Họ hiện giờ cực kỳ khó chịu khi có người nhắc đến chuyện ăn uống hay vào viện!

Và còn…

Thẩm Tinh Nhiễm giả vờ bất lực, bao dung thở dài: “Anh Lục Nhiên thật là, anh ấy…”

Còn chưa kịp châm chọc, thì đột ngột nhìn thấy Thẩm Hồng Nguyên đang mỉm cười hòa nhã trước mặt, tức giận hét lên: “Ah! Im đi!”

Thẩm Tinh Nhiễm bị hét đến ngẩn người.

Hắn theo phản xạ nhìn về phía mẹ Thẩm.

Chỉ thấy mẹ Thẩm cũng có vẻ không vui, hai tay vung vẩy, oán giận: “Sao lại nhắc đến nó chứ!!”

Thẩm Tinh Nhiễm đang còn ngu người bị “mời” ra khỏi phòng ngủ.

Chờ khi hắn trở lại phòng mình ở tầng ba, mới hồi phục lại tinh thần.

Hắn bị bị Thẩm Hồng Nguyên và mẹ Thẩm quát mắng?

(*Mấy bà thấy tui để mẹ Thẩm hay Thẩm phu nhân là do hoàn cảnh nha, kiểu trong miêu tả hay suy nghĩ của Lục Nhiên thì Thẩm phu nhân thì kiểu xa cách, còn khứa trà xanh này thì mẹ Thẩm để lột tả vị trà của ẻm nha.)

Vì Lục Nhiên?

Thẩm Tinh Nhiễm tức giận ném hết đồ xung quanh xuống đất.

Thảm trải sàn dày cộng với thiết bị cách âm tốt của biệt thự của biệt thự cách ly mọi âm thanh.

Khi bình tĩnh lại, Thẩm Tinh Nhiễm mới ngồi xuống ngẫm nghĩ, biết rằng lúc này mình không nên nhắc đến Lục Nhiên.

Đừng nói là ba mẹ Thẩm, ngay cả hắn, khi nghe đến tên Lục Nhiên, cũng cảm thấy hơi rén, theo bản năng muốn tránh xa.

Thẩm Hồng Nguyên và mẹ Thẩm chắc chắn cũng có tình trạng tương tự.

Nhưng hai người này lại có phản ứng lớn như vậy với Lục Nhiên, Thẩm Tinh Nhiễm không biết này là tốt hay xấu.

Thẩm Tinh Nhiễm càng nghĩ càng bực, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.

Chẳng bao lâu sau, cửa phòng bị gõ.

Thẩm Tinh Trác cà lơ phất lơ dựa vào khung cửa, vừa chơi game vừa hỏi: “Có chuyện gì cần tìm anh à?”

“Anh vẫn chơi game ư?” Thẩm Tinh Nhiễm hơi sốt ruột, lên án: “Không phải anh nói sẽ xử lý con chó đó sao? Sao con chó bẩn thỉu đó vẫn còn quay về?”

Thẩm Tinh Trác dừng tay lại.

Âm thanh nhân vật chết trong game nhanh chóng vang lên.

“Anh ơi! Em thực sự rất ghét con chó đó, mỗi lần xuống lầu thấy nó là em rất sợ.” Thẩm Tinh Nhiễm làm bộ đáng thương nói.

Hắn biết Thẩm Tinh Trác là người dễ bị thuyết phục nhất, kéo Thẩm Tinh Trác ngồi xuống sofa bên cạnh.

Nhưng lần này, Thẩm Tinh Trác không như lập tức đồng ý như mọi khi. 

Hắn do dự một chút, nói: “Em ở tầng ba, cầu thang có lan can. Đại Hoàng ở tầng một chắc không ảnh hưởng gì đâu.”

Thẩm Tinh Nhiễm ngẩn người, suýt nữa không nghe rõ Thẩm Tinh Trác nói gì.

Thẩm Tinh Trác bị phân chó ném vào lưng nhưng không tức giận đến mức giết con chó đó mà còn gọi nó là ‘Đại Hoàng?’

Thẩm Tinh Trác bị hỏng đầu rồi sao?

“Anh ba!” hắn làm vẻ mặt tủi thân:”Em biết em là người ngoài, không phải là em trai ruột của anh, nên anh muốn em sống trong sợ hãi mỗi ngày ạ?”

“Nhưng khi em mở cửa vào phòng Lục Nhiên, con chó đó cũng không cắn em mà.” Thẩm Tinh Trác vẫn do dự.

Thẩm Tinh Nhiễm ngay lập tức nổi giận.

“Không trách ba mẹ đều xem trọng anh hai, có mỗi chuyện này mà anh cũng không giúp được!”

Nghe thấy câu này, sắc mặt của Thẩm Tinh Trác  đen thui.

Khí chất cà lơ phất lơ hoàn toàn biến mất, không nói một lời xoay người rời khỏi tầng ba, đóng sầm cửa lại..

Thẩm Tinh Nhiễm nhìn theo bóng lưng của Thẩm Tinh Trác, biết rằng lần này chuyện coi như đã ổn.

Hắn đã phải chịu đựng bao nhiêu ấm ức trong thời gian qua, Lục Nhiên phải mất đi điều gì đó mới đáng.

Từ tầng ba xuống, Thẩm Tinh Trác đi thẳng ra khỏi biệt thự nhà họ Thẩm.

Hắn gọi một cuộc điện thoại, rồi lặng lẽ lái xe đến một con phố ở trung tâm thành phố.

Trên phố, xe cộ qua lại tấp nập, khó tìm được chỗ đậu xe.

Nhìn thấy một chỗ trống, Thẩm Tinh Trác nhanh chóng chuyển số, mặt lạnh lái vào.

Đuôi xe lắc lư, suýt nữa chạm vào đèn pha của xe bên cạnh.

Tiếng còi xe vang lên.

Cửa xe của xe bên cạnh hạ xuống, tài xế chửi bới: “Mày bị làm sao vậy! Biết lái xe không! Cái chỗ đó là chỗ đậu xe của ông…”

Thẩm Tinh Trác không quan tâm.

Hắn đỗ xe xong, “rầm” một tiếng đóng cửa xe.

Khi đi qua chiếc xe đó, thò tay vào cửa sổ, rải một đống nhân dân tệ.

Tài xế vẫn đang chửi, khi thấy độ dày của tiền, lập tức vội vã tìm chỗ đậu khác.

Thẩm Tinh Trác nhìn vị trí trên điện thoại, thẳng hướng đến một cửa hàng trên phố. ( truyện trên app tyt )

Trong lòng Thẩm Tinh Trác vẫn còn lửa giận do câu nói của Thẩm Tinh Nhiễm nên bước chân rất dài.

Gió đập vào đuôi áo khoác làm nó bay phấp phới.

Cho đến khi đến trước cửa hàng, bước chân của Thẩm Tinh Trác mới đột nhiên dừng lại.  

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía tường kính trong suốt, mới nhận ra, đây là một cửa hàng thú cưng.  

Bức tường hướng ra đường phố này có một cái hàng rào lớn.  

Trong hàng rào có một ổ chó con mới tròn được tầm một tháng,  một con cúi xuống ăn, bụng tròn vo, có con nằm trên đất ngáp ngủ, có con vẫy bốn chân ngắn ngủn của mình lật người.

Còn một con thì dán vào kính ngủ say sưa.  -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Đệm thịt màu hồng và đen đè ép kính, hơi bị biến dạng.  

Nỗi buồn bực chán nản trong lòng Thẩm Tinh Trác bỗng nhiên vơi đi một ít.

Hắn ngồi xổm bên ngoài, lặng lẽ nhìn.  

Những con chó nhỏ vật lộn một hồi thì đều ngủ cả.  

Thẩm Tinh Trác ngơ ngác nhìn lũ chó con, không khỏi nghĩ tới mấy ngày trước.

Con chó tên Đại Hoàng đó có chút ngốc nghếch.  

Nghe hắn gọi, nó liền đi theo.  

Thẩm Tinh Nhiễm nói không muốn thấy con chó này.  

Thẩm Tinh Trác hiểu ý của em trai.  

Hắn dắt con chó ra khỏi nhà họ Thẩm, ban đầu chuẩn bị tìm một con sông nào đó để vứt nó đi.  

Nhưng đến bên sông, hắn lại nhớ ra chó hình như biết bơi.  

Thẩm Tinh Trác dẫn con chó đi lang thang trên đường.  

Hắn phát hiện con chó này được dạy rất tốt, không sủa ầm ĩ, không chạy lung tung, ngoan ngoãn đi bên chân hắn..  

Nhiều lần, Thẩm Tinh Trác đã muốn đá con chó ra giữa đường.  

Khoảnh khắc chân nâng lên thấy con chó ngu ngốc này hình như không nhận ra nguy hiểm, còn tưởng hắn đang chơi với nó, đôi mắt đậu đậu tròn xoe đầy phấn khích nhìn hắn.

Nhìn thẳng vào đôi mắt ngốc nghếch của con chó, Thẩm Tinh Trác không hiểu sao lại không nỡ hạ chân.  

Cuối cùng, hắn để con chó lại ở một đoạn đường tĩnh lặng không có ai qua lại.  

Gọi điện cho tóc vàng..  

Mặc dù đó là tự hắn gọi tới.  

Nhưng lúc đó Thẩm Tinh Trác lại mong rằng con chó ngốc nghếch đã rời khỏi đoạn đường đó.  

Ai mà biết, chó ngốc chính là chó ngốc.  

Bảo nó đứng yên, nó thật sự đứng đó chờ đợi, hoàn toàn không động đậy.  

Thẩm Tinh Trác khẽ nhếch miệng, nhếch khóe miệng, cười nhạo hắn đạo đức giả. 

Hắn châm một điếu thuốc, đổi tư thế, tiếp tục nhìn về phía tường kính.  

Thực ra Thẩm Tinh Trác rất thích chó.  

Nhưng Thẩm Tinh Nhiễm bị dị ứng với lông chó, hắn nghĩ cho Thẩm Tinh Nhiễm, nên chưa từng nuôi.  

Hắn với Thẩm Tinh Nhiễm lớn lên cùng nhau, biết rằng em trai mình không ngoan ngoãn giống như bề ngoài.  

Nhưng Thẩm Tinh Trác không để tâm.  

Hắn muốn làm một người anh tốt, đương nhiên phải bao dung cho mọi điều của em trai.  

Nếu vì em trai ngoan ngoãn hợp ý thì nuông chiều, còn vì em trai còn đôi chút ngang bướng thì ghét bỏ.  

Giống như cái cách phân biệt đối xử hắn với anh hai.

Nghĩ đến đây, lòng Thẩm Tinh Trác trở nên bình tĩnh và kiên định.  

Hắn đứng dậy, dập tắt thuốc lá, vứt đầu lọc vào thùng rác, rồi đẩy cửa bước vào cửa hàng thú cưng. 

Bước vào cửa hàng, Thẩm Tinh Trác không thấy Lục Nhiên ở đâu cả.  

Giữa cửa hàng có một cái chuồng lớn, trong chuồng có mấy con chó con khoảng hai ba tháng đang chơi đùa.  

Đại Hoàng, một con chó già cũng ở trong đó, để cho mấy con chó nhỏ leo lên người mình, gặm chân và tai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play