
Thân là nhị thiếu gia nhà họ Thẩm nói một không hai trong giới, không một ai nghi ngờ hắn, đặc biệt là vấn đề tiền bạc.
Ấy thế mà Lục Nhiên lại dám nghi ngờ.
Hắn không thể chấp nhận được, cao giọng chất vấn: “Ý cậu là gì? Không tin tôi?”
Lục Nhiên cười một tiếng, trong giọng điệu có phần châm biếm: “Anh nghĩ xem? Anh đã làm gì, tôi dựa vào gì để tin anh chứ?”
Thẩm Tinh Trác câm nín.
Thấy hắn không chuyển khoản ngay, Lục Nhiên cũng không để tâm, cất điện thoại về quầy.
Lúc này có một khách vào, Lục Nhiên thuần thục gọi món, thu tiền.
Thẩm Tinh Trác càng cảm thấy bực bội hơn.
Này không chỉ chứng tỏ Lục Nhiên không những không tin hắn, mà còn hoàn toàn xem lời hắn như rắm đánh bên tai.
Thẩm Tinh Trác nghiến răng, bước thẳng tới quầy.
“Đưa điện thoại lại đây.”