Cậu bị dọa nhảy dựng sửng sốt một lát sau mới ôm Đại Hoàng cười to. Chó nhỏ cũng tung tăng chạy đuổi theo những dải ruy băng và bong bóng.

Lục Nhiên cúi xuống nhặt một quả bóng lên,  trên đó có dòng chữ viết bằng tiếng Anh: Happy birthday!!!

Quả bóng nhỏ có một công tắc. Tách ra, bên trong là kẹo đủ sắc màu.

Là những thứ mà khi còn bé Lục Nhiên từng ao ước nhất.

Cậu và Đại Hoàng vừa chạy vừa nhặt bóng, bất giác nhặt được một đống bóng lớn. Cậu dùng tà áo khoác rộng thùng thình đựng chúng.

Chờ trở lại bên cạnh Kỷ Mân. Cậu mới nhận ra xung quanh có vài người phục vụ đứng từ xa nhìn.

Dưới đất đặt một chiếc bánh kem hai tầng nhỏ.

Lục Nhiên cắm mười cây nến lên bánh, nói với Đại Hoàng: “Đại Hoàng, mau ước đi!”

Đại Hoàng nào hiểu ước là gì, vừa rồi chạy mệt lả người, đi lên nến không thổi đã lao vào cắn một miếng.

Bánh kem là loại đặc chế, bên trong là thịt trong đồ hộp.

Lục Nhiên cúi xuống nhìn một lát. Không nhịn được, ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, hỏi Kỷ Mân: “Cái này... người ăn được chứ?”

Nụ cười nhàn nhạt của Kỷ Mân cứng đờ, biểu cảm như thể phụ huynh nghe con mình định nhặt đồ rác để ăn.

Anh đưa tay xoa trán, tức giận nói: “Chẳng lẽ cậu định tranh đồ ăn với chó à?”

Chưa đợi Lục Nhiên trả lời, Kỷ Mân đưa tay lên vỗ vỗ.

Hai người phục vụ bưng một chiếc bánh sinh nhật khổng lồ ba tầng đi ra. Vừa đi vừa hát bài chúc mừng sinh nhật.

Trên bánh có đốt những ngọn nến lung linh, y hệt hình ảnh mộng mơ trên bãi cỏ.

Lục Nhiên ngơ ngác nhìn chiếc bánh khổng lồ đó. Trong đôi mắt đen lay láy ánh lên ngọn nến lung linh, không nhịn được thốt lên khao khát và kinh ngạc bị đè nén suốt mười lăm năm qua: “Quào~”

Giọng điệu như đứa trẻ, cả âm cuối còn ngân vang.

Khóe miệng Kỷ Mân khẽ cong lên, mắt lộ ra chút ý cười.

Lục Nhiên đã không nhịn được mà chạy đến trước chiếc bánh. Trên bánh cắm rất nhiều nến, thêm bốn chữ “Chúc mừng sinh nhật”, không ghi tên.

Lục Nhiên đi vòng quanh chiếc bánh một hồi. Rồi chạy trở lại, xúc động nói với Kỷ Mân: “Mừng sinh nhật Đại Hoàng, người cũng được ăn bánh ư?”

“Nếu không thì cậu đói bụng rồi dành đồ ăn với chó luôn à?” Kỷ Mân nói. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Lục Nhiên: “…”

Cậu thầm nghĩ, cũng đúng. Không thể để người phải ăn bánh của thú cưng được.

Rồi cảnh tượng một người một chó cùng ăn bánh kem bắt đầu.

Lục Nhiên ghé sát vào bên chiếc bánh. Từ khi người phục vụ cắt bánh, ánh mắt cậu cứ dán chặt vào đó.

Kỷ Mân chỉ ngồi trên xe lăn nhìn, không có ý định tham gia. Lúc rảnh rỗi anh quay đầu lại, thấp giọng nói với quản gia Trần: “Đây là quy mô mừng sinh nhật khi tôi năm tuổi.”

Ý trào phúng một đứa nhỏ ấu trĩ không chịu lớn nào đó

Nhưng trong mắt vẫn hiện ý cười. Trên bãi cỏ có rất nhiều trò chơi. Lục Nhiên cùng Đại Hoàng chơi đến mức quên hết cả thời gian quên luôn tiệc nhà họ Thẩm.

Chơi mãi đến khi cậu không nhịn được mà ôm Đại Hoàng lăn lộn trên cỏ, nhìn nhìn xuống bộ đồ mình mặc: “A” một tiếng.

Lục Nhiên đứng dậy, đi ra khỏi bãi cỏ, trở lại bên cạnh Kỷ Mân.

“Không chơi nữa?” người đàn ông hỏi.

Lục Nhiên lắc đầu.

Vừa nãy chạy nhảy nóng quá, cậu cởi áo khoác của Kỷ Mân ra rồi. Giờ trên người mặc bộ đồ cao cấp màu đen thêu hoa văn vàng chìm.

Đứa nhỏ phủi lá cỏ trên người, bước đến bên cầm lấy ly nước uống.

Lục Nhiên ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, ngậm mép ly, đột nhiên nghĩ tới cái gì, cong cong mắt, nói: “Hôm nay trước khi Cố Ninh Khải vào tiệc, tôi đã gặp anh ta trong nhà vệ sinh rồi.”

Kỷ Mân nghiêng đầu, nghe cậu nói.

Lục Nhiên rất ít khi đề cập đến chuyện của bản thân. ( truyện trên app tyt )

Cậu sẽ hỏi Kỷ Mân thích gì, muốn cậu làm gì. Cũng sẽ nói về Đại Hoàng, hoặc về người khác. Nhưng chưa từng nhắc đến nhà họ Thẩm, cũng chẳng nói về tâm trạng hay những chuyện mình gặp phải.

Có lẽ lần này vì được chơi thoải mái một trận. Cuối cùng cũng giống một đứa nhỏ bình thường, thẳng thắn bày tỏ sự yêu ghét rõ ràng: “Tôi đặc biệt ghét Cố Ninh Khải, lúc ấy thuận tay đẩy luôn anh ta vào nhà vệ sinh.”

Kỷ Mân: “…”

Anh im lặng vài giây, không biết nên biểu lộ cảm xúc gì.  Vừa cảm thấy có chút đồng cảm với Cố Ninh Khải, lại vừa không nhịn được mà muốn cười.

Quan trọng nhất là, đứa nhỏ dùng thái độ thản nhiên nói chuyện mình đẩy người khác vào nhà vệ sinh...

Thật sự khiến người ta không biết phản ứng ra sao. Nhịn một lúc, cuối cùng người đàn ông cũng không nhịn được. Anh đưa tay lên mặt, giấu một tiếng cười khẽ.

“Sau đó thì sao?” Kỷ Mân hỏi. Anh nhớ lại vẻ mặt tự đắc của Cố Ninh Khải tại buổi tiệc, rồi hỏi thêm: “Cậu không thành công à?”

“Đương nhiên thành công chứ!” Lục Nhiên đáp: “Lúc anh đến, anh ta đã thay quần áo rồi.”

Đột nhiên Kỷ Mân cảm thấy có lẽ hôm nay mình đã đến hơi muộn.

Tuyên bố xong chiến tích của mình,  Lục Nhiên im lặng một lát, đột nhiên nói: “Trước đây tôi làm mấy chuyện này, chưa bao giờ chần chừ. Nhưng hôm nay... dường như có một chút do dự?”

Kỷ Mân nhìn cậu  một lát, dịu dàng hỏi: “Tại sao?”

Lục Nhiên nhìn lên đèn màu treo trên cây, không trả lời.

Giờ nghĩ lại, vốn chẳng cần phải chần chừ. Vì đó rõ ràng là một cơ hội tốt để ra tay.

Lúc Cố Ninh Khải đang thay đồ, chỉ cần giật quần, trùm áo vào, không tốn sức cũng có thể đạp thẳng anh ta vào bồn cầu. Những chuyện như vậy Lục Nhiên từng làm không ít lần và cũng cảm thấy chẳng có gì sai.

Đẩy người xong, quay lại rửa tay, rồi ăn uống, ngủ nghỉ như bình thường.

Thậm chí trong lòng Lục Nhiên vẫn không hiểu, sao mấy người bị đẩy vào bồn cầu lại phản ứng lớn như vậy.

Như Thẩm Hồng Nguyên hay Thẩm Tinh Nhiễm, rõ ràng chỉ là dính chút xíu phưn trên mặt, mà cũng có thể ghê tởm đến mấy ngày không ăn nổi cơm.

Trong mắt Lục Nhiên, chuyện này thật thần kỳ.

Nếu là cậu, chẳng có ai hay việc gì có thể khiến cậu bỏ ăn. Kiếp trước, cậu bị nhà họ Thẩm hại phải bỏ dở đại học, lại còn bị ép đến mức không tìm được việc làm.

Chỉ đành đi làm những việc dơ bẩn, nặng nhọc nhất. Việc quét dọn nhà vệ sinh, Lục Nhiên cũng làm không ít lần. Cậu chỉ biết rằng, dù làm việc bẩn thỉu cỡ nào, mệt mỏi ra sao, đến giờ ăn, người vẫn sẽ thấy đói.

Lục Nhiên còn từng đến vài trại nuôi động vật bất hợp pháp.

Bên trong, mèo chó bị nhốt cả đời trong lồng, ăn uống, vệ sinh đều trong đó. 

Trong lồng rất bẩn nhưng khi nhìn thấy con người đi ngang qua, chúng vẫn cố sức kêu lên cầu xin thức ăn.

Sau này, Lục Nhiên cảm thấy đãi ngộ của mình cũng không khác gì lắm.

Cậu nằm trên giường bệnh, có khác gì với con chó bị nhốt trong lồng đâu. Chó còn có thể kêu vài tiếng, còn cậu thì ngay cả khả năng nói cũng không có. 

Cho nên Lục Nhiên không quá để ý đến mấy chuyện này.

Chỉ cần rửa sạch sẽ là được. Cậu cũng không thể hiểu nổi phản ứng thái quá của Thẩm Tinh Nhiễm, Lâm Y và Trương Lân. 

Thấy bọn họ toàn ra vẻ. Cho đến khi gặp Cố Ninh Khải trong nhà vệ sinh. Lục Nhiên định ra tay, nhưng rồi dừng lại.

Cậu nhìn bộ đồ mình mặc, đột nhiên một ý nghĩ nho nhỏ nảy lên trong đầu. Trong khoảnh khắc đó, lần đầu tiên anh hiểu tại sao Thẩm Tinh Nhiễm và những người khác lại chán ghét sự bẩn thỉu đến vậy.

Mọi thứ kết thúc. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Hòn đảo ở giữa hồ vốn náo nhiệt lại trở về tĩnh lặng. Chỉ còn hàng loạt đèn trang trí vẫn sáng rực.

Kỷ Mân ngồi trên xe lăn.

Lục Nhiên ôm Đại Hoàng, đi bên cạnh anh.

Kỷ Mân quay đầu, thấy mồ hôi lấm tấm trên trán đứa trẻ, vừa định nhắc nhở cậu mặc áo khoác kẻo cảm lạnh. Thì nghe đứa nhỏ khẽ nói một câu không đầu không đuôi: “Bởi vì tôi không muốn làm bẩn bộ đồ này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play