Cây Đa Giữa Hè

Chương 3


1 tuần


Đã mấy ngày Tạ Lâm Thâm luôn trốn tránh Trần Việt, hắn nghĩ trốn đến tiệm net Trần Việt sẽ không đi tìm hắn.

Thời gian nghỉ lễ quốc khánh Lâm Miểu được đón trở về, thiếu nữ buông xuôi đoạn tình cảm thầm mến này.

Tháng 12, Trần Việt mời mọi người đến nhà ăn cơm.

Tạ Thâm Lâm cuối cùng vẫn là không tránh được.

Bách Bội Nhã buổi tối không có ở đây, mọi người quẩy banh nóc.

Trần Việt lại uống rất nhiều rượu.

Tạ Thâm Lâm ngồi bên cạnh cậu, Hạ Thu và Chu Văn Duệ kêu gọi mọi người thu dọn đồ, Tạ Thâm Lâm gọi Trần Việt mấy lần, thấy cậu không phản ứng, liền dìu cậu vào phòng ngủ.

Tạ Thâm Lâm vừa mới đắp chăn kín giúp cậu, cậu liền ngồi dậy nắm chuẩn xác cánh tay Tạ Thâm Lâm.

Tạ Thâm Lâm ngẩn người, giọng nói mang theo chút dịu dàng và kiên nhẫn mà chính mình không nhận ra: “Sao lại ngồi dậy thế?”

Trong phòng rất tối, chỉ có chút ánh đèn bên ngoài chiếu vào. Trần Việt không lên tiếng.

Tạ Thâm Lâm lại khuyên cậu: “Đã muộn lắm rồi, ngủ đi nhé, được không?”

Trần Việt ngồi thẳng lưng, đột nhiên nghiêng người về phía trước, cậu hôn lên mặt Tạ Lâm Thâm.

Tạ Lâm Thâm trong nháy mắt trở nên hoảng hốt, tay chân hắn luống cuống đỡ Trần Việt nằm xuống, đắp kín chăn cho cậu.

Lúc đi ra mọi người đều đi về hết rồi, chỉ còn lại Chu Văn Duệ và Hạ Thu.

"Tạ Lâm Thâm, gần đây tai mày rất hay đỏ đấy nhá, có chuyện gì thế?" Chu Văn Duệ thờ ơ hỏi.

"Trong phòng ngủ Trần Việt quá...quá nóng." Tạ Lâm Thâm nói lắp nguyên câu, vì che giấu sự chột dạ của mình, quăng lại một câu "Đi đây" rồi mở cửa đi ra ngoài.

Hôm sau tuyết rơi, Tạ Lâm Thâm không đến trường.

Trần Việt còn nhớ chuyện tối hôm qua, cho rằng Tạ Lâm Thâm không biết đối mặt với mình như thế nào.

Về sau nghe được bạn trong lớp nói Tạ Lâm Thâm té lộn nhào một cái, còn có người nói Tạ Lâm Thâm bị ngã xe, gãy xương.

Cậu lo lắng không yên lòng như lửa đốt tìm Lý Quần Phương xin nghỉ, vội vàng chạy đến nhà Tạ Thâm Lâm.

Ở cửa tiểu khu, Trần Việt bị vấp ngã mạnh nhưng cậu ngồi một hồi lại đứng lên tiếp tục đi.

Lúc Tạ Lâm Thâm mở cửa liền thấy dáng vẻ chật vật của Trần Việt.

Trần Việt nhảy lò cò vào cửa, nhìn thấy Tạ Lâm Thâm đi bộ bình thường mới thở phào nhẹ nhõm.

"Sao bị thế này vậy?" Tạ Lâm Thâm cau mày nhìn về phía Trần Việt.

"Nãy ở cửa tiểu khu bị vấp ngã. Đúng rồi, có đứa trong lớp nói mày gãy xương, tao về thăm mày một lát." Vẻ mặt Trần Việt rất nghiêm túc.

Tạ Lâm Thâm cười: “Tao chẳng qua là bị cảm, mày làm to chuyện quá còn xin nghỉ quay lại thăm tao nữa.”

Hắn lại nghĩ tới Trần Việt bị bọn trong lớp đồn nhảm lừa cậu đến đây, còn bị vấp ngã liền cười đến mức bả vai run run.

Nhưng lại nghĩ đến chuyện Trần Việt vì mình mà đến đây, trong lòng lại chua chát không dễ chịu.

Mấy tuần sau, mỗi sáng sớm Tạ Lâm Thâm đều mang bữa sáng cho Trần Việt, đạp xe chở cậu đi học, mãi đến khi vết thương của cậu bình phục.

Thi tháng cuối cùng hắn lại mua kẹo sữa Vượng Tử cho Trần Việt trêu chọc cậu, lúc đi học len lén chụp hình Trần Việt, cũng là trong mấy tuần này, hắn phát hiện mình quan tâm quá mức đến Trần Việt, để suy nghĩ lại vấn đề này, tối đó hắn cho Trần Việt leo cây, suy nghĩ rất lâu.

Ngày hôm sau, chỉ cần vừa nhìn thấy Trần Việt, Tạ Lâm Thâm liền thấy không được tự nhiên. Buổi tối lúc tan học về nhà, Trần Việt đột nhiên nhắc tới chuyện lúc trước.

"Vấn đề lúc trước tao hỏi mày­_" Trần Việt còn chưa nói hết, Tạ Lâm Thâm đã ngắt lời cậu.

"Trần Việt, chúng ta qua lại đi." Lúc Tạ Lâm Thâm nói ra lời này ngay cả bản thân cũng giật mình.

Lúc này bầu không khí hết sức yên lặng, những bông hoa tuyết bay bay từ từ rơi xuống đất, giống như thời gian đang bất động vậy.

Trần Việt căn bản không phản ứng kịp, Tạ Thâm Lâm kéo tay cậu đặt trước ngực mình, hắn cúi đầu xuống, nhiệt độ lạnh như băng truyền tới trên môi Trần Việt.

Tạ Thâm Lâm mở mắt nhìn cậu, sau khi môi rời môi, ngón cái Tạ Thâm Lâm lau môi Trần Việt, lần này là nhiệt độ nóng bỏng.

Sáng sớm ngày hôm sau, trong trường học truyền đến một trận xôn xao, có người nói ngày hôm qua lúc tan học ở bên ngoài nhìn thấy trùm trường và học bá đang hôn nhau!

Hạ Thu và Chu Văn Duệ cũng biết, ánh mắt hai người dò xét qua, Tạ Lâm Thâm và Trần Việt bình tĩnh gật đầu.

Sau đó là kỳ nghỉ đông ngắn ngủi.

Hai người ở bên nhau qua năm mới, cùng đi ăn cơm, cùng đi thư viện học bài, trải qua lễ tình nhân cùng nhau.

Tất cả mọi người trong trường đều biết, hai người muốn bao nhiêu ngọt có bấy nhiêu.

Bài kiểm tra hôm khai giảng Tạ Lâm Thâm có sự tiến bộ rất lớn, tăng hơn 60 điểm trong lớp, đám người càng không ngừng ước ao.

Vào ngày diễn ra lời tuyên thệ 100 ngày, Trần Việt với tư cách là học sinh đại diện lên bục phát biểu.

Lời phát biểu của cậu rất ngắn.

“Xin chào thầy cô giáo và các bạn, mình là Trần Việt lớp 12(3). Mình tin có rất nhiều bạn có suy nghĩ muốn ước định thi vào trường đại học, nếu đã như vậy, còn có lý do gì để không cố gắng? Bây giờ nhìn lại, ngày qua ngày, làm một việc giống nhau, bạn sẽ muốn buông thả làm biếng, nhưng sau khi bạn buông thả, bạn lại suy nghĩ, có phải bản thân đã quên điều gì đó? Nếu như bạn muốn đi tới điểm đích trong tương lai của mình, đừng sợ hãi, cũng đừng chán ghét, chúng ta cùng nhau đi tới tương lai của đối phương.”

Theo sau đó là tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang dội khắp sân trường.

Buổi tối Trần Việt bổ túc môn học cho Tạ Lâm Thâm, Tạ Lâm Thâm lại cứ trêu chọc câu.

Trần Việt đặt bút xuống, nhìn hắn.

Tạ Lâm Thâm vô cùng nghiêm túc nói: “Lấy thành tích này của tao không thể nào vào cùng một trường đại học với mày, nhưng chúng ta có thể ở cùng một thành phố.”

Nghiêm túc trôi qua Tạ Lâm Thâm cùng Trần Việt lại dây dưa một trận trên ghế sô pha, tay Tạ Lâm Thâm sờ lên thắt lưng quần của Trần Việt rồi rút ra, ở bên tai Trần Việt nói: “Hôm nay để tao giúp mày.”

Cuối tuần, Lộ Viện không thể cưỡng lại sự quấy rầy mè nheo của Tạ Lâm Thâm, mang hắn cùng đi chùa miếu.

Tạ Lâm Thâm xin một bùa bình an cho Trần Việt.

Vào ngày sinh nhật Tạ Lâm Thâm, không có Chu Văn Duệ, không có Hạ Thu, chỉ có Trần Việt.

Hai người đi làm móc chìa khóa DIY.

Trần Việt làm một bé cún, Tạ Lâm Thâm làm một đứa bé trai. Tạ Lâm Thâm không có tế bào nghệ thuật gì cả, quá trình chế tạo rất gian khổ.

Bé cún mà Trần Việt làm cực kì đẹp.

Tạ Lâm Thâm nhìn móc chìa khóa mình làm do dự nói với Trần Việt: “Hay là tao làm lại một cái nhá, cái này xấu quá, không giống trình độ của tao.”

Trần Việt cũng rất thích, trực tiếp treo chìa khóa và móc chìa khóa chung với nhau, dùng hành động chứng minh cho hắn xem.

Lúc này, Trần Việt và Tạ Lâm Thâm nhận được tin nhắn của Hạ Thu.

Hạ Thu muốn rời trường trước thời hạn, tối nay làm một bữa tiệc hoan tiễn.

Lúc hai người chạy tới mọi người đều đã đến đủ, Hạ Thu dẫn đầu phạt rượu bọn họ.

Tạ Lâm Thâm vỗ tay Trần Việt, uống hai ly, cười nói: “Của cậu ấy là của tao.”

Những người khác lại bắt đầu trở nên ồn ào.

Bữa tiệc hoan tiễn này, rất nhiều người khóc, nhất là Chu Văn Duệ khóc dữ nhất.

Chu Văn Duệ ôm Hạ Thu, nước mắt nước mũi dính lên hết áo Hạ Thu: “Tiểu Thu à! Sao bây giờ mày đã đi rồi? Sau này tao phải làm sao đây? Tao còn bị hai đứa nó thồn cơm tróa nữa chứ, tao không thể sống nổi!”

Lúc kết thúc, mọi người lần lượt ôm Hạ Thu.

Chu Văn Duệ hiếm có khi nghiêm túc: “Người anh em, có chuyện gì nhớ tìm bọn tao, chỉ cần mày nói một câu, tao sẽ lập tức tới bên cạnh mày.”

Tạ Thâm Lâm cũng rất cảm động: “Ngày khác quay về lại tụ tập, chăm sóc tốt cho mình và chú.”

Trần Việt vỗ vai Hạ Thu: “Quay về sớm chút, chúng ta thế nhưng lại là ba thiếu một.”

Thanh xuân sẽ có lúc chia xa, nhưng sự chia xa này giúp bản thân thiếu niên trưởng thành, khi gặp lại sẽ là phiên bản tốt hơn.

Ban ngày Tạ Lâm Thâm và Trần Việt nghiêm túc học tập ở trường, tan học đi ăn cơm cùng nhau, cùng nhau đi xem phim, Tạ Lâm Thâm còn dạy Trần Việt đánh bi-a.

Lần này, cuối cùng Tạ Lâm Thâm cũng phát hiện khuyết điểm của đại học bá Trần, bất luận hắn dạy như thế nào, đại học bá Trần vẫn luôn không học được.

Vì thế, Tạ Lâm Thâm cười nhạo Trần Việt mấy tuần liền.

Bách Bội Nhã vừa mới mua một ly cà phê, vừa uống vừa nhìn điện thoại, có người gõ một cái lên cửa kính xe.

Bách Bội Nhã hạ cửa kính xe xuống, lạnh lùng nhìn người đàn ông: “Sao còn muốn phục hôn?”

Người đàn ông cười, đưa một cái túi giấy cho Bách Bội Nhã: “Lần này là chuyện khác, cô xem trước đi, lúc đó rồi hẵng tranh cãi với tôi.”

Hôm sau Tạ Lâm Thâm đang nghiêm túc ghi chép trong lớp, điện thoại để trong hộc bàn rung một cái, Tạ Lâm Thâm nhìn xong rồi quay trở về.

Lúc Tạ Lâm Thâm đi vào quán cà phê, Bách Bội Nhã đã đang đợi hắn.

Tạ Lâm Thâm đi tới ngồi xuống, nói một tiếng: “Chào dì Bách ạ.”

Bách Bội Nhã cười nói: “Không biết con muốn uống gì, gọi một ly nước chanh.”

Tạ Thâm Lâm gật đầu: “Cảm ơn dì Bách.”

Bách Bội Nhã uống một hớp cà phê, ngước mắt nhìn Tạ Thâm Lâm nói: “Lâm Thâm, con và Tiểu Trần tách nhau ra đi.”

Tạ Lâm Thâm cũng biết là chuyện này, buổi trưa thấy tin nhắn của Bách Bội Nhã gửi tới hắn cũng có chút giật mình.

Nhưng, hắn nghĩ, Bách Bội Nhã là nhìn hắn lớn lên, ấn tượng với hắn cũng không tệ, dì ấy không chấp nhận mình chẳng qua chỉ là tạm thời, dẫu sao loại chuyện này đối với ai cũng phải có khoảng thời gian tiếp nhận, sau khi tiếp nhận rồi cái gì cũng không còn là vấn về nữa.

Tạ Lâm Thâm hỏi Bách Bội Nhã: “Tại sao vậy dì?”

Bách Bội Nhã nhíu mày lại nói: “Rất nhiều nguyên do, hơn nữa...ba Tiểu Trần biết rồi, gã uy diếp dì, muốn dì cho gã tiền, nếu không gã sẽ hủy hoại Tiểu Trần.”

Bách Bội Nhã lấy ra mười mấy bức hình từ trong túi xách đưa cho Tạ Thâm Lâm.

Tạ Lâm Thâm vừa nãy còn nghĩ, hẹn người bọn họ hẹn hò, chú Trần có thể uy hiếp Bách Bội Nhã kiểu gì được.

Thời điểm lúc hắn nhìn thấy bức hình đầu tiên, hai nam sinh tan học khoác vai nhau đi, bức hình này nhìn không có cái gì khác thường.

Nhưng những bức hình tiếp theo khiến Tạ Lâm Thâm cảm thấy nghẹt thở.

Tạ Lâm thâm và Trần Việt nắm tay nhau mua bánh rán.

Chu Văn Duệ và Hạ Thu khoác vai nhau, Tạ Lâm Thâm và Trần Việt cũng như vậy, nhưng giữa bọn họ lộ ra sự thân mật còn giữa Chu Văn Duệ và Hạ Thu lại không có.

Mấy bức hình còn lại đều là Tạ Lâm Thâm và Trần Việt hôn nhau.

Tạ Lâm thâm xem đến bức cuối cùng, tay đã trở nên run rẩy.

Còn có hai tấm, ban đầu Tạ Lâm Thâm không nhìn ra, nhưng khi hắn nhìn kỹ lại, phát hiện một bức là Trần Việt ngồi trên sô pha ở nhà hắn, hắn ngồi bên cạnh Trần Việt, biểu cảm trên mặt Trần Việt có chút khác lạ.

Một bức khác là chụp trộm từ khe cửa, đó là phòng ngủ Trần Việt, trên giường là hai cơ thể thiếu niên đang quấn quýt với nhau.

Tạ Thâm Lâm nhìn bức hình xong cười.

Giọng nói Bách Bội Nhã ở đối diện hắn vang lên: “Xem như là dì xin con, được không Thâm Lâm, dì là nhìn con lớn lên, nể tình dì, buông tha cho Tiểu Trần nhé.”

Tạ Lâm Thâm không ngẩng đầu.

Bách Bội Nhã vẫn còn nói: “Con và Tiểu Trần cùng nhau lớn lên, chẳng lẽ con muốn nó luôn bị chụp cái mũ đồng tính luyến ái trên đầu à? Con muốn để tiền đồ của nó bị hủy hoại tại chỗ con sao?”

Bách Bội Nhã đứng dậy đi tới bên cạnh Tạ Thâm Lâm, muốn chạm vào hắn nhưng lại thu tay về, bà nói: “Dì thật sự cầu xin con, hai đứa con trai bọn con ở bên nhau, thật sự không thích hợp.”

“Dì đã tính toán lo liệu cho Tiểu Trần xong xuôi hết rồi, sau này sẽ kết hôn với Miểu Miểu, quan hệ bọn họ rất tốt, sau này sẽ rất hạnh phúc.”

Những lời này đã kích động Tạ Thâm Lâm, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Bách Bội Nhã nói: “Sao dì không đi nói với Trần Việt, bảo cậu ấy chia tay con. Cho rằng Tạ Tâm Thâm con chủ động, con đáng khinh, con ức hiếp đứa con trai của dì đã lớn lên cùng con, con người con cặn bã lắm phải không?”

Bách Bội Nhã không chút do dự, mạnh tay tát hắn một cái.

Bách Bội Nhã rõ ràng nổi giận: “Tạ Lâm Thâm! Tôi nói chuyện nhẹ nhàng với cậu là đã cho cậu mặt mũi, cậu dựa vào cái gì mà cảm thấy xứng với con trai tôi?”

“Lúc trước cậu là bạn nó, tôi không có gì để nói, bây giờ cậu đã hủy hoại cả cuộc đời của nó! Một cái tát này tôi đủ tư cách.”

Bách Bội Nhã nói xong, cầm lấy túi rời đi.

Tạ Thâm Lâm kìm nén cơn bực tức trong lòng, không ăn cơm trưa, hắn bực bội trở về trường.

Trong lớp đang ồn ào, Tạ Lâm Thâm vừa đi vào mọi người xung quanh đều cảm giác được một luồng khí lạnh, Tạ Thâm Lâm ngồi vào chỗ không lên tiếng.

Mặc dù trong lòng hắn không thoải mái, nhưng vẫn đồng ý lời thỉnh cầu của Bách Bội Nhã.

Mấy tuần sau, hắn dần dần thờ ơ với Trần Việt, thường xuyên ở cùng một chỗ với nữ sinh, tới mấy ngày tiếp theo Trần Việt mới hỏi hắn.

Tạ Lâm Thâm ghi chép không được bao nhiêu, bắt đầu chơi rắn tham ăn.

Trần Việt hỏi hắn: “Hôm qua tao thấy mày với một nữ sinh ở cửa hàng nhỏ ngoài trường.”

Tạ Lâm Thâm vừa chơi vừa trả lời: “Ờ, cô ấy tìm tao có chút việc.”

Trần Việt không truy hỏi nữa.

Về sau Trần Việt phát hiện ra, Tạ Lâm Thâm học được cách nói dối cậu.

Có lần tan học, Trần Việt ở cửa trường học nhìn thấy Tạ Thâm Lâm đối diện đường cái xách một cái cặp sách trong tay, nữ sinh bên cạnh thì thầm gì đó, trên mặt Tạ Thâm Lâm nở nụ cười.

Nói trong lòng không rối loạn là giả, Trần Việt cầm điện thoại ra gọi Tạ Thâm Lâm.

Trần Việt mở miệng: “Mày đang ở đâu?”

Cậu nhìn Tạ Thâm Lâm ở phía đối diện đường cái, bên tai truyền tới giọng nói: “Ở phòng bi-a, tao giờ đang có người tìm, cúp trước đây.”

Hôm sau, Tạ Lâm Thâm vẫn chơi rắn tham ăn như cũ, Trần Việt rất muốn hỏi hắn, không phải đã nói muốn ở cùng một thành phố sao?

Cậu nhìn Tạ Thâm Lâm lại hỏi tới chuyện hôm qua.

Trần Việt hỏi hắn: “Tối qua mày ở đâu?”

Cậu nhìn thấy Tạ Thâm Lâm nhíu mày lại, không kiên nhẫn nói: “Không phải đã nói với mày rồi sao?”

Trần Việt nói sự thật: “Không phải là ở đường cái đối diện trường sao?”

Tạ Thâm Lâm để điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn cậu: “Cho nên?”

"Mày nói dối tao." Trần Việt cũng nhìn hắn.

Lúc này chuông tan học vang lên, Tạ Lâm Thâm đút điện thoại đi ra ngoài, lúc hắn đứng dậy cái ghế đổ xuống sàn, phát ra tiếng vang rất lớn.
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play