Hot Next Door

CHƯƠNG 6: TRUNG HOA


1 tuần

trướctiếp

Kỳ Nhiệt ngồi trong phòng nghe nhạc. Trong tai nghe là giọng ca của Vương Phi đang hát "Tháng chín, trời cao người bồn chồn, tẻ nhạt vô vị", dù lúc này chỉ mới là cuối tháng tám, nhưng cũng chẳng khác gì, tẻ nhạt vô vị.

Trong tay Kỳ Nhiệt là cuốnCa nhạc đương đại》, ngăn kéo để mở còn nhét đầy các tạp chí《Thế giới thể thao》và《Thế giới khoa học viễn tưởng》, đều là số của tháng trước do Lục Chính Ngọ mua. Nhà họ Lục đọc xong rồi, Kỳ Nhiệt lại mượn về đọc tiếp. Sau khoảng mười lăm, hai mươi ngày, cô sẽ trả lại cùng một lúc, tiện thể mang về số mới nhất.

Cô không thực sự hứng thú, chỉ đọc cho vui, lật vài trang cho đỡ buồn. Thời gian rảnh rất nhiều, nhưng đống bài tập hè trên bàn vẫn chưa đụng đến.

Khi Quý Lai Yên bước vào, Kỳ Nhiệt đang cúi đầu, cố nhét lời bài hát mình nghe nhầm vào khoảng trống trên trang tạp chí, nét chữ màu xanh xiêu vẹo, đôi khi chính cô cũng không nhận ra "chữ gà bới" của mình sau một thời gian.

Trong tai nghe, âm thanh vặn hết cỡ, câu "Anh gọi em từ nơi đám mây trắng sâu thẳm rơi xuống" vô thức bị cô viết nhầm thành "Anh gọi em từ nơi đám mây trắng sâu thẳm có người ta". Khi phát hiện ra, cô liền cúi đầu cười một mình.

Chính vì ngửi thấy mùi kem thoang thoảng, cô mới ngẩng đầu lên cười, chạm mặt Quý Lai Yên, nụ cười càng đậm hơn, "Bà chủ Quý!"

Quý Lai Yên cúi xuống vặn nhỏ âm lượng của chiếc Walkman, "Tai của con sắp bị điếc rồi."

Âm thanh lớn đến mức không rò rỉ cũng khó. Kỳ Nhiệt kéo tai nghe xuống, tắt hẳn nhạc, rồi kéo tay Quý Lai Yên, để bà ngồi chung lên chiếc ghế, "Hôm nay mẹ về sớm thế."

Quý Lai Yên cao hơn Kỳ Nhiệt, bà chống một tay lên bàn, cằm gác xuống, ánh mắt nhìn xuống dưới, "Mẹ có chuyện muốn bàn với con."

Kỳ Nhiệt bắt chước động tác của mẹ, hai người đối diện nhau, "Mẹ cứ nói đi."

"Sau này bảo Dụ Tinh Hoài đừng đến tiệm nhà mình mua đồ nữa."

Kỳ Nhiệt ngạc nhiên, "Tại sao?"

"Nó đến là mua nhiều lắm, mang về nhà liệu có ăn hết không?"

Kỳ Nhiệt buông tay ra, nhưng cổ vẫn giữ nguyên tư thế, "Mẹ đừng lo, cậu ấy có đổi sang chỗ khác mua thì cũng vậy thôi. Nhà cậu ấy nhiều họ hàng lắm, chia ra là hết ngay."- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Cảm thấy lý lẽ chưa đủ thuyết phục, cô bổ sung thêm: "Chắc còn không đủ để chia ấy chứ!"

Quý Lai Yên bật cười, "Cũng không phải mua kiểu đó, nhà mình cũng chưa đến mức cần bán kiểu đó đâu. Khi nào con dẫn nó đến nhà mình ăn cơm, dạo này mẹ rảnh, mẹ vừa làm một món bánh mới, mời hai đứa ăn thử."

"Được ạ!" Kỳ Nhiệt dựa vào mẹ, mặt cọ lên ngực Quý Lai Yên, mùi kem càng nồng hơn. Quần áo của Quý Lai Yên vẫn luôn mềm mại.

Kỳ Nhiệt ôm lấy eo của Quý Lai Yên, hít một hơi, "Mẹ ơi, mẹ có khỏe không?"

Quý Lai Yên bị ôm chặt, vài giây sau hỏi lại: "Con thấy mẹ không khỏe sao?"

Kỳ Nhiệt ngẩng đầu lên, mẹ cô có sống mũi cao, đôi môi nhỏ, da dẻ trắng mịn, là một mỹ nhân. Trên mặt dường như chẳng bao giờ có vẻ lo lắng, cũng không thấy nếp nhăn nào.

Kỳ Nhiệt lắc đầu, "Trông mẹ khỏe lắm!"

Mắt Quý Lai Yên cong lên cùng nụ cười khẽ nhếch, "Thế thì con không nhìn nhầm đâu."

Hai người cùng cười, Quý Lai Yên nghiêng đầu chỉ vào đống bài tập hè trên bàn, "Vẫn chưa làm được vật lý à?"

Kỳ Nhiệt ngẩn người, buông tay ngồi thẳng dậy, nhỏ giọng phàn nàn, "Mẹ với mọi người ai cũng thế."

Quý Lai Yên cũng không mấy bận tâm đến bài tập của cô, đứng dậy đi ra ngoài, "Mẹ có nói gì đâu, sắp khai giảng rồi, đừng để đến ngày cuối cùng mới làm, không kịp đâu."

Kỳ Nhiệt cúi đầu xuống, không trả lời.

"Ngày mai dì Liễu và chú Lục ra ngoài, tủ lạnh trống rồi, sáng mai con đi chợ mua ít đồ ăn, rồi gọi Thời Việt và Già Già đến ăn cơm."

Quý Lai Yên nói xong liền rời khỏi, trước khi cửa đóng lại, Kỳ Nhiệt lí nhí đáp lời.

Cô đeo lại tai nghe, cầm bút lên, lật trang, cô viết hai cái tên vừa nghe từ Quý Lai Yên vào chỗ trống, còn vẽ thêm hai người nhỏ, loẹt quẹt vài nét thành một dòng chữ.

Sáng hôm sau, Kỳ Nhiệt dậy rất sớm, đẩy cửa phòng, chưa xuống đã nghe thấy tiếng tivi phát ra từ phòng khách tầng dưới.

Kỳ Nhiệt không mang giày, chân trần bước xuống cầu thang, đi được nửa đường có thể thấy ba cô đang ngồi trên ghế sofa, trên bàn trước mặt đặt một ly trà, trông rất thư thái.

Đi xuống vài bậc thang nữa, cô thấy bên cạnh là một cái bật lửa, đè lên một bao thuốc lá đỏ chưa mở. Bao thuốc này là Kỳ Bạn bắt Kỳ Nhiệt đi mua, nhưng giữa đường người mua đã thay đổi, vì hôm đó Kỳ Nhiệt lười ra ngoài, nên cô sai Kỳ Lương đi. 

Kỳ Lương đang xem trận bóng, cũng không vui vẻ gì, Kỳ Nhiệt đành phải nhắm vào bí đao lùn ăn không ngồi rồi bên cạnh.

Kỳ Nhiệt đi hết cầu thang, mắt nhìn vào bao thuốc đỏ, trên đó viết chữ "Trung Hoa", phía trên là dòng chữ "1951 ~ 2001", phía dưới là dòng "Kỷ niệm 50 năm thuốc lá Trung Hoa ra đời", do nhà máy thuốc lá Thượng Hải sản xuất.

"Ba ơi, con cũng muốn thử." Kỳ Nhiệt ngồi xuống bên cạnh ba mình, chuẩn bị làm nũng.

Kỳ Bạn rời mắt khỏi tivi, chăm chú nhìn con gái.

Kỳ Nhiệt mở to đôi mắt vô tội, hai người nhìn nhau đến hơn mười giây, không khí có chút kỳ lạ. 

Kỳ Bạn không có biểu cảm gì, quay đầu đi, "Ba không thấy gì cả."

Kỳ Nhiệt liền cười "hì hì", nhanh tay nhặt lấy điếu thuốc, cúi người chạy ra ngoài như một tên trộm. Một lát sau cô quay trở lại, đẩy cửa ra, "Ba ơi, con không biết, ba dạy con đi!"

Kỳ Bạn định đứng dậy đi ra ngoài, nhưng lại bị bản tin trên tivi thu hút, đứng khựng lại.

Kỳ Nhiệt thụt đầu vào, ngượng ngùng rút một điếu thuốc ra từ gói, không mấy thuần thục châm lửa, vừa đưa lên miệng thì nghe thấy tiếng cửa mở kẽo kẹt.

Khói thuốc bốc lên làm mắt Kỳ Nhiệt cay xè, cô nheo mắt nhìn qua.

Một cái chân nhỏ xíu bước ra trước, rồi đến cái chân còn lại.

Lục Thời Già ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, một tay giữ cửa, tay kia ôm mấy quyển sách ngay ngắn. Thấy Kỳ Nhiệt, cậu nhíu mày, vẻ mặt khó chịu.

Kỳ Nhiệt cũng không giấu thuốc, từ từ đưa lên miệng, "Ai bảo nhóc mang đến đây?"

Lục Thời Già giấu tạp chí ra sau lưng, "Không phải đưa cho chị, là Kỳ Lương muốn xem tin tức bóng rổ."

Kỳ Nhiệt rút điếu thuốc xuống, "Chị có giành của nhóc đâu, giấu cái gì? Chị cũng giống nhóc, không có hứng thú với bóng rổ." 

Điếu thuốc trên tay cô bị ném vào đám dây leo tóc tiên, cô cúi người, đưa tay ra, "Kỳ Lương còn đang ngủ, đưa cho chị, chị sẽ chuyển cho nó."

Lục Thời Già đứng dưới bậc thang, do dự vài giây, rồi đưa tạp chí ra.

Vừa đưa xong cậu đã định quay người, Kỳ Nhiệt phía sau lại hỏi: "Anh nhóc đâu rồi?"

Lục Thời Già dừng lại, "Còn đang ngủ."

Kỳ Nhiệt tiện tay đặt tạp chí xuống chân, "Ba mẹ nhóc hôm nay đi đâu? Sao nhóc với anh nhóc không đi cùng?"

Liễu Bội Quân và Lục Chính Ngọ đi ăn cơm ở nhà bạn, nói là tiệc của người lớn, không dẫn theo trẻ con. Vốn dĩ hai anh em cũng không thích những buổi tụ tập này. ( truyện trên app tyt )

Lục Thời Già trả lời thật thà.

Kỳ Nhiệt nhướn mày, "Trưa qua đây ăn cơm nhé."

Lục Thời Già luôn cảm thấy thoang thoảng mùi khét, nhìn sang đám dây tóc tiên bên cạnh Kỳ Nhiệt, tay cậu sờ vào túi, "Mẹ em đã để tiền ăn trưa lại rồi."

Kỳ Nhiệt vừa định châm chọc thì Kỳ Bạn đi ra, "Già Già à, tiền để dành mua đồ ăn vặt, trưa qua đây ăn với anh con, chú nấu cho con món ngon."

"Vâng ạ." Lục Thời Già đáp lời ngoan ngoãn dứt khoát.

Kỳ Nhiệt ban đầu mặt đầy thắc mắc, rồi nheo mắt lại, bí đao lùn này còn phân biệt đối xử nữa chứ.

Chán thật.

Bí đao lùn đưa tạp chí xong, chào Kỳ Bạn rồi nhanh chóng vào nhà.

Lại thêm một tiếng "kẽo kẹt", Kỳ Bạn liền cúi người xuống, nhặt điếu thuốc đã bị lá cây ướt làm tắt, ông lườm Kỳ Nhiệt một cái, rồi nhặt cả bao thuốc và bật lửa trên bậu cửa sổ.

Kỳ Nhiệt than thở, "Con còn chưa nếm thử vị gì đâu!"

Kỳ Bạn nhét lại điếu thuốc vào bao, cùng với bật lửa cất vào túi, "Thuốc lá của ba cũng như tin tức vậy, có thời hạn, cho con thời gian rồi mà không biết nắm bắt, thì sẽ qua mất."

Kỳ Nhiệt chống tay đứng dậy, giậm chân làm nũng: "Con chỉ muốn thử thôi mà!"

"Lúc nãy đã cho con cơ hội rồi đấy."

Kỳ Bạn cười hiền, nhưng Kỳ Nhiệt không còn cách nào "đàm phán" nữa. Ba cô có gương mặt của một người tốt, và thực sự là một người tốt, nhưng đôi khi lại nói một là một, không có thương lượng.

Ông chuyển chủ đề, "Trưa nay con muốn ăn gì? Ba đi chợ mua."

"Ba không đi làm à?"

"Cuối tuần mà!"

Mắt Kỳ Bạn sáng lên, Kỳ Nhiệt cảm thấy ba cô còn yêu ngày nghỉ hơn cả cô. Cô xoa xoa bụng, nghĩ đến tay nghề của ba mình, "Hay là mình ra ngoài ăn đi?"

"Không được, phải ở nhà xem trận đấu trưa nay." Câu này cũng không thể thương lượng.

Kỳ Nhiệt hiểu ra tình hình, lách qua Kỳ Bạn, đi vài bước rồi vẫn không cam tâm quay lại, "Thế sau này…"

Kỳ Bạn biết cô định nói gì, phất tay, "Càng về sau, thời hạn càng hết nhanh."

Tiếng thở dài của Kỳ Nhiệt chậm hơn một nhịp, cô chấp nhận số phận, lặng lẽ lên lầu.

Chán nản, nhưng lại không ngủ được, cô chợt nhớ đến lời Quý Lai Yên hôm qua, liền đứng dậy gọi cho Dụ Tinh Hoài.

Dây điện thoại bị Kỳ Nhiệt kéo dài ra, cô ngồi khoanh chân tựa vào ghế, giọng nói yếu ớt: "Sau này không được một mình đến tiệm nhà tớ nữa."

"Tại sao?" Giọng của Dụ Tinh Hoài giống hệt lúc Kỳ Nhiệt hôm qua hỏi Quý Lai Yên.

"Cậu làm gì có nhiều tiền thế mà ngày nào cũng đến mua? Mua về cũng không ăn hết, quá lãng phí."

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi Dụ Tinh Hoài hỏi: "... Là dì không thích tớ đến à?"

Kỳ Nhiệt dứt khoát đáp: "Đúng vậy! Không thích."

Dụ Tinh Hoài cười, "Vậy tớ phải làm gì đây?"

Kỳ Nhiệt, sau khi làm ra vẻ hổ dữ, cũng bật cười: "Không phải không thích, chỉ là chê cậu nhiều tiền thôi."

"Vậy từ giờ, cậu đến thì tớ đi cùng cậu."

Kỳ Nhiệt xoắn dây điện thoại bằng ngón tay: "Được."

"Hôm nay cậu định làm gì?" Dụ Tinh Hoài quan tâm hỏi.

Kỳ Nhiệt đáp một cách tự nhiên: "Có nhiệm vụ quan trọng."

Dụ Tinh Hoài đã quen với sự bí ẩn của cô, không vội hỏi nhiệm vụ là gì: "Hay tớ đến, cùng cậu hoàn thành nhiệm vụ. Chú Kỳ cũng ở nhà nhỉ? Hôm nay là cuối tuần mà."

Kỳ Nhiệt bực bội: "Cậu còn nhớ rõ hơn cả tớ... Cậu qua đây xa quá, thôi bỏ đi, yên tâm, có người giúp tớ hoàn thành nhiệm vụ rồi."

Nói thêm vài câu, Kỳ Nhiệt cúp máy.

Về phần nhiệm vụ, không cần Kỳ Nhiệt nói rõ, cái gọi là "có người" cũng hiểu.

Lúc ăn trưa, Kỳ Nhiệt hỏi "có người" rằng: "Chiều nay hai người định làm gì?"

"Có người" ngẩng đầu, không nói gì, nhưng trên mặt đã hiện rõ sự cảnh cáo.

Kỳ Nhiệt gắp một miếng cánh gà mà Kỳ Bạn nấu hỏng vào bát của anh, mắt cười híp lại: "Không có gì đâu, tớ chỉ hỏi thôi."

Một lát sau, cô nói tiếp: "Tí nữa tớ qua nhà cậu dùng máy tính nhé."

"Có người" thờ ơ: "Cửa không khóa, tự qua."

Kỳ Nhiệt gật đầu lia lịa như giã tỏi: "Được."

Ăn xong, Kỳ Nhiệt chạy chân trần lên lầu, khi xuống cô ôm theo một chồng sách.

Nhìn rõ bìa sách, Lục Thời Việt hiểu ngay, không biểu lộ cảm xúc gì, hỏi: "Còn bao nhiêu chưa làm?"

Kỳ Bạn lúc này ăn no rồi, đang lấy thuốc lá ra từ túi, đáp thay: "Bìa sách còn mới nguyên, chắc chưa lật trang nào."

Hiểu con gái không ai bằng ba, Kỳ Nhiệt giơ ngón cái lên với ông.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp