Hot Next Door

CHƯƠNG 2: HỘP ĐỰNG ĐĨA DVD


1 tuần

trướctiếp

Kỳ Nhiệt tựa người lười biếng vào mép bàn, mỉm cười, từng nét chữ trong cuốn sổ kia đều do chính tay cô viết, cô rõ hơn ai hết những chữ theo sau từ "ví dụ", nhưng vẫn cố tình hỏi Lý Đát Giảo, "Ví dụ gì nào?"

Tuy nhiên, cảm giác quá xấu hổ khiến Lý Đát Giảo, dù thường ngày nói năng bừa bãi, cũng khó mà nuốt nổi hai từ đó để nói ra. 

Trong khi đang do dự, Lương Bích Ngô lại nhích đến, hỏi với vẻ tò mò, "Dirty talk nghĩa là gì thế? Chửi thề hả?"

Lý Đát Giảo chỉ cảm thấy cuốn sổ trong tay trở nên nóng bỏng tay, cô vội vàng đẩy nó ra. Cô cười với Kỳ Nhiệt rồi lắc đầu lia lịa, quay sang nhìn Lương Bích Ngô, như đã đoán trước được, thấy mặt cô ấy đỏ bừng lên.

Lương Bích Ngô đỏ mặt tới tận tai, gấp cuốn sổ lại một cách thô bạo, sau đó nhấc tấm chăn mỏng lên và giấu nó vào trong chăn, rồi ngồi phịch xuống giường. 

"Kỳ Nhiệt! Cậu... cậu..."

Kỳ Nhiệt cười lớn đến mức dựa lưng vào tường, bắt chước cô ấy lắp bắp, "Tớ... tớ... tớ làm sao nào?" Nói rồi cô đứng thẳng dậy, bước vài bước, quay lưng lại với cửa sổ và đưa tay ra sau lưng để tháo móc áo ngực.

"Có gì mà phải xấu hổ, đừng quên hôm nay chúng ta đến đây làm gì nhé."

Hai tay cô cùng hoạt động, chiếc áo lót không còn giữ được lâu, nó rơi xuống đất một cách nhẹ nhàng, không một tiếng động.

Lý Đát Giảo vẫn còn biết kéo rèm cửa sổ, đến cửa phòng tắm mới bắt đầu cởi đồ, "Sao mà quên được, tớ đã phấn khích mấy ngày rồi. Nhưng mà mấy thứ cậu viết ra, biết trong lòng là được rồi, sao còn phải ghi ra giấy làm gì? Không sợ chú dì nhìn thấy à?"

Lương Bích Ngô chui vào trong phòng tắm, phụ họa: "Đúng đó."

"Họ làm sao đọc được chữ gà bới của tớ..." Lần này, dây xích quần cùng chiếc quần jeans hòa lẫn với đống quần áo bẩn dưới đất.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

"Thế còn em trai cậu? Cậu không sợ làm hư trẻ con à?"

"Nó còn chưa biết hết mặt chữ đâu, còn cái thiên bàng, chỉ nhận ra được họ của nó với tớ thôi."

"Biết đâu được đấy, trẻ con toàn học từ thiên bàng bộ thủ mà ra đấy."

"... Dù sao tớ học từ phiên âm trước."

Vừa dứt lời, cánh cửa đóng lại, nhưng không khép chặt, để lại một khe hở nhỏ. Cả ba cô gái trần như nhộng chen chúc trong một không gian nhỏ, nước lạnh dội xuống đầu, tất cả cùng hét lên một tiếng. 

Đều đã qua cái tuổi dậy thì, lại thêm ưu thế bẩm sinh, ba đôi chân dài, trắng nõn đụng chạm nhau, nhà tắm trở thành chiến trường, những thân thể non trẻ va chạm nhau, nước tạt vào mặt thế nào cũng không lau sạch được, những lời thốt ra vừa bậy vừa tục, không thể nào lọt tai.

Chỉ đến khi kiệt sức, ba cô gái mới nghiêm túc giúp nhau kỳ cọ. 

Lý Đát Giảo duỗi ngón tay chọc vào xương ngực của Kỳ Nhiệt, "Cậu đã nghĩ kỹ chưa? Nghe bảo đau lắm đấy."

Mùi hương từ sữa tắm tràn ngập khắp phòng, Lương Bích Ngô đang vò tóc cũng ngừng lại, "Nghĩ đến tớ đã thấy... sợ rồi."

Những cô gái mảnh mai với tâm hồn nhạy cảm, Kỳ Nhiệt đối mặt với sự lo lắng của các bạn, sắc mặt nghiêm nghị, "Tớ cũng sợ mà..." 

Cô xoay người, áp mặt vào tường gạch trơn nhẵn, "Nhưng so với sợ hãi, tớ vẫn háo hức nhiều hơn," cô nhấn mạnh, "Không chỉ một chút đâu nhé! Mà là rất nhiều!"

Lý Đát Giảo lại một lần nữa cảm thấy vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tị, tự hỏi chính mình, "Bao giờ tớ mới được như Nhiệt Nhiệt, có bạn trai đây?"

Lương Bích Ngô dội gáo nước lạnh lên mặt cô ấy, "Trong mơ thôi..."

Lý Đát Giảo "hừ" một tiếng, bước ra khỏi phòng tắm, để lại những dấu chân ướt trên nền nhà. "Cũng phải, ngoài đời thực chỉ có trai xinh gái đẹp mới yêu nhau."

Đã qua trưa nhưng mặt trời nhưng vẫn còn cao, ba cô gái thương tiếc sức lực của mình, chỉ giặt qua quần áo rồi phơi lên mà không vắt khô. Những giọt nước rơi lộp độp từ trong nhà kéo dài ra đến sân, cuối cùng tụ lại dưới chiếc dây phơi quần áo khô ráo.

Lý Đát Giảo đưa tay che đầu, quay vào nhà trước, chọn một chỗ ngồi thoải mái. Nhìn thấy Kỳ Nhiệt đang quỳ trước TV lục tìm đĩa trong hộp đựng, cô định đến gần thì Kỳ Nhiệt đã tìm được một chiếc đĩa ở giữa và nhanh chóng đưa nó vào đầu VCD.

Chẳng mấy chốc, góc trái màn hình hiện lên một đĩa CD vàng rơi xuống, tiếp đó chuyển sang hình ảnh một con báo kim loại đang chạy, báo nhảy vọt lên, ngậm chiếc đĩa vào miệng, ngẩng đầu lên thì màn hình dừng lại.

"Kỳ lạ thật, sao vẫn là đoạn mở đầu này? Đĩa lậu à..."

"Chắc vậy rồi."

(*) https://www.bilibili.com/video/BV1k4411m7jg/?spm_id_from=pageDriver

- Link đoạn intro.

Lương Bích Ngô xoay khóa cửa vài lần để chắc chắn nó đã khóa, ngồi xuống với tâm trạng vừa thấp thỏm vừa phấn khích, cô hỏi Kỳ Nhiệt, "Lục Thời Việt có biết cậu trộm đĩa của cậu ấy không?"

Lý Đát Giảo cũng thấp giọng như kẻ trộm, "Con trai ai chẳng xem mấy thứ này như báu vật, mất một cái là biết ngay."

Kỳ Nhiệt cầm điều khiển ngồi xuống ghế sofa, lặng lẽ sửa lại động từ, "Tớ lấy đồ của cậu ấy, chưa bao giờ bị phát hiện cả."

Cả hai thở phào nhẹ nhõm, Kỳ Nhiệt lại nói, "Yên tâm đi, lần này không phải lấy trộm, là đường đường chính chính mượn của cậu ấy."

"Cậu nói với cậu ấy rồi?!" Lý Đát Giảo nhảy bật lên từ chiếc chiếu cói, dù ngạc nhiên nhưng không quên liếc nhìn màn hình TV, thấy chưa đến phần mong chờ nên nhanh chân nhảy lên ghế sofa, ngồi xổm rúc lại gần Kỳ Nhiệt. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lương Bích Ngô cũng lo lắng không kém, nắm chặt cánh tay Kỳ Nhiệt, "Cậu nói với cậu ấy là chúng ta sẽ cùng xem à?!"

Kỳ Nhiệt gật đầu, "Nói rồi, ban đầu tớ không định nói đâu, nhưng lục hết phòng cậu ấy cũng không tìm thấy, đành phải trực tiếp xin cậu ấy."

"Cậu ấy nói gì?"

"Đúng đó, phản ứng sao?"

"Cậu nói với cậu ấy thế, có phải cậu ấy sẽ biết là cậu với Dụ Tinh Hoài muốn..."

Hai người không ngừng truy hỏi, Kỳ Nhiệt xua tay, "Tớ kể nhiều làm gì? Cậu ấy không có phản ứng gì cả, lẽ nào chỉ có cậu ấy được xem mà chúng ta không được học hỏi à?"

"Không phải, nhưng ít ra cũng phải ngạc nhiên chứ?"

Kỳ Nhiệt khoanh tay trước ngực, "Cậu ấy không tạt đá lạnh vào mặt tớ là tốt rồi."

Lý Đát Giảo nghĩ một lúc, chỉ nhớ được một khuôn mặt lạnh lùng, luôn thiếu kiên nhẫn, cô gật đầu tự đồng ý, bỗng nhiên đứng dậy, chạy vào phòng tắm. 

Chỉ trong vài giây, khi quay ra, cô đã cầm trên tay một chiếc gương, soi đi soi lại, "Nhiệt Nhiệt, hay cậu thử hỏi Lục Thời Việt xem, cậu ấy không yêu đương sao?"

"Tự đi mà hỏi."

"Có hy vọng không?"

"Một trăm phần trăm—" Kỳ Nhiệt không chút nể mặt, "Không có hy vọng."

Câu trả lời không có gì mới mẻ, nhưng Lý Đát Giảo chẳng chút xao động, vẫn tiếp tục soi gương một cách tự sướng, "Tớ cũng xinh xắn chứ bộ... Thật muốn hẹn hò với cậu ấy quá."

Cô đoán rằng Kỳ Nhiệt sẽ lại nói câu quen thuộc: "Cậu ta có gì tốt chứ? Không xứng với cậu đâu", nhưng đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy câu nói quen thuộc. Quay đầu nhìn sang, thấy hai người kia không rời mắt khỏi màn hình TV.

Lý Đát Giảo ngạc nhiên vài giây, nhưng tai cô đã nghe ra nguyên do—

Âm thanh từ TV lọt vào tai, là những tiếng thở đứt quãng, xen lẫn với tiếng sột soạt của quần áo ma sát. Dần dần, nhịp thở càng lúc càng gấp gáp, như một chiếc lưới vô hình đang trói chặt ba cô gái.

Đó như một cánh đồng thí nghiệm, chờ ba người trong phòng – những kẻ háo hức học hỏi – đến khai phá.

Lý Đát Giảo đứng giữa phòng khách, tư thế không thoải mái, cổ cứng đờ, không thể nhúc nhích. Vòng ngực đầy đặn của cô cũng phập phồng theo nhịp của cặp đôi trên màn hình.

Người phụ nữ không mảnh vải che thân, hơi thở dồn dập. Người đàn ông chỉ còn lại lớp quần cuối cùng. Đáng lẽ anh ta nên tiến tới theo đà, nhưng lại cứ ngừng lại, tạo cảm giác ngắt quãng, làm mất thời gian.

Ba cô gái bị kéo căng dây thần kinh, từng giây trôi qua như cả thế kỷ. Không ai nói gì, cũng không dám thở mạnh, hơi thở trở nên dài và nặng nề.

Trên màn hình, chiếc quần lót màu tối từ từ tụt xuống, tay người phụ nữ nắm lấy một góc, dường như cô ấy yếu đuối đến mức không thể dùng hết sức. Cùng với chiêu trò của người đàn ông, chiếc quần chỉ tụt được nửa chừng, chẳng thấy gì hết.

"… Đại ca, anh có làm được không vậy?" Kỳ Nhiệt không nhịn được nữa, tay đập vào ghế sofa, nhìn màn hình với vẻ không thể chịu đựng nổi.

"Cởi ra! Cởi ra!" Lý Đát Giảo ngồi xổm xuống, hưng phấn đến mức không thua gì vừa phát hiện ra một châu lục mới.

Dường như quần đã sắp bị cởi ra, nhưng người đàn ông lại kéo nó trở lại.

"Này... đùa à, trêu ai thế?"

"Cô gái của anh không chịu nổi nữa rồi!"

"Không làm nhanh thì cô ấy tan chảy mất, đại ca à…"

Ba người ngoài cuộc giống như bình luận viên, vừa nói vừa cười ha hả.

"Này! Lần này là thật rồi chứ?"

"Ah ah ah ah!" Lương Bích Ngô hét nhỏ, trượt từ ghế sofa xuống sàn nhà.

"Lần này thật đi, làm ơn…" Lý Đát Giảo "bụp" một cái quỳ gối xuống đất.

Kỳ Nhiệt dựa hẳn vào lưng ghế sofa, "Thật là... Lục Thời Việt xem toàn phim gì thế này? Phải kiên nhẫn lắm mới xem nổi."

"Vậy là cậu không hiểu rồi, có người thích trực tiếp, không nói gì cả, vào là xong, nhưng cũng có người thích cái kiểu này, muốn còn ra vẻ, câu kéo để kéo dài cảm giác, hiểu không?"

Kỳ Nhiệt im lặng, Lương Bích Ngô lên tiếng thay cô, "Nghe như cậu đã từng xem rồi ấy."

"Chưa có kinh nghiệm thực tế, nhưng lý thuyết thì tớ biết."

"Vãi, lần này chắc là thật rồi!"

Ba người mặc dù nói chuyện qua lại, nhưng ánh mắt vẫn không rời màn hình TV.

Bầu không khí đã được đẩy lên đỉnh điểm, người phụ nữ cuối cùng cũng không còn ngại ngùng, tay thò thẳng vào quần anh ta, nắm lấy cạnh và mạnh mẽ kéo xuống.

"Vãi!" Lý Đát Giảo thốt lên, mắt mở to, không chớp, mong đợi khoảnh khắc sẽ đến.

"Vãi!" Lương Bích Ngô thốt lên theo, hoàn toàn do sự phấn khích.

"Vãi." Lần này đến lượt Kỳ Nhiệt, nhưng không giống hai người kia, nếu hai người trước đang giương buồm căng gió, thì câu của cô là cờ im trống lặng.

Tiếng gõ cửa thật sự rất nhỏ, nếu không phải đã quen, cô cũng đã bỏ qua như hai người kia.

Điều khiển nằm ngay trong tay, cô buồn bực nhấn nút dừng. Lý Đát Giảo tưởng TV bị đơ, quay đầu lại, suýt thì bị trật cổ, nhìn Kỳ Nhiệt, "Có chuyện gì vậy?"

Lương Bích Ngô cũng ngơ ngác nhìn cô.

Kỳ Nhiệt bực bội ném điều khiển lên ghế sofa, đúng lúc tiếng gõ cửa vang lên lần nữa.

Cả ba người đồng loạt quay đầu về phía cửa.

"… Ai đó?"

Kỳ Nhiệt cố kiềm chế sự bực dọc, đứng dậy, "Không sao, để tớ xử lý."

Hai người còn lại nhìn nhau, không hiểu gì cả.

Kỳ Nhiệt từ tốn đi đến cửa, vặn tay nắm và kéo cửa ra, thò đầu ra ngoài, "Có chuyện gì?"

Người ngoài cửa đúng như cô dự đoán, vóc dáng thấp bé, khiến cô lần nào cũng phải cúi xuống để nói chuyện với cậu.

Vừa cúi xuống, mặt cô đụng phải dây leo tóc tiên mọc đầy bên cửa. Cô giơ tay gạt đám hoa đỏ lá xanh mà Kỳ Bạn quý như báu vật từ dưới quê mang về sang một bên.

Nhóc lùn không thích ngẩng đầu, cô chỉ có thể thấy đỉnh đầu cậu, nơi đó có một xoáy tóc trông thật kỳ lạ.

"Mẹ em bảo sang ăn dưa."

Nhóc lùn không muốn ở lại lâu, vừa dứt lời đã quay đầu định đi.

"Quay lại đây." Kỳ Nhiệt đứng thẳng người dậy, gọi cậu nhóc với giọng lưu manh.

Cậu nhóc vừa đi dừng lại, quay đầu với vẻ không tình nguyện chút nào.

Kỳ Nhiệt làm khó cậu, "Không gọi chị à?"

Nhóc lùn nhăn mặt, rõ ràng là không thích, nhưng vẫn phải thêm một câu rất hời hợt, "Chị Kỳ Nhiệt."

Kỳ Nhiệt cười tươi, "Ngoan lắm, nói với dì Liễu là tụi chị sẽ sang ngay."

Nhóc lùn không đáp, chỉ tăng tốc độ bỏ chạy, sợ rằng sẽ bị Kỳ Nhiệt gọi quay lại.

Kỳ Nhiệt khẽ hừ một tiếng, ngắt một bông hoa đỏ thắm từ dây leo, đưa lên mũi ngửi nhưng không có mùi gì, đành phải lén cài lên tai. Cô lùi lại một bước, đóng cửa, miệng lẩm bẩm, "Lại phá hỏng chuyện của mình."

Nhóc lùn phá hỏng chuyện của Kỳ Nhiệt năm nay 6 tuổi, là con trai thứ hai của nhà họ Lục bên cạnh, em trai của Lục Thời Việt.

Em trai có một cái tên đầy những con số và ký hiệu toán học—

Lục Thời Già.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp