Kỷ Mân phá lệ dâng lên một cảm giác xấu hổ lạ lẫm.

Anh thấy mình giống như một kẻ lưu manh vừa trêu đùa con trai của người ta mà còn bị phụ huynh bắt quả tang nhưng rõ ràng anh có làm gì đâu.

Trong phòng, Lục Nhiên vẫn đang tiếp tục nói.

Nghiêm túc khen anh có bao nhiêu lợi hại.

Lúc này, nếu có thể, Kỷ Mân thậm chí muốn lao vào quỳ trước cậu ấy mà nói: “Ông tổ à, xin cậu im miệng đi.”

Song giờ đây, chỉ riêng việc điều khiển chiếc xe lăn đi vào phòng thôi cũng trở thành việc gian nan.

“Khụ..” Kỷ Mân khẽ hắng giọng, muốn giải thích rằng do đứa nhỏ này nói lung tung mà thôi. Lời đến bên miệng lại thấy bản thân mình càng giống một tên đàn ông vô trách nhiệm.

Cuối cùng, anh quyết định bỏ qua, tựa lưng vào ghế và giả vờ mình chẳng nghe thấy gì.

Thẩm Hồng Nguyên thấy thế, trong lòng thở dài.

Quả nhiên!

Nhìn gã đàn ông này xem, được khen chắc là thích lắm!

Bên ngoài, liệu Kỷ Mân có thực sự thấy vui hay không thì không rõ.

Còn bên trong phòng chơi bài, nhìn thấy Lục Nhiên – người đã có hôn ước với mình – liên tục ca ngợi một người đàn ông khác. Còn khi nói về mình thì chỉ có mỗi từ “nấm kim chi”.

Cố Ninh Khải không thể chịu đựng được nữa.

“Lục Nhiên, cậu không biết xấu hổ à!”

Đừng nhắc đến nấm kim chi nữa!

Mặt Cố Ninh Khải đen như đáy nồi, đứng phắt dậy, nắm chặt cổ tay của Lục Nhiên, định ra tay.

Mặt Kỷ Mân trầm xuống, điều khiển xe lăn, đẩy cửa phòng chơi bài ra.

Chiếc xe lăn điện màu đen nặng nề vừa xuất hiện.

Phòng chơi bài lập tức im bặt.

Nhưng lần này, sự im lặng không phải vì kinh ngạc mà là sự khiếp sợ.

Mấy lời dèm pha chỉ dám bàn tán sau lưng.

Khi Kỷ Mân xuất hiện, vài người có thói quen lắm điều đều vội vã giấu đi sự bất mãn trên mặt.

Cố Ninh Khải cũng khựng lại, đối diện với đôi mắt đen kịt của Kỷ Mân, theo phản xạ, lực trên tay liền lỏng ra.

“Lục Nhiên, qua đây.” Kỷ Mân lạnh nhạt nói.

Giọng của anh không nặng, thậm chí còn hơi nhẹ nhàng.

Nhưng Cố Ninh Khải lập tức thả tay, đến mức hơi e dè lùi lại một bước.

Lục Nhiên nhìn thấy Kỷ Mân, mắt sáng lên, lanh lẹn trốn  ra sau xe lăn của anh.

Kỷ Mân nhìn quanh phòng, tầm mắt dừng lại trên người Cố Ninh Khải, tay đưa ra sau.

“Làm gì vậy?” Lục Nhiên không hiểu, thò đầu ra hỏi.

“Tay.” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Lục Nhiên suy nghĩ một chút rồi nhận ra anh muốn kiểm tra tay mình vừa bị Cố Ninh Khải nắm chặt.

“Không đau đâu.” Lục Nhiên nói.

Kỷ Mân liếc nhìn cậu một cái, không rút tay lại.

Lục Nhiên đành ngoan ngoãn đưa tay ra.

Còn đâu vẻ kiêu ngạo hay bướng bỉnh như khi “lý luận” với cả phòng lúc nãy. 

Bên trong và ngoài phòng, mọi người đều thấy bàn tay tái nhợt của Kỷ Mân nhẹ nhàng đỡ lấy cổ tay của thiếu niên. Nhíu mày xem xét giống như đang kiểm tra một món đồ nghệ thuật dễ vỡ.

Anh tháo khuy tay áo, kéo nhẹ tay áo sơ mi lụa lên để xác nhận rằng làn da trắng sữa bên dưới không có vết bầm nào —mới khẽ bao lấy cổ tay đó.

Đầu ngón tay còn cẩn thận vuốt thẳng nếp áo sơ mi, sau đó mới buông tay ra.

Kỷ Mân không nói gì thêm, lẳng lặng nhìn Cố Ninh Khải, nói: “Về phần đánh giá thừa kế của cậu, tôi sẽ đưa ra đề xuất rõ ràng với Cố lão gia.”

Chỉ một câu nói này, sắc mặt Cố Ninh Khải trong nháy mắt trắng bệch.

Mọi người đều hiểu ngụ ý trong câu nói đó, lòng dậy sóng.

Thì ra Cố Ninh Khải đó giờ tự cho mình là người thừa kế Cố gia, nhưng trên thực tế vẫn chưa qua được kỳ đánh giá?

Trọng điểm là kỳ đánh giá thừa kế của Cố gia mà Kỷ Mân cũng có thể nhúng tay vào cho ý kiến?

Không để ý đến những người khác trong phòng.

Kỷ Mân tựa lưng vào ghế, ngón tay buông khỏi cần điều khiển xe lăn,  liếc nhìn đứa nhỏ phía sau mình, nói: “Ra ngoài đi dạo.”

Lục Nhiên lập tức hiểu ý, đẩy xe lăn ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng chơi bài.

Mấy vị khách  đang dạo quanh trong đại sảnh nhìn thấy có người đẩy xe lăn của Kỷ Mân ra ngoài, cũng sững người trong giây lát.

Ai mà không biết vị gia chủ Kỷ gia này tính tình kỳ quái, ghét nhất là có người đụng vào xe lăn của mình?

Nhưng nhìn xem — người đứng sau anh ta lại chính là cậu thiếu gia nhà họ Thẩm mới được nhận lại.

Ai nấy đều ngỡ ngàng.

Một vài người tự động vây lại gần.

Quản gia Trần biết Kỷ Mân không thích giao tiếp, nên lập tức chủ động lên trước xã giao.

Kỷ Mân phớt lờ ánh mắt của người khác. Trong đầu anh giờ chỉ còn lại những lời nói “hổ báo” mình vừa nghe thấy. Nào là nấm kim chi với nấm đùi gà bay đầy trời.

Trong một khoảng thời gian ngắn, có lẽ anh sẽ không muốn thấy hai loại thực phẩm này trên bàn ăn nữa. Cố gắng đè sự nóng bừng đang hừng hực sau tai, kìm lại ý muốn đưa tay đỡ trán, hơi liếc nhẹ về phía đứa nhỏ đang đẩy xe phía sau.

Cứ tưởng đứa nhỏ này sẽ đỏ bừng mặt xấu hổ…nhưng không ngờ Lục Nhiên lại vừa ngân nga hát vừa đẩy xe đi.

Hoàn toàn không thấy chút dấu hiệu nào cho thấy cậu vừa gây ra một màn oanh tạc với nói mấy lời chấn động lòng người trong phòng kia. 

Ngay cả Kỷ Mân cũng bị thái độ này của cậu làm cho mơ hồ. Bắt đầu tự hỏi có phải mình đã nghiêm trọng hóa vấn đề rồi không?

Rồi anh lại nhớ đến cảnh Lục Nhiên bình thản nhúng mấy cái ly vào bồn cầu. Chợt cảm thấy phản ứng của đứa nhỏ lúc này lại rất bình thường. Có lẽ một ngày nào đó, dù đứa nhỏ này có lật tung trời đi chăng nữa...chắc cũng vẫn là bộ dáng thản nhiên như hiện tại.

Lục Nhiên thật sự chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Mà cậu còn cảm thấy rất kích động. Không ngờ rằng những nỗ lực làm việc và biểu hiện nghiêm túc của mình bên ngoài lại được “sếp” chứng kiến.

Không biết Kỷ Mân có phát lòng từ bi mà tăng lương cho cậu không nhỉ?

Dù sao hai người cũng là “tình cũ” rồi, thăng chức thì thôi không cần nữa.

Nhưng tăng lương thì được có thể nha!

Kỷ Mân vừa ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của ai kia. ( truyện trên app T Y T )

Trong đầu lại chợt hiện lên câu nói “của anh ấy còn lớn hơn nấm đùi gà.”

Nhất thời có chút không được tự nhiên. Kỷ Mân hắng giọng, cố trấn tĩnh lạnh giọng hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”

“Ông chủ, anh không có gì muốn nói à?” Lục Nhiên ra sức ám chỉ.

Nói gì cơ? Việc hỏi tội thì phải chọn nơi yên tĩnh và không người. Xung quanh nhiều người như vậy, anh có thể nói gì giờ? 

Kỷ Mân nhẹ ấn thái dương: “Lo mà đẩy xe đi cho tử tế.”

Anh chỉ chỉ phía hành lang, ra hiệu: “Qua bên đó.”

Lục Nhiên nhìn anh một lúc, phát hiện đích thị ông chủ không có ý định tăng lương cho mình, lập tức trong lòng mắng cái đồ Chu Bái Bì.

(* Chu Bái Bì: tên địa chủ ác bá trong truyện Nửa Đêm Gà Gáy, ám chỉ người vừa ác vừa keo kiệt chỉ biết bốc lột sức lao động.)

Hết hứng thú làm việc, ể oải nằm bò trên lưng xe lăn nửa sống nửa chết đẩy về phía trước từng chút một.

Kỷ Mân: “…”

“Cậu là rùa à?” anh hỏi.

“Xe lăn của anh nặng quá mà.” Lục Nhiên lầm bầm.

Kỷ Mân tự dặn lòng không nên nổi nóng, chờ đến chỗ yên tĩnh không người sẽ tính sổ sau.

Ai ngờ vừa đi vào hành lang thì lại bị cản đường – Thẩm Hồng Nguyên dẫn theo Thẩm phu nhân đến, sắc mặt cả hai đều không tốt lắm. 

Một người thì thất vọng vì kế hoạch đổ bể vẫn còn cố tỏ ra dáng vẻ của người cha từ ái. Người kia thì bị các phu nhân xung quanh dùng ánh mắt khác thường phán xét từ đầu bữa tiệc đến giờ, giờ chẳng biết đối diện với Lục Nhiên thế nào. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play