Hot Next Door

CHƯƠNG 1: XE ĐẠP HIỆU FEIGE


1 tuần

trướctiếp

"Kỳ Nhiệt!" 

"Nhiệt Nhiệt——" 

Trong con hẻm yên tĩnh, vang lên hai giọng nói của con gái. 

Lúc này là giữa tháng tám, buổi chiều ở Mai Thành không có một chút gió. Dưới tán cây tiêu huyền to khỏe, chú chó vàng đang lè lưỡi thở phì phò, chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng cũ kỹ lăn bánh trên những viên gạch vuông vắn.

Lương Bích Ngô đặt chân dài xuống đất, ngẩng đầu về phía cánh cửa mở to và gọi lớn một câu. 

Giọng nói phía sau yếu ớt hơn, chủ nhân của giọng nói đó là Lý Đát Giảo, đang ngồi xổm trên vỉa hè, tay cầm một nhánh cây vẽ vòng vòng trên mặt đất. Vừa vẽ xong một vòng tròn lớn, từ trong sân truyền ra tiếng "choang". 

Ở tầng hai bên trái, cánh cửa sổ đóng chặt bị đẩy ra, một cánh tay trắng nõn thò ra, vừa chạm đến làn sóng nhiệt, lập tức rụt lại, tiện tay kéo chiếc áo dây tuột khỏi vai lên lại. 

Kỳ Nhiệt cất giọng lớn trả lời: "Tới liền!" Chưa dứt lời, cô đã vội quay vào lấy áo chống nắng. 

Trong phòng, chiếc bàn học kê sát tường, trên mặt bàn là quyển sổ tay màu vàng nhạt đang mở ra, kín đặc chữ viết chi chít. Những mục lục rõ ràng, đó là những "kinh nghiệm" cô thu thập được từ khắp nơi. 

Chiếc quạt máy xoay đầu qua, làm những trang giấy kêu loạt soạt. Kỳ Nhiệt đưa tay tắt quạt, úp quyển sổ lại, kéo ngăn kéo ra và lấy từ trong đó một sợi dây xích. 

Bên ngoài bức tường gạch xám cao hai mét, Lý Đát Giảo đứng dậy, vứt cành cây đi, thở dài nói: "Tớ cũng muốn có bạn trai." 

Lương Bích Ngô nhấc một chân lên bàn đạp, chầm chậm quay đầu xe lại, "Để Kỳ Nhiệt cho cậu mượn hai ngày." 

"Nhiệt Nhiệt mà đồng ý, Dụ Tinh Hoài cũng sẽ không chịu đâu." 

"Kỳ Nhiệt mở miệng thì Dụ Tinh Hoài chưa bao giờ không đồng ý cả." 

"Đồng ý cái gì cơ?" 

Cả hai quay đầu lại. Ánh sáng lấp lánh xuyên qua bóng cây chiếu lên một mảng xanh nổi bật. 

Lý Đát Giảo vẫy tay về phía Kỳ Nhiệt, "Đồng ý làm bạn trai tớ hai ngày ấy mà." Nói xong, cô nhìn kỹ sợi dây xích sáng bóng bên hông của Kỳ Nhiệt, mắt mở to: "Xịn!" 

Kỳ Nhiệt bước tới trước mặt hai người, Lý Đát Giảo đưa tay nắm lấy mấy mắt xích sáng bóng, "Không được, cậu phải cho tớ mượn đeo vài ngày." Nói xong liền vỗ vào hông Kỳ Nhiệt. 

Kỳ Nhiệt cười, giữ chặt tay cô ấy lại, "Dây xích thì được, nhưng bạn trai thì không thể thương lượng."  - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Lý Đát Giảo rút tay về, khoanh tay ra sau lưng, nghiêng đầu kiêu ngạo quay người đi, "Nếu tớ có bạn trai thì cần gì đến dây xích nữa?" 

Cả ba cười rộ lên, một người đạp xe, hai người đi bộ, cùng nhau đi ra khỏi con hẻm.

Đó là mùa hè năm 2001, thời kỳ thịnh vượng kéo dài sau năm thiên niên kỷ, mọi thứ đều phát triển rực rỡ. 

Năm đó, Tencent đã lọt vào top ba trang web lớn nhất Trung Quốc, số lượng người dùng QQ tăng lên 20 triệu, Tàu vũ trụ Thần Châu 2 được phóng thành công tại Trung tâm Phóng vệ tinh Tửu Tuyền, tư tưởng quan trọng "Ba đại diện" được đề xuất. 

Cùng với đó là, Chủ tịch Ủy ban Olympic Quốc tế Juan Antonio Samaranch tuyên bố với thế giới: Thế vận hội Olympic lần thứ 29 năm 2008 sẽ được tổ chức tại Bắc Kinh.

Ngay sau khi thông báo được đưa ra, ba của Kỳ Nhiệt, Kỳ Bạn, đã lao vào phòng làm việc, viết chín chữ lớn đầy khí phách trên tờ giấy Tuyên Thành khổng lồ, với dấu chấm than cuối cùng đậm nét — 

"Chúc mừng Bắc Kinh giành quyền đăng cai Olympic!" 

Cả nước ăn mừng, Kỳ Nhiệt cũng bị lây nhiễm niềm vui. Nhưng niềm hân hoan nhanh chóng qua đi. Chuyện lớn của quốc gia vẫn không thể thắng nổi chuyện tình cảm của thiếu nam thiếu nữ. Trong lòng Kỳ Nhiệt, người sắp lên lớp 11, không có việc gì quan trọng hơn kế hoạch trước mắt. 

Mùa hè năm đó cũng đặc biệt nóng, các cô gái thậm chí chưa bước chân ra khỏi Mộc Tê Môn, chỉ cần đi vài cây số, tay cầm một ly chè đậu xanh ướp lạnh rồi quay về, lưng đã đẫm mồ hôi. 

Trước khi vào sân, Kỳ Nhiệt tiện tay mở hộp thư sắt ngoài cổng, cúi đầu nhìn vào. ngoài một con dao sắt màu xanh lá dùng để mở phong bì thì không có gì khác. 

Lý Đát Giảo dùng tay quạt gió, đi trước đẩy cánh cổng sân không biết đã đóng từ lúc nào, bước vào mấy bước, nhìn thấy chiếc xe đạp hiệu Feige ở góc sân đã bị đứt xích, cô quay đầu hỏi Kỳ Nhiệt: "Nhiệt Nhiệt, hôm đó cậu tính đi bằng gì vậy? Hay để Biu chở cậu nhé?" 

Biu là biệt danh của Lương Bích Ngô, cần phải đọc theo kiểu tượng thanh.

Kỳ Nhiệt lau mồ hôi trên cổ ướt đẫm, cúi đầu ngậm ống hút uống một ngụm, vừa nuốt vừa lắc đầu, "Không cần đâu, cậu ấy đến đón tớ." 

"Xe của cậu không sửa nữa à?" Lương Bích Ngô bước tới hỏi. 

Dòng nước mát lạnh chảy thẳng vào dạ dày, Kỳ Nhiệt dùng lưng đẩy cửa ra, "Đã thành đồng nát rồi, mua cái mới còn hơn." 

Lý Đát Giảo đi vào nhà sau cùng, "Cậu định mua xe mới à?" 

Kỳ Nhiệt lắc đầu, "Tạm thời vẫn chưa đủ tiền." 

Tiệm bánh của nhà cô thua lỗ liên tục, việc ăn mặc chi tiêu trong nhà tuy luôn thoải mái, nhưng ba cô chỉ là một biên tập viên tại một nhà xuất bản bình thường, lương thấp, số tiền tiết kiệm ít ỏi trong tài khoản cũng đã dùng hết để bù lỗ cho tiệm bánh, chỉ còn lại một chữ "nghèo". 

Tiếng bước chân vang lên đều đều lên tới tầng hai, Lý Đát Giảo nắm lan can cầu thang đi lên, "Tạm thời chưa đủ tiền, sau này sẽ đủ thôi." 

Kỳ Nhiệt đã chui vào phòng, bật quạt lên, nhanh chóng thay quần áo ướt đẫm mồ hôi, ném chúng xuống đất, trên người chỉ còn lại một chiếc áo ngực mỏng vừa đủ che ngực. 

Cô khom lưng, vùi đầu vào tủ quần áo, chọn một bộ rồi quăng lên vai, lùi lại hai bước để nhường chỗ cho Lương Bích Ngô chọn. 

Nhìn thấy Lý Đát Giảo đứng ở cửa, cô mới đáp: "Bà chủ Quý đang nghĩ cách thu hút khách, chắc năm sau sẽ phát tài." 

Lý Đát Giảo cười, "Phát tài rồi còn cần xe đạp làm gì nữa? Mua Mercedes luôn chứ!" 

Kỳ Nhiệt chưa kịp đáp lại, phía sau Lương Bích Ngô bỗng nhiên tiếp lời, "Cần xe đạp làm gì? Cần gì xe đạp!" 

Kỳ Nhiệt ngơ ngác nhìn qua, Lý Đát Giảo hiểu ra từ ánh mắt của Lương Bích Ngô, liền diễn tiếp câu thoại: "Tớ có nói cần xe đạp đâu!" 

Cả hai bắt đầu diễn, một người giậm chân khiến sàn nhà rung rinh, nói "Cậu giậm thì cứ giậm đi," còn người kia đi khập khiễng, nói "Đi vài bước, không bệnh thì đi vài bước." 

Cả hai cười rộ lên, chỉ còn Kỳ Nhiệt là không hiểu gì. 

Không hiểu cũng là bình thường. 

Tối giao thừa đó, khi tiểu phẩm "Bán nạng" của Triệu Bản Sơn được phát trên màn hình tivi nhà nhà, cô không có ở trước tivi. 

Lúc đó, cô đang ở đâu? 

Đang mặc váy nhỏ hẹn hò với bạn trai mới quen, rét run cầm cập cũng không chịu về nhà. 

Trên phố Hoan Lạc Kiều, những chiếc đèn lồng đỏ lắc lư dưới mái hiên, hai người nắm tay nhau đếm từng cái đèn. Dụ Tinh Hoài định dẫn cô về nhà anh, cô sợ tới mức liền kéo anh chạy ngược lại, cuối cùng nói phải về Mộc Tê Môn. 

Dụ Tinh Hoài nghe lời đưa cô về, trước khi đi còn tặng cô một phong bao lì xì. Cô vui vẻ mang về nhà, vừa bước vào cửa thì trên tivi đang phát bài hát "Khó quên đêm nay". Trong tiếng hát, màn hình chuyển cảnh, Triệu Bản Sơn vẫy tay xuất hiện trong một giây, nhưng cô đã bỏ lỡ tiểu phẩm "Bán nạng". 

Lý Đát Giảo buông vai Lương Bích Ngô, đưa tay sờ lên eo phẳng của Kỳ Nhiệt, định trêu chọc cô, nhưng vừa với đến giữa chừng, Lý Đát Giảo bỗng ngừng lại, nhíu mày, "Tiếng gì vậy?" 

Tiếng quạt quay vù vù, ngoài ra không nghe thấy gì khác. 

Lý Đát Giảo bước vài bước tới vặn tắt công tắc quạt, tiếng điện rè rè lập tức trở nên rõ ràng. Cô nhặt chiếc tai nghe trên bàn lên, nhét vào tai, "Cậu quên tắt Walkman của mình rồi." 

Là máy hiệu Sony, quà sinh nhật năm ngoái Kỳ Bạn tặng Kỳ Nhiệt. 

Bên trong máy là đĩa CD mới, Lý Đát Giảo chăm chú nghe, vừa hay là bài hát cô yêu thích nhất. Trong cuốn sổ lời bài hát của cô, trang này được cô ghi chú rất kỹ lưỡng, một câu trong đó chiếm vị trí lớn nhất – "Ánh mắt ấm áp cùng em vượt qua tất cả." 

Ánh mắt ấm áp (Nhiệt Nhiệt), chẳng phải là nói về Kỳ Nhiệt sao? 

Người bạn này của cô có đôi mắt biết quyến rũ người khác, thích bắn điện lung tung vào bất kỳ ai, khi vui thì khiến người khác mê mẩn, khi giận lại có thể làm cho bạn rối bời. 

Cô nghe lời bài hát một cách chăm chú, mãi cho đến khi Kỳ Nhiệt đứng trước mặt cô, bàn tay đập xuống bàn, gọi một tiếng "Lý Đại Chân" kéo cô về hiện thực. 

"Đi tắm thôi." Kỳ Nhiệt thúc giục. 

Lý Đát Giảo đứng dậy, tiến về phía tủ quần áo, "Các cậu đã xem 'Phong Thần Bảng' chưa? Trong đó Đát Kỷ đẹp quá, tớ còn sắp bị cô ấy soán ngôi rồi." 

Lương Bích Ngô cười chọc ghẹo, "Xem rồi, mẹ tớ còn nói Ôn Bích Hà đẹp hơn cả Khâu Thục Trinh, danh hiệu Nhất đại yêu cơ của cậu chắc sắp không giữ được rồi."  ( truyện trên app tyt )

Lý Đát Giảo, cái tên này rất thú vị, chữ "Giảo" mang nghĩa "xinh đẹp", lại trùng với một chữ trong tên của Đát Kỷ, nên Lý Đát Giảo thường tự xưng là "Nhất đại yêu cơ". 

Nhưng điều rắc rối là âm của nó lại đồng âm với "Đại Chân". Không biết ai đã gọi như vậy, cái biệt danh đó cứ theo cô mãi, nghe không còn chút mỹ cảm nào. 

Bản thân Lý Đát Giảo lại không quan tâm, chỉ cười nói chân to đi khắp thế gian, đó là phúc. 

Lúc này cô cũng không cãi cọ, chỉ cười hừ một tiếng, lấy hai bộ quần áo ra từ tủ, trong khoảnh khắc xoay đầu, cô liếc thấy cuốn sổ xanh lá đang úp xuống bàn. Cô nhìn Kỳ Nhiệt một cái, nhanh tay nhét cuốn sổ vào trong người, lập tức ôm nó chạy ra xa vài bước. 

Cô mở đại một trang ra đọc: "Thứ ba, dirty talk vừa phải trong hoàn cảnh cả hai chấp nhận được có thể trợ hứng, ví dụ..." 

Ví dụ... 

Lý Đát Giảo câm lặng.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp