Thỉnh thoảng gặp phải những mấy con nghịch ngợm hơi quá đà, hoặc cố gắng trốn thoát, nó mới đứng dậy đi khập khiễng đi xử lý tội phạm bất hảo.

Chân sau của nó bị tật nhưng không nghiêm trọng lắm.  

Nhưng khác hẳn với dáng vẻ vài ngày trước Thẩm Tinh Trác dắt nó đi ra ngoài.  

Một chân bị tật nhìn có chút già cả.  

Thẩm Tinh Trác quay mặt đi, tầm mắt lướt một vòng trong cửa hàng mới thấy người.  

Lục Nhiên mặc tạp dề, đang dọn dẹp cát cho mèo trong phòng mèo.  

Cậu cúi người ngồi xổm xuống đất, trông nhỏ bé đến bất ngờ, chẳng giống dáng vẻ dọa người cách đây ba ngày ở nhà họ Thẩm.  

Có một con mèo lợi dụng lúc Lục Nhiên bận rộn, coi cậu như cầu leo, dùng móng vuốt bám lên áo cậu.  

Chiếc áo hoodie căng ra kéo lộ ra cái sống lưng gầy gò, gầy đến mức cả xương sống cũng hơi nhô ra.  

Cậu xúc cát cho mèo, cầm thùng rác đi ra ngoài.  

Có mấy con mèo con quanh quẩn chân, muốn chơi đùa, có con thừa lúc cậu mở cửa định chạy trốn.  

Lục Nhiên chỉ đành mở chuồng ra trước, mang cát đi ra ngoài, rồi vụng về bắt mấy con đang cố gắng trốn đi chơi.

Khi cậu quay ra, lại phải gỡ mấy con mèo ‘bám’ trên người, nhét vào trong chuồng.  

Mấy chú mèo khá nghịch ngợm, quy trình này lặp đi lặp lại mấy lần.  

Thẩm Tinh Trác vốn không có kiên nhẫn với người khác.  

Hắn gõ gõ lên quầy bên cạnh, lên tiếng cắt đứt quá trình này: “Này, làm ăn kiểu gì vậy, có người vào mà cũng không phát hiện.”  

Giọng điệu không tốt lắm.  

Lục Nhiên lập tức ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt nhẫn nại đối với mèo tức khắc biến mất, nhíu mày hỏi: “Anh đến làm gì?”

“Mua chó.” Thẩm Tinh Trác chỉ vào Đại Hoàng trong chuồng, nói: “Lấy con đó.”  

Hắn tự nói tự nghe: “Con chó này bán cho tôi, sau này không liên quan gì đến cậu. Cứ cho là, nhà họ Thẩm không được nuôi chó, cậu cũng không được nuôi con khác, nếu không cậu nuôi một con, tôi sẽ mang đi một con.”  

Tông giọng của người nhà họ Thẩm luôn như vậy.  

Cứ ra lệnh cho người khác, giống như tất cả mọi người đều thỏa mãn vô điều kiện trước những yêu cầu của họ.

Lục Nhiên quá quen với cái giọng điệu này.  

Cậu vẫn bình tĩnh, bước ra khỏi phòng mèo, thậm chí còn nhảy vào trong chuồng chó thay mấy miếng thảm lót bên trong.  

Thấy cậu không có phản ứng, Thẩm Tinh Trác không nhịn được nữa, thúc giục: “Này, ra giá đi.”  -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

“Thẩm Tinh Nhiễm lại bảo anh giết chó của tôi đúng không?” Lục Nhiên thẳng thừng. 

Thẩm Tinh Trác theo phản xạ chống chế: “Không liên quan gì đến Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm...”  

“Đừng có nhắc đến tên đó trước mặt tôi.” Lục Nhiên có chút không kiên nhẫn: “Sao anh lại nghĩ em trai anh không liên quan gì đến tôi à?”

Thẩm Tinh Trác còn muốn phản bác.  

Lục Nhiên đột ngột giơ một miếng thảm lót lên.  

Thẩm Tinh Trác theo phản xạ nhanh chóng quay người lại, hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống. 

Một loạt động tác nước chảy mây trôi đến mức khiến người ta đau lòng.

Cho đến khi Lục Nhiên ném tấm lót vệ sinh vào thùng rác.

Thẩm Tinh Trác mới từ từ quay lại.

Gương mặt đẹp trai của hắn vẫn còn chút hoảng hốt.

Thấy Lục Nhiên lại đi đến các lồng khác để dọn dẹp tấm lót, Thẩm Tinh Trác tỏ ra kính trọng hơn nhiều: “Tôi không định làm gì với con chó của cậu đâu. Cậu đưa Đại Hoàng cho tôi, tôi sẽ mang nó về biệt thự ở ngoại ô, sẽ chăm sóc tốt cho nó.”

Như thể sợ Lục Nhiên không tin, còn nhấn mạnh: “Tôi đã chuẩn bị sẵn ổ chó tốt, tất cả đều có…”

Nghe đến câu này, Lục Nhiên quay đầu nhìn một cái, cười nhạo: “Thẩm Tinh Nhiễm bảo anh đi giết chó? Nhưng nó có biết anh hai mặt như này không? Miệng thì bảo giết nhưng sau lưng lại lén lút đem chó đi nuôi không?”

“Nếu nó biết anh chăm sóc con chó của tôi như thể cháu trai của mình, thì chắc chắn sẽ phát điên đó.”

Thẩm Tinh Trác cứng đờ. Nhưng vẫn kiên quyết nói: “Em ấy sẽ không biết đâu.”

“Ồ! Vậy ư?” Lục Nhiên giơ điện thoại lên: “Tôi ngay lập tức gửi ghi âm cho nó.”

Thẩm Tinh Trác ngẩn ra: “Ghi âm? Ghi âm gì?”

Hắn nhanh chóng phản ứng lại, nổi giận đùng đùng: “Lục Nhiên, cậu ghi âm? Sao cậu không biết xấu hổ gì thế? Còn muốn châm ngòi ly gián giữa tôi với Nhiễm Nhiễm à?”

“Ừm, đúng rồi! Tôi đúng là không biết xấu hổ đó, có âm mưu muốn gây chuyện với nhà họ Thẩm của các người!” Lục Nhiên vỗ vỗ tay khen ngợi: “Không phải mấy người đều nghĩ như vậy về tôi ư?”

Thẩm Tinh Trác bị cậu chọc tức đến mức không thể nói gì.

Lục Nhiên cũng không còn giả vờ bình tĩnh nữa.

Nhìn Thẩm Tinh Trác đến gần, trong lòng Lục Nhiên hoàn toàn không yên bình.

Lục Nhiên đã gần như mắc chứng PTSD vì việc người nhà họ Thẩm đến nơi làm việc của mình. Thấy Thẩm Tinh Trác, cậu lại nhớ đến việc mình ở kiếp trước bị người nhà họ Thẩm làm cho phải bỏ học đại học, mất hết công việc.

Cuối cùng còn bị tai nạn xe, nằm trên giường bệnh mười năm.

Lục Nhiên lấy tấm lót vệ sinh trên tay, quăng về phía đối phương.

“Nhà họ Thẩm đều bị ngu hết à? Còn muốn mua chó của tôi? Các người muốn mua tôi phải bán à ?”

“Còn gì mà chuẩn bị sẵn ổ chó.” Lục Nhiên chợt hiểu ra: “Không phải anh thích chó muốn nuôi chó nhưng vì Thẩm Tinh Nhiễm nên không dám nuôi hả?”

Thẩm Tinh Trác bị nói trúng tim đen, đưa tay lên chắn tấm lót vệ sinh trong tay Lục Nhiên.

Hắn vẫn cố tranh luận: “Thẩm Tinh Nhiễm là em trai tôi! Tôi chịu đựng vì em trai tôi có gì sai?”

“Tôi khinh!” Lục Nhiên ‘phi’ một tiếng: “Việc anh muốn làm chó liếm cho Thẩm Tinh Nhiễm là chuyện của anh, tôi không quản. Đại Hoàng tôi sẽ nuôi, Thẩm Tinh Nhiễm không vừa mắt thì tự mà cuốn gói đi!”

Lúc này, cửa bên trong cửa hàng mở ra.

Chủ cửa hàng nhìn Lục Nhiên, rồi nhìn Thẩm Tinh Trác bị dính đầy tấm lót vệ sinh, hơi bối rối: “Cái này… xảy ra chuyện gì vậy…”

Lục Nhiên chỉ vào Thẩm Tinh Trác, lớn tiếng: “Chị chủ, người này ngược đãi chó, chân của Đại Hoàng bị hắn làm què, hắn còn muốn vào cửa hàng mua chó!”

Chủ cửa hàng là một cô gái ngoài hai mươi tuổi, vừa nghe đến vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Được nha, thấy anh mặt thì giống người như cư xử thì giống chó, đẹp trai lai láng lại đi ngược đãi chó?” Chủ cửa hàng đi đến đứng bên cạnh Lục Nhiên, chỉ vào cửa ra nói: “Ra ngoài, cửa hàng tôi không chào đón những người ngược đãi động vật.”

“Không.” Thẩm Tinh Trác nhíu mày: “Hôm nay tôi nhất định phải mang con chó đó đi!”

“Ù, rượu mời không muốn uống còn muốn uống phạt ư? Soái ca thì bà đây cũng đánh.” Chủ cửa hàng nổi giận.

Nói xong, cô cầm cây lau nhà chuẩn bị đuổi người.

Lục Nhiên không để chủ cửa hàng ra tay, tự mình đuổi Thẩm Tinh Trác ra ngoài.

Bị đuổi ra khỏi cửa hàng, Thẩm Tinh Trác cũng bình tĩnh lại.

Hắn chỉnh sửa lại áo, cái vẻ bực tức vì bị chạm đến lòng tự ái đã biến mất, lại trở về với dáng vẻ nhàn nhã của một thiếu gia.

“Lục Nhiên, tôi không đùa với cậu đâu.”

Thẩm Tinh Trác rất nghiêm túc, nhìn Lục Nhiên nói: “Chó và em trai tôi, chắc chắn em trai tôi quan trọng hơn.”

Lục Nhiên không trả lời.

Kiếp trước, Lục Nhiên thấy Thẩm Tinh Trác đối xử với Thẩm Tinh Nhiễm như vậy, cậu rất ghen tị và có chút mong đợi.

Cậu tưởng mình cũng là em trai của Thẩm Tinh Trác.

Sau này mới biết, em trai của Thẩm Tinh Trác chỉ có Thẩm Tinh Nhiễm.

Thẩm Tinh Trác không ở lại cửa hàng lâu.

Trên đường lái xe về, hắn vẫn đang suy nghĩ cách xử lý chuyện này.

Con chó tên Đại Hoàng thực sự rất dễ thương.

Nhưng như Thẩm Tinh Trác nói, không có gì quan trọng hơn em trai hắn.

Muốn làm cho một con chó biến mất, có nhiều cách lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play