Ngoài ra hắn còn lo lắng, Thẩm Tinh Nhiễm nghe những lời mình nói trong cửa hàng sẽ tức giận.
Về đến nhà họ Thẩm, nhìn thấy Thẩm Tinh Nhiễm đang đợi mình trong phòng khách.
Vừa thấy người vào nhà, Thẩm Tinh Nhiễm liền đi đến gần, hơi lo lắng nhìn đối phương.
“Anh, em xin lỗi, em không nên nói chuyện như vậy với anh.”
Trong lòng Thẩm Tinh Trác đột nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm.
Hắn vươn tay xoa đầu Thẩm Tinh Nhiễm: “Không sao đâu, em nói thế nào cũng được, anh không để ý.”
Thẩm Tinh Trác vẫn để tâm đến ghi âm của Lục Nhiên, thử hỏi: “Nhiễm Nhiễm, em… không tức giận chứ?”
“Tại sao em phải tức giận?” giọng Thẩm Tinh Nhiễm nhẹ nhàng, “Em biết anh là người tốt nhất với em, em cũng hy vọng anh đừng tức giận, mỗi ngày sống trong vui vẻ.”
Thẩm Tinh Trác cảm thấy trong lòng ấm áp, không khỏi cười nhạo sự ngây thơ của Lục Nhiên.
Ghi âm gì chứ.
Cậu ta nghĩ chuyện vặt vãnh đó có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ của hắn với Nhiễm Nhiễm sao?
Thật buồn cười, Nhiễm Nhiễm hoàn toàn không để tâm.
Hai anh em cùng lên lầu.
Lên đến tầng hai, Thẩm Tinh Nhiễm không nhịn được hỏi khéo: “Anh ba, con chó đó…”
Thẩm Tinh Trác ngừng lại một chút, nhưng không từ chối nữa: “Yên tâm, anh sẽ xử lý tốt. Gần đây em cảm thấy phiền, có thể đến khu nghỉ dưỡng bên cạnh trường học của em ở vài ngày, cũng tiện thư giãn.”
Thẩm Tinh Nhiễm trong lòng có chút không hài lòng.
Nếu sẽ thì có nghĩa là vẫn chưa xử lý.
Sao lần này Thẩm Tinh Trác lại chậm chạp như vậy?
Nhưng lúc này hắn cũng không tiện nổi giận, chỉ có thể giữ trong lòng.
Thẩm Tinh Trác chiều về phòng làm việc của mình, tối định ở lại căn hộ riêng.
Nhưng khi nghĩ đến Thẩm Tinh Nhiễm, hắn lại trở về nhà họ Thẩm.
Thẩm Hồng Nguyên và Thẩm phu nhân đã chuyển tới một căn nhà khác sống.
*
Thẩm Tinh Trác nghĩ rằng cảnh báo của mình sẽ có hiệu quả.
Không ngờ, đêm đó Lục Nhiên vẫn mang con chó đó trở về biệt thự.
Thẩm Tinh Trác không xuống, đứng trên lan can tầng hai nhìn ra ngoài.
Hắn vừa hút thuốc vừa nói chuyện điện thoại.
“Đúng, chính là cửa hàng thú cưng đó, đã gửi vị trí rồi mà?”
Dưới lầu, Lục Nhiên đang lau chân cho Đại Hoàng.
Đại Hoàng rất ngoan, bảo đưa chân nào lên thì đưa chân đó.
Khi nâng chân sau, vì không vững nên cả con chó ngã xuống cỏ.
Cậu thiếu niên dưới lầu phát ra một tràng cười chế giễu, rồi nhào đến con chó, xoa con chó thành một cái bánh.
Một người một chó vui đùa, trẻ con không chịu nổi.
Người ở đầu dây bên kia vẫn đang nói chuyện.
“Trác ca?” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Thẩm Tinh Trác dừng lại một chút, rồi cười như mọi khi: “Dù sao cũng là việc các cậu quen thuộc, đừng đụng đến những thứ khác, con chó què đó...”
Trên cỏ, Đại Hoàng bị vò đến mức lăn lộn.
Nó dường như nhìn thấy có người ở trên lầu, đôi mắt đen nhỏ xíu phản chiếu ánh sáng đèn đường, tò mò nhìn Thẩm Tinh Trác và ấm áp.
Thẩm Tinh Trác thấy đuôi chó vẫy vẫy.
Không biết là vì vui vẻ khi chơi đùa với chủ, hay vì nhìn thấy hắn.
“… Đưa ra ngoài là được rồi.” Thẩm Tinh Trác nói.
Người ở đầu dây bên kia đề nghị gì đó một cách phấn khích.
Thẩm Tinh Trác quay người, dựa vào lan can, quay lưng lại với cảnh dưới sân.
Hắn lạnh nhạt nói: “Công việc? Làm cho cậu ta không làm ở đó nữa càng tốt.”
Sau khi dặn dò xong, Thẩm Tinh Trác tắm rửa, lên giường ngủ.
Hắn không quen với giường ở biệt thự nhà họ Thẩm, mấy ngày qua đều ngủ không được sâu.
Hôm nay hơi mệt, lại ngủ được một giấc ngon.
Có vẻ như vì trước khi ngủ thấy cảnh cậu thiếu niên và con chó nhỏ chơi đùa trên cỏ nên hắn đã mơ một giấc mơ kỳ lạ.
*
Trời rất sáng, ánh mặt trời mang theo cảm giác nóng bỏng độc đáo của mùa hè.
Thẩm Tinh Trác cảm thấy mình nhảy từ bậc thang xuống, chạy vào sân.
Bậc thang dường như hơi cao, cỏ dưới đất cũng khá dày.
Cảnh vật trong sân rất quen thuộc nhưng lại cũng rất xa lại.
Thẩm Tinh Trác nhìn một lúc, mới mơ hồ nhận ra đây có hình như là nhà cũ của nhà họ Thẩm.
Hắn đã từng sống ở đây cho đến khi bảy tuổi.
Sau đó dường như vì ông Thẩm bị bệnh phải vào viện dưỡng lão, nhà họ Thẩm mới chuyển đến biệt thự hiện tại.
Thẩm Tinh Trác nhảy xuống, quen nẻo quen ngõ vòng ra sân sau, đi thẳng về phía trước.
Bên cạnh lan can trong sân, có một cậu bé đang ngồi.
Cậu bé khoảng ba bốn tuổi, mặc áo thun trắng in hình Doremon, mặc quần yếm jeans xanh.
Tóc đen mềm mại, dinh dính vào làn da trắng nõn nhìn từ xa như một cục cơm nắm nhỏ.
Hai tay nhỏ của cậu bé đang nắm chặt lan can trước mặt.
Bên cạnh cậu còn có một cái xô nhỏ màu vàng và một cái xẻng nhỏ, nhưng sự chú ý của cậu bé hoàn toàn không ở đồ chơi.
Đầu cậu bé tò mò áp sát vào lan can, không biết đang nhìn gì.
Khi gần đến, Thẩm Tinh Trác cảm thấy mình cố ý đi nhẹ bước.
Hắn lén lút đến sau lưng cậu bé, rồi đột ngột vươn tay xoa đầu cậu bé.
Cậu bé giật mình.
Nhưng khi quay lại thấy là hắn, đôi mắt đen láy cong cong.
Đôi mắt của cậu bé lớn, khóe mắt hơi xếch xuống giống như chó con.
Khi ngẩng đầu lên nhìn, trong đôi mắt đen phản chiếu bóng dáng của Thẩm Tinh Trác.
Cậu bé không bị trò đùa của Thẩm Tinh Trác dọa, mà còn đầy bí ẩn vẫy tay với hắn.
Âm thanh nhỏ xíu của trẻ con truyền đến: “Xuỵt! Nồi Nồi nhìn kìa!”
(*锅锅 phát âm guo guo có nghĩa là cái nồi, em nó còn nhỏ muốn gọi ge ge nên nói ngọng thành guo guo)
Thẩm Tinh Trác cũng tò mò nhìn theo, thấy bên ngoài sân, có một đàn chó lang thang đang đi qua.
Chó mẹ phía trước đang ngửi thức ăn trên mặt đất.
Bốn con chó con phía sau đã biết chạy, đang đùa nghịch.
Đàn chó lang thang đủ màu sắc, đen, vàng, sọc.
Mấy con chó con chân ngắn đi lửng thửng trên đường.
“Nồi Nồi?”
Cậu bé bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Em có thể sờ chó không?”
Thẩm Tinh Trác cũng muốn sờ.
Với tính cách của hắn, thì thậm chí muốn xông ra bắt một con về.
Nhưng khi nghe thấy tiếng ‘nồi nồi’ không rõ, Thẩm Tinh Trác cố gắng nghiêm túc lại, nói: “Chỉ có thể sờ chó mình nuôi thôi.”
Cậu bé có chút thất vọng, nhưng cũng có chút mong đợi, hỏi hắn: “Vậy chúng ta có thể nuôi một con không?”
“Chút nữa chúng ta sẽ đi hỏi ông nội!” Thẩm Tinh Trác trả lời.
“Ừm!” Cậu bé gật đầu mạnh.
Sự chú ý của cậu nhanh chóng quay lại với những con chó bên ngoài lan can.
Chỉ vào một con chó nhỏ màu đen nói: “Con muốn nuôi con nhỏ đen đó, nó nhỏ nhất, sẽ bị các con chó khác bắt nạt.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thẩm Tinh Trác cảm thấy nuôi con nào cũng không quan trọng.
Nhưng trong lòng nổi lên ý định đùa cợt, nên cố ý nói: “Nuôi con chó vàng đó, con chó vàng lớn nhất, gọi là Đại Hoàng!”
“Phải nuôi Tiểu Hắc!”
“Nuôi Đại Hoàng!”
Âm thanh tranh luận của đứa trẻ ngày càng xa.
Thẩm Tinh Trác đang ngủ say thì tỉnh dậy.
Hắn ngồi dậy, xoa trán.
Lòng bàn tay dường như còn lưu lại hơi nóng của ánh sáng trong giấc mơ, và cảm giác mềm mại của cánh tay cậu bé.
Thẩm Tinh Trác lau mồ hôi, đứng dậy, đi đến bên cửa sổ kéo rèm.
Ánh sáng buổi sáng bên ngoài rực rỡ, thời gian đã không còn sớm.
Thẩm Tinh Trác rửa mặt qua loa, rồi xuống lầu.
Tầng hai rất rộng, có một phòng khách.
Thẩm Tinh Nhiễm đang ăn sáng trong phòng khách.
Kể từ ngày đó…
Họ không còn đi vào phòng ăn ở tầng một nửa.
“Hôm nay không có lớp mà. Sao em dậy sớm thế.”
Thẩm Tinh Trác đi tới quen tay gắp một cái trứng rán ra dĩa bắt đầu ăn sáng.
Thẩm Tinh Nhiễm tức giận nói: “Anh, anh đã rửa tay chưa?”
Vì giấc mơ tối qua, tâm trạng của Thẩm Tinh Trác rất tốt, hắn không để ý đến cơn tức giận của Thẩm Tinh Nhiễm, vui vẻ ăn hết nửa dĩa đồ ăn.