Lục Nhiên chớp chớp mắt, không ngờ người này thật sự là kẻ coi tiền như rác, nhanh chóng mở trang mã QR nhận tiền.
Thẩm Tinh Trác lập tức chuyển khoản.
“Được rồi, bây giờ theo tôi đi.”
Lục Nhiên nhìn số tiền đã chuyển, tiếp tục đứng yên ở trong quầy: “Được, một lát nữa tôi sẽ xin nghỉ với ông chủ.”
Thẩm Tinh Trác nhíu mày: “Một lát? Cậu đang đùa tôi à?”
Có thêm khách vào quán.
Lục Nhiên vẫy tay bảo hắn đứng sang một bên, không vui nói: “Nhân viên của công ty nhà họ Thẩm khi nghỉ việc, đều quắt đít bỏ đi mà không cần bàn giao công việc à?”
Lục Nhiên đương nhiên có thể đi ngay lập tức.
Nhưng cậu không cần vì sự hứng thú nhất thời của Thẩm Tinh Trác mà làm mất lòng ông chủ tiệm.
Thẩm Tinh Trác lại nghẹn họng thêm một hồi, mặt chù ụ ngồi sang một bên.
Sau khi Lục Nhiên nói chuyện với ông chủ xong, lại tiếp tục bận rộn cho đến chiều tối.
Thẩm Tinh Trác vẫn ngồi đó, tính tính hắn đã không được tốt, đã trả tiền còn bị bơ một đoạn thời gian, gần như nổi điên: “Cậu đi được chưa?”
Lục Nhiên không vội vàng, vừa thu dọn đồ đạc của mình, vừa nhìn lên hỏi Thẩm Tinh Trác: “Anh chưa bao giờ đến công ty của mình sao?”
Một câu này, chọc đúng vào điểm đau của Thẩm Tinh Trác — thành công chặn họng lần thứ n.
Khi hai người đang nói chuyện, ngoài cửa tiệm truyền đến một giọng nói: “Trác ca?”
Một người ăn mặc lòe loẹt đi vào, vừa nhìn thì có thể nhận ra đây là bạn của Thẩm Tinh Trác.
Người này bước vào, đi thẳng đến bên cạnh Thẩm Tinh Trác: “Trác ca, thật sự là anh à? Thảo nào em nhìn dáng vẻ đã thấy giống anh rồi.”
Tâm trạng Thẩm Tinh Trác đang thối hoắc, mí mắt cũng không thèm nhấc: “Lăn, ông đây đang không vui.”
Người đến cũng không tức giận.
Hắn ngẩng lên nhìn Lục Nhiên đứng sau quầy, rồi nhìn Thẩm Tinh Trác, tự cho mình đã get được thông tin, thì thầm vào tai Thẩm Tinh Trác: “Trác ca, đây chính là đứa con ngoài giá thú mà Nhiễm Nhiễm nói đến sao?”
Thẩm Tinh Trác ngẩn ra, định giải thích nhưng theo thói quen không muốn làm lộ bí mật của Thẩm Tinh Nhiễm lại im lặng.
Người này nháy mắt với Thẩm Tinh Trác: “Để em xử lý chuyện này! Mấy chuyện này em giỏi lắm.”
Nói xong, đi đến quầy, dùng giọng điệu thân thiện nói với Lục Nhiên: “Cậu là bạn của Trác ca phải không? Chúng tôi đang chuẩn bị đi chơi bi-a, đi chơi cùng không?”
Thẩm Tinh Trác tưởng người này đến gây sự, vừa định ngăn cản, thấy tình hình như vậy cũng dừng lại.
Đi cùng họ — là sân chơi của Thẩm Tinh Trác.
Dù sao thì cũng tốt hơn ở lại đây làm phục vụ cho người khác.
Lục Nhiên nhìn người đến một lát.
Cậu vừa nhận gấp đôi tiền lương, lại còn được ông chủ thanh toán lương mấy ngày qua, tâm trạng khá tốt, mỉm cười đồng ý: “Được thôi!”
Mọi người cùng lái xe đến một câu lạc bộ ngoại ô thành phố.
Câu lạc bộ là hai tòa tháp đôi thông với nhau, chỉ có một tòa mở cửa cho người vào.
Khi Lục Nhiên đến phòng bao, thấy nhiều người quen trong kiếp trước.
Thực ra bạn bè của Thẩm Tinh Trác, cậu đều biết.
Ở kiếp trước, khi mới trở về nhà họ Thẩm, cậu đã rất nỗ lực hòa nhập vào cuộc sống của người nhà họ Thẩm, dù bạn bè của Thẩm Tinh Trác có những điểm khiến Lục Nhiên không thoải mái nhưng cậu vẫn cố gắng tiếp nhận.
Nhưng vì mối quan hệ với Thẩm Tinh Nhiễm, dù có cố gắng đến đâu cũng chỉ bị bài xích.
Người mời cậu đến hôm nay, Lục Nhiên cũng quen, tên là Trần Thịnh.
Người này trong kiếp trước đã gây cho cậu không ít phiền phức để làm hài lòng Thẩm Tinh Nhiễm và Thẩm Tinh Trác.
Lục Nhiên cảm thấy hơi ngứa tay, muốn ‘khai đao’.
Mấy người trong ghế lô thấy Thẩm Tinh Trác vừa bước vào đã nhanh chóng đi tới chào hỏi.
“Trác ca, việc làm ăn của nhà tóc vàng xong rồi, cậu ta nhờ em hỏi anh có cách nào không?” Một người lên tiếng.
Lục Nhiên đang rót nước nghe thấy tên tóc vàng tai liền vểnh lên.
Thẩm Tinh Trác nghe thấy đề tài này cũng cảm thấy hơi đau đầu, khó chịu nói: “Cậu ta không biết mình đã đắc tội ai à? Tôi thì có cách gì chứ?” ( truyện trên app tyt )
Những người còn lại nghe vậy cũng gật đầu tán thành.
Có người thở dài tiếc nuối, có người thì như đang vui sướng hả hê khi thấy người gặp nạn.
Chỉ có Lục Nhiên là không hiểu lắm.
Tóc vàng đắc tội ai?
Chẳng trách khi cậu đăng video lên mạng lại gây ra động tĩnh lớn như thế.
Quả nhiên có người đang chỉnh hắn.
Không khí trong phòng bao chìm đi một chút, có người không nhịn được tò mò: “Cũng kỳ lạ ghê, không biết tóc vàng sao lại quen được người của Kỷ gia nữa?”
Giọng điệu không chỉ là tò mò đơn thuần, mà còn mang theo sự ngưỡng mộ ghen tị.
Có vẻ như việc quen biết người mà hắn nhắc đến là một chuyện rất đáng tự hào.
Nói về chủ đề này, người người trong phòng đều có vẻ hứng thú hơn.
Trần Thịnh làm ra vẻ bí ẩn nhỏ giọng thì thầm: “Ngày xảy ra chuyện tôi có gặp tóc vàng, nghe nói chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn.”
Một người cười nhạt: “Tai nạn ngoài ý muốn? Vậy thì cậu ta cũng may mắn quá nhỉ.”
“Đừng có không tin.” Trần Thịnh tiếp tục: “Tên đó lái xe thế nào không phải mấy cậu không biết, không đụng trúng gì đó thì cả người ngứa ngáy khó chịu mà.”
“Chả lẽ lần này hắn lại đụng phải xe của Kỷ gia hả?”
“Hừ! Có cho thêm mười lá gan cậu ta cũng không dám.”
“Ây… mấy cậu nghe tôi nói đã..” Trần Thịnh tiếp tục ra vẻ thần bí cao siêu: “Nghe nói là tình cờ bị người đó phát hiện đó.”
Lục Nhiên nghe đến đây thì hơi ngẩn ra, cậu từ từ nhận ra, vụ tai nạn mà nhóm người này đang nói liên quan đến mình.
Có người không tin: “Chỉ là tình cờ gặp thôi mà phải quan tâm làm gì? Người nhà Kỷ gia từ khi nào tốt bụng đến vậy?”
“Xì!” Trần Thịnh tức giận vỗ đùi cái chát: “Các người quên chân của người đó bị làm sao à?”
Câu này vừa ra, cả phòng lập tức im bặt.
Không ai dám tiếp tục tám chuyện.
Thẩm Tinh Trác nghe mà cũng cảm thấy không thoải mái.
Ngày đó tóc vàng coi như là làm việc cho hắn, mà việc này… hắn tạm thời không muốn đối mặt hoặc nhớ tới.
Hơn nữa, chuyện của tóc vàng cũng gây ảnh hưởng không nhỏ đến phòng làm việc của hắn.
“Được rồi, đừng tụ tập ở đây nữa, bàn bi-a vẫn đang trống kìa.” Thẩm Tinh Trác lên tiếng, đám người đang chụm đầu hóng hớt dần tản ra.
Trần Thịnh sau khi tám chuyện xong lại nghĩ đến việc chính, ý vị thâm trường nhìn Lục Nhiên: “Ồ, cậu chính là người nhà họ…?”
“Đừng.” Lục Nhiên làm động tác ngăn lại: “Tôi không phải người nhà họ Thẩm, tôi họ Lục, là người mà Thẩm thiếu gia mời đến thôi.”
Lục Nhiên nói năng đầy hùng hồn, Trần Thịnh hơi ngẩn ra, trong lòng nổi lên chút nghi ngờ,
Thẩm Tinh Trác nghe thấy câu ‘không phải người nhà họ Thẩm’ cũng đơ người một giây.
Trần Thịnh nhìn Thẩm Tinh Trác, rồi lại nhìn Lục Nhiên, không hiểu rõ mối quan hệ giữa hai người này là tốt hay xấu.
Chuyện chỉnh người này, làm hay không làm?
Nhưng rồi hắn nghĩ, hắn và Thẩm Tinh Nhiễm quan hệ cũng khá tốt, Thẩm Tinh Trác lại luôn chiều theo Thẩm Tinh Nhiễm.
Giúp đỡ Thẩm Tinh Nhiễm thì không có gì sai cả.
“Ây da, đừng có làm vẻ xa cách nếu đã đến đây thì đều là huynh đệ cả.”
Trần Thịnh ngồi xuống cạnh Lục Nhiên, híp mắt: “Vậy thì bữa tối hôm nay, để Lục ca mời nhé?”-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Đây là cách mà Trần Thịnh và nhóm của hắn thường sử dụng.
Thông thường, những đứa con ngoài giá thú như Lục Nhiên sẽ cố gắng hòa nhập vào nhóm của họ, dù tài chính có hạn, cũng sẽ cắn răng mà chi trả.
Chiêu này trong nhóm của họ được coi là ‘nhẹ nhàng’ lắm rồi.
Thẩm Tinh Trác ngồi trên sô pha, tay cầm ly rượu.
Hắn nghe Trần Thịnh nói, cũng biết Trần Thịnh đang muốn làm gì.
Nhưng hắn không lên tiếng ngăn cản.