Cuối cùng, Thẩm Hồng Nguyên nặn ra một nụ cười gượng gạo, nói với Kỷ Mân: “Tôi phải đưa Tiểu Nhiên qua đó một lát.”
Dù sao bữa tiệc này cũng được tổ chức là để giới thiệu Lục Nhiên. Giờ các vị khách đã đến đông đủ, tất nhiên phải để nhân vật chính thức lộ mặt.
Lục Nhiên vẫn nắm chặt tay vịn sau xe lăn của Kỷ Mân, ngẩng đầu nhìn đám đông trong đại sảnh, rồi lại cúi đầu nhìn Kỷ Mân.
Người đàn ông ngồi trong xe lăn trông có vẻ âm trầm, yên tĩnh. Rõ ràng là một người không thể đi lại, nhưng rất thần kỳ lại đem đến cho người khác một cảm giác an tâm khó tả.
“Vậy, tôi qua đó nhé?” Lục Nhiên hỏi.
“Đi đi.” Kỷ Mân khẽ gật đầu với cậu.
Lục Nhiên đi theo Thẩm Hồng Nguyên và Thẩm phu nhân đi dọc theo hành lang đi vào chính sảnh của bữa tiệc.
Cậu quay đầu nhìn thêm một lần.
Kỷ Mân vẫn ngồi trên xe lăn ở hành lang, ánh mắt trầm tĩnh mang theo sự động viên vô hình.
Lục Nhiên đứng cùng Thẩm Hồng Nguyên và Thẩm phu nhân trên bục tròn ở trung tâm sảnh.
Thẩm Hồng Nguyên cầm lấy micro, bắt đầu một bài phát biểu trang trọng kèm theo lý do thoái thác. Nói về nỗi đau khi thất lạc đứa con trai út, nói về niềm hạnh phúc khi tìm lại được.
Lục Nhiên chẳng có tâm trạng nào để nghe ông nói nhảm, đưa tay giật micro từ tay Thẩm Hồng Nguyên.
Sau đó, ánh mắt cậu đảo qua đám đông bên dưới. Nhìn qua những người hôm nay định gây rắc rối cho mình, nhưng cuối cùng bị cậu đuổi đi, nhìn khuôn mặt tái xanh đang cố gắng chống đỡ của Cố Ninh Khải. Rồi đến Thẩm Tinh Nhiễm đang cười gượng.
Tiếp đến là người bên cạnh mình —Thẩm Hồng Nguyên đang cố giữ vẻ từ ái của một người cha. Cuối cùng là Thẩm phu nhân, tâm trạng bất an.
Lục Nhiên đứng trên bục bỗng nhiên nở một nụ cười, nói: “Tôi là Lục Nhiên, cũng là Thẩm Tinh Nhiễm. Tôi đã quay về.”
Vừa dứt, mặt của một số người lập tức biến sắc. Lục Nhiên đ ném micro đi, nhảy xuống khỏi bục tròn, rồi đi về phía hành lang.
Xe lăn của Kỷ Mân đã ra khỏi hành lang, đang ở rìa sảnh chính, từ xa nhìn cậu.
Lục Nhiên đi tới chậm rãi đẩy Kỷ Mân trở về hành lang.
Hành lang rất dài.
Lục Nhiên đẩy một hồi thì bỗng thấy mệt, dừng lại, vẫy tay than thở: “Xe lăn của anh nặng quá đi.” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Anh hiếm khi không phản bác, chỉ ngồi trên xe lăn, lặng lẽ nhìn đứa nhỏ trước mặt.
Đầu bên kia của hành lang nối liền với đại sảnh. Những tiếng cười nói vui vẻ từ sảnh vọng vào, xen lẫn với tiếng Thẩm Hồng Nguyên và Thẩm phu nhân trò chuyện với các vị khách.
Thi thoảng còn nhắc đến tên của Lục Nhiên.
Âm thanh ấy xuyên qua hành lang dài và tĩnh mịch, dần trở nên nhỏ hơn, chậm hơn. Tựa như âm thanh nền mất nét trong một bộ phim.
Khiến cho hành lang lại càng yên tĩnh hơn.
Đứa nhỏ mặc bộ vest cao cấp đắt đỏ buông tay xuống, cũng dần yên lặng.
Lục Nhiên tháo dây dắt của Đại Hoàng ra để nó chạy ra sân sau chơi. Chính mình thì chẳng màng hình tượng gì cả tiện tay rút một tờ giấy trải ra, rồi ngồi lên nắp thùng rác bên cửa sổ hành lang.
Đèn trong hành lang không quá sáng. Ánh sáng hơi lạnh mang màu u tối rơi xuống, đến cả kim tuyến vàng nhạt cố ý xịt lên tóc cũng chẳng còn lấp lánh.
Trong tiếng cười nói xa xôi của Thẩm Hồng Nguyên và Thẩm phu nhân. Cậu cứ thế ngồi trên nắp thùng rác, trầm mặt mắt dõi theo chiếc hồ nước ở sân sau.
Hồ nước không có nước. Vì sợ mấy đứa trẻ tinh nghịch của khách khứa không may ngã xuống nhưng nó được trang trí rất đẹp, xung quanh hồ là vòng bóng bay và đèn màu.
Đứa nhỏ lặng lẽ nhìn chiếc hồ nước ấy, không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau, người đàn ông nhỏ giọng hỏi: “Sao lại không vui? ( truyện đăng trên app TᎽT )
Giọng nói lạnh lùng vang vọng trong hành lang,không hiểu sao lại mang theo một sự dịu dàng.
Lông mi Lục Nhiên khẽ cụp xuống.
“Không có gì.” Cậu đáp: “Người đã trở về rồi, có gì phải buồn chứ.”
Chỉ là tự dưng cảm thấy hơi mệt mỏi.
Kỷ Mân nhìn đứa nhỏ trước mặt. Cậu vừa rồi còn ở giữa bữa tiệc hùng hồn tranh luận, từng câu từng chữ đều khiến người khác nghẹn lời. Khiến cả đám người không còn mặt mũi — chiến thắng hoàn toàn.
Nhưng chớp mắt qua đi đứa nhỏ lại như bị ai cướp mất tất cả kẹo ngọt, một mình ngồi lặng lẽ trong góc. Toàn thân toát lên sự cô đơn.
Kỷ Mân vốn định kéo cậu tới đây để hỏi tội song nhìn dáng vẻ này của đứa nhỏ, anh lại nghĩ, thôi bỏ đi, chỉ là chuyện nhỏ, lát nữa nói cũng được.
Đại Hoàng từ sân sau “lóc cóc” chạy về.
Lục Nhiên nhảy xuống khỏi nắp thùng rác, cúi người, rút ra một chiếc khăn tay, bắt đầu lau chân cho Đại Hoàng. Giống như thể đã tự dỗ dành mình vui lên trong thoáng chốc, ngẩng đầu cười với Kỷ Mân: “Thực ra đây là chuyện tốt đấy, tôi cáo mượn oai hùm mới làm được mà.”
Nói xong lại cúi đầu nhìn chó trước mặt, véo nhẹ bàn chân nhỏ của Đại Hoàng rồi bổ sung: “À mà, Đại Hoàng cũng được nước chó cậy chủ luôn.”
Cậu nói rất thản nhiên.
Kỷ Mân đi theo khẽ cong cong mắt. Đôi mắt lạnh lẽo mà tĩnh lặng nổi lên một vòng gợn sóng ôn hòa.
Thấy đứa nhỏ sắp bắt đầu chơi đùa với chó. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: “Đi thôi, đi với tôi đến một nơi.”
**
Nhà họ Thẩm tổ chức tiệc để chính thức giới thiệu cậu con trai út đã thất lạc suốt mười lăm năm.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng.
Gia chủ Kỷ gia đến tham gia lại tiện tay “bắt cóc” luôn nhân vật chính đi mất.
Thẩm Hồng Nguyên tìm mãi không thấy người đâu, hỏi người giúp việc mới biết Kỷ Mân mang người đi mất.
Thẩm Tinh Trác đến muộn một chút. Khi vào đến sảnh, trông hắn rất nổi bật vì trong tay đang ôm một chiếc thùng giấy rất to. Dường như vì đến khá gấp, trên trán vẫn còn một lớp mồ hôi mỏng. Phần tóc mái được tạo kiểu kỹ càng cũng hơi vểnh lên, càng tăng thêm vẻ bất cần.
“Trác ca!!”
“Sao giờ anh mới tới!”
Nhóm Trần Thịnh lập tức giơ tay chào hỏi.
Mấy người tụ lại gần, nhìn vào chiếc thùng lớn mà Thẩm Tinh Trác đang ôm.
Trần Thịnh tò mò ghé mắt vào xem vừa đưa tay vừa hỏi: “Gì thế anh? Trông nặng thế.”
Thẩm Tinh Trác đã lườm một cái sắc lẹm: “Làm gì đấy? Đây là thứ cậu có thể đụng vào à?”
Trần Thịnh lập tức rụt tay lại.
Thẩm Tinh Trác thần thần bí bí, không nói trong hộp là cái gì, cũng không đặt nó xuống. Cứ ôm như bảo bối lượn quanh sảnh.
Đi vòng qua hai lần mà vẫn không thấy người đâu, mới cau mày hỏi Trần Thịnh: “Lục Nhiên đâu?”
“Không biết nữa.” Trần Thịnh đáp: “Em cũng vừa tìm anh ấy, tìm nãy giờ cũng không thấy đâu. Anh thử hỏi chú Thẩm thử xem?”
Thẩm Tinh Trác nhíu mày, đi lên tầng hai, vào phòng mình, đặt chiếc thùng xuống, sau đó mới đi tìm Thẩm Hồng Nguyên.
Thẩm Hồng Nguyên lúc này đang nói chuyện xã giao với vài người trong phòng chơi bài.
Cố Ninh Khải đã đi về từ lâu. Sắc mặt những người còn lại cũng không được tốt lắm. Thẩm Tinh Trác kéo Thẩm Hồng Nguyên ra ngoài rồi hỏi: “Ba, Lục Nhiên đâu?”
Khuôn mặt Thẩm Hồng Nguyên không còn vẻ thân thiện như khi gặp khách, giữa đôi mày còn ẩn hiện nét đăm chiêu nặng nề, rít một hơi xì gà trên tay, mới nói: “Nó đi cùng Kỷ Mân rồi, con đừng lo.”
Thẩm Tinh Trác sững người, sau đó chân mày nhíu thành chữ Xuyên luôn.
“Đi cùng Kỷ Mân? Giờ cũng gần mười giờ rồi, Kỷ Mân đưa em ấy đi đâu chứ?” Thẩm Tinh Trác không kiềm chế được mà cao giọng: “Ba biết rồi còn để đi? Em ấy là con ruột của ba, ba thực sự định ‘bán’ em ấy cho tên họ Kỷ kia sao?” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
“Đủ rồi!” Thẩm Hồng Nguyên gằn giọng quát, sắc mặt lạnh tanh.
Ông nhìn quanh, thấy không ai chú ý, mới liếc xéo Thẩm Tinh Trác, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi còn muốn nó không dây dưa với Kỷ Mân hơn anh nữa!”
***