Nói xong lại cảm thấy như thế nào cũng không đúng. Ban đầu hắn muốn dùng Cố Ninh Khải để khiến Lục Nhiên mất mặt. Mà chưa kịp làm gì Lục Nhiên đã la toáng lên, cả thiên hạ đều biết rằng Cố Ninh Khải ‘không được’ Sau này, ngay cả khi hắn và Cố Ninh Khải kết hôn.
Người khác sẽ không nghĩ hắn đã bước chân vào Cố gia mà chỉ nghĩ… Cố Ninh Khải không được.
Cơn giận ứ nghẹn trong ngực Thẩm Tinh Nhiễm, nuốt không trôi, nhổ ra cũng chẳng được.
Còn Lục Nhiên chẳng thèm để ý đến những chuyện đó.
Cậu đang dẫn nhóm Trần Thịnh đi tham quan phòng của mình.
“Anh…anh sống ở đây à?”
Mấy người Trần Thịnh nhìn căn phòng chật chội dành cho người giúp việc mà cậu ở, cảm thán, đừng nói đến phòng thay đồ hay phòng khách nhỏ, đến nhà vệ sinh riêng cũng không có.
Lục Nhiên tựa vào khung cửa, liếc nhìn Trần Thịnh một cái: “Cậu biết gì chứ, ở tầng một thì không liên quan đến tầng hai, tầng ba.”
“Lúc muốn gây chuyện thì giấu dàn âm thanh lên lầu, bọn họ bị chấn đến ngất ngây con gà tây còn tôi ở lầu một ngủ ngon lành, không sướng sao?”
Trần Thịnh: “…”
Đúng là sống kiểu du kích.Trần Thịnh định nói gì đó, ngước lên nhìn Lục Nhiên, lại nghẹn lời.
Hôm nay Lục Nhiên thật sự quá mức kinh diễm, dù bọn họ đã tận mắt chứng kiến cảnh cậu nhấn đầu người khác vào bồn cầu nhưng giờ khi đối diện với ánh mắt của Lục Nhiên, đám Trần Thịnh vẫn hơi ngượng ngùng không dám nhìn thẳng.
Trần Thịnh tới còn dẫn theo em họ mình.
Đứa em họ này trước giờ nghe “chiến tích” của Lục Nhiên đều tỏ vẻ không phục, nói nếu là mình thì chắc chắn không sợ Lục Nhiên. Song giờ đứng trước mặt Lục Nhiên lại như một con chim cút.
Mãi đến khi ra khỏi phòng của Lục Nhiên, Trần Thịnh bị cậu em họ kéo lại.
Hắn rũ mắt nhìn, thấy thằng em họ mình đang len lén nhìn Lục Nhiên rồi đỏ mặt cúi đầu nói với Trần Thịnh:
“Anh à, sao anh có thể nói xấu người ta chứ? Lục ca làm sao mà làm mấy chuyện đó được?”
Nói xong, thằng ôn này còn quay lại nhìn căn phòng nhỏ của người giúp việc, mắt đỏ hoe.
“Lục ca thật đáng thương, cứ bị người ta bắt nạt.”
Trần Thịnh: “…”
Chắc tại mày chưa thấy cảnh Lục ca của mày cầm bàn chải vệ sinh chọc người khác thôi.
*
Cố Ninh Khải đi một vòng quanh hội trường, cuối cùng vào phòng chơi bài. Ban đầu hắn định đi về luôn nhưng mà không được, hắn nhất định phải giữ vững phong thái, có như vậy mới còn cơ hội phản kích.
Không giữ được, ấn tượng của mọi người về hắn trong bữa tiệc này sẽ là một kẻ vừa ngắn vừa nhỏ, lại còn chui vào nhà vệ sinh. Nếu chuyện này đến tai ông nội. Danh người thừa kế này chắc chắc không còn thuộc về hắn nữa.
Phòng chơi bài toàn những vị khách có thân phận, lại không thích ồn ào, nên chưa biết phong ba bên ngoài.
Bên trong mọi người vẫn đang bàn luận về vấn đề đứng đắn. Như thế vô tình Cố Ninh Khải hơi thở phào nhẹ nhõm.
Khách khứa trong phòng chơi bài khác với đám người ngoài kia, đẳng cấp và thông tin của họ nhạy bén hơn nhiều.
Thấy Cố Ninh Khải bước vào, họ chỉ gật đầu chào, giữ thái độ lịch sự nhưng không quá thân thiện. Đối với họ, dù Cố Ninh Khải có nổi bật đến đâu cũng chỉ là một tiểu bối, Huống chi, chuyện của Cố gia cũng chưa có gì là chắc chắn.
Có người nhắc đến nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay:
“Nhà họ Thẩm cũng thật là, mười lăm năm không động tĩnh, giờ lại vội vã nhận người về.”
“Ông không hiểu rồi.”
Người nói là một nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh, không nói nhiều mà chỉ nhắc nhở một câu: “Cho ông một lời khuyên, đối với cậu thiếu gia nhỏ nhà họ Thẩm mới nhận về kia tốt nhất phải khách khí một chút.”
“Sao lại vậy? Chẳng phải chỉ là một đứa nhóc mười mấy tuổi sao?”
Có người tò mò hỏi tiếp, nhưng người nọ chỉ nhấc điếu xì gà lên hút, không nói thêm gì nữa.
Người nọ không nói, nhưng có người không kìm được, bèn lên tiếng: “Tôi nghe nói cậu thiếu gia này thường đi cùng với vị Kỷ gia kia?”
“Ai vậy? Chẳng lẽ là Kỷ Mân?”
Lời này vừa nói ra như một viên đá khuấy động ngàn tầng sóng. Người biết chuyện truyền tai nhau như thật.
“Nghe nói Kỷ Mân ngồi trên xe lăn, ôm chặt cậu thiếu gia nhỏ trên người đắp chăn kín mít…”
Nghe một lúc, Cố Ninh Khải cuối cùng cũng hiểu ra. Chả trách Lục Nhiên chướng mắt hắn, còn bịa đặt nói hắn “không được.”
Hóa ra là đã dây dưa làm tới với Kỷ Mân rồi?
Cố Ninh Khải vừa bị Lục Nhiên chọc giận, nghe thế lửa hận càng bốc lên cao, huống hồ hắn vốn không ưa gì Kỷ Mân.
Quan hệ giữa Cố gia và Kỷ gia khá gần, thậm chí còn có chút quan hệ thông gia. Nói đúng ra, Cố Ninh Khải và Kỷ Mân đều là đồng trang lứa. Nhưng dù là cùng thế hệ, Kỷ Mân đã thành người đứng đầu Kỷ gia từ lâu, trong tay nắm giữ cả một tập đoàn lớn, nói một là một, hai là hai.
Mà Cố Ninh Khải thì vẫn chỉ là một người thừa kế còn đang trong giai đoạn thử thách. Ông nội của hắn có ấn tượng rất tốt với Kỷ Mân,liên tục khen Kỷ Mân trước mặt hắn.
Nói không ngoa chứ Cố Ninh Khải gần như lớn lên dưới cái bóng của Kỷ Mân. Lúc này, nghe mọi người bàn tán, không nhịn được để lộ một chút ác ý: “Kỷ Mân ư? Tiểu thiếu gia này cũng biết chọn lắm, mà một kẻ tàn phế như Kỷ Mân liệu có được không?”
“Được không?” – là ở phương diện nào, ai cũng hiểu.
Từ sau khi Kỷ Mân bị liệt, tin đồn kiểu này nối liền không dứt, cộng với bên người anh lại chẳng có ai bên cạnh, nên khiến người ta không khỏi đoán già đoán non.
Kỷ Mân lạnh lùng quyết đoán. Những người được anh ấy giúp đỡ thì thật sự tin phục mà người không thích anh thì cũng không ít.
Thấy có người gợi chuyện, người khác lập tức góp công vào: “Chân đã tàn phế rồi, cũng chịu thôi.”
“Nhìn cái kiểu đó, nghiêm túc mà nói, cũng không thể coi là đàn ông được, khó tính cũng dễ hiểu.”
Lục Nhiên dẫn đám Trần Thịnh đến phòng trò chơi.
Tình cờ đi ngang qua phòng chơi bài.
Tiếng cười giễu cợt từ bên trong vọng ra rời rạc, lọt vào tai cậu không sót một chữ. Lục Nhiên dừng bước, nhìn cánh cửa trước mặt. Cậu nghe rõ, người bên trong đang chế giễu Kỷ Mân.
Khoảnh khắc ấy, không hiểu sao....Lục Nhiên bỗng nhớ đến dáng vẻ người đàn ông trên xe lăn, vươn tay với lấy tập hồ sơ ở tầng cao nhất của kệ.
Gương mặt lạnh nhạt không hề lúng túng, cũng không có chút tức giận hay bực bội khi bị khinh thường. Dáng vẻ bình thản ấy, không biết đã gánh chịu bao nhiêu lời giễu cợt.
Chỉ vì một vụ tai nạn xe hơi, vì phải ngồi xe lăn.
Nên khi người khác nhắc đến anh ấy, thứ đầu tiên họ nhớ đến lại không phải là năng lực xuất sắc của anh mà là những lời đồn nhảm nhí vô nghĩa này.
Nhóm Trần Thịnh đã vào trong phòng trò chơi.
Thấy Lục Nhiên vẫn chưa đi theo, họ thò đầu ra gọi: “Lục ca, anh đứng đó làm gì thế?” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~ ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lục Nhiên quay đầu lại mỉm cười với Trần Thịnh, tay đặt lên tay nắm cửa phòng chơi bài, nói: “Các cậu cứ chơi trước đi, tôi có công việc rồi.”
Nói xong, cậu đẩy cửa bước vào phòng chơi bài.
***
Ngoài biệt thự, cuối cùng Thẩm Hồng Nguyên cũng đợi được người mà mình muốn gặp.
Chiếc xe thương vụ bản dài từ từ dừng lại.
Toàn bộ ánh mắt trong bữa tiệc không hẹn mà đều hướng về phía đó, đi kèm là không ít lời bàn tán và ngạc nhiên.
Hôm nay…
Không chỉ Cố gia mà cả Kỷ gia cũng đến sao?
Cố Ninh Khải đến vì Thẩm Tinh Nhiễm.
Vậy còn Kỷ gia kia thì…
Khi cửa xe mở ra, chiếc xe lăn theo thang di động trượt xuống.
Mọi người càng thêm ngỡ ngàng.
Người đến lại chính là Kỷ Mân!
Thẩm Hồng Nguyên vội vàng chạy tới chào đón: “Kỷ tổng, ngài đến rồi, mời…”