Hot Next Door

CHƯƠNG 3: BÚP BÊ BARBIE


1 tuần

trướctiếp

Kỳ Nhiệt vừa đóng cửa quay người lại, thì thấy Lý Đát Giảo và Lương Bích Ngô đã đứng ngay sau lưng từ lúc nào.

"Em trai cậu trông có vẻ đáng yêu đấy." Cửa đã đóng rồi, nhưng Lý Đát Giảo vẫn không quên liếc mắt nhìn ra ngoài qua cánh cửa.

Kỳ Nhiệt ngồi xuống lại ghế sofa, "Đáng yêu? Thôi đi," phản bác xong lại thêm một câu, "Em trai gì chứ, tớ không có em trai xấu như thế."

"Gì chứ…" Lương Bích Ngô và Lý Đát Giảo đồng tình, "Tớ thấy nó cũng dễ thương mà, nhìn muốn véo, em trai ruột của cậu thì ít nói, không cười, trẻ con mà, dễ thương vẫn hơn là đẹp, khiến người khác yêu thích."

Bị gián đoạn như vậy, ba người rõ ràng không còn hứng thú xem đĩa nữa, Kỳ Nhiệt liền tắt nguồn, "Tớ chỉ thích người đẹp, các cậu không thấy sao, lúc nhỏ đáng yêu, lớn lên toàn thành xấu xí à?"

"Cũng tùy vào gen chứ," Lý Đát Giảo dựa lưng vào tủ đứng bên cửa, "Trước xem ảnh hồi nhỏ của cậu với Lục Thời Việt, không phải cậu ấy đẹp trai từ nhỏ đến lớn à?"

Kỳ Nhiệt đi lấy đĩa phim, "Mắt cậu làm sao đấy? Nhìn mặt mũi nhọn hoắt, còn xấu hơn cả thằng nhóc lùn kia."

Kỳ Nhiệt đối với Lục Thời Việt luôn xen lẫn thiện cảm và địch ý, cô có thể dễ dàng chuyển đổi giữa hai trạng thái này. Nói chuyện cũng không thích phân tích sâu xa, bất kể có thật lòng hay không, điều gì nói ra thường chẳng phải lời tốt đẹp.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Lý Đát Giảo và Lương Bích Ngô quá hiểu tính cô, chỉ cười nhìn nhau mà không để tâm, trong lúc chán nản lại ngước lên nhìn tủ âm tường gần cửa.

Tủ ngoài cùng đầy ắp những búp bê Barbie đủ kiểu dáng, đó là sở thích của mẹ Kỳ Nhiệt, chúng hiện diện khắp mọi ngóc ngách trong nhà. Lý Đát Giảo từng nói, bán đống búp bê này cũng được "một khoản lớn".

Tủ giữa là các cuốn sách đủ loại, xếp không đều nhau, một dãy bìa sách ngoại văn, đều có dấu vết đã được đọc qua, Balzac, Rousseau, Sartre, Beauvoir.

Tủ trong cùng nằm sát ban công, đầy sách, tạp chí lộn xộn, góc bìa đã ngả vàng, cong lên, bìa sách toàn cảnh đao kiếm, đậm chất Trung Hoa, là bộ sưu tập tiểu thuyết võ hiệp của Kỳ Bạn.

Trong góc còn nhét vài cuốn của Vương Tiểu Ba và một bộ tem kỷ niệm Thế vận hội Sydney.

Nói đến tủ âm tường, nhà họ Lục cũng có một bộ y hệt, hồi đó tìm chung một người thợ mộc, Kỳ Bạn còn về quê kiếm gỗ thông loại tốt nhất. Lại gần ngửi, vẫn còn phảng phất mùi thơm của gỗ thông.

Nhưng bên trong thì khác hẳn. Tủ nhà họ Lục đựng toàn tác phẩm nghệ thuật cao cấp, tính thẩm mỹ cao, mà cũng rất mong manh, chỉ việc vận chuyển cũng tốn không ít công sức.

Mỗi lần vào, Kỳ Nhiệt đều đi vòng tránh xa, biết chúng quý giá, dù cửa kính đã đóng kín nhưng cô vẫn sợ có chuyện gì xảy ra.

Lý Đát Giảo và Lương Bích Ngô không phải lần đầu đến, vào nhà không thấy ai, liền chào hỏi với không khí. Trong bếp thì mẹ Lục là Liễu Bội Quân vẫn đang bận rộn, bà dặn Kỳ Nhiệt tiếp khách. Hai cô nàng không kiêng dè như Kỳ Nhiệt, cùng tiến sát cửa kính ngắm nhìn bên trong.

Kỳ Nhiệt liếc mắt một vòng, nhặt trái cherry trên bàn rồi bỏ vào miệng, nhân lúc không ai để ý, cô nhẹ nhàng bước lên lầu.

Phòng của Lục Thời Việt ở phòng thứ hai, anh luôn có thói quen đóng cửa, ai vào mà chưa xin phép, chắc chắn anh sẽ tỏ ra không vui, ngay cả ba mẹ anh cũng không ngoại lệ.

Nhưng Kỳ Nhiệt lại là ngoại lệ. 

Cô mặt dày, anh có nổi giận cô cũng làm như không thấy. Lúc này cô đi tới trước cửa phòng, ấn tay nắm, dùng đầu gối đẩy cửa nhưng không mở được. Vặn thêm lần nữa, vẫn không thành công.

Thôi xong, cửa khóa rồi.

"Chán quá." Kỳ Nhiệt bực tức buông tay.

Trong miệng Kỳ Nhiệt vẫn còn hạt, cuống đen cũng còn ngậm trong miệng. Cô nghĩ sẽ ném hạt ra ngoài cửa sổ, biết đâu sang năm trong vườn sẽ mọc lên một cây cherry. Vừa quay người lại, trước mặt bỗng xuất hiện một người, làm cô giật mình buột miệng chửi thề, miệng há ra, cuống trái cherry rơi xuống theo.

"Ma nhà mày!"

Nhóc lùn luôn nhíu mày, Kỳ Nhiệt nghi ngờ không biết cậu có oán thù gì lớn lao không.

"Đi mà không có tiếng động..." Cô lẩm bẩm, cắn chặt hạt cherry giữa răng rồi dùng hai ngón tay lấy hạt ra khỏi miệng. Tay vung một cái, hạt bay vút qua đầu cậu, vẽ thành đường cong rồi rơi ra ngoài cửa sổ.

"Chị muốn làm gì?" Nhóc lùn cất tiếng hỏi.

Kỳ Nhiệt xoa xoa bụng, "Anh nhóc chơi bóng bao giờ mới về?"

"Không biết."

"Không biết." Kỳ Nhiệt nhại lại giọng nói dứt khoát của nó, "Thế chìa khóa phòng cậu ấy đâu?"

"Không biết." Lần này giọng nhóc lùn có phần chậm lại.

Kỳ Nhiệt nhướn mày, khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu về sau, "Vậy nhóc mở cửa này cho chị đi."

Nhóc lùn nhíu mày chặt hơn, giọng không vui, "Em không có chìa khóa."

"Thế lạ nhỉ, anh nhóc chắc chắn sẽ không tự khóa cửa, mẹ nhóc thì vẫn ở nhà, chẳng có lý do gì để khóa cửa cả, thế cửa này tự khóa à?"

Cậu nhóc chưa trải đời sao chịu nổi mấy lời truy hỏi như thế, môi hơi động đậy nhưng vẫn bướng bỉnh, "Em không lấy."

Bụng bị đĩa phim ép vào, Kỳ Nhiệt không còn nhiều kiên nhẫn, "Nhanh lên, chị vào cất đồ rồi ra ngay."

Nhóc lùn đứng im, bắt đầu mặc cả, "Chị đưa đồ cho em, đợi anh em về, em sẽ đưa cho anh ấy."

"Không được!" Đĩa CD không có hình cũng chẳng có chữ, chẳng nhìn ra gì, nhưng Kỳ Nhiệt vẫn chột dạ, không yên tâm để giao cho cậu nhóc.

Ánh mắt nhóc lùn lướt đi chỗ khác, Kỳ Nhiệt liếc qua, rồi nhìn theo hướng ánh mắt dừng lại ở chậu cây xanh biếc bên cạnh, lá cây to rộng chen chúc nhau, đầu lá hơi úa vàng, trông chẳng có chút sức sống.

Kỳ Nhiệt nhếch môi cười, định ngồi xuống, nhưng vừa cúi người, chiếc đĩa phim cộm vào bụng khiến cô đau đớn hít một hơi, vội đứng thẳng dậy.

Nhóc lùn chăm chú nhìn cô.

Cô bèn vén áo lên, rút đĩa phim ra, "Thấy chưa? Là đĩa phải trả cho anh nhóc." Nói rồi cô lại ngồi xổm xuống, đầu cúi xuống lớp lá, tay thò vào chậu cây, mò mẫm một vòng, thở dài, "Rốt cuộc giấu đâu rồi?"

Nhóc lùn cúi đầu bước tới, ngón tay chỉ vào các đường gân của lá, "Trong đám lá ấy."

Cô ngồi xổm xuống và nhìn thẳng vào mắt cậu nhóc, bàn tay dính đầy bùn đất đưa thẳng về phía mặt cậu, "Nhóc phòng trộm à?"

Nhóc lùn lùi lại, chỗ bị chạm đỏ lên, giận dữ đáp, "Phòng chị đấy!"

"Chị?" Kỳ Nhiệt đứng dậy, "Nhóc phòng được chị chắc?"

Chìa khóa trượt qua các kẽ lá, rơi xuống chỗ giao nhau của các rễ cây. Kỳ Nhiệt thò tay vào, mạnh tay một cái, nghe tiếng "rắc", những chiếc lá xanh rơi xuống, phủ kín đầu cậu nhóc.

Cảnh tượng có chút khôi hài, Kỳ Nhiệt không nhịn được cười, đưa tay giúp cậu gỡ lá xuống, chẳng cảm thấy chút áy náy nào, "Sao mà ngốc thế…"

Nhóc lùn vừa giận vừa tủi thân, mím môi nhặt những chiếc lá, ôm trước ngực, lá cây nhô lên khỏi đầu cậu một đoạn, trông nhỏ bé và ngớ ngẩn vô cùng.

Kỳ Nhiệt lấy chìa khóa mở cửa bước vào, cậu nhóc cũng lẽo đẽo theo sau.

Phòng của Lục Thời Việt trải một tấm thảm, họa tiết vuông trắng không chút đặc sắc. Kỳ Nhiệt làm trò ngay trước mặt nhóc lùn, nhấc một góc tấm thảm lên, ném chiếc đĩa vào trong rồi quay lại hỏi cậu, "Nhóc có biết anh nhóc giấu đồ ở đây không?" ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhóc lùn lắc đầu.

"Giờ thì biết rồi."

Cậu nhóc gật đầu, má cọ vào mấy chiếc lá, nghe loạt xoạt.

Kỳ Nhiệt đứng dậy, "Nhưng không được lấy."

"Em mới không lấy!"

Kỳ Nhiệt hừ một tiếng, "Đợi đến khi nhóc muốn lấy, thì anh nhóc chắc cũng không giấu ở đây nữa rồi."

"Em sẽ không lấy!"

"Được rồi, được rồi, nhóc không lấy." Kỳ Nhiệt không tranh cãi với nhóc lùn, cô ngồi phịch xuống giường Lục Thời Việt, tay đập đập lên, "Anh nhóc đi chơi bóng, Kỳ Lương cũng đi cùng, sao nhóc..."

"Nhiệt Nhiệt ơi! Con ở trên lầu à? Xuống ăn trái cây đi!" Giọng của Liễu Bội Quân từ dưới nhà vọng lên.

"Vâng! Con xuống ngay đây!" Kỳ Nhiệt đứng dậy đi ra ngoài, ngón tay khẽ chạm vào đầu nhóc lùn, "Không tập thể dục cũng được, nhưng ăn nhiều trái cây mới có thể cao lên, biết không?"

Nhóc lùn lùi lại một bước, đưa tay ra.

"Làm gì?"

Nhóc lùn dùng ánh mắt ra hiệu. Vừa nãy cậu rõ ràng thấy Kỳ Nhiệt nhét chìa khóa vào túi.

"Không cao nhưng mắt tinh nhỉ..." Kỳ Nhiệt rút chìa khóa ra, không đặt vào tay cậu mà ném một đường parabol lên bàn học bên cạnh.

Cô vỗ vào túi quần trống không, "Được chưa? Bí đao lùn... Đi nào!"

Cậu nhóc vừa được gán cái biệt danh mới "bí đao lùn" không lập tức đi theo. Cậu kiểm tra chìa khóa một lần nữa, rồi mới đóng cửa. Đứng ngoài cửa, ánh mắt cậu nhìn xuống chiếc cuống cherry đang nằm im trên sàn.

Cậu cúi xuống nhặt cuống lên, rồi ôm đám lá cây xanh vào phòng của mình.

Kỳ Nhiệt bước xuống cầu thang, miệng gọi, "Dì Liễu!"

Liễu Bội Quân đứng bên bàn ăn, thấy cô mặc chiếc quần ngắn cũn cỡn thì vội vàng lấy chiếc áo chống nắng của mình từ trên giá áo ra, "Mau mau mau, đắp lên."

Kỳ Nhiệt ngoan ngoãn nhận lấy, ngồi xuống cạnh bàn, áo chống nắng vắt qua chân.

"Nhiệt Nhiệt à, dì không phải không cho con mặc quần ngắn như thế, nhưng Kỳ Lương và Già Già còn nhỏ, lại đều là con trai, con là chị, cũng phải chú ý một chút đến cách ăn mặc."

Mấy lời này Kỳ Nhiệt đã nghe không biết bao nhiêu lần, Liễu Bội Quân cũng không bao giờ chán khi nhắc lại. Bà ấy nói, Kỳ Nhiệt cũng chỉ gật đầu, nghe xong liền quên. Cô cắm một miếng dưa hấu đưa vào miệng, "Vâng vâng, con biết rồi dì Liễu!"

Liễu Bội Quân nhìn ra vẻ hời hợt của cô, ngồi xuống tiếp tục nói, "Ở nhà thì như vậy, ra ngoài lại càng phải chú ý, Bích Ngô với Giảo Giảo cũng thế, dì cũng nhắc vậy, mấy ngày trước dì xem tin tức trên tivi..."

Ăn một bữa trái cây mà như nhận cả một bài giáo huấn.

Kỳ Nhiệt ăn cho no bụng, nhưng tai cô thì bên này vào bên kia ra. 

Lương Bích Ngô và Lý Đát Giảo thì ngồi ngay ngắn, nghiêm chỉnh, thu lại dáng vẻ thường ngày, Liễu Bội Quân nói một câu, họ liền gật đầu một cái.

Kỳ Nhiệt đứng ngoài cuộc, ngẩng đầu nhìn lên lầu. Đã nửa tiếng trôi qua, vẫn không thấy bí đao lùn xuống dưới, chiếc áo chống nắng của cô xem như che vô ích.

Cuối cùng cũng chịu đựng xong, Kỳ Nhiệt kéo hai người kia vội vàng chuồn đi.

Vừa bước ra cửa, Liễu Bội Quân lại đi theo sau, "Nhiệt Nhiệt à, dì quên chưa nhắc, con nhớ khóa cửa cẩn thận, nếu không thì cũng phải đóng cổng lại, bây giờ nhiều trộm lắm..."

Kỳ Nhiệt thuận miệng đáp, "Vâng vâng, con biết rồi dì Liễu, sau này con nhất định sẽ nhớ!"

Quần áo phơi ngoài sân còn chưa khô hết, Lý Đát Giảo và Lương Bích Ngô liền mang vào trong nhà, vừa thay đồ vừa chia sẻ cảm nhận sau buổi giáo dục.

"Dù sao thì tớ chẳng nghe vào mấy, chỉ ngắm da dẻ của dì ấy thôi, tớ còn muốn trộm son của dì nữa."

"Nhưng tớ thấy dì Liễu nói cũng đúng mà, biết đâu ngày nào đó chúng ta gặp phải mấy tên lưu manh thì sao."

"Cũng có lý, tớ nghe được, cậu nghe được, nhưng còn Nhiệt Nhiệt thì sao?"

Lương Bích Ngô liếc nhìn Kỳ Nhiệt đang lơ đễnh, bật cười, "Chắc chắn là không rồi, đầu cậu ấy giờ chỉ toàn nghĩ về Dụ Tinh Hoài thôi!"

Kỳ Nhiệt nghe vậy liền phủ nhận, "Không có, tớ đang nghĩ xem bí đao lùn không xuống ăn trái cây, có phải đã trộm đĩa đi xem rồi không."

"... Kỳ Nhiệt, cậu thật là dơ bẩn."

Kỳ Nhiệt giơ tay lên, "Tớ chỉ sợ nó mách mẹ thôi! Đáng lẽ tớ không nên giấu đĩa trước mặt nó, bí đao lùn ranh lắm..."

"Vô nhân tính..."

"..."

Kỳ Nhiệt câm miệng.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp