Ông theo bản năng muốn đưa tay đẩy xe lăn của Kỷ Mân.

Lại bị một ánh mắt của Kỷ Mân khiến ông phải lập tức dừng lại.

Kỷ Mân liếc nhìn ông một cái, rồi quay đầu nhìn ra phía sau ông.

Không có ai cả.

Thẩm Hồng Nguyên ngượng ngùng rụt tay lại, hiểu Kỷ Mân đang tìm ai, từ ái nói: “Trẻ con ham chơi, không chịu ở ngoài lâu, tôi đã cho đứa nhỏ vào trong rồi.”

Kỷ Mân thu lại ánh mắt, dựa vào lưng ghế xe lăn, cười khẽ một tiếng: “Ồ!! Cũng biết trốn đấy!”

Nghe kỹ sẽ thấy trong giọng còn mang theo tiếng nghiến răng nghiến lợi.

Quản gia Trần phía sau anh không nhịn được bật cười.

Thẩm Hồng Nguyên không hiểu hai chủ tớ này đang cười chuyện gì, chỉ biết cười theo dẫn hai người vào trong.

Mặt Kỷ Mân lạnh tanh như băng. Ngón tay cầm điều khiển xe lăn âm thầm dùng lực. Vừa kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị anh đã vội tới đây để tìm người nào đó tính sổ. 

Phải hỏi cho rõ, đứa nhỏ này đã lan truyền những tin đồn vô căn cứ gì trong công ty.

Còn muốn lãnh lương nữa không đây?

Anh vừa bước vào, liếc mắt một cái không thấy bóng dáng Lục Nhiên.

Quét thêm một vòng — thấy đứa con nuôi nhà họ Thẩm đứng trong góc, mặt mày cứng đờ còn mấy người khác thì trưng vẻ mặt bi thương.

Quản gia Trần đứng sau lưng Kỷ Mân khẽ nói: “Xem ra ngay cả khi ngài không đến, Tiểu Nhiên cũng sẽ không để bản thân phải chịu ấm ức.”

Kỷ Mân hừ lạnh một tiếng, cường điệu: “Tôi là tới hỏi tội.”

Quản gia Trần chỉ mỉm cười, không đáp.

Không rõ ai là người trên xe đã liên tục giục tài xế đi nhanh hơn.

Sợ muộn.

Lúc này, Thẩm Hồng Nguyên vừa hỏi thăm người giúp việc xong quay lại, nói: “Tiểu Nhiên đang ở bên phòng chơi bài.”

Thẩm Hồng Nguyên liền dẫn Kỷ Mân về hướng phòng chơi bài.

Phòng chơi bài ở tầng hai, nhưng Kỷ Mân ngồi xe lăn nên không tiện đi cầu thang, phải vòng ra phía sau để đi thang máy.

Xung quanh thang máy là khu vực yên tĩnh. Có không ít người tụ tập len lén nói chuyện trong hành lang.

“Thật là không tưởng tượng nổi, ai mà ngờ được cậu ta lại nói những lời như vậy.”

“Ông chưa nhìn thấy mặt Cố Ninh Khải đâu, hết đỏ rồi lại tái.”

“Cho nên đó là sự thật?” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

“Chưa kể, vừa giơ tay là giật rớt luôn tóc giả của người kia.”

“Thế là người nọ không nói câu nào chỉ kịp dùng tay che trán chạy mất dép.”

Kỷ Mân nghe hết từ đầu đến cuối. Anh hoàn toàn có cơ sở để nghi ngờ rằng đây đều là “thành tích” của ai đó.

Thẩm Hồng Nguyên vừa nghe vừa áy náy phân bua: “Tính tình đứa nhỏ có hơi nghịch ngợm một chút.”

Kỷ Mân liếc ông một cái, không nói lời nào —Thẩm Hồng Nguyên cụp mắt xuống.

Trong đáy mắt ông lóe lên chút toan tính. Thẩm Hồng Nguyên rất chú trọng thể diện, ông ghét nhất là trong nhà mình xảy ra điều gì mất mặt khi tổ chức sự kiện. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhưng hôm nay, sự việc xảy ra tại buổi tiệc lại là do ông cố tình dung túng cho những người muốn gây khó dễ cho Lục Nhiên. Thậm chí việc mời Cố Ninh Khải đến cũng là ý của ông.

Mắt Thẩm Hồng Nguyên nhìn xa xăm. Ông hoàn toàn không ngờ rằng Lục Nhiên lại có thể kết thân với Kỷ Mân.

Nếu người thân thiết với Kỷ Mân là Thẩm Tinh Nhiễm, Thẩm Hồng Nguyên chắc chắn sẽ đánh trống khua chiêng đưa đứa con nuôi này đến tận cửa. Kể cả hai đứa con trai Thẩm Tinh Dục hay Thẩm Tinh Trác cũng được.

Nhưng tại sao lại là Lục Nhiên? Việc Lục Nhiên quá gần gũi với Kỷ Mân có thể khiến mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát, điều này không phải là thứ Thẩm Hồng Nguyên muốn thấy.

Tuy nhiên ông cũng không quá lo lắng. Ông nghĩ có lẽ vị Kỷ tổng này chỉ vẻ ngoài của Lục Nhiên mê hoặc mà thôi, không biết khi nó phát điên sẽ có đức hạnh gì.

Để cho Kỷ tổng nổi tiếng về lễ nghi và ưa sạch sẽ này được “thưởng thức” một chút. Chắc chắn sẽ không còn hứng thú với tên điên đó nữa.

Chính vì vậy, Thẩm Hồng Nguyên đã đặc biệt mời Cố Ninh Khải đến. Bởi ông biết Thẩm Tinh Nhiễm và Cố Ninh Khải sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ gây rắc rối cho Lục Nhiên. Tóm lại, ông mong có người chọc tức Lục Nhiên, kích thích để nó nổi điên.

Tốt nhất là điên đến mức khiến Kỷ Mân phải tránh xa!

Khi ra khỏi thang máy.

Mới vừa đến gần phòng chơi bài, họ đã thấy một đám người vây kín ngoài cửa.

Giọng nói trong trẻo lại kiêu ngạo của ai kia vang lên:

“Anh nói người ta không ổn? Một người vừa ngắn vừa nhỏ như anh làm sao đủ tư cách nói người khác chứ?”

Thẩm Hồng Nguyên bỗng nhiên phấn chấn.

Đến rồi!

Nó bắt đầu nổi điên rồi!

Đã đến lúc để Kỷ Mân chứng kiến bộ mặt thật của Lục Nhiên!

Thẩm Hồng Nguyên làm bộ cuống quýt vội vàng chen vào, còn thay Kỷ Mân ngăn cản đám người đang chắn đường anh.

Để cho anh có thể nhìn rõ mọi thứ!

Khi Kỷ Mân vừa đến gần, liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Những người tụ tập ngoài phòng chơi bài đều đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn anh — ánh mắt này quen thuộc đến bất ngờ.

Kỷ Mân thoáng dừng lại, ngẩng đầu nhìn vào phòng chơi bài.

Cánh cửa chỉ mở hé một nửa, vừa đủ để nhìn thấy bóng dáng đứa nhỏ đang mặc bộ vest màu vàng đồng cao cấp, cằm hơi hếch lên, sống mũi nhăn lại – vẻ kiêu căng lẫn tùy hứng lộ rõ ra ngoài. 

Với dáng vẻ lấp lánh và kiêu sa đó, cất lời: “Hừm, Kỷ Mân giỏi lắm, một đêm một lần mà một lần là một đêm, hiểu không?”

Rồi chỉ chỉ vào Cố Ninh Khải: “Anh không biết xấu hổ còn dám so với anh ấy, biết phân biệt nấm kim chi với nấm đùi gà không?”

“Anh ấy còn lớn hơn nấm đùi gà nữa đấy. Còn anh? nấm kim chi còn dài hơn anh!”

Im lặng.

Một sự im lặng tuyệt đối.

Trong sự im lặng này, có người lặng lẽ lấy điện thoại ra, tìm kiếm hình ảnh đầy đủ của nấm đùi gà.

Kỷ –nấm đùi gà- Mân ngốc tại chỗ.

Thẩm Hồng Nguyên cũng đực người ra theo.

Cái… cái phương hướng nổi điên này… sao không giống người thường chút nào chứ?

Cậu trai trẻ trong phòng vẫn tiếp tục “xuất chiêu.”

Cậu mắng đến mức mặt Cố Ninh Khải tái xanh, rồi lại chỉ vào một ông chú trung niên bên cạnh:

“Anh ấy ngồi xe lăn thì sao?”

“Ngồi xe lăn mà còn hơn cả đám người đi hai chân như các ông đây.”

“Sau một đêm, sáng hôm sau tôi phải xin nghỉ phép đấy.”

“…” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

**

Ngoài cửa.

Người đàn ông ngồi xe lăn hít một hơi thật sâu.

Rồi từ từ thở ra.

Lồng ngực phập phồng rất rõ ràng.

Cuối cùng không nhịn nổi, đưa bàn tay rộng lớn lên che kín mặt, ngón tay xoa xoa trán. Làn da trắng tái nhợt sau tai dần dần đỏ lên từng chút một.

Không biết là do giận hay vì ngượng ngùng.

Một đám người tròn mắt nhìn anh, ánh mắt dồn lại như thể muốn tìm hiểu xem làm thế nào một người ngồi xe lăn lại có thể “dày vò” người khác đến mức ngày hôm sau không thể xuống giường được.

Đến cả quản gia Trần cũng không khỏi ngạc nhiên nhìn Kỷ Mân.

Người lúng túng nhất là Thẩm Hồng Nguyên, ông đứng cạnh Kỷ Mân, mấy câu nói đã chuẩn bị đều nghẹn lại trong cổ họng.

Lục Nhiên nổi điên chưa?

Nổi điên rồi.

Nhưng hiệu quả này… Sao lại khác xa với tưởng tượng của ông?

Mục đích của ông là để Kỷ Mân thấy bộ mặt thật của Lục Nhiên. Để từ đó cảm thấy ghê tởm mà xa lánh!

Tuy nhiên, hiện tại…có người đàn ông nào lại ghét khi được khen ngợi là “mạnh mẽ” đâu?

Môi Thẩm Hồng Nguyên mấp máy, nhưng không biết nói gì. Cuối cùng chỉ thốt ra được một câu: “Ha! Ha! Kỷ tổng quả là tuổi trẻ tài cao.”

Kỷ Mân: “…”

Vừa bỏ tay xuống, anh liền bắt gặp ánh mắt của Thẩm Hồng Nguyên. 

Kỷ Mân bỗng nhiên nhớ ra, tuy rằng ông ta không phải người cha tốt, nhưng người trước mặt này đúng là cha của Lục Nhiên. Lại nghĩ đến những lời mà đứa nhỏ vừa thốt ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play