Hot Next Door

CHƯƠNG 5: VÀO CẢNG


1 tuần

trướctiếp

Lục Thời Già ngẩng cổ đứng trước tủ quần áo.

Trong tủ không có nhiều quần áo, kiểu dáng đơn giản, màu sắc đa dạng, treo và xếp chồng lên nhau, không lộn xộn nhưng cũng chẳng gọn gàng. Lục Thời Già cứ tưởng Kỳ Nhiệt có vô số quần áo để mặc, nếu không thì với mấy bộ đồ ít ỏi này, làm sao cô lại có thể diện nhiều kiểu phong cách đến vậy?

Không chỉ nhiều kiểu, mà cô còn là một người thích hở hang. Áo thì không có tay, quần thì rách, váy thì chẳng che nổi đầu gối.

Mẹ cậu, Liễu Bội Quân, thường xuyên nói trên bàn ăn ở nhà: "Con bé Kỳ Nhiệt thật là khiến người khác không an lòng, sao ba mẹ nó, lão Kỳ với Lai Yên, không quản lý chứ?"

Ba anh, Lục Chính Ngọ, sẽ cười và phụ họa: "Đúng vậy, còn ra thể thống gì chứ!"

Lục Thời Già biết, ba cậu luôn muốn có một cô con gái.

Một cô con gái có sức sống và xinh đẹp như Kỳ Nhiệt.

Nhưng Lục Thời Già không thấy Kỳ Nhiệt có sức sống, cũng không thấy cô xinh đẹp. Cậu giống mẹ, không thích Kỳ Nhiệt.

Mấy phút trước, cậu đã định giả vờ như không nhận được cú điện thoại đó, tính trèo xuống ghế để ra ngoài tìm anh trai và Kỳ Lương. Nhưng vừa mới đặt chân xuống đất, chuông điện thoại lại vang lên.

Cậu đành phải khó khăn trèo trở lại, đặt điện thoại bên tai, vẫn là Kỳ Nhiệt.

Mở đầu cô hỏi: "Phân biệt được màu sắc không?"

Lục Thời Già chưa kịp trả lời, Kỳ Nhiệt đã tiếp tục ra lệnh: "Lấy cho chị cái màu trắng, đeo ba lô ấy, đừng cầm tay."

Màu trắng.

Lục Thời Già cúi đầu, nhìn chằm chằm vào ngăn dưới cùng, thấy có màu trắng, màu vàng, màu xanh lá mạ.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Cậu kéo chiếc ba lô đã không dùng suốt cả mùa hè xuống trước, kéo khóa ra, vì bên trong trống rỗng nên lớp ngoài đổ xuống như cái lưỡi của con chó vàng.

Ánh sáng trong phòng đủ rực rỡ, Lục Thời Già vội vã ném chiếc tối màu nhất vào "bụng chó."

Trong phòng thoang thoảng mùi hương nhè nhẹ, là mùi mà Lục Thời Già không thích.

Dù cậu thường xuyên đến đây, nhưng phần lớn là để tìm người bạn tốt Kỳ Lương, số lần bước vào căn phòng này đếm trên đầu ngón tay. Mùi trong phòng giống với mùi trên người Kỳ Nhiệt, cậu đã ngửi thấy nhiều lần nhưng vẫn không thích.

Cậu bước ra ngoài, đến cửa rồi quay lại nhìn cuốn sổ bìa xanh lá trên bàn, ghét bỏ mở cửa đi ra.

Màu xanh lá quê mùa như vậy, ngoài Kỳ Nhiệt ra, chẳng ai thích cả.

Cổng sân lần này đã đóng, trước đó không lâu, cậu còn bị Liễu Bội Quân sai đi đóng lại. Sau đó, anh trai cậu, Lục Thời Việt, cùng Kỳ Lương ra ngoài chơi bóng, mẹ cậu cũng đi uống trà ở nhà dì gần đó, tất cả đều đóng cửa lại.

Nhìn xem, ngoài Kỳ Nhiệt ra, chẳng ai quên đóng cửa.

Lục Thời Già đẩy cánh cửa sắt, khi quay lại thì một lần nữa nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo từ nhà, cậu ngừng lại vài giây, rồi kéo cửa lại, không ngoái đầu mà đi thẳng về phía trạm xe buýt.

Chiếc xe buýt lắc lư từ Mộc Tê Môn đến Thất Lý Phố, rồi lại lắc lư tới Hoan Lạc Kiều.

Lục Thời Già luôn đặt ba lô trên chân, ôm trước ngực, dựa vào việc đếm khuyết điểm của Kỳ Nhiệt để vượt qua thời gian xe rung lắc.

Ví dụ, khi xe gần tới trường trung học Thất Lý Phố, một chú tầm bốn mươi tuổi kẹp chiếc cặp tài liệu dưới nách lên xe, vừa cầm điện thoại vừa nói chuyện, giọng điệu ôn hòa, chưa nói được mấy câu thì đã cúp máy.

Kỳ Nhiệt nói chuyện điện thoại thì to hơn nhiều. Cậu ở nhà bên cạnh luôn có thể nghe thấy, có khi cô nói cả hơn một tiếng đồng hồ, cô gọi đó là "nấu cháo điện thoại", một từ mới.

Cậu nghĩ, nếu vậy thì cô chính là một nồi cháo sôi sùng sục, phát ra những tiếng "ục ục" ồn ào.

Ví dụ khác, có một chị đeo kính tròn đang tựa vào cửa sổ đọc sách toán.

Lục Thời Già chưa bao giờ thấy Kỳ Nhiệt đọc sách của trường. Anh trai cậu, Lục Thời Việt, ở nhà làm bài tập, cô lại chạy ra ngoài chơi, đợi khi anh trai làm xong bài tập muốn đi chơi bóng thì cô lại mang bài tập đến, bắt anh trai giúp cô làm, rồi cô chạy lên chạy xuống cầu thang, ầm ĩ không biết bận rộn cái gì.

...

Khi Lục Thời Già đếm xong gần hết các khuyết điểm của cô, xe buýt cuối cùng cũng dừng tại trạm Hoan Lạc Kiều. Cậu đeo ba lô lên lưng, bị chìm giữa những đôi chân dài, bị ép ra từ "mông gà" như gà mái đẻ trứng.

Cửa xe đóng lại, dòng người đông đúc tan ra, Lục Thời Già nhìn quanh vài lần, nhưng không thấy Kỳ Nhiệt đâu.

"Ở đây!"

Là giọng của Kỳ Nhiệt.

Tiếng gọi không to không nhỏ, Lục Thời Già theo âm thanh nhìn qua. Trước cửa tiệm điện thoại công cộng, Kỳ Nhiệt hơi cúi người, hai tay chống lên quầy kính, đang nói cười với chủ tiệm.

Thấy cô buộc tóc đuôi ngựa cao, Lục Thời Già lại liệt kê thêm một khuyết điểm của cô.

Đuôi ngựa của Kỳ Nhiệt luôn buộc rất cao, kéo căng da đầu, mỗi lần thấy cậu đều cảm thấy đau đầu. Tóc cô lại xoăn, phía trước không buộc lên được, như những con cá bạc nhỏ đang giãy giụa trên chảo nóng, phần tóc phủ trên lưng thì như đám rong biển rối tung.

Kỳ Nhiệt nói, đây gọi là tóc xoăn tự nhiên. Cũng là một từ mà cậu chưa từng nghe qua.

"Còn chần chừ gì nữa? Qua đây mau!" Kỳ Nhiệt vẫy tay.

Lục Thời Già ôm chặt ba lô, tránh xe cộ mà băng qua đường.

Vừa bước lên bậc thềm trước cửa, Kỳ Nhiệt chống tay lên hông hỏi cậu: "Có mang tiền không?"

Lục Thời Già ngẩng đầu, nhìn rõ thứ cô bôi trên mặt. Thứ đó cậu đã từng thấy trên mặt dì Quý và mẹ mình, là đồ trang điểm.

Cậu xụ mặt bước lên bậc thềm.

"Đấy, tôi đã nói với anh là tôi không lừa anh mà? Đây là em trai tôi! Đến đưa tiền cho tôi, làm sao tôi có thể dùng điện thoại của anh mà không trả tiền chứ?!" Kỳ Nhiệt tự tin giải thích với chủ tiệm.

Lục Thời Già nghĩ, tôi đã nói gì đâu, sao chị chắc chắn là tôi mang tiền?

Còn nữa, tôi không phải em trai chị.

Đang nghĩ vậy thì một bàn tay vươn trước mặt cậu

"Năm tệ." Kỳ Nhiệt báo giá.

Lục Thời Già cúi đầu móc tiền từ túi, Kỳ Nhiệt như đọc được câu hỏi "Sao đắt thế?" trên mặt cậu, khi nhận tờ mười tệ được gấp gọn gàng từ tay cậu, cô thờ ơ giải thích: "Chị còn gọi cho người khác nữa."

Những người khác, bao gồm Lý Đát Giảo, Lương Bích Ngô.

Và cả Dụ Tinh Hoài.

Hơn nữa là gọi đi gọi lại, đầu tiên gọi cho Lý Đát Giảo, nói rằng mọi chuyện hỏng bét rồi, chưa nói được mấy câu đã cúp máy gọi cho Lương Bích Ngô, báo cáo tình hình, rồi gọi cho Dụ Tinh Hoài, nói rằng cô để quên đồ.

Lý Đát Giảo và Lương Bích Ngô còn gọi lại, tò mò như những con chuột chũi thò đầu lên, hỏi tiến triển đến đâu rồi, hỏi tại sao cô lại phải chạy, Kỳ Nhiệt bị hỏi đến cứng họng, cầm búa đập cho hai con chuột chũi đó lùi lại vào hang.

Cuộc gọi cuối cùng là cho Dụ Tinh Hoài, anh nói với cô rằng anh đã cất đồ rồi.

"Không bị cô giáo Ma phát hiện chứ?" Đó là điều Kỳ Nhiệt quan tâm nhất.

"Cậu yên tâm." Dụ Tinh Hoài đáp.

Kỳ Nhiệt luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng Dụ Tinh Hoài sẽ không lừa cô.

Âm thanh cứ thế truyền qua dòng điện, chạy loạn khắp bốn nơi trong thành phố, cuối cùng bị Kỳ Nhiệt dập tắt bằng một cú gác máy.

Chủ tiệm tính tiền điện thoại cho cô, nói rằng ba phút đầu là năm hào, quá ba phút là ba hào, nhận và gọi đều tính như nhau.

Kỳ Nhiệt chẳng kiên nhẫn quá ba phút, đợi chủ tiệm bấm xong máy tính, cô vỗ khắp người trước mặt anh ta, cười nói: "Anh cũng thấy rồi đấy, trên người tôi chẳng có túi nào cả."

Bây giờ đã có tiền trả, Kỳ Nhiệt hất cằm gọi Lục Thời Già, cậu liền ngoan ngoãn tháo ba lô đưa cho cô.

"Ông chủ, cho tôi mượn nhà vệ sinh thêm lần nữa được không?" Kỳ Nhiệt mặt dày hỏi.

Chủ tiệm trừng mắt vung tay, Kỳ Nhiệt liền vui vẻ vén rèm chạy vào bên trong. Chỉ còn lại Lục Thời Già và chủ tiệm mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Chưa đến nửa phút, bên trong truyền ra một tiếng gầm nhẹ.

Chủ tiệm ngước mắt nhìn vào trong một cái, rồi quay lại liếc nhìn Lục Thời Già, "Chị của nhóc đúng là nhất kinh nhất sạ."

(*) Nhất kinh nhất sạ (一惊一乍): chỉ tinh thần của một người đang quá lo lắng hay phấn khích, hành vi thường hay phóng đại, làm mọi người sợ hãi.

Lục Thời Già mím môi không nói gì.

Khi Kỳ Nhiệt đi ra, cái ba lô lớn hơn miếng đậu hũ một chút của Lục Thời Già bị cô móc trên ngón tay. ( truyện trên app T Y T )

Cô gọi Lục Thời Già: "Này, nhóc mù màu, còn tiền không?" rồi vỗ bụng, "Nhà hàng bên cạnh không ăn nữa, chúng ta đi ăn mì." Nói xong, cô nhấc cổ áo sau của Lục Thời Già, "Ông chủ, tạm biệt nhé!"

Ông chủ không ngẩng đầu lên, chỉ giơ tay lấy lệ.

Trong tiệm mì, Kỳ Nhiệt gọi một bát mì trứng cà chua. Lục Thời Già không đói, nhưng Kỳ Nhiệt tự ý gọi thêm một phần giống vậy cho cậu, làm Lục Thời Già tức tốc đứng lên, "Em không đói!"

"Nhóc không thể cứ nhìn chị ăn được."

"Em không muốn ăn!"

Kỳ Nhiệt nhìn chằm chằm vào cậu, rồi cười, "Không đủ tiền à? Vậy thì thôi."

Lục Thời Già giận dỗi ngồi xuống lại.

Mì được mang lên, Kỳ Nhiệt đứng dậy đi đâu đó, khi trở lại trên tay cô có thêm một bộ bát đũa, "Không thể để nhóc mời mà chỉ nhìn chị ăn được." Vừa nói cô vừa gắp hết cà chua ra khỏi bát mì, vừa giải thích cho Lục Thời Già.

Khi Lục Thời Già đang ăn mấy miếng cà chua trơn bóng, cậu lại nhớ ra thêm một khuyết điểm khác của Kỳ Nhiệt: kén ăn.

Cô không ăn cà chua, không ăn dấm, không ăn rau mùi, cà rốt... Quá nhiều, đếm không hết.

Đúng rồi, còn ăn chậm nữa.

Một bát mì cô ăn mất nửa tiếng mà vẫn chưa xong. Chú Kỳ từng nói cô thừa hưởng từ dì Quý, thực quản rất nhỏ, hễ ăn nhanh là dễ bị nghẹn, nên mới ăn chậm rì như vậy.

Đợi thêm một lúc nữa, cuối cùng bát mì cũng hết.

Lục Thời Già đợi đến phát bực, bèn đứng dậy đi trả tiền. Ông chủ trả lại tiền thừa, cậu cầm đúng hai đồng xu đủ để đi xe buýt quay về, rồi mới nhận ra mình đã đếm thiếu một khuyết điểm—

Nghèo, đó mới là khuyết điểm lớn nhất của Kỳ Nhiệt.

Dùng tiền mừng tuổi của cậu đã đành, lại còn sai bảo cậu nữa.

Khi cậu tức giận bỏ đồng xu vào máy và lách người ra phía đuôi xe, thì Kỳ Nhiệt đã chiếm được chỗ ngồi rồi.

Cô đứng dậy khỏi ghế, lại nhấc cổ áo sau của cậu, ấn cậu xuống chỗ trống duy nhất.

"Học đi, phải biết kính già yêu trẻ." Sau khi ấn Lục Thời Già ngồi xuống, Kỳ Nhiệt tựa lưng vào cửa sổ, trên tay vẫn còn treo chiếc ba lô của cậu.

Chiếc ba lô lẻ loi, không ngừng va vào thành xe. Khi chiếc xe lắc lư chầm chậm dừng lại, xe buýt cũng đã dừng ở trạm Mộc Tê Môn.

Xuống xe, Kỳ Nhiệt nhét trả lại ba lô cho Lục Thời Già, hai người đi dọc theo hàng cây tiêu huyền đến cửa nhà, cô mới nhớ ra hỏi: "Nhóc ra ngoài, mẹ nhóc không hỏi nhóc đi đâu à?"

Lục Thời Già hậm hực đáp: "Mẹ em không có nhà."

Kỳ Nhiệt "ồ" một tiếng, rồi giơ tay đẩy cửa ra.

Chả trách sau đó cô gọi mà không ai nghe, ban đầu định nhắc nhở bí đao lùn mang theo tiền, nhưng cô đoán là cậu đã ra khỏi nhà. Dù thông báo không kịp, cô vẫn cười hì hì nói với ông chủ tiệm điện thoại rằng, sẽ có người mang tiền đến cho cô ngay lập tức.

May mắn thay, bí đao lùn vẫn đáng tin cậy.

Hai người cùng vào trong cổng, người đóng cổng lại là Lục Thời Già.

Kỳ Nhiệt nhìn chiếc xe đạp địa hình đậu trong sân, "Anh nhóc về nhanh thế?"

Nói xong, cô liền gọi lớn về phía cửa bên phải, "Lục Thời Việt!"

Nhưng đúng như dự đoán, không ai trả lời.

Lục Thời Việt chẳng bao giờ thèm để ý đến cô.

Kỳ Nhiệt nhảy tưng tưng đến cửa nhà họ Lục, cửa khép hờ, cô dùng mũi chân đá cửa mở ra.

Lục Thời Già theo sau, trước khi vào còn cúi xuống lau chỗ bị đá.

Rõ ràng có thể dùng tay, nhưng cô lại cứ thích dùng chân. Cửa tủ lạnh thì dùng đầu gối để đẩy, lúc ngồi thì lấy chân đong đưa xem như chào hỏi, đồ rơi dưới đất tuyệt đối không cúi xuống, thậm chí còn dùng chân để nhặt lên.

Đúng rồi, Kỳ Nhiệt rất gầy, nhưng chân thì béo, trông giống như những củ cải trắng mũm mĩm, giòn giòn.

Lục Thời Già nghĩ, rồi sẽ có ngày một con thỏ con nhào lên đó.

Hai "củ cải trắng" vòng qua tủ đứng bước vào. Trong phòng nóng hôi hổi, hai người vừa mới ngồi xuống.

"Hai anh chàng đẹp trai chơi bóng về rồi đấy à?" Kỳ Nhiệt không lại gần, dùng chân kéo một chiếc ghế về phía mình, rồi ngồi xuống phịch một cái.

Lục Thời Việt đang cởi áo bóng rổ qua đầu, đầu nhô ra ngoài, thoáng liếc Kỳ Nhiệt một cái rồi cũng không đáp lại.

Cậu bé đen và gầy bên cạnh là Kỳ Lương. Lục Thời Việt không đáp, nên Kỳ Nhiệt quay sang hỏi em trai mình: "Kỳ Lương, em chơi bóng với Lục Thời Việt, có thắng nổi không?"

Kỳ Lương mặc một chiếc áo bóng rổ mà Lục Thời Việt không mặc vừa nữa, cậu nhóc quý lắm, mỗi lần thay ra đều treo lên gọn gàng. "Bọn em không chơi, anh Thời Việt dạy em thôi."

"Em đủ cao rồi, không chơi cũng được." Kỳ Nhiệt nói rồi liếc nhìn bí đao lùn phía sau, sau đó lại quay đi, "Lần sau nhớ dẫn bạn thân của em theo nhé."

Lục Thời Già lập tức hiểu ánh mắt đó của Kỳ Nhiệt, "Em có thích chơi bóng đâu!"

"Vậy em nghĩ đọc mấy quyển sách lặt vặt đó thì có thể cao lên à?"

"Em đọc sách không phải để cao lên!"

Huống hồ, cô cũng đọc sách mà? Trong tủ nhà cô, cả một tủ đầy sách mà ngay cả bìa Lục Thời Già còn không hiểu.

Hai người cứ thế cãi cọ, Kỳ Lương ngồi bên cạnh ghế sofa, mặt không biểu cảm nhìn, Lục Thời Việt bên cạnh lại càng lạnh lùng hơn.

Kỳ Nhiệt không muốn phí thời gian với một đứa nhóc còn chưa vào lớp một, cô vẫy tay gọi Lục Thời Việt, "Lục Thời Việt, lại đây."

Lục Thời Việt lấy khăn lau mặt đẫm mồ hôi, "Tự qua đây."

Kỳ Nhiệt chống hai tay vào hông, ngồi im, "Cậu lại đây, tớ có chuyện muốn nói."

Lục Thời Việt vẫn cầm khăn không động đậy.

"Chuyện rất quan trọng!"

Ánh mắt Kỳ Nhiệt kỳ lạ, Lục Thời Việt bực bội bước tới vài bước.

"Lại gần chút nữa!"

Lục Thời Việt sắp nổi cáu, lại bước thêm vài bước, hơi cúi xuống ghé tai lại.

Kỳ Nhiệt tự nhiên ngồi thẳng dậy, vươn người tới gần, tay che miệng, "Tớ nói cậu nghe một bí mật."

Cô ngừng lại vài giây như để tạo hồi hộp, "Tớ với Dụ Tinh Hoài... đã ‘vào cảng’ rồi."

Lục Thời Già nghĩ, ngoài Kỳ Nhiệt ra, chẳng ai lại nói bí mật lớn tiếng như thế, còn ngắt quãng ở giữa, làm ra vẻ thần bí.

Cô cũng luôn nghĩ ra những từ mới lạ, ít nhất là cậu chưa nghe bao giờ.

Vào cảng.

Chắc cũng giống như "nấu cháo điện thoại", "xoăn tự nhiên", cũng là một trong những khuyết điểm mà cậu ghét bỏ.

(*) Vào cảng (入港) ám chỉ hành động quan hệ tình dục, giống từ "xếp hình" trong tiếng Việt.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp