Hôm qua Thẩm Tinh Trác đến tìm cậu, vốn dĩ cậu không có bao nhiêu kỳ vọng về phẩm hạnh của thiếu gia nhà họ Thẩm.
Đêm qua Lục Nhiên đã từ chức một là vì để đảm bảo sự an toàn của Đại Hoàng, hai là không muốn gây phiền toái cho chủ cửa hàng thú cưng, còn dặn chị chủ cửa hàng chú ý mấy ngày.
Đại Hoàng ban ngày thì được hắn đưa về phòng bảo vệ của viện mồ côi.
Viện trưởng Lục đã không còn, nhưng chú bảo vệ nhìn Đại Hoàng lớn lên, Đại Hoàng cũng là chó già quen thuộc ở đấy, để nó ở đó Lục Nhiên rất yên tâm.
Khi Thẩm Tinh Trác ra khỏi cửa hàng, Lục Nhiên đi dọn dẹp chỗ hắn.
Cậu nhìn đồ ăn chưa mở gói trên bàn, không hề chê bai, bỏ luôn vào túi, đợi tới bữa trưa sẽ ăn.
Thẩm Tinh Trác đứng bên xe, ngẩng đầu nhìn vào cửa hàng đúng lúc thấy cảnh này.
Không khinh bỉ, không coi thường. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Tinh Trác nổi lên một xúc động muốn lao vào cửa hàng, đẩy đồ trong tay Lục Nhiên rồi kéo người ra ngoài.
Nhưng ngay sau đó, hắn thấy thiếu niên mở túi khoai tây chiên của mình trên bàn, lấy một miếng cho vào miệng.
Dường như cảm nhận được vị ngon ngọt của sốt cà chua, thiếu niên hạnh phúc híp mắt lại.
Thẩm Tinh Trác không dám nhìn thêm.
Hắn vội vã vào xe, loay hoay cài dây an toàn, khởi động xe.
Gần như là chạy trốn.
Liên tiếp mấy ngày sau, Thẩm Tinh Trác không về nhà họ Thẩm.
Thẩm Tinh Nhiễm có gọi điện cho hắn vài lần cũng bị hắn lấy lý do ‘phòng làm việc có chuyện’ để từ chối.
*
Cho đến mấy ngày sau tới sinh nhật của mẹ Thẩm, cả gia đình mới tụ tập bên ngoài.
Thẩm Tinh Trác đến phòng bao hơi muộn, mọi người đã cơ bản đều có mặt.
Lần này chỉ là một buổi tụ tập nhỏ, không có tổ chức tiệc tùng hay có người ngoài.
Trong phòng chỉ có Thẩm Hồng Nguyên, Thẩm phu nhân với Thẩm Tinh Nhiễm.
Khi thấy Thẩm Tinh Trác khoan thai đến muộn, mẹ Thẩm oán giận: “Con còn biết trở về sao?”
“Anh hai cũng chưa về mà?” Thẩm Tinh Trác thản nhiên đi đến chỗ ngồi của mình.
Ngay khi hắn vừa dứt lời, cửa phòng riêng bị gõ.
Một thanh niên mặc vest bước vào, cúi chào mọi người: “Chào Thẩm tổng, chào Thẩm phu nhân, tôi là trợ lý của tiểu Thẩm tổng.”
Hắn đưa một hộp quà rồi nói: “Đây là quà mà tiểu Thẩm tổng chuẩn bị cho Thẩm phu nhân, chúc bà sinh nhật vui vẻ.”
Trợ lý không dừng lại lâu, đặt hộp quà rồi rời khỏi.
“Xem anh hai mấy đứa kìa, dù ở nước ngoài cũng nhớ gửi quà cho mẹ.” Thẩm phu nhân nói
Thẩm Tinh Trác khịt mũi.
“Được rồi.” Thẩm Hồng Nguyên nói với người phục vụ đứng gần.
Người phục vụ gật đầu, dẫn mọi người vào trong phòng riêng.
Thẩm Tinh Trác rất quen với quá trình này.
Đèn trong phòng tắt nhưng có bánh kem và một số bất ngờ khác. ( truyện trên app tyt )
Tuy nhiên, thường thì phần này phải đợi mọi người đều có mặt mới bắt đầu.
Nhưng…
Thẩm Tinh Trác vô thức ngăn lại: “Chờ đã, còn người…”
Thẩm Hồng Nguyên, Thẩm phu nhân và Thẩm Tinh Nhiễm đều nhìn hắn một cách kỳ lạ.
Thẩm Tinh Trác đột nhiên nhận ra.
Từ đầu đến giờ, Lục Nhiên đã không được tính vào.
Trong phòng riêng vang lên tiếng cười nói vui vẻ.
Thẩm Tinh Trác không thể nuốt nổi thức ăn.
Hắn không hiểu sao trong những dịp như thế này, mình lại luôn nghĩ về Lục Nhiên.
Rõ ràng vài ngày trước, hắn cũng như những người khác, thường xuyên quên Lục Nhiên, gặp mặt cũng chỉ cảm thấy không ưa.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy gia đình mình hòa thuận vui vẻ.
Hắn không khỏi nhớ đến cái xô nhựa vàng bị bỏ quên ở góc.
Miệng Thẩm Tinh Nhiễm rất ngọt làm mẹ Thẩm cười không ngớt.
Thẩm Tinh Trác nhìn hắn ăn chiếc bánh nhỏ trên đĩa với thái độ không mặn mà lắm.
Hắn ăn vài miếng rồi không ăn nữa, đẩy dĩa sang một bên.
Những món khác trên dĩa cũng vậy.
Thẩm Tinh Trác nhìn vào chiếc bánh nhỏ một lúc, đột nhiên hỏi: “Không ăn nữa sao?”
“Hả?” Thẩm Tinh Nhiễm không hiểu tại sao đối phương lại hỏi vậy, chỉ đáp: “Giờ đang nói chuyện với mẹ, một lát nữa em sẽ ăn tiếp.”
Thẩm Tinh Trác hiểu rằng ‘một lát nữa’ chỉ là cái cớ.
Đồ ăn trên dĩa, Thẩm Tinh Nhiễm sẽ không động vào nữa.
Đó là chuyện bình thường.
Chú ý để tâm đến chiếc bánh mới bất bình thường.
Chỉ là một cái bánh thôi, không muốn ăn thì bỏ đi.
Những món khác không cần phải bận tâm, muốn ăn lúc nào cũng có.
Không ai quan tâm đến những chuyện này.
Dù Thẩm Tinh Trác và Thẩm Tinh Nhiễm có quan hệ tốt đến đâu, hắn cũng chỉ ăn những thứ trên cùng đĩa với Thẩm Tinh Nhiễm, không bao giờ ăn phần thừa của Thẩm Tinh Nhiễm.
Chẳng có lý do gì.
Vì hắn cũng thường vứt thức ăn thừa đi.
Nhưng bây giờ…
Chiếc bánh trước mặt không hợp khẩu vị của Thẩm Tinh Trác.
Hắn nhăn mặt ăn từng miếng một.
Mỗi một miếng trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh Lục Nhiên híp mắt lại khi ăn khoai tây chiên ở cửa hàng hôm đó.
Đồ ăn vặt có mặt ở khắp nơi nhưng Lục Nhiên ăn như một con mèo nhỏ đầy hạnh phúc.
Ăn xong chiếc bánh, Thẩm Tinh Trác nhìn những người khác trên bàn.
Trước tiên là Thẩm Hồng Nguyên, giữ vẻ nghiêm nghị, thỉnh thoảng chỉ bảo Thẩm Tinh Nhiễm, lại thỉnh thoảng ra lệnh cho người phục vụ.
Sau đó là Thẩm phu nhân, đắm chìm trong niềm vui sinh nhật, cười nói liên tục.
Còn Thẩm Tinh Nhiễm thì bám lấy cánh tay bà, trò chuyện vui vẻ.
Thẩm Tinh Trác biết thời điểm này không thích hợp.
Nhưng tính bướng bỉnh không sợ trời sợ đất đột ngột nổi lên, hắn hỏi: “Hôm nay không gọi Lục Nhiên đến, có hợp lý không?”
Âm thanh trong phòng lập tức ngừng bặt.
Ba người trên bàn đều cứng đờ, sắc mặt khó coi vô cùng.
Thẩm Tinh Trác nhìn sắc mặt của họ, tâm trạng phức tạp.
Hắn vừa nghĩ rằng mình có thể giống như họ, vừa cảm thấy thỏa mãn vì thấy sắc mặt khó chịu của ba người.
“Anh đề cập đến nó làm gì?” Thẩm Hồng Nguyên vẫn còn ám ảnh không hề muốn nghe tên Lục Nhiên.
Thẩm phu nhân cũng không khá hơn.
Thẩm Tinh Trác không còn hứng thú ăn uống. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Hắn tựa vào lưng ghế, nghịch ngợm cái dao ăn trong tay, lười biếng nói: “Cậu ta biết chắc sẽ tức giận đấy?”
Khi câu này vừa thốt ra, sắc mặt của Thẩm Hồng Nguyên và Thẩm phu nhân đều không tốt.
Thẩm phu nhân càng lo lắng hơn: “Nó..nó..nó sẽ không làm ra chuyện gì chứ?”
Chỉ có Thẩm Tinh Nhiễm là nhìn chằm chằm vào Thẩm Tinh Trác với vẻ mặt đầy suy nghĩ, rồi nói: “Không ai nói cho anh ấy? Làm sao anh ấy biết? anh ấy có lẽ… không nhớ sinh nhật của mẹ đâu?”
Khoé miệng Thẩm phu nhân giật giật.
Bà có thể không mời Lục Nhiên.
Nhưng nếu Lục Nhiên không nhớ, thì quá vô lương tâm.
Thẩm Tinh Trác cảm thấy hơi ngột ngạt, không ở lại lâu đã rời đi.
Thẩm Tinh Nhiễm đuổi theo ra ngoài.
“Anh ba! Sao anh lại đi ngay như vậy? Mẹ sẽ buồn đấy.” Hắn kéo Thẩm Tinh Trác lại.
Thẩm Tinh Trác dựa vào cửa xe, rũ mắt cẩn thận nhìn Thẩm Tinh Nhiễm.
Hắn đột nhiên nhận ra, Thẩm Tinh Nhiễm không giống như đứa trẻ trong giấc mơ của mình.
Trong mắt Thẩm Tinh Nhiễm có quá nhiều thứ ẩn giấu, suy nghĩ quá phức tạp.
Nhưng dù sao cũng là đứa em trai mà hắn đã cưng chiều suốt mười mấy năm, Thẩm Tinh Trác vẫn nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, mẹ đã giận anh từ lâu rồi.”
Thẩm Tinh Nhiễm lại cố gắng thuyết phục thêm.
Hắn nhìn Thẩm Tinh Trác, đột nhiên hỏi: “Anh ba, sao hôm nay anh đột nhiên nhắc đến Lục Nhiên vậy?”
Thẩm Tinh Trác cụp mi xuống, vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ nhìn Thẩm Tinh Nhiễm.
Lúc trước khi có tâm sự, hắn sẽ nói chuyện với Thẩm Tinh Nhiễm.
Nhưng hiện tại, Thẩm Tinh Trác không có hứng thú, qua loa trả lời: “Chỉ là tâm trạng không tốt thôi.”
Nghe câu này, Thẩm Tinh Nhiễm ngược lại thấy yên tâm.
Mối quan hệ giữa Thẩm Tinh Trác với gia đình không tốt lắm.
Tính tình đối phương lại khó ở.
Có lẽ vì tâm trạng không tốt, nên hắn cũng không muốn thấy người khác vui vẻ nên cố tình nhắc đến Lục Nhiên để gây khó chịu.