Nghe thấy tiếng ‘anh’, Thẩm Tinh Trác còn cười một tiếng: “Lúc nhỏ nói chưa sõi, không gọi được một tiếng ‘anh’, cả ngày cứ gọi ‘nồi nồi’, không biết còn tưởng anh là cái nồi.”

Thẩm Tinh Nhiễm không hiểu đối phương đang nói gì, không đáp lại.

Đến khi bụng đã gần no, Thẩm Tinh Trác mới nhìn quanh một vòng trên tầng hai, hỏi: “Sao nhà chỉ có mình em?”

“Ba mẹ còn chưa về.” Thẩm Tinh Nhiễm dùng nĩa chọc chọc vào đĩa, “Nếu anh hỏi Lục Nhiên, cậu ta đã sớm dẫn theo con chó vàng của mình ra ngoài rồi.”

Nói đến đây, Thẩm Tinh Nhiễm ngẩng đầu nhìn Thẩm Tinh Trác: “Anh!”

Thẩm Tinh Trác lập tức hiểu ý của Thẩm Tinh Nhiễm.

Hắn  hơi buồn cười: “Được rồi, hôm nay sẽ giải quyết chuyện này cho xong.”

Nghĩ đến giấc mơ tối qua, hắn tò mò hỏi: “Hồi nhỏ em không phải rất thích chó sao? Còn nói muốn nuôi một con chó đen nhỏ, sao giờ lại ghét như vậy?”

“Ai thích chó chứ?” Thẩm Tinh Nhiễm khó hiểu nhìn đối phương.

Động tác ăn của Thẩm Tinh Trác đột nhiên dừng lại.

Từ giấc mơ đêm qua về đứa trẻ đó, Thẩm Tinh Trác luôn nghĩ rằng đó là Thẩm Tinh Nhiễm.

Khi tỉnh dậy, xuống lầu, ăn sáng, trò chuyện với Thẩm Tinh Nhiễm vẫn như vậy.

Giờ hắn mới nhận ra, lúc Thẩm Tinh Nhiễm đến nhà họ Thẩm đã được năm sáu tuổi.

Đã qua cái tuổi ú ớ. 

Họ cũng đã chuyển khỏi nhà cũ.

Vậy…

Đứa trẻ trong giấc mơ của hắn là ai?

Một cảm giác lo lắng lẫn bối rối dâng lên.

Thẩm Tinh Trác đột nhiên cảm thấy đồ ăn trong miệng trở nên vô vị, dạ dày thì vô cớ quặn thắt, phản đối.

Thấy hắn ngẩn ra, Thẩm Tinh Nhiễm khó hiểu hỏi: “Anh sao vậy?”

Nghe thấy tiếng ‘anh’ niềm vui thường ngày vẫn còn đó.

Nhưng lại thêm một cảm giác mờ mịt không thể nói rõ.

“À, đột nhiên nhớ ra anh còn có chút việc.” Thẩm Tinh Trác quay lưng lấy áo khoác trên tay vịn ghế sofa.

Hắn mặc áo khoác vào, mỉm cười với Thẩm Tinh Nhiễm: “Anh ra ngoài một lát.”

Thẩm Tinh Trác lái xe ra khỏi biệt thự.

Hôm nay hắn chả có việc gì.

Chuyện liên quan đến mấy thiếu gia nhà giàu gây tai nạn bị lôi ra ánh sáng, phòng làm việc của hắn bị liên lụy một chút, vốn dĩ thu nhập đã không cao giờ lại đứng bên bờ vực phá sản.

Tuy nhiên, cũng  không ảnh hưởng gì đến Thẩm Tinh Trác.

Khi trưởng thành, hắn đã được thừa kế một phần cổ phần của công ty chỉ riêng tiền chia lợi nhuận cũng đủ để hắn  sống thoải mái.

Thẩm Tinh Trác không biết đi đâu cả chỉ lái xe vòng vòng trên đường.

Sau một lúc đi dạo, hắn dần bình tĩnh lại.

Chỉ là một giấc mơ thôi, chưa chắc đã là ký ức thật.

Thẩm Tinh Trác biết mình nhớ lại khá muộn.

Hắn không được như anh hai, Thẩm Tinh Dục có trí nhớ hơn người, chuyện lúc một hai tuổi vẫn còn nhớ rõ mồn một.

Còn hắn, ký ức thời tiểu học đã mờ mịt. ( truyện trên app tyt )

Vì vậy, Thẩm Tinh Trác không có cảm giác gì với Lục Nhiên.

Dù biết Lục Nhiên là em trai ruột bị mất tích từ nhỏ, nhưng hắn vẫn bảo vệ Thẩm Tinh Nhiễm, người đã sống cùng mình suốt mười mấy năm.

Ngay cả nhìn Lục Nhiên cũng thấy không vừa mắt.

Luôn cảm thấy người này lớn lên rồi trở về sẽ chiếm lấy lợi ích của Thẩm Tinh Nhiễm.

Đối với một gia tộc như họ, sự thay đổi thành viên sẽ rất phiền phức và nguy hiểm.

Dù sao cái tên ‘Thẩm Tinh Nhiễm’ vốn là của Lục Nhiên.

Là anh trai, Thẩm Tinh Trác tự nhiên đứng về phía Thẩm Tinh Nhiễm.

Hắn không nhớ được chuyện này bắt đầu từ khi nào. Có lẽ từ khi Thẩm Tinh Nhiễm đến Thẩm gia, Thẩm Hành Trác đã có một chấp niệm.

Hắn phải bảo vệ em trai mình.

Suy nghĩ rối bời.

Khi Thẩm Tinh Trác hồi thần lại, phát hiện mình đã lái xe đến nhà cũ của nhà họ Thẩm.

Căn nhà sừng sững nhiều năm, trong thời đại này quá cổ xưa.

Dù có người chăm sóc riêng, nhưng sau khi chủ nhân không còn, ngôi nhà vẫn ngày càng xuống cấp lộ vẻ hoang tàn.

Thẩm Tinh Trác ngồi trong xe, do dự không xuống.

Hắn không thể nói rõ sự do dự này xuất phát từ đâu.

Chỉ chập chạm không mở cửa xe.

Nhưng cũng chỉ trong hai ba giây, Thẩm Tinh Trác đã xuống xe.

Phương châm sống của hắn kiểu kiểu tùy tâm sở dục.

Chỉ khi ở bên cạnh Thẩm Tinh Nhiễm, hắn mới thu liễm một chút.

Xuống xe, mới phát hiện từ bên ngoài không thể thấy gì.

Nhà có người chăm sóc hàng năm.

Nhưng khoảng cách giữa các lần quét dọn chăm sóc tương đối khá dài, cỏ dại giờ mọc đầy trong sân.

Dây thường xuân và những dây leo không rõ tên quấn quanh hàng rào bên ngoài hết vòng này đến vòng khác.

Tường cỏ dày không thể nhìn thấy tình hình bên trong ra sao.

Thẩm Tinh Trác đi một vòng bên ngoài, cảm thấy chẳng có gì thú vị.

Cũng không hiểu sao mình lại lãng phí thời gian ở đây.

Vì giấc mơ ngớ ngẩn đó?

Thẩm Tinh Trác quay người định về xe, cửa xe đã mở.

Hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía con đường bên hàng rào.

Con đường rất hẹp.

Mặt đất xi măng nứt nẻ loang lổ.

Giữa con đường, có một cái nắp cống quen thuộc.

Trong giấc mơ tối qua.

Hắn và đứa bé đó đã ngồi rạp trước hàng rào này, nhìn đám chó hoang từng con một nhảy qua nắp cống.

Con chó đen nhỏ đó, khi nhảy còn bị ngã một cái.

Cảm giác không phân biệt được đâu là ảo ảnh đâu là hiện thực,

Thẩm Tinh Trác đứng bên nắp cống, quay đầu nhìn hàng rào bị dây leo phủ kín.

Đột nhiên, hắn sải bước về phía hàng rào, tay không kéo hết những dây leo trên đó.

Những cành có gai quệt vào cổ tay hắn, để lại những vết đỏ.

Một số hạt cỏ, theo động tác của hăn bay lên, dính hết vào quần áo và tóc của hắn. 

Thẩm Tinh Trác  không thèm để ý, tay nắm hàng rào rỉ sắt làm bệ đỡ trèo lên rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Dưới chân là lớp đất mềm và lá khô.

Trong sân trống rỗng, không có thảm cỏ xanh mướt, không có đồ chơi rải rác, cũng không có cục cơm nắm mềm mại ngồi trong góc.

Thẩm Tinh Trác cười tự giễu một tiếng, đi vòng quanh sân.

Khi đang chuẩn bị ra ngoài, bước chân không hiểu sao lại quần về một phía.

Thẩm Tinh Trác không biết mình đi đến đây làm gì.

Nhưng cơ thể cứ tự động di chuyển.

Hắn cúi xuống, đẩy đám cỏ dại ở góc ra một bên.

Rồi lật lớp đất bên dưới — tay chạm phải một tấm ván gỗ hơi cứng.

Tấm ván gỗ đã gần như bị phong hóa, màu gỗ thành màu đất, màu giống như đất, cảm giác cũng trở nên giòn và mềm.

Trong các khe hở còn có vài con sâu nhỏ.

Động tác của Thẩm Tinh Trác làm mấy con sâu bò tán loạn.

Thẩm Tinh Trác phủi đất trong lòng bàn tay, sờ được một cái khóa, rồi nâng tấm ván lên.

Khóa đã bị gỉ giữa chừng đã gãy.

Thẩm Tinh Trác tốn thêm chút công sức, cuối cùng mới kéo được tấm ván ra hoàn toàn.

“Cạch” một tiếng.

Cánh cửa bị niêm phong suốt mười mấy năm đã hoàn toàn mở ra, cũng hư hại hoàn toàn.

Dưới tấm ván là một cái “kho” nhỏ xíu.

Bên trong có vài khối gỗ xếp hình, hai quả bóng da giống hệt nhau.

Ở góc, một cái xô nhựa màu vàng và một cái xẻng nhỏ lẳng lặng nằm yên.

Trong góc bị mọi người lãng quên chúng đã nằm ở đây rất lâu.

Nhìn vào những thứ trong ‘kho.’

Trong đầu Thẩm Tinh Trác gần như ngay lập tức vang lên một giọng nói mềm mại: “Nồi nồi, ông nội nói đồ chơi phải để gọn gàng!”

Đang ngẩn ngơ nhìn đống xô nhựa màu vàng — điện thoại rung một phát. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Cúi đầu nhìn.

Có người trong nhóm gửi tin nhắn: 【Trác ca, mấy anh em đã đến rồi!】 

Đầu ong ong một tiếng, nhớ ra chuyện mình nhờ người làm tối qua, vội vàng đậy tấm ván gỗ lại.

Không để ý đến tay đầy đất, vừa đi vừa gõ tin nhắn: 【Về ngay! Đừng đi nữa!】

Bên kia không biết đang làm gì mà không trả lời.

Thẩm Tinh Trác lại gửi một tin nhắn thoại.

Hắn trèo ra khỏi nhà cũ, chạy về xe, vừa lái xe tới cửa hàng vừa gọi điện thoại vào nhóm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play