Hot Next Door

CHƯƠNG 4: HERO 616


1 tuần

trướctiếp

Ngày Dụ Tinh Hoài đến đón Kỳ Nhiệt, nhà anh không có ai ở nhà.

Kỳ Nhiệt ban đầu mặc quần jean, kéo ngăn kéo ra mới nhớ dây xích quần đã bị Lý Đát Giảo mượn mất. Không còn dây xích để phối, cô đành thay quần jean bằng chiếc váy ngắn.

Lúc hai giờ chiều, trời vẫn còn nóng bức.

Kỳ Nhiệt thu dọn xong rồi chạy xuống lầu, đẩy cổng sân ra, thấy Dụ Tinh Hoài đang đợi bên ngoài. Cô nhận ra có điều gì đó khác lạ, ngồi lên yên sau xe đạp mới hỏi anh, "Cậu cắt tóc khi nào thế?"

Dụ Tinh Hoài thả một tay ra, xoa xoa phía sau đầu, "Tóc dài quá rồi, hôm qua mẹ tớ bảo tớ đi cắt."

Kỳ Nhiệt cũng đưa tay ra sờ, tóc anh trông đen và cứng, nhưng khi sờ vào lại mềm mại vô cùng, "Cô Ma cắt cho cậu à?"

"Không, là ba tớ."

Kỳ Nhiệt ngạc nhiên, "Chú Dụ cũng biết cắt tóc á?"

"Trước đây không biết, mẹ tớ dạy."

Kỳ Nhiệt bật cười, "Cô Ma không chỉ dạy vật lý mà còn dạy cả cắt tóc nữa."

Tay cô nghịch ngợm, nhéo nhéo vào eo Dụ Tinh Hoài, anh dùng một tay đè tay cô lại, xe vẫn chạy êm không bị ảnh hưởng. Anh vẫn nắm lấy tay cô, giữ chặt.

Hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi, mười ngón tay đan vào nhau, cùng siết chặt sự hồi hộp vào tận xương thịt của nhau.

Nhà Dụ Tinh Hoài ở Hoan Lạc Kiều, từ Mộc Tê Môn qua đó mất hơn một tiếng.

Khi về đến nhà, cả lưng Dụ Tinh Hoài ướt đẫm mồ hôi, Kỳ Nhiệt chỉ ngồi yên sau xe nhưng cũng như vừa bị dội nước.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

"Có muốn… tắm trước không?" Làn da trắng của Dụ Tinh Hoài ửng đỏ, vừa vì nóng, vừa vì ngượng.

Kỳ Nhiệt đứng ngây ra, "Cậu đi tắm trước đi, lát nữa tớ tắm sau."

Dụ Tinh Hoài gật gật đầu, lấy một chai nước trái cây từ tủ lạnh ra, mở nắp đưa cho Kỳ Nhiệt. Cô uống một ngụm, anh lại đậy nắp vào, rồi nắm tay cô dắt lên lầu.

Vào phòng, một người ép người kia lên cánh cửa, một nụ hôn chạm khẽ như chuồn chuồn lướt nước rơi xuống, non nớt mà vụng về.

Kỳ Nhiệt bật cười thành tiếng.

Không phải là cô chưa từng hôn, ngay cả nụ hôn đầu tiên của họ ngoài sân nhà Kỳ Nhiệt vào đêm giao thừa cũng còn thành thục hơn nụ hôn này.

Kỳ Nhiệt đẩy anh ra, "Mau đi tắm, không tắm tớ đi về đấy."

Dụ Tinh Hoài đưa tay giữ chặt tay nắm cửa, cười gật đầu, "Tắm, cậu đừng đi."

Cô dĩ nhiên không đi, đợi Dụ Tinh Hoài mở điều hòa rồi vào phòng tắm, cô cũng ngồi không yên, đứng dậy ngắm mấy mô hình ô tô trên giá cao.

Ba của Dụ Tinh Hoài có một cái tên rất thú vị — Dụ Hoàn, giống như "Ma Nhai", là một cái tên dễ bị đem ra bàn tán.

Trong những gia đình bình thường, có một chiếc xe hơi thì chắc chắn là giàu. Dụ Hoàn lại kinh doanh một công ty ô tô, giàu hơn nhiều so với những gia đình có tiền khác.

Dụ Tinh Hoài từ nhỏ mưa dầm thấm đất, có hứng thú với ô tô cũng là do ảnh hưởng từ Dụ Hoàn.

Kỳ Nhiệt từng gặp ông vài lần, tuy Dụ Tinh Hoài chưa bao giờ giới thiệu, nhưng Dụ Hoàn cũng nhìn ra, vài lần đều mời cô đến nhà chơi.

Dụ Tinh Hoài rất yêu quý ba mình, anh thường nói với Kỳ Nhiệt rằng tính tình ông rất tốt, lại còn hài hước. Dù vậy, Kỳ Nhiệt vẫn không dám đến, không phải vì sợ Dụ Hoàn, mà là sợ mẹ của Dụ Tinh Hoài.

"Cậu chắc chắn là cô giáo Ma sẽ về muộn chứ?" Dụ Tinh Hoài tắm xong bước ra, Kỳ Nhiệt lại bắt anh xác nhận lần nữa.

Dụ Tinh Hoài liên tục gật đầu, "Ừ, Tiểu Nguyệt Lượng học vật lý dở lắm, chắc chắn phải học bù cả buổi chiều."

Biệt danh của Dụ Tinh Hoài là Tinh Tinh (ngôi sao), còn Tiểu Nguyệt Lượng (trăng nhỏ) là tên gọi của em họ anh.

"Đừng lo, nếu mẹ tớ có về thì cũng không sao đâu. Trước đó tớ đã nói với mẹ rồi, cậu không chịu tới, mẹ cứ tưởng cậu thực sự sợ bà ấy."

Kỳ Nhiệt dở khóc dở cười, "Tớ đúng là sợ bà ấy mà! Với lại… hôm nay chúng ta đến đây để làm chuyện xấu mà…"

Chẳng có bậc cha mẹ nào đồng ý cho chuyện xấu ấy.

Dụ Tinh Hoài cười, "Không phải vì kém vật lý mà cậu cảm thấy chột dạ sao?"

Kỳ Nhiệt tức giận, chỉ tay vào anh, "Cậu giống y hệt Lục Thời Việt! Tớ học vật lý đâu có tệ đến vậy!"

Dụ Tinh Hoài ôm cô vào lòng, "Dù có tệ cũng không sao, tớ sẽ dạy cậu từ từ, hoặc để mẹ tớ dạy cho cậu."

Kỳ Nhiệt phản đối, "Tớ không muốn cô Ma dạy cho tớ!"

"Vậy nhất định phải là tớ dạy cho cậu?"

Kỳ Nhiệt cười không ngừng, "Câu này cậu học ở đâu ra thế?"

Dụ Tinh Hoài bình thường không nói được những câu như thế. Anh kéo cô cùng ngồi xuống giường, "Căng thẳng quá."

Vì căng thẳng nên lời nói cũng mất kiểm soát.

Kỳ Nhiệt ngây người, tim đập nhanh, cô dịch người lại gần, tay quàng lên cổ anh. Cô nghĩ rằng lúc này mình nên nói gì đó, nhưng khi đến gần môi anh, đầu óc lại trống rỗng, chẳng nghĩ ra được gì.

Là Dụ Tinh Hoài hôn cô trước, tay anh nâng mặt cô, đè cô xuống, hương sữa tắm từ người anh cũng lan tỏa sang cô.

Không biết có phải vì điều hòa bật quá lạnh hay không mà lưng Kỳ Nhiệt toát mồ hôi lạnh. Mồ hôi thấm vào đầu ngón tay và lòng bàn tay Dụ Tinh Hoài. Tay anh vuốt xuống, rồi lại bôi mồ hôi lên đùi cô.

Cả người cô căng cứng, Dụ Tinh Hoài cũng không khá hơn, anh bắt đầu nói chuyện lạc đề để cô phân tâm, giúp cô thả lỏng hơn, "Mẹ tớ tính tình tốt lắm, chỉ là nghiêm khắc với học sinh thôi."

"Đợi mẹ tớ về, hai người gặp nhau, rồi tớ đưa cậu về."

Toàn thân Kỳ Nhiệt càng cứng đơ hơn, cô đấm nhẹ lên lưng anh, "Cậu thà giết tớ đi còn hơn."

Ấn tượng của Kỳ Nhiệt về cô giáo Ma luôn dừng lại ở buổi học vật lý đầu tiên năm lớp 10, và ấn tượng ấy kéo dài đến tận bây giờ, chưa từng thay đổi.

Cô giáo Ma luôn mặc đồng phục nghiêm chỉnh, tóc ngắn, trên túi cài cây bút Hero 616 màu đỏ bạc, chữ viết phấn của bà ấy đầy khí khái. 

Hai chữ "Ma Nhai" cũng giống như con người của bà, trang nghiêm, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, ít khi nói cười.

Bà ấy tự giới thiệu, "Tôi biết các em có thể sẽ đặt cho tôi biệt danh, như Ma Tử (mặt rỗ), Ma Nha (Mẹ ơi), điều này không sao cả. Tôi chỉ chịu trách nhiệm dạy cho các em kiến thức vật lý và giúp các em cải thiện điểm số."

Bà ấy nói rất nghiêm túc, dù có nghe từ "Ma Nha" thì bên dưới cũng không ai dám cười.

Chỉ có Kỳ Nhiệt là người duy nhất cười.

Kỳ Nhiệt cảm thấy từ lúc đó cô đã nằm trong danh sách đặc biệt của cô giáo Ma. Cô không ngờ rằng sau này mình lại yêu con trai của bà ấy. 

Theo ấn tượng của cô, chắc chắn cô giáo Ma không hề thích chuyện cô yêu sớm với Dụ Tinh Hoài. 

Sau đó, mỗi khi lên lớp, cô đều cảm thấy không dám ngẩng đầu lên trước cô giáo Ma.

Điểm môn vật lý vốn đã không tốt, vì lý do này, dù cô có cố gắng thế nào, dù Dụ Tinh Hoài có dạy kèm cho cô, cũng không có kết quả. 

Cô tin rằng, không lâu trước đây, bài kiểm tra đầy dấu đỏ của cô chắc chắn do cô giáo Ma chấm. Bút mực của Hero 616, cộng với sự nhận diện của Dụ Tinh Hoài, có thể khẳng định đó là phong cách chấm bài của cô giáo Ma.

"Tớ đã nói với mẹ là cậu chọn khối tự nhiên, mẹ bảo vậy thì càng phải học giỏi môn vật lý." Lời này Dụ Tinh Hoài đã nói với Kỳ Nhiệt qua điện thoại, lúc này vì căng thẳng, anh lại nói lại lần nữa.

Tay anh đã kéo chiếc quần lót của cô ra khỏi váy và để sang một bên, vừa định tiến tới thì bị Kỳ Nhiệt giữ lại.

"Hôm nay cô Ma đi ra ngoài bằng cách nào?"

Dụ Tinh Hoài thấy trên trán cô đổ mồ hôi, liền rút tay về, "Ba tớ lái xe đưa mẹ đi."

Kỳ Nhiệt đột nhiên ngồi bật dậy, mặt đầy vẻ lo lắng, "Tớ nghe thấy tiếng xe rồi."

Dụ Tinh Hoài cười, "Cậu căng thẳng quá rồi, chúng ta không làm chuyện xấu nữa, để lần sau đi."

Kỳ Nhiệt giữ tay anh lại, "Tớ thật sự nghe thấy mà!"

Dụ Tinh Hoài không nói gì thêm. Hai người ngồi đối diện nhau, Kỳ Nhiệt dựa vào tường, yên lặng chờ tiếng động từ xa đến gần.

Cửa cổng va vào bức tường gạch, kèm theo tiếng giày cao gót gõ lộp cộp trên mặt đất, Dụ Tinh Hoài cuối cùng xác nhận rằng Kỳ Nhiệt không phải vì quá căng thẳng mà sinh ra ảo giác. Cổng nhà anh không phải cổng tự động, mỗi lần về đều cần có người xuống xe mở cổng rồi xe mới lái vào sân.

Điều đó có nghĩa là Ma Nhai và Dụ Hoàn đã về sớm hơn dự kiến…

Dụ Tinh Hoài sớm đã dự liệu được tình huống này, nên anh an ủi cô theo kế hoạch đã nghĩ sẵn, "Không sao đâu, đúng lúc, chúng ta còn có thể ăn tối cùng nhau."

Kỳ Nhiệt như không nghe thấy, cô bật dậy khỏi giường, bước một chân xuống đất, chạy đến bên cửa sổ, kéo rèm ra nhìn ra ngoài. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Dụ Tinh Hoài cũng bước theo.

Xe đã đậu yên trong sân, Dụ Hoàn đang mở cửa xe bước xuống.

Kỳ Nhiệt quay lại, nắm chặt cánh tay Dụ Tinh Hoài, "Cầu thang bên nhà cậu có mở cửa không?"

Dụ Tinh Hoài không kịp phản ứng.

"Tớ không thể gặp cô Ma được, tớ chưa chuẩn bị tâm lý, cậu mở cửa cho tớ, tớ sẽ đi xuống lối bên cạnh."

Dụ Tinh Hoài hiểu ra ý cô, "Đừng đi, chúng ta xuống dưới, chỉ cần nói là cậu đến chơi thôi."

"Không được, không được! Nếu cô Ma biết chúng ta dám cả gan như vậy, chắc chắn sẽ giết tớ."

Cô lo lắng đến nỗi dậm chân, trong khi Dụ Tinh Hoài lại cười vui vẻ, "Mẹ tớ không ăn thịt người đâu."

Cô xị mặt, "Được rồi, được rồi, dì ấy không ăn, nhưng tớ sợ thì được chứ? Mau dẫn tớ đi đi, họ sẽ lên đây ngay bây giờ!"

Nhận thấy Dụ Tinh Hoài vẫn định thuyết phục mình, cô nhanh chóng thay đổi giọng điệu, đe dọa: "Nếu cậu không dẫn tớ đi, tớ sẽ nhảy qua cửa sổ đấy." Vừa nói, cô vừa định mở cửa sổ.

Dụ Tinh Hoài vội vàng giữ cô lại, có lẽ chưa bao giờ thấy cô trong tình trạng chật vật như vậy, nên mắt và môi anh đều ánh lên vẻ cười, "Được rồi, được rồi, tớ sẽ dẫn cậu đi."

Anh nắm tay cô rời khỏi phòng, bước chân vẫn như thường. Kỳ Nhiệt kéo tay anh, nhắc nhở phải nhẹ nhàng hơn.

Hai người đi đến cuối hành lang, Dụ Tinh Hoài cố tình làm ra tiếng động khi mở khóa, bị Kỳ Nhiệt trừng mắt một cái, anh không đùa nữa, kéo cô ra ngoài rồi đóng cửa lại, dặn dò, "Đừng đi xa, chờ tớ bên ngoài, tớ sẽ vào nhà nói một câu rồi ra ngay."

Kỳ Nhiệt lắc đầu liên tục, "Không! Tớ sẽ tự về."

Dụ Tinh Hoài còn định hỏi tại sao, nhưng đã bị cô đẩy một cái.

"Cậu mau vào đi, tớ đi trước đây!"

Cô tay còn cầm theo đôi dép, nhẹ nhàng men theo cầu thang hẹp mà bước xuống.

Dụ Tinh Hoài nhìn theo, thấy cô như một con thỏ nhanh nhẹn nhảy xuống từng bậc cầu thang.

Tới cổng sân, Kỳ Nhiệt cẩn thận mở cửa tạo ra một khe nhỏ rồi lẻn ra ngoài. Một lúc sau, cô quay lại, núp sau bức tường, vẫy tay với Dụ Tinh Hoài vẫn đang đứng ở cửa cầu thang.

Sau đó, cô xoay người, ném đôi dép xuống đất, phủi sạch bùn đất trên chân rồi mới xỏ vào.

Cô đi vài bước dọc theo tường, rồi dừng lại.

"Ahhh!" Cô cúi đầu nhìn váy mình, xấu hổ mà buồn bực thốt lên, sau đó quay lại nhìn một lần nữa, rồi đành phải nắm chặt váy, chạy vội ra ngoài.

Chỉ chạy khỏi khu biệt thự đó đã mất hơn mười phút. Sau đó, cô chạy thêm vài trăm mét dọc theo con đường, băng qua một con hẻm, cuối cùng cũng nhìn thấy tiệm điện thoại công cộng mà cô có nhớ mang máng.

Cô vào trong, chào ông chủ rồi nhấc điện thoại gọi về nhà, chuông reo hồi lâu mà không ai bắt máy. Cô lại gọi một số khác, chẳng bao lâu sau, điện thoại được nhấc lên, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói lịch sự: "Xin chào."

Kỳ Nhiệt nhận ra giọng nói đó, cô vội vàng tự giới thiệu, "Là chị, Kỳ Nhiệt đây!"

Đầu dây bên kia ngập ngừng vài giây, không còn lịch sự như trước, "Gọi làm gì?"

"Anh nhóc đâu? Đưa điện thoại cho cậu ấy."

Khi rời nhà, cô đã nghe rõ ràng tiếng Liễu Bội Quân nói chuyện với Lục Thời Việt.

"Anh ấy vừa mới ra ngoài."

Kỳ Nhiệt đổi tay cầm điện thoại, tay còn lại giữ chặt mép váy, "Ra ngoài làm gì?"

"Chơi bóng."

Kỳ Nhiệt bực tức, "Cậu ấy suốt ngày chỉ biết chơi bóng thôi à?!" Biết rằng tức giận lúc này cũng chẳng ích gì, cô hít một hơi, "Kỳ Lương ở nhà chứ? Sao không bắt máy, nhóc gọi nó qua đây."

Đầu dây bên kia vẫn trả lời một cách máy móc: "Cậu ấy đi cùng anh em rồi."

Kỳ Nhiệt há hốc miệng, không biết nói gì.

Đầu dây bên kia hỏi, "Chị muốn làm gì?"

Kỳ Nhiệt bị hỏi thì bừng tỉnh, cô nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến mình, liền hạ giọng xuống, "Nghe kỹ đây, lát nữa nhóc vào phòng chị, lấy giúp chị một thứ, rồi bắt xe buýt đến, xuống ở trạm Hoan Lạc Kiều, chị sẽ đợi ở bên cạnh tiệm điện thoại công cộng."

Đầu dây bên kia không trả lời, Kỳ Nhiệt lại lớn giọng lên, "Nghe rõ chưa? Có cần chị nhắc lại không?"

"Lấy gì?"

"Lấy..." Kỳ Nhiệt cảm thấy bao nhiêu năm trời danh dự của mình đã tan thành mây khói trong khoảnh khắc này. Cô hít một hơi sâu, nhanh chóng thốt ra hai từ, nói xong liền vội vã hỏi: "Nghe rõ chưa?"

Đầu dây bên kia vẫn im lặng.

Kỳ Nhiệt càng sốt ruột, "Nhóc bị câm rồi à?"

Lúc này bên kia mới khẽ đáp lại một tiếng, "Ừm."

Kỳ Nhiệt định giục cậu nhanh lên, nhưng nghĩ lại bí đao lùn kia không biết có biết đường không, cô hiếm khi quan tâm, "Không cần vội, nhóc cứ từ từ mà đến."

Trước khi dập máy, cô không quên dặn dò, "Không được nói với mẹ nhóc!"

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp