Giờ đang giờ cao điểm, Thẩm Tinh Trác bị kẹt xe, sốt ruột không yên.

May thay, đến giữa chừng, có người trong nhóm thấy tin nhắn, gọi điện thoại lại: “Có chuyện gì vậy, Trác ca?”

“Việc hôm nay, coi như tôi chưa nói.” Thẩm Tinh Trác trả lời.

Bên kia có vẻ nghi ngờ, hỏi lại: “Không phải nói để xả giận cho Nhiễm Nhiễm sao anh?”

Nhắc đến Thẩm Tinh Nhiễm, Thẩm Tinh Trác lập tức bị khựng lại.

Trong đầu vẫn còn hỗn loạn, hoàn toàn không biết giải thích thế nào.

Ngừng một hồi, chỉ thốt ra được một câu: “Đừng hỏi nữa, để nói sau.”

Bên kia nghe lời, ngắt điện thoại.

Nhưng trong lòng hắn vẫn không yên, hắn biết tính mấy người này.

Trước khi gọi cho hắn chắn chắn đám người này đã đến cửa hàng thú cưng, không biết đã gây ra chuyện gì rồi.

Thẩm Tinh Trác không quay về nhà họ Thẩm, tiếp tục lái xe đến cửa hàng thú cưng.

Khi đến con phố đó, hắn mới phát hiện cửa hàng thú cưng hôm nay không mở cửa.

Các lồng và hàng rào trong cửa hàng đã được thu vào trong.

Cửa lớn bị khóa, ổ khóa có vài vết xước, có vẻ là tác phẩm của mấy người đó.

Thẩm Tinh Trác nhìn vào trong cửa hàng, không thấy Đại Hoàng, cũng không thấy Lục Nhiên, chủ cửa hàng hôm qua cũng không có ở đó.

Hắn vô thức lấy điện thoại ra, mới nhớ ra mình không có số điện thoại của Lục Nhiên.

Mối quan hệ của họ cũng không tốt đến mức lấy số điện thoại của nhau.

Hơn nữa trước giờ hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình muốn liên lạc với Lục Nhiên.

Hình ảnh của đứa trẻ trong giấc mơ lại lởn vởn trong đầu.

Thẩm Tinh Trác bồn chồn, châm một điếu thuốc, đi lang thang vô định trên phố.

Đầu nghĩ đến con chó, nghĩ đến cái xô nhựa màu vàng trong sân của ngôi nhà cũ...

Cùng với hai quả bóng da giống hệt nhau.

Đang trong giờ làm việc, trên phố tấp nập người qua lại.

Thẩm Tinh Trác đi vòng vòng, dừng lại trước một cửa hàng fast food.

Trong cửa hàng có người đang ăn, trước quầy có hàng dài đang xếp hàng.

Thẩm Tinh Trác định đi tiếp, nhưng trong kẽ hở của dòng người đông đúc đó hắn nhìn thấy Lục Nhiên.

Lục Nhiên mặc đồng phục của cửa hàng, đứng trước quầy làm việc bận rộn.

Người rất đông, nhưng cậu làm việc một cách trôi chảy, nhận đơn, thu tiền, in hóa đơn, rồi đưa hóa đơn cho nhân viên bếp.

Thẩm Tinh Trác đứng lại nhìn một lúc, so sánh người trước mắt với đứa trẻ trong giấc mơ.

Từ góc nhìn này, Thẩm Tinh Trác không thể thấy mắt của Lục Nhiên.

Nhưng vẫn cảm thấy khác biệt nhiều.

Lúc nhỏ trong giấc mơ, đứa trẻ hồn nhiên vui vẻ, mắt lúc nào cũng lấp lánh như sao.

Lục Nhiên lặng lẽ làm việc, động tác trên tay mang vẻ thành thạo không hợp với tuổi, trên người còn có một cảm giác... trầm lặng bị đè nén nhiều năm.

Cảm giác trầm trầm không biết giải thích sao.

Khi người trong cửa hàng gần hết, Thẩm Tinh Trác đẩy cửa đi vào, chọn một chỗ ngồi.

Vừa bước vào, cậu thiếu niên đứng sau quầy lập tức nhìn qua, hỏi: “Anh đến làm gì?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Giọng điệu rất không tốt.

Khác hẳn so với trong giấc mơ.

Đôi mắt cũng nhìn về phía hắn.

Không giống vui đôi mắt cong cong nhìn hắn đầy vui vẻ trong giấc mơ, Lục Nhiên đứng sau quầy, nửa híp mắt nhìn qua.

Lông mi dài che khuất con ngươi, không thể nhìn rõ ánh mắt, chỉ cảm nhận được sự phòng bị lẫn lạnh lùng.

“Đến ăn.” Thẩm Tinh Trác dời tầm mắt sang chỗ khác.

“Ồ.” Lục Nhiên chỉ chỉ vào thực đơn: “Đặt món.”

Thẩm Tinh Trác thất thần, tùy tiện gọi vài món. 

Lục Nhiên nhận tiền, đưa hóa đơn vào bếp rồi quay lại quầy. 

Thẩm Tinh Trác không biết phải nói gì.

Hắn thậm chí không hiểu tại sao mình lại đến đây.

Số lượng khách trong quán ngày càng giảm, chỉ còn lại vài người lẻ tẻ.

Thẩm Tinh Trác cứ ngồi đực người ra tại chỗ.

Số lượng người ở quầy ít đi, ngay cả việc giao đồ ăn cũng giao cho Lục Nhiên.

Khi thức ăn của Thẩm Tinh Trác đã sẵn sàng, Lục Nhiên nhanh tay cầm khay, đặt lên bàn trước mặt Thẩm Tinh Trác.

“Cạch.”

Khay nhựa tiếp xúc với mặt bàn giả gỗ phát ra âm thanh nhẹ.

Thẩm Tinh Trác giật mình, nhìn về phía Lục Nhiên đang bưng đồ ăn. 

Trong giây lát đó, một cảm giác rất khó chịu ập đến, làm hắn không được tự nhiên. Hắn sống tùy tâm sở dục quen rồi, đương nhiên lần này cũng vậy, theo cảm giác khó chịu mà nhíu mày: “Cậu đang làm gì ?” 

Lục Nhiên nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc: “Giao đồ ăn cho anh đó. Không phải anh gọi món hả?” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Thẩm Tinh Trác nghẹn họng.

Nhưng nhìn Lục Nhiên đang cầm khay, cúi người đặt trước mặt mình, còn tiện tay đặt khăn giấy gọn gàng, hắn vẫn cảm thấy rất không thoải mái.

Ở nhà có người giúp việc.

Thẩm Tinh Nhiễm chưa bao giờ làm những việc này.

Nói cách khác, người nhà họ Thẩm không cần phải làm những việc này.

Ấy mà hiện tại Lục Nhiên đừng trước mặt hắn như một người phục vụ. 

Còn hắn là người được phục vụ.

Thẩm Tinh Trác đè nén sự khó chịu không thể giải thích được trong lòng, lại miệng nhanh hơn não: “Cậu làm gì ở đây?” 

Lục Nhiên im lặng.

Lần này, ánh mắt cậu nhìn Thẩm Tinh Trác càng giống như nhìn một người trưởng thành nhưng não chưa phát triển.

Sau một lúc suy nghĩ, cậu mới nói: “Từ hôm qua tôi đã mua lại cửa hàng này rồi, hôm nay cải trang thành nhân viên phục vụ để khảo sát tình hình.”

Thẩm Tinh Trác gật đầu, cảm giác khó chịu trong lòng mới giảm bớt chút ít.

Hắn không cảm thấy có gì không ổn cả.

Trong cuộc sống của hắn, trong những người hắn gặp, lý do như Lục Nhiên nói là phổ biến và hợp lý.

Nhưng vừa gật đầu xong, Thẩm Tinh Trác nghe thấy thiếu niên trước mặt cười còn mắng một câu ngu ngốc.

Lục Nhiên trở lại quầy, tranh thủ lúc rảnh sờ cá.

Cậu lướt lướt điện thoại, nhấc mắt lên, nói: “Đại thiếu gia à, mắt anh có bị mù không? Tôi đang đi làm thêm.” 

Thẩm Tinh Trác ngẩn ra.

Đi làm thêm.

Một từ rất phổ biến, nhưng trong cuộc sống của hắn thì lại hiếm thấy.

Hắn lẽ ra nên biết điều này. 

Dù sao thì hôm qua hắn đã đến cửa hàng thú cưng đó, thấy Lục Nhiên dọn dẹp cát cho mèo và thay tấm lót. 

Nhưng vào thời điểm đó, Thẩm Tinh Trác không tìm hiểu sâu hơn việc Lục Nhiên đang đi làm hay làm việc gì khác.

Chỉ là hắn muốn tìm Lục Nhiên và con chó, thấy Lục Nhiên ở cửa hàng thú cưng, thì hắn đến thôi.

Những thứ khác, hắn không quan tâm. 

Thẩm Tinh Trác đến giờ mới nhận ra, Lục Nhiên mỗi sáng dậy từ năm sáu giờ, tối mười một mười hai giờ mới về, thì ra là để đi làm. 

Làm việc cho người khác để kiếm một ít tiền lương.

Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy rất vi diệu.  

Hắn nghĩ đến việc Thẩm Tinh Nhiễm thời đại học cũng từng làm tình nguyện viên.

Làm được nữa ngày.  

Mẹ Thẩm sợ hắn nóng quá nên đã tự mình đến đón về. 

“Tôi đang hỏi… cậu… sao lại ở đây.” Thẩm Tinh Trác giọng có phần khô khốc, khó khăn giải thích: “Hôm qua cậu không phải ở… cái cửa hàng thú cưng đó sao?” 

Nói xong, Thẩm Tinh Trác lại lo lắng.

Chẳng lẽ là sáng nay mấy người đó đã làm gì?

Lục Nhiên bận rộn đến giờ vẫn chưa ăn sáng, giờ tranh thủ lúc ít người, trốn trong quầy ăn chút đồ.

Cậu cắn một miếng burger, nói không rõ: “Đại ca…”

Nghe thấy cách gọi này kèm lẫn giọng nói mơ hồ, trái tim Thẩm Tinh Trác đập thình thịch.

Lục Nhiên uống một ngụm nước, tiếp tục nói: “Chắc anh không nghĩ rằng một công việc làm thêm thì có thể nuôi sống một người chứ?”

Thẩm Tinh Trác sững sờ.

Nghe thấy mấy chữ “công việc làm thêm”, hắn mới nhớ ra — Lục Nhiên hiện tại vẫn còn đang học đại học.

Thẩm Tinh Trác cảm thấy mình không thể ngồi  đây được nữa.

Đồ ăn trước mặt vẫn chưa mở mà hắn đứng dậy, vội vã rời khỏi.

Lục Nhiên nhìn theo bóng lưng của Thẩm Tinh Trác.

Cậu không lừa Thẩm Tinh Trác, đi làm thêm là sự thật.

Nhưng việc ở cửa hàng thú cưng, cậu đã xin nghỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play