Cây Đa Giữa Hè

Chương 4


1 tuần


Khi Tạ Thâm Lâm tới văn phòng chỉ có một mình Lý Quần Phương.

Lý Quần Phương thấy hắn tới, cười nói: “Hiếm thấy em chủ động tới tìm cô, nói đi, có chuyện gì?”

Tạ Lâm Lâm thở ra một hơi, nói: "Thưa cô, em muốn chuyển trường." Lý Quần Phương không ngờ tới, hỏi hắn: “Sao lại muốn chuyển, cô cảm thấy thành tích của em bây giờ cũng không tệ lắm, khoảng thời gian này cố gắng chút nữa có thể đủ để lên tuyến 2, cái này căn bản không thành vấn đề.”

“Bây giờ em chuyển sẽ ảnh hưởng đến thành tích của em, hơn nữa, Trần Việt biết không? Còn có bọn Chu Văn Duệ, Hạ Thu nữa, Tạ Thâm Lâm, em nghĩ kĩ đi rồi quyết định.”

"Thưa cô, em nghĩ kĩ rồi." Biểu cảm trên mặt Tạ Thâm Lâm hơi mất tự nhiên: “Sao cô biết, em với Trần Việt”

Lý Quần Phương cười, nói: "Em cho rằng cô mù à? Hai người các em rõ ràng không giống những người khác. Lúc trước cô từng hỏi Trần Việt, em ấy còn thoải mái thừa nhận, hơn nữa đối với tương lai của bọn em đã có kế hoạch hết rồi. Lúc đó cô nhìn thấy bọn em dần dần tiến bộ, mới không ngăn cản hai đứa. Nhưng mà, nếu em đã quyết định rồi, cô cũng không cản em nữa." Tạ Thâm Lâm hỏi cô: "Vậy thưa cô, thủ tục của em khi nào mới lấy được" Lý Quần Phương nói: “Sáng mai nhé.”

Cuối cùng Tạ Thâm Lâm nói: “Thưa cô, nếu như Trần Việt hỏi cô, cô đừng nói cho cậu ấy biết, cứ nói không biết, được không cô?”

Lý Quần Phương nhìn vẻ mặt Tạ Thâm Lâm, trong nháy mắt liền hiểu.

Cô vỗ vai Tạ Thâm Lâm, nói: “Biết rồi, đi đi, đi làm thủ tục, sau này nhớ về thăm nhé.”

Tạ Thâm Lâm làm thủ tục xong, đặc biệt chọn tiết thể dục thứ ba trở về.

Lúc này, Trần Việt trở lại, nhìn chỗ ngồi của Tạ Thâm Lâm, cậu đứng ở cửa không di chuyển.

Tạ Thâm Lâm đi tới, năm chữ như một quả mìn nổ tung bốn phía.

“Chúng ta chia tay đi.”

Trần Việt bình tĩnh dị thường: “Tại sao?”

Giọng điệu Tạ Thâm Lâm thờ ơ: “Mày thật sự muốn tao nói ra sao? Mày chẳng qua chỉ là nhìn tao không giống với trước đây, cảm thấy mình bị cắm sừng. Mày là người thế nào chứ, tâm cao khí ngạo biết bao, giận dỗi với tao, không phải là muốn một câu trả lời sao?”

“Tạ Lâm Thâm tao cho tới bây giờ đều không phải là người tốt lành gì, là mày nghĩ quá tốt về tao, hai tên con trai bọn mình, sao có thể luôn luôn ở bên nhau được, tại sao không thừa dịp này tách nhau ra luôn đi, lãng phí thời gian của cả hai.”

Hốc mắt Trầm Việt phiếm đỏ: “Tao vẫn luôn nghiêm túc.”

"Tao còn tưởng mày coi mối quan hệ này là trò chơi, không nghĩ tới mày lại nghiêm túc. Nhưng đối với tao mà nói, nó chỉ là trò chơi mà thôi." “Bây giờ trò chơi kết thúc rồi.”

Một câu nói nhẹ bẫng, giống như lông chim vậy, nhưng nạo vét trái tim Trần Việt một cách đau đớn.

Trần Việt tự giễu mở miệng: “Cho nên mấy ngày nay mày luôn lạnh nhạt với tao? Nhưng thật ra tinh lực đã không còn ở chỗ tao đúng không?”

“Nếu đã như vậy, vậy thì chia tay đi.”

Tạ Thâm Lâm vừa về tới nhà liền nói cho ba mẹ việc chuyển trường, ba mẹ bảo hắn chuyển lớp, Tạ Thâm Lâm nhất quyết muốn chuyển trường, bọn họ liền ủng hộ hắn, chuẩn bị đưa hắn đi thành phố Thanh Lâm.

Từ nhỏ Tạ Thâm Lâm chưa từng bị thiệt thòi, hắn đối với ba mẹ vẫn luôn là cầu gì được nấy.

Hắn bắt đầu thu dọn đồ đạc, đồ Trần Việt đưa hắn hắn cũng cất vào trong hộp giấy chuẩn bị mang đi.

Sau khi thu dọn hết tất cả, Tạ Thâm Lâm ngồi trên giường ngơ ngẩn nhìn khung ảnh gỗ trong tay, hai thiếu niên trong hình đứng dưới cây đa khoác vai nhau, cười nhìn về phía ống kính.

Phía sau khung ảnh viết một hàng chữ.

Câu chuyện trong trí nhớ của tôi có cây đa xum xuê lá.

Nước mắt tí tách rơi xuống, Tạ Thâm Lâm một bên vừa khóc một bên lau sạch nước mắt trên khung, hắn cất đồ về lại trong rương càng cảm thấy không cam lòng.

Dựa vào đâu, ông trời lúc nào cũng muốn tách bọn họ ra, lần đầu tiên hắn cảm thấy bất lực như vậy, có lẽ hắn chỉ có trở nên mạnh mẽ hơn mới có thể đứng bên cạnh Trần Việt.

Nhưng có còn cơ hội nữa không?

Bách Bội Nhã nói, Trần Việt sẽ kết hôn với Lâm Miểu, bọn họ sẽ hạnh phúc, mà hắn, cái gì cũng không phải.

Hôm sau, Tạ Thâm Lâm bước lên máy bay, bay tới thành phố Thâm Lâm.

Một tuần trôi qua, Trần Việt nhìn chỗ trống bên cạnh, sau giờ học đi hỏi Lý Quần Phương.

Trần Việt biết, cô chắc chắn biết Tạ Thâm Lâm đi đâu.

Lý Quần Phương nhìn thiếu niên cố chấp trước mặt, lại nghĩ tới ngày đó Tạ Thâm Lâm bảo mình không được nói cho Trần Việt.

Lý Quần Phương thở dài: “Nếu như em ấy nguyện ý nói cho em, em cũng sẽ không tới hỏi cô. Quay về đi, Trần Việt.”

Trần Việt không làm khó Lý Quần Phương nữa.

Sau đó tất cả đều rất yên bình, rất nhanh đã tới kỳ thi đại học, kết thúc cũng rất nhanh rồi sau đó chia xa.

Tất cả mọi người đều vì sự kết thúc của kỳ thi đại học mà hoan hô, trên các tầng học của trường tung bay các bài thi trắng xóa.

"Thi đại học con mẹ nó nữa! Cuối cùng cũng kết thúc rồi!" “Đệt mẹ lớp mười hai, ông đây phải quẩy banh nóc!”

Mà có người bình tĩnh đón nhận thân phận Trạng nguyên thành phố, có người không ngừng tiến về phía trước, chưa bao giờ ngừng nghỉ.

Hôm sau, Tạ Lâm Thâm đi làm như thường ngày.

Sau khi tốt nghiệp đại học, hắn quay về trường THPT Nghi An làm thầy giáo thể dục, cường độ công việc không cao, tiền lương cũng không tệ.

Tạ Thâm Lâm dẫn theo hai lớp lớp 10, hắn hòa thành một khối với bọn học sinh, thường xuyên chơi bóng rổ cùng với học sinh.

Bởi vì chuyện gặp Trần Việt hôm qua, Tạ Thâm Lâm đánh mà hồn đã bay đến nơi nào, bóng bay tới chỗ hắn mà hắn không đỡ lấy, theo bản năng dùng cánh tay chặn lại.

Hắn xoa dịu học sinh, đi bệnh viện bôi thuốc.

Sau khi xếp hàng lấy sổ, Tạ Thâm Lâm vào phòng, nói: "Cánh tay bị bóng đập." Hắn vừa mới ngẩng đầu lên, liền đối mặt với ánh mắt của Trần Việt.

Cả quá trình bôi thuốc hai người đều không lên tiếng.

Sau khi xử lý vết thương xong, Trần Việt đột nhiên mở miệng: “Bây giờ anh có tiện cho em phương thức liên lạc không?”

Tạ Thâm Lâm đọc ra một dãy số, sau đó thêm Trần Việt.

Không qua mấy ngày, Tạ Lâm Thâm chủ động liên lạc Trần Việt, nói cùng nhau ăn cơm, Trần Việt đồng ý.

Trong khi thức ăn được mang lên, hai người một mực không lên tiếng.

Đợi đến khi thức ăn đã được bưng lên hết, Tạ Lâm Thâm bắt đầu tìm chủ đề tán gẫu với Trần Việt, trò chuyện một lát, lại nói tới chuyện tình cảm năm đó.

Tạ Lâm Lâm thổ lộ thật lòng: "Trần Việt, anh vẫn còn thích em." Trần Việt chỉ hỏi hắn một câu: "Tại sao năm đó rời đi?" Tạ Thâm Lâm á khẩu không trả lời được.

Trần Việt đứng dậy nói: “Vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa”

Lúc Trần Việt về nhà, trong phòng khách không có người, cậu đi tới phòng ngủ của Bách Bội Nhã, nghe thấy tiếng nói chuyện.

Cách cánh cửa, cậu nghe được câu trả lời mà ở chỗ Tạ Thâm Lâm cậu không được nghe.

Giọng điệu của Lâm Miểu có hơi hoảng hốt: “Dì Bội Nhã, hôm qua con nhìn thấy Tạ Thâm Lâm ở trên đường, là thật.”

Bách Bội Nhã không thể tin: “Năm đó không phải bảo cậu ta rời đi rồi sao? Không được, không thể để cậu ta và Tiểu Trần gặp nhau, phải nghĩ biện pháp.”

Trần Việt phá cửa xông vào, nhưng không nói gì.

Bách Bội Nhã và Lâm Miểu đồng thời giật mình cùng hoảng sợ, cậu không nghe bọn họ giải thích, tông cửa xông ra.

Trần Việt đến trường tìm một vòng, cuối cùng tìm thấy Tạ Lâm Thâm đang ở sân bóng đánh bóng.

Trần Việt không nói hai lời kéo Tạ Thâm Lâm vào phòng dụng cụ, khóa trái cửa, hai môi chạm nhau.

Tạ Thâm Lâm từ bị động chuyển chủ động, hai người hôn một hồi, Tạ Thâm Lâm thẳng thắn: "Lúc ấy dì Bách đến tìm anh, bảo anh phải tách khỏi em..." Tạ Thâm Lâm chưa nói xong, Trần Việt liền cắt ngang lời hắn: “Anh không cần nói nữa, em biết hết rồi.”

Hiểu lầm được dỡ bỏ, thật may hai ta vẫn là dáng dấp năm đó.

Sau khi hòa giải với Trần Việt, Tạ Thâm Lâm cũng liên lạc với Hạ Thu và Chu Văn Duệ một lần nữa.

Năm đó lúc hắn thay hết toàn bộ phương thức liên lạc, cũng hoàn toàn cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người.

Bốn người sau khi liên lạc lại chuyện thứ nhất làm chính là tìm một chỗ tụ họp, buổi trưa bốn người vừa ăn cơm vừa trò chuyện tình hình gần đây.

Chu Văn Duệ và Hạ Thu cùng nhau thuê nhà, Hạ Thu làm phóng viên, Chu Văn Duệ mở một tiệm sửa xe, mỗi tháng có thể kiếm không ít tiền.

Buổi chiều bọn họ lại trở về trường, tìm thấy lớp học năm đó của bọn họ, cũng gặp được Lý Quần Phương.

Lý Quần Phương nhìn bốn người trước mặt, rơi nước mắt: “Tốt rồi, đều trưởng thành hết rồi, cũng vẫn còn ở bên cạnh nhau.”

Trong lớp học, Tạ Thâm Lâm mặc áo sơ mi trắng ngồi vào chỗ ngồi năm đó, cổ áo bẻ ra, vẫn là bộ dáng thiếu niên giống như năm đó.

Bầu trời bên ngoài xanh thẳm, canh cối xanh um, gió từ khe hở cửa sổ thổi vào, thổi khiến mái tóc ai đó rối loạn.

Trần Việt đeo cặp sách lên vai, mặc đồng phục học sinh chỉnh tề, đứng ở trên bục giảng, Tạ Lâm Thâm ở dưới bục cùng cậu ánh mắt chạm nhau.

Gió cũng lay động trái tim của hai thiếu niên.

Giờ phút này, chính thức vĩnh hằng.

(Hoàn)
 


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play