Những chuyện xảy ra trong nhà họ Thẩm, Lục Nhiên hoàn toàn không biết.

Bởi cậu đang ngồi trên xe của Kỷ Mân, mắt dán dán vào cửa sổ xe, tò mò nhìn ra ngoài.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Lục Nhiên hỏi.

Không lẽ giờ này còn phải đi làm việc?

Người đàn ông ngồi xe lăn phía trước nghiêng mắt nhìn về phía sau.

Trong xe không bật đèn.

Tấm chắn phía trước cũng được kéo xuống Chỉ có ánh đèn loáng thoáng bên ngoài cửa sổ xuyên qua lớp kính đen lọt vào một chút. Ánh sáng yếu ớt ấy phủ lên gương mặt góc cạnh của người đàn ông.

Lục Nhiên thấy anh nhìn mình, nói: “Đi tổ chức sinh nhật cho Đại Hoàng.”

“Hả?” Lục Nhiên kinh ngạc mở to mắt.

Khi gửi Đại Hoàng cho Kỷ Mân, cậu đã đưa cả giấy chứng nhận của Đại Hoàng. Trên giấy chứng nhận có ngày sinh của Đại Hoàng, nên Kỷ Mân biết cũng không có gì lạ.

“Nhưng…” Lục Nhiên nghĩ ngợi một chút: “Sinh nhật Đại Hoàng là tháng sau mà.”

Người đàn ông phía trước đã quay đầu lại không nhìn nữa, chỉ nói: “Tháng sau không có thời gian nên hôm nay tổ chức sớm.”

“À.” Lục Nhiên đáp, nghĩ thầm quả là người bận rộn.

Nhưng đây là lần đầu tiên có ai đó tổ chức sinh nhật cho Đại Hoàng. Trước đây cậu chỉ mua cho Đại Hoàng một hộp thức ăn ướt. Bây giờ Kỷ Mân lại chịu khó sắp xếp, không khỏi khiến Lục Nhiên tò mò.

Cậu cố gắng mở mắt, nhưng trên đường đi lại ngủ gật mất một lát.

Khi tỉnh dậy, xe đã đến một nơi rộng lớn. Bên ngoài hơi tối, Lục Nhiên không nhìn rõ biển hiệu, chỉ cảm giác như đây là một khu vui chơi cho thú cưng. Song đến khi vào bên trong lại không thấy có con chó nào khác, một số thiết bị trò chơi thường thấy ở công viên thú cưng thì có không ít.

Xe dừng lại ở một hòn đảo giữa hồ. Trên đảo là một thảm cỏ xanh rộng lớn, bao quanh là mặt hồ hình bán nguyệt. Gần bờ hồ có những hàng cây xanh mướt, không biết tên, lạ là dù đang mùa này, lá cây vẫn còn xanh um.

Nhưng mà khung cảnh xung quanh tối đen như mực.

Lục Nhiên ôm Đại Hoàng xuống xe, hít hít mũi, ngơ ngác hỏi:

“Anh định tổ chức sinh nhật như thế nào?”

Kỷ Mân cũng xuống xe.

Anh không để ý đến câu hỏi của Lục Nhiên mà quay sang ra hiệu cho quản gia Trần: “Đưa cho cậu ấy một chiếc áo khoác.”

Qua năm mới, thời tiết đã ấm lên nhiều song tiết trời vẫn còn se lạnh.

Lục Nhiên lại đi vội, trên người vẫn chỉ mặc bộ vest cao cấp kia, không mang áo khoác, quản gia Trần liền lấy một chiếc áo dạ lông cừu ở trong xe đưa cho cậu.

“Cảm ơn.” Lục Nhiên vừa nói vừa mặc áo khoác vào.

Ban đầu, cậu không để ý gì nhiều khi cầm áo. Nhưng vừa mặc vào, cậu nhận ra tay áo dài đến mức quá đáng, đường vai của áo tụt hẳn xuống tới khuỷu tay.  Nhìn cậu trông như một đứa trẻ lén mặc trộm đồ người lớn.

Lục Nhiên có chút bất mãn nhìn về phía người đàn ông phía sau.

Vừa vặn đụng phải ý cười trong mắt Kỷ Mân.

“Đừng có cười!”

Lục Nhiên xắn tay áo lên hai lần, nhưng tay áo quá rộng, vừa xắn lên lại tụt xuống. Cậu đành phải xoắn cổ tay áo lại — trông cậu càng giống một con nít hơn.

Lục Nhiên: “…”-Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Cậu liếc Kỷ Mân một cái nữa, chợt nhận ra vóc dáng của anh thực sự thuộc dạng “cao lớn” trong số đàn ông.  Cùng lúc ấy trong lòng Lục Nhiên bỗng dâng lên chút tiếc nuối nhàn nhạt.

Kỷ Mân nếu đứng lên chắc chắn sẽ rất cao, bờ vai chắc thuộc kiểu vai rộng thái bình dương. Đáng tiếc một người như vậy lại phải ngồi xe lăn.

“Dắt Đại Hoàng đi về phía trước.” Kỷ Mân mở lời, cắt ngang suy nghĩ của cậu.

Lục Nhiên cúi đầu xuống, mới phát hiện ra Đại Hoàng đang kéo ống quần mình.

Không hiểu sao, hôm nay Đại Hoàng có vẻ rất phấn khích. Nhìn thấy cậu đi theo, bốn chân ngắn cũn của nó nhảy cẫng lên như một con chó con. 

Lục Nhiên cũng vui lây, đi theo sau Đại Hoàng. Cả hai dừng lại trước một đường hầm trong suốt, Đại Hoàng hăng hái chui vào.

Không biết đụng vào đâu, cả con đường hầm bỗng sáng rực lên.

Lục Nhiên giật mình, ngồi xổm xem xét kỹ, mới phát hiện có nút bấm trong đường hầm, trên nút còn có một miếng thức ăn nhỏ. 

Đại Hoàng nhấn nút rồi nhai gọn miếng đồ ăn, đèn màu ẩn trong đường hầm lập tức bật sáng.

Hứng thú của Lục Nhiên được khơi dậy, sự mệt mỏi lúc trước đột nhiên bị quét sạch mất, vui vẻ chạy nhảy trên bãi cỏ theo Đại Hoàng.

Một người một chó chạy từ đường hầm này sang đường hầm khác. Đến khi toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi. ( truyện trên app T Y T )

Lục Nhiên quay đầu lại thấy cả thảm cỏ đã sáng lên.

Đèn màu được chó nhỏ nghiêm túc thắp sáng tạo thành một cái bánh sinh nhật. Bánh có ba tầng ngay cả ngọn nến phía trên cũng lung linh sống động như thật. Cứ như vậy mà sáng rực trên bãi cỏ xanh.

Ánh đèn dịu nhẹ tỏa sáng khiến cỏ xanh mướt lóe ra vầng sáng màu xanh biếc gần như trong suốt.

“Qua qua.” Lục Nhiên không kiềm được cảm thán: “Thật lợi hại quá đi.”

Theo bản năng, cậu quay đầu nhìn người đàn ông phía sau.

Kỷ Mân vẫn ở bên rìa thảm cỏ, không đi vào. Anh ngồi yên trên xe lăn, nhìn cậu từ xa.

Đôi mắt đen như thể cũng được ánh đèn trên cỏ chiếu rọi, toát lên một vẻ dịu dàng hiếm thấy.

Lục Nhiên định quay lại chỗ anh, nhưng Đại Hoàng lại sủa hai tiếng rồi chạy về phía hồ.

Sợ nó rơi xuống nước, cậu vội vàng đuổi theo.

Cậu không biết Đại Hoàng làm gì, chỉ thấy nó chạy vòng quanh gốc cây cạnh hồ như một con thỏ.

Ngay lập tức, từng tán cây lớn xung quanh bắt đầu sáng lên. Trên cây không phải đèn trang trí bình thường. Mà là dùng dây đèn tạo thành các hình vẽ.

Những bóng đèn nhỏ lấp lánh khắc họa hình bóng của một cậu thiếu niên và chú chó nhỏ. Có cảnh cậu ôm Đại Hoàng ngồi xổm tránh gió. Có cảnh một người một chó nhảy nhót tiến về phía trước. Còn có cảnh cả hai cùng nằm dài ngủ gật trên bãi cỏ. Mỗi một tán cây, dường như là một khoảnh khắc thời gian dừng lại.

Lục Nhiên đứng trên bãi cỏ, vòng tròn quanh cậu là những tán cây đang dần sáng lên.

Cậu kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, trong mắt ánh lên niềm vui trong sáng và thuần khiết của một thiếu niên, thậm chí còn không nhận ra Đại Hoàng đã quay lại bên mình.

Một lúc lâu sau, cậu mới cúi xuống, bế Đại Hoàng lên, chỉ vào một bảng đèn, lẩm bẩm: “Đại Hoàng, đó là con kìa!”

Đôi mắt vẫn dán chặt vào đèn màu,  nhịn không được nói: “Đại Hoàng, con hạnh phúc thật đấy!!!”

Đại Hoàng lại sủa hai tiếng, kéo ống quần cậu đi tiếp.

Lục Nhiên nửa chạy nữa đi theo nó, đến một gốc cây đại thụ. Đến gần thấy có một sợi dây cột vào cây. Nhưng dây kéo hơi cao, Đại Hoàng kiễng chân cũng không với tới.

“Là muốn kéo cái này à?” Lục Nhiên bế Đại Hoàng lên.

Tuy nhiên Đại Hoàng không cắn dây, mà giãy xuống đất.

Lục Nhiên không hiểu, song cậu lại rất muốn biết điều gì sẽ xảy ra khi kéo sợi dây này.

Cảm giác háo hức và tò mò bỗng chốc ùa về như khi còn bé.

Lục Nhiên quay đầu nhìn Kỷ Mân.

Người đàn ông vẫn ngồi ở chỗ cũ, cách chỗ cậu đứng khá xa.

Lục Nhiên len lén nói với Đại Hoàng: “Để ba giúp con kéo.”

Nói xong, cậu háo hức vươn tay kéo sợi dây xuống. 

Trong nháy mắt, hòn đảo giữa hồ bừng sáng. Ánh đèn như lửa lan ra từ trung tâm hồ — những công trình kiến trúc trong hồ cũng khoác lên mình ánh sáng mộng mơ. Từ màn đêm đen kịt chìm không ánh sáng rồi bỗng chức bừng lên tràn ngập hy vọng và niềm vui như giữa ban ngày.

Cùng lúc đó, âm thanh “phụt phụt” giòn giã vang lên.

Những dải ruy băng được trộn lẫn với bóng bay bất ngờ từ mọi phía bay ra lên rồi nhẹ nhàng rơi xuống phủ đầy trên mái tóc của Lục Nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play