Cây Đa Giữa Hè

Chương 2


1 tuần


Rất nhanh lại nghênh đón một trận đấu bóng rổ giữa Nghi An và trường THPT số 8 bên cạnh.

Không khí bên ngoài phòng rất sôi động, trên sân chơi từng luồng hơi nóng tỏa ra. Trường THPT số 8 bên cạnh nổi tiếng khó chơi, ngược lại không phải là kỹ thuật vô cùng lợi hại, một nửa nguyên nhân là người ở trường THPT số 8 thích chơi bẩn.

Năm nào Chu Văn Duệ cũng tham gia, mỗi năm đều bị thương tích đầy mình một cách tàn bạo, Tạ Lâm Thâm và Hạ Thu vừa ăn quà vặt vừa cười nhạo cậu ta.

Nhưng năm nay không giống thế, có Trần Việt rồi, từ sau lần đại hội thể thao mùa hè Cán bộ Thể dục rất sùng bái Trần Việt, cho nên khi Lý Quần Phương hỏi năm nay  có ai tham gia tranh giải không, Cán bộ Thể dục không chút do dự kêu tên Trần Việt, mà Chu Văn Duệ cũng giơ tay lên giống như những năm trước.

Thấy Cán bộ Thể dục nêu tên Trần Việt, Tạ Lâm Thâm cũng giơ tay, Hạ Thu cũng giơ theo.

Tạ Lâm Thâm cảm thấy với tính khí của Trần Việt, ở trên sân bóng còn không phải sẽ bị bọn THPT số 8 nào nhặn thành những miếng chả thịt sao.

Chu Văn Duệ giật mình nhìn về phía Tạ Lâm Thâm và Hạ Thu, nhỏ giọng nói: “U là trời! Rốt cuộc lương tâm của bọn mày cũng thức tỉnh muốn giúp tao rồi!”

Chủ nhật trên sân bóng rổ, tình cảnh rất ác liệt, có rất nhiều người quen của Chu Văn Duệ, độ ăn ý của mọi người rất cao.

Tạ Lâm Thâm đánh bóng vào rổ rất nhiều, phần lớn là do Chu Văn Duệ truyền tới.

Người xung quanh la hét rách cổ họng đều muốn cổ vũ cho người của trường mình.

Hơn nửa hiệp diễn ra rất thuận lợi, THPT số 8 cũng không xảy ra chuyện gì cả, nhưng đây cũng là chỗ khiến Chu Văn Duệ lo lắng.

Nửa hiệp sau, THPT số 8 rõ ràng đánh không nghiêm túc bằng nửa hiệp trước, người của THPT số 8 luôn va chạm người một tý, chen người một tý, trọng tài là của bên THPT số 8 cũng làm như không nhìn thấy.

Chu Văn Duệ bắt đầu bực tức, sau khi ném bóng cho Trần Việt liền hô to về phía trọng tài: “Sao mày làm được trong tài hay vậy? Đụng mấy lần rồi, mắt mày mù không nhìn thấy à? Cái thứ trọng tài chó má này!”

Lúc này, "bụp" một tiếng bóng rổ đập xuống mặt sàn, Chu Văn Duệ vừa quay đầu lại, Hạ Thu nằm trên sàn, trọng tài thổi còi, tất cả mọi người đều vây quanh thành một vòng.

Tạ Lâm Thâm tiến lên mấy bước, một tay túm lấy cổ áo một người, cánh tay nổi gân xanh, có người đỡ Hạ Thu lên, Chu Văn Duệ trước tiên nhìn Hạ Thu một chút, lại chen đến bên cạnh Tạ Lâm Thâm.

Tạ Lâm Thâm rất ít khi tức giận với người khác, bạn bè của hắn lại ngược lại với hắn. Quả đấm của hắn đang muốn đấm lên trên mặt người kia, Trần Việt đột nhiên ra tay chặn lại nắm tay của hắn.

Tạ Lâm Thâm buông nắm đấm xuống, đột nhiên nhìn người nọ khẽ cười: “Chờ nhìn ba ba thắng, ai thua kẻ đó trần truồng.”

Vì trọng tài làm như không thấy, nửa hiệp sau rõ ràng không công bằng, sau khi đổi trọng tài hiệp sau bắt đầu lại.

Hạ Thu bị thương được đưa tới phòng y tế, đổi người ra sân.

Giai đoạn trước mọi người hết sức ăn ý gia tăng phòng thủ, tỷ số bị tụt lại phía sau.

Sau khi đánh có cảm giác rồi, mọi người đều chuyền bóng cho Tạ Lâm Thâm, vì vậy, bọn Tạ Lâm Thâm đều chặn trọng tâm của đối phương.

Thời gian kết thúc thi đấu càng ngày càng gần, người ở Nghi An đều đang cổ vũ cho lớp (3), tất cả mọi người càng thêm chuyên chú.

Không phải sợ trần truồng mà là vì nghĩ tới tất cả bạn học ở Nghi An nên muốn tranh giành một phen.

Thời cơ quan trọng, Tạ Lâm Thâm bị chặn lại, người chuyền bóng được chọn gần nhất là Chu Văn Duệ, nhưng hắn lại truyền cho Trần Việt cách khá xa.

Trần Việt đón bóng lên rổ, chọn ném bóng tại chỗ.

Tất cả mọi người nín thở tập trung, nhìn chăm chú quả bóng sẽ quyết định phân thắng bại.

Ngay sau đó, bóng rổ trên không trung vẽ ra một đường vòng cung hoàn mỹ, thẳng tiến tới khung rổ.

Trong nháy mắt, tất cả bạn học Nghi An đồng loạt hoan hô, cuối cùng bọn họ cũng thắng THPT số 8!

Chu Văn Duệ chạy tới ôm cổ Trần Việt, hốc mắt ẩm ướt: “Học bá! Chúng ta thắng rồi!”

Trần Việt cười vỗ vai cậu ta.

Tạ Lâm Thâm cũng cười: “Bóng rỗng ruột ném cũng không tồi.”

Tạ Lâm Thâm lại đi trò chuyện một lát với người THPT số 8, đám người đó giận đến nỗi mặt đỏ tím tái, đi theo trọng tài nhà mình.

Cuộc so tài đảo lộn tình thế, bọn họ chạy tới phòng y tế thăm Hạ Thu.

Bác sĩ trong trường nói chẳng qua là mắt cá chân bị trật, dưỡng một tháng là được.

Buổi tối, bốn người gọi xe đến quán ăn, chúc mừng trận đấu bóng rổ chiến thắng áp đảo, còn được xem đám người THPT số 8 kia trần truồng, bốn người cười ngặt nghẽo, xem như là được thở phào nhẽ nhõm.

Hạ Thu nhìn những người đó chạy, sau đó nhìn về phía Tạ Lâm Thâm, nói: “Lâm Thâm, cảm ơn nhé.”

Tạ Lâm Thâm cười: “Khách sáo cái gì, nếu ai dám động tới ba người bọn mày, tao khẳng định sẽ đánh chết nó.”

Nói xong, Tạ Thâm Lâm nhìn về phía Trần Việt.

Hôm nay nếu không có cậu, hắn thật sự sẽ đánh người cực kì tàn nhẫn.

Thiếu chút nữa thì làm hỏng sân bóng thuận tiện phải viết bản kiểm điểm rồi.

Hôm sau, người bên THPT số 8 không phục, bởi vì sợ Tạ Lâm Thâm nên đi tìm Hạ Thu.

Hạ Thu cũng không dễ ức hiếp, nhưng người ít không đánh lại đông, không bao lâu thua trận.

Trùng hợp Tạ Lâm Thâm mỗi ngày đều đi con đường đó, hắn liếc mắt liền nhìn thấy Hạ Thu trong đám người.

Hắn bỏ lại cặp sách đạp bay hết mấy người, trên mặt có vết xước xẹt qua, trong chốc lát người bên THPT số 8 bị đánh không đứng dậy nổi, thầy chủ nhiệm trường đứng ở đầu hẻm, ánh mắt phun lửa nhìn chằm chằm Tạ Lâm Thâm, sau đó hét lớn: “Tạ Lâm Thâm, em mau qua đây cho tôi!”

Và thế là, hôm kéo cờ thứ hai, có người trên đài chủ tịch đọc bản kiểm điểm.

Sau khi kỳ thi cuối kỳ trôi qua có người vui cũng có người buồn.

Nghỉ hè ngày thứ nhất, ba mẹ Tạ Lâm Thâm liền đi du lịch, từ đó, mỗi ngày Tạ Lâm Thâm không phải ở quán net chơi game thì chính là ở quán bi-a đánh bóng.

Sinh nhật Chú Chính Bình mời cả lớp đi KTV ca hát, Tạ Lâm Thâm khoai thai tới muộn, lại là người cuối cùng tới.

Chú Chính Bình lôi kéo những người khác gây khó dễ: “Anh Thâm, đến muộn phạt một ly nào!”

Tạ Lâm Thâm sảng khoái đồng ý, mở một chai rượu nốc một hơi cạn sạch tại chỗ, những người khác ào ào vỗ tay.

Trong phòng có người đang hát, Tạ Lâm Thâm chuẩn xác tìm thấy Trần Việt, ngồi bên cạnh cậu bắt đầu chơi trò rắn tham ăn.

Rất lâu sau, mọi người hát cũng mệt rồi, Chu Văn Duệ nói muốn chơi trò nói thật hay đại mạo hiểm, lại tốn rất nhiều nước bọt thuyết phục Tạ Thâm Lâm.

Vận may của Tạ Thâm Lâm không tệ, chỉ có mấy lần trúng hắn, câu hỏi đơn giản hắn liền trả lời, cũng có lúc phải uống rượu, tửu lượng Tạ Lâm Thâm rất khá, những thứ này không làm gì được hắn.

Ngược lại là Trần Việt, vừa đen vừa không có tửu lượng, lúc kết thúc cả người cũng say đến bất tỉnh nhân sự.

Tạ Thâm Lâm bất đắc dĩ phải gọi xe, dìu đỡ cậu về nhà.

Lúc Bách Bội Nhã mở cửa đã rất kinh ngạc.

Con trai nhà mình lại uống say cơ đấy.

Tạ Thâm Lâm dìu Trần Việt nằm lên giường giải thích một phen: “Dì Bách, nay có bạn trong lớp tổ chức sinh nhật, chơi một trò chơi, cậu ấy không từ chối được nên mới uống nhiều như vậy, cũng tại con chăm sóc không chu đáo, dì chắc chắn đã rất lo lắng cho cậu ấy.”

Bách Bội Nhã cố nặn ra nụ cười trên môi: "Không đâu không đâu, dì sao trách con được, sinh nhật của bạn học mà, dì còn phải cảm ơn con đã đưa nó về. Vậy còn Miểu Miểu?" Tạ Lâm Thâm trả lời: "Cô ấy đì về cùng với một nữ sinh trong lớp rồi ạ. Dì yên tâm, lúc này chắc cũng về tới rồi. Vậy dì con xin phép đi trước, dì cũng nghỉ ngơi sớm chút." Trên đường về nhà Tạ Lâm Thâm chạm mặt Hạ Thu.

Hạ Thu đang gọi điện thoại, đợi đến khi gọi điện thoại xong Tạ Lâm Thâm mới đi tới.

Tạ Lâm Thâm nghi ngờ nhìn Hạ Thu: “Hạ Thu, ba mày xảy ra chuyện à? Sao không nói với bọn tao?”

Hắn vừa rồi nghe được một ít nội dung trong điện thoại.

Hạ Thu thẳng thắn: “Không phải chuyện gì lớn, mày cũng biết mà, bố mẹ tao đã ly hôn vài năm gần đây, mấy ngày trước chân ông ấy bị cắt cụt. Cần phải ở nhà nghỉ ngơi, vì thế nên tao phải đi làm thuê thôi.”

"Chú không sao chứ? Nếu mày thiếu tiền thì cứ nói tao. Bọn mình cũng không phải là người ngoài, mày không cần cảm thấy khó xử." Tạ Lâm Thâm nói xong rồi móc từ trong túi ra năm, sáu trăm đồng tiền nhét vào trong tay Hạ Thu, nói: “Không nhiều, mày cứ cầm trước, khoản cần tiêu tiền rất nhiều, chờ mày kiếm được tiền thì trả tao.”

Hạ Thu nghe xong liền khóc, siết chặt sáu trăm đồng trong tay, khóc nói: “Lâm Thâm, cảm ơn mày, tao còn cảm thấy cuộc sống này không thể vượt qua được nữa rồi. Mày yên tâm, chờ tao kiếm được tiền sẽ trả mày, bọn mày cũng không cần nhớ thương tao. Chuyện này cũng đừng nói cho Chu Văn Duệ và học bá biết.”

Hai người nói chuyện rất lâu, Tạ Lâm Thâm nhìn Hạ Thu rời đi đến khi không nhìn thấy nữa mới xoay người trở về nhà.

Ba mẹ Tạ Lâm Thâm đi du lịch về mang theo rất nhiều thứ, bọn họ cũng là ngày đó mới biết Bách Bội Nhã và chồng đang ầm ĩ đòi ly hôn.

Khai giảng mấy ngày trước, Bách Bội Nhã và chồng hoàn toàn cắt đứt quan hệ, quyền nuôi dưỡng Trần Việt về tay Bách Bội Nhã.

Ngay trong ngày khai giảng hôm đó, ở cửa trường học mới mở một cửa hàng nhỏ, cây đa ở cửa cũng đang nảy mầm phát triển, rất nhiều người chụp hình lưu niệm ở trước cây. Tạ Thâm Lâm nhìn cây đa sinh trưởng xanh um, bảo Chu Văn Duệ chụp cho hắn và Trần Việt một tấm, sau đó bốn người lại chụp cùng nhau mấy tấm.

Học kỳ mới bắt đầu, Trần Việt bắt đầu dạy kèm cho Tạ Lâm Thâm.

Tuần tới là sinh nhật của Chu Văn Duệ, tuần này cậu ta bắt đầu lựa chọn quán cơm, KTV các loại, cậu ta mời cả lớp, chỉ có Lâm Miểu không đi.

Lâm Miểu lại nghĩ tới cuộc gọi điện thoại ban sáng.

"Miểu Miểu, nhân dịp nghỉ lễ quốc khánh này ba đón con quay về nhé, sắp tới lên lớp mười hai rồi, quay về thích ứng dần thôi." Ba Lâm Miểu nói.

Nhưng Lâm Miểu nhớ đến Trần Việt, nếu như cô quay về thì đồng nghĩa với việc một năm rưỡi không gặp được cậu, chuyện sau này cô càng không biết, cô muốn học kỳ này chí ít cô được ở bên cậu.

Ba Lâm đổi giọng: “Miểu Miểu, đây không phải là thời điểm để con tùy hứng, quay về trước thời hạn điều chỉnh trạng thái một chút. Hơn nữa, con luôn ở chỗ dì Bội Nhã của con như thế sao được. Cứ vậy đi, nghỉ lễ ba tới đón con.”

Sinh nhật Chu Văn Duệ ngay ngày hôm ấy ăn uống đến nỗi no tròn căng bụng, một nhóm người ồ ạt tiến vào KTV sát vách, sau khi vào cửa không thấy Hạ Thu, Trần Việt liền hỏi một tiếng, Chu Văn Duệ nói cậu ta ra ngoài trước hóng gió một lát rồi.

Trần Việt nhớ tới lúc đó ánh mắt Hạ Thu không đúng lắm, bảo Tạ Lâm Thâm đi tìm cậu ta.

Trong ngõ hẻm phía sau KTV truyèn tới tiếng nói chuyện đứt quãng.

Trần Việt mơ hồ nghe thấy một ít, phỏng đoán là người bên trường THPT số 8.

Tạ Lâm Thâm gọi điện thoại bảo Chu Văn Duệ xuống hỗ trợ, không ngờ Chu Văn Duệ dẫn toàn bộ đám con trai trong lớp tới, tất cả cùng nhau xông lên, không bao lâu thì đám người đó bị dạy dỗ trở nên ngoan ngoãn vâng lời.

Trước lúc đó Trần Việt đã báo cảnh sát, dạy dỗ bọn họ xong cảnh sát cũng vừa vặn tới.

Hạ Thu nhận một cuộc điện thoại, vội vội vàng vàng rời đi.

Tạ Thâm Lâm bảo Chu Văn Duệ và Trần Việt ở lại để ý bạn học, bản thân đi cùng Hạ Thu tới bệnh viện.

Trong hành lang bệnh viện, Hạ Thu ngồi ở ghế vỗ lên người Tạ Thâm Lâm: "Mày về trước đi, ở đây không có chuyện gì lớn đâu. Hôm nay náo loạn thành ra như vậy, cũng không để bọn mày chơi thỏa thích". "Không sao, chơi nhiều hay chơi ít cũng thế." Tạ Lâm Thâm nói mấy câu mới rời đi.

Gần đây Lâm Miểu luôn tràn đầy tâm sự, sau khi Bách Bội Nhã phát hiện liền tâm sự với cô.

Buổi tối.

Mãi đến lúc ăn cơm Trần Việt mới trở về, Lâm Miểu đang trong phòng bếp làm phụ bếp cho Bách Bội Nhã.

Trần Việt gọi cô ra, từ trong cặp lấy ra một phần bài thi đưa cho cô: “Bài thi tháng cậu quên cầm. Tôi vô tình thấy được điểm số của cậu, gần đây tổng thể thành tích của cậu bị giảm sút, có thể là bởi vì trạng thái của cậu đang bất thường, thành tích trước kia của cậu cũng không kém nhiều như vậy.”

Lâm Miểu gật đầu, sau đó nhìn theo bóng lưng của cậu đi vào phòng ngủ muốn nói lại thôi.

Hôm sau, trạng thái của Lâm Miểu càng không ổn định, lúc tan học, cô nhìn thấy Trần Việt và Tạ Lâm Thâm ở cửa hàng nhỏ mua đồ.

Cô đi nhanh tới nói với Trần Việt: "Trần Việt, tớ tìm cậu có chút việc." Trần Việt nhìn Tạ Lâm Thâm, bảo hắn về nhà trước.

Hai người đổi một chỗ yên tĩnh, Lâm Miểu liều mạng nói ra hết toàn bộ.

"Trần Việt, tớ thích cậu. Lâu như vậy cậu không nhìn ra sao? Cậu muốn chuyển về lại trường, tớ liền đi theo cậu, cậu thật sự không hiểu sao? Mấy ngày nữa tớ phải đi rồi, cậu không có gì muốn nói sao?" Lúc Lâm Miểu nói ra những lời này, giọng nói trở nên run rẩy.

Dũng khí cả đời, cô dùng hết vào lúc giờ phút này.

Trần Việt mở miệng: "Xin lỗi, tôi không cách nào đáp lại tình cảm của cậu được. Nếu như mấy ngày nay là tôi ảnh hưởng tới cậu, tôi chỉ có thể nói với cậu một tiếng "Thật xin lỗi." "Nói xong, Trần Việt rời đi.

Lâm Miểu cười.

Cho nên sự cố gắng của tớ từ trước giờ cậu không hề nhìn thấy, tớ đi theo phía sau cậu liều mạng đuổi theo cậu cũng không nhìn thấy.

Đột nhiên cô lại nhớ tới lúc nãy gặp Tạ Lâm Thâm.

Lúc Tạ Lâm Thâm mua đồ cậu luôn chăm chú nhìn hắn, còn có trong phòng ngủ của cậu để ảnh chụp chung với Tạ Lâm Thâm, mỗi ngày đều bổ túc bài tập, ôm nhau ở sân bóng, không đổi chỗ ngồi, cô phát hiện, Trần Việt hình như thích Tạ Lâm Thâm.

Nghĩ tới đây cô lại chạy trở về lớp, ngồi tại chỗ viết cái gì đó, sau đó nhét vào trong bàn Tạ Lâm Thâm.

Sáng hôm sau, Tạ Lâm Thâm vào lớp theo đó là tiếng chuông dự bị.

Hắn nhét bữa sáng vào trong hộc bàn chuẩn bị ra ngoài, có đồ rơi xuống đất, Tạ Lâm Thâm khom người nhặt lên, phát hiện là một phong thư.

Mở ra xem, hàng chữ đầu tiên hắn liền nhận ra là chữ viết của Trần Việt.

Lúc xem xong thư, biểu cảm trên mặt Tạ Thâm Lâm rất phức tạp.

Hắn gõ một cái lên bàn Trần Việt: "Mày đi với tao ra ngoài một lát." Trần Việt đi theo phía sau hắn.

Trong phòng vệ sinh, Tạ Thâm Lâm đưa thư cho Trần Việt, nói: "Đây là chữ của mày đúng chứ?" Trần Việt nghi hoặc nhận lấy, mở bức thư ra đại khái nhìn lướt qua sau đó gật đầu.

Trần Việt đang chuẩn bị nói gì đó, Tạ Lâm Thâm đã nói với tốc độ rất nhanh: “Tính tình tao không tốt, nói không chừng ngày nào đó khó chịu sẽ quay ra đánh mày. Dạ dày tao cũng rất kén ăn, rau thơm, hành lá, ớt xanh tao đều không ăn, thứ gì cay tao đều không thích, không thích ăn chua, còn có rất nhiều tật xấu nữa.”

Trần Việt cũng rất nghiêm túc nói: “Những thứ này tao đều biết, mày không cần lo, tao sẽ chăm sóc tốt cho mày.”

Tạ Lâm Thâm tan vỡ: "Không phải, tao nói nhiều như vậy mày nghe không hiểu à?" "Nghe không hiểu." Trần Việt cứ như vậy chăm chú nhìn hắn.

Vành tai Tạ Lâm Thâm dần dần đỏ lên và lan ra, sau đó nói: "Được, không biết phải làm gì với mày nữa." Trần Việt lại góp thêm một câu: "Mày suy xét thêm chút, tao rất nghiêm túc." Tạ Lâm Thâm ngồi ở chỗ ngồi của mình chuẩn bị ăn bữa sáng tự an ủi mình, Chu Văn Duệ bên trái thấy hiếm lạ nói: “Tạ Lâm Thâm, sao tai mày đỏ vậy?”

Tạ Lâm Thâm trừng mắt nhìn cậu ta, Chu Văn Duệ không rõ nguyên do, thắc mắc gãi đầu.

Bên ngoài phòng học, Lâm Miểu cầm ly nước nhìn Trần Việt.

Cô vừa vặn ở sát bên rót nước, nghe thấy rất rõ.

Trần Việt lựa chọn không chú ý đến cô quay người muốn đi, Lâm Miểu gọi cậu lại.

“Trần Việt!”

Bên ngoài nhiều ánh mắt hỗn tạp đang nhìn, Lâm Miểu khống chế âm lượng: “Cậu từ chối tớ rõ ràng là bởi vì cậu thích Tạ Thâm Lâm. Sao cậu lại thích con trai mà không thích tớ, tớ ở bên cậu nhiều năm như vậy, ở trong lòng cậu, tớ không có một chút đặc biệt nào sao?”

Trần Việt bình tĩnh nhìn cô nói: “Việc cậu bắt chước chữ viết của tôi để viết thư tình tôi sẽ không tính toán, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, Lâm Miểu, không cần thiết.”

"Được, nghỉ lễ quốc khánh tớ sẽ quay trở về, sẽ không tạo áp lực cho cậu thêm nữa. Tớ cũng sẽ không nói ra chuyện cậu thích Tạ Thâm Lâm, cậu cứ yên tâm." Đối với Trần Việt, cô tuyệt vọng rồi.

Mắt thấy Trần Việt phải đi, Lâm Miểu lại túm lấy vạt áo của cậu, loại bỏ từng chút sự không cam lòng cuối cùng trong lòng.

“Trần Việt! Cậu nghĩ kỹ đi, cho dù các cậu ở bên nhau thì thời hạn có thể là bao lâu?”

Trần Việt không để ý đến cô, bước vào lớp.


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play