Cây Đa Giữa Hè

Chương 1


1 tuần


Mùa hè ở thành phố Nghi An vẫn khô hanh như trước, ve sầu trên cây kêu om sòm. Bầu trời buổi chiều dần chuyển râm mát, nhưng mãi vẫn không thấy giọt mưa nào.

Trần Việt lái chiếc xe Ferrari màu bạc chạy trên đường thành phố, cậu vừa tan làm từ bệnh viện, giữa hàng lông mày có chút mệt mỏi.

Trời âm u cộng thêm thời tiết khô hanh nóng bức, càng làm trong lòng Trần Việt nhiễu loạn vốn đã không yên ả.

Thời tiết hôm nay khiến cậu nghĩ tới bảy năm trước, thời tiết bảy năm trước cũng như vậy, bảy năm trước trong lòng cậu nhiễu loạn hơn so với bây giờ.

Hai ngón tay Trần Việt khẽ nới lỏng cà vạt, đúng lúc trước mặt đụng phải đèn đỏ, cậu rốt cuộc cũng có thể thở phào.

Nhưng sự thư giãn này không duy trì được lâu.

Một chiếc xe mô tô đậu bên trái xe Ferrari, người đàn ông trên xe mô tô buông thõng hai chân, chân chạm đất, tay nắm hờ tay lái.

Trần Việt tùy ý liếc một cái liền không thể dời tầm mắt.

Trần Việt phản ứng lại trong vòng một giây, bình tĩnh hạ cửa kính xe xuống, nhấn còi hai cái, chờ người trên xe mô tô quay đầu.

Quả nhiên, người đàn ông đội mũ bảo hiểm đen quay đầu lại nhìn lướt qua lại lơ đễnh quay về. Nhưng trong một cái chớp mắt quay đầu về, người đàn ông quay đầu lại nhìn về phía Trần Việt.

Lần này, rõ ràng chân thật, khuôn mặt Trần Việt lọt vào trong tầm mắt hắn.

Một phút ngắn ngủi, Trần Việt và Tạ Lâm Thâm nhận ra nhau.

Đèn đỏ chuyển xanh, xe trước mặt nối đuôi nhau chuyển động, Tạ Lâm Thâm quay đầu về, vặn tay lái, trong tiếng brừm brừm brừm đi ra khỏi tầm mắt Trần Việt.

Trần Việt tin, cậu và Tạ Lâm Thâm sẽ còn gặp lại, cho dù qua bao lâu đi chăng nữa.

Sự trùng phùng của Trần Việt và Tạ Lâm Thâm rất thình lình, đột nhiên vừa rồi gặp Tạ Lâm Thâm hết thảy giống như một giấc mơ.

Cậu đi thẳng một đường về nhà, ngồi trên ghế sô pha suy nghĩ rất lâu.

Suy nghĩ một lát, cậu nghĩ tới mùa hè năm 15 tuổi, cậu gặp được Tạ Lâm Thâm.

"A a a!! Chu Văn Duệ chết tiệt! Bài tập toán mất rồi mày bảo tao phải báo cáo với Phương Phương thế nào đây!" Đại diện lớp môn Toán Chú Chính Bình đang rượt đuổi Chu Văn Duệ khắp lớp học.

Tạ Lâm Thâm đi vào vừa khéo làm Chu Văn Duệ bị vấp ngã, Chú Chính Bình thành công bắt lấy Chu Văn Duệ.

Chu Văn Duệ nhìn thấy người tới, văng tục: “Đệt! Tạ Lâm Thâm! Sao mày có thể bỏ rơi anh em trong lúc nước sôi lửa bỏng này chứ!”

Tạ Lâm Thâm không để tới cậu ta, đi thẳng tới chỗ ngồi hàng cuối cùng ném cặp sách ngồi xuống, hắn bắt chéo hai chân, lấy ra một cái bánh rán còn nóng trong cặp rồi ngồi ăn.

Chuông vào học vang lên, Tạ Lâm Thâm vừa vặn ăn xong, gục đầu xuống bàn liền ngủ.

Tiết thứ nhất là của chủ nhiệm Lý Quần Phương, mọi người đều thân thiết gọi cô là “Phương Phương”

"Phương Phương" mãi chưa lên lớp, trong lớp dần ồn ào hỗn loạn thành cái chợ.

Trong lớp líu ríu ồn ào, có người nhìn thấy một nam một nữ mặc đồng phục Nghi Trung bước vào bèn quát một tiếng, lớp học trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Lý Quần Phương phía sau đi vào, trừng mắt hắng giọng nhắc học sinh, bảo hai người bên cạnh giới thiệu bản thân.

Nữ sinh cười nói với mọi người: “Chào mọi người, mình tên Lâm Miểu, con người mình rất dễ hòa hợp, sau này mong mọi người quan mình nhiều hơn.”

Dáng người Lâm Miểu trông rất đẹp, giới thiệu bản thân mình lại có thể nhận thấy tính cách cô ấy rất yêu đời, người trong lớp sôi nổi vỗ tay, cũng có ấn tượng không tệ với Lâm Miểu.

Lý Quần Phương sắp xếp chỗ ngồi cho Lâm Miểu, phát hiện hàng cuối cùng có một cái đầu từ đầu đến cuối chưa từng ngẩng lên.

Lý Quần Phương kìm lại sự tức giận gọi hắn: “Tạ Lâm Thâm”

Tạ Lâm Thâm không phản ứng, Chu Văn Duệ ngồi ở bên trái hắn, cách lối đi gọi hắn mấy tiếng.

Tạ lâm Thâm từ từ tỉnh lại, chậm rãi đứng lên, cau mày nhìn về phía trước, kết quả thứ đầu tiên nhìn thấy là Trần Việt.

Trần Việt bắt đầu giới thiệu bản thân: "Chào mọi người, mình tên Trần Việt." Nói xong, cậu trực tiếp nhìn chằm chằm Tạ Lâm Thâm.

Lý Quần Phương bảo Trần Việt tạm thời ngồi bên cạnh Tạ Lâm Thâm, sau thi tháng sẽ đổi chỗ.

"Tạ Lâm Thâm, ngồi xuống đi." Lý Quần Phương cầm thỏi phấn bắt đầu giảng bài.

Tạm Lâm Thâm hiếm khi không ngủ, hắn nhìn Trần Việt sắp xếp đồ đạc xong, lấy vở ghi chép ra bắt đầu nghe giảng.

"Này, Trần Việt" Tạ Lâm Thâm nhỏ giọng gọi bạn cùng bàn của hắn.

Trần Việt nghiêng đầu nhìn hắn, ra hiệu hắn nói.

"Sao lại quay về thế?" Tạ Lâm Thâm nhìn hắn.

Trần Việt nói: “Quay về chuẩn bị cho kỳ thi đại học.”

Tạ Lâm Thâm suy nghĩ một lát, hình như là có quy định như vậy, học sinh chuyển trường đến tỉnh khác phải quay về tỉnh thi đại học, hộ khẩu của Trần Việt là ở Nghi An.

Tạ Lâm Thâm và Trần Việt quen biết nhau từ nhỏ, cấp hai Trần Việt chuyển trường, cậu và mẹ dọn sang tỉnh khác, hai người không có liên lạc. Lần này Trần Việt quay về hắn còn rất vui là đằng khác.

Hết giờ Tạ Lâm Thâm đang dự định ôn lại chuyện cũ với Trần Việt, Lâm Miểu nở nụ cười trên môi đi tới chỗ Tạ Lâm Thâm khẽ gật đầu, coi như chào hỏi, sau đó ánh mắt của cô đặt hết trên người Trần Việt.

Lâm Miểu cười nói: “Dì nhắn tin nói buổi trưa bọn mình đứng ở cửa chờ dì ấy.”

Trần Việt "Ừ" một tiếng, nói: “Tôi biết rồi.”

Cậu lại nhìn về phía Tạ Lâm Thâm, nói: “Mày đi không? Mẹ tao còn nhớ mày lắm đấy, mày bảo cả dì Lộ và chú đi cùng nhé.”

Tạ Lâm Thâm đổi tư thế thoải mái hơn tựa lưng vào ghế ngồi, lười biếng nói: “Thôi bỏ đi, bọn mày vừa mới quay về, nhất định là muốn tụ họp bên nhau trước, tao không chen ngang nữa, cũng không tiện chào hỏi”

Trần Việt không nói nữa.

Buổi trưa tan học, Tạ Lâm Thâm và Chu Văn Duệ khoác vai nhau náo loạn một phen, sau đó có một người đi ra khỏi cổng trường.

Trong một quán ăn kiểu Thái, Bách Bội Nhã, Trần Việt và Lâm Miểu vừa ăn vừa nói chuyện, ba của Lâm Miểu và Bách Bội Nhã là bạn học cấp ba, hai người làm cùng một công ty, Bách Bội Nhã từ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Miểu đã vô cùng thích cô.

Về sau Trần Việt phải chuyển về Nghi An, Lâm Miểu cũng chuyển tới, Bách Bội Nhã coi cô như con gái ruột của mình vậy.

Lúc này, Lâm Miểu đang nói chuyện về trường lớp hôm nay cho Bách Bội Nhã, Trần Việt chỉ lo ăn cơm.

Bách Bội Nhã thấy con trai mình không nói lời nào, gắp cho cậu ít thức ăn, nói với cậu: “Tiểu Việt, Miểu Miểu nói với mẹ nhiều như vậy, con không có gì để nói sao?”

Trần Việt trầm mặc một hồi, nói: “Mẹ, Tạ Lâm Thâm cùng lớp với con, ngày khác mời cậu ấy và chú cùng ăn bữa cơm nhé.”

Bách Bội Nhã suy nghĩ một lát, nói: “Đúng thế, đã lâu không gặp, phải gặp nhau chứ. Lúc đó chuyển đi, Lâm Thâm vẫn còn là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, cũng không biết mẹ còn nhận ra nó được không.”

Sau khi cơm nước xong xuôi, Bách Bội Nhã định cuối tuần cùng nhau ăn cơm, bảo Trần Việt báo với Tạ Lâm Thâm một tiếng.

Buổi tối Trần Việt lục tung tìm ra một cái thùng, bên trong cất một quả bóng rổ mới tinh.

Trần Việt cầm bóng rổ trong tay trong chốc lát, đặt nó trở lại thùng carton.

Cậu nhớ rất rõ, đây là quà tặng của Tạ Lâm Thâm tặng cậu hôm mùng ba lúc cậu sắp chuyển đi.

Lúc ấy Tạ Lâm Thâm nói tính tình hắn quá nóng nảy, không thích kết bạn, bảo cậu lúc rảnh thì luyện bóng nhiều vào, chờ cậu quay về thì cùng nhau chơi bóng rổ.

Cậu quả thật có luyện, nhưng chưa bao giờ động vào quả bóng rổ của Tạ Lâm Thâm. Với cậu mà nói, tất cả thứ Tạ Lâm Thâm cho cậu đều là thứ tốt, tất cả cậu đều coi là báu vật, cậu dè dặt cất giấu, giống như dè dặt cất giấu tình cảm của mình với Tạ Lâm Thâm.

Từ hồi cấp hai đến bây giờ, cậu vẫn luôn thích Tạ Thâm Lâm, đây là bí mật của một mình cậu.

Buổi trưa hôm sau, Trần Việt chào Tạ Lâm Thâm chuẩn bị về nhà, Tạ Lâm Thâm gọi cậu lại, giới thiệu với cậu Chu Văn Duệ và Hạ Thu bên cạnh mình.

Tính cách Chu Văn Duệ hoạt bát, nói rất nhiều, rất thích kết giao bạn mới, cậu ta cười một tiếng: “Chào học bá, tôi là Chu Văn Duệ, là anh em thân thiết của Tạ Lâm Thâm, sau này mọi người đều là anh em, có chuyện gì đừng khách khí!”

Hạ Thu thì bắt tay với Trần Việt.

Buổi chiều Trần Việt mang theo một quả bóng rổ, nhưng không phải quả bóng mà Tạ Lâm Thâm đưa cậu.

Bốn người lại gọi mấy người tới, trong tiết thể dục cùng nhau chơi bóng rổ.

Mặc dù chỉ là đánh chơi, nhưng tình cảnh vẫn rất ác liệt.

Vài nữ sinh của lớp bọn họ và lớp khác đều bao vây sân bóng rổ để xem, luôn luôn có người thảo luận.

“Tạ Thâm Lâm đẹp trai quá đi! Hắn trừ thành tích không tốt ra, căn bản không có khuyết điểm!”

“Trần Việt mới chuyển tới cũng đẹp trai không kém, còn tưởng trong mắt học bá như cậu ấy chỉ có học tập thôi chứ!”

“Không hổ là nam thần trong lòng đa số nữ sinh, Tạ Lâm Thâm thật là sạch sẽ nhiệt huyết mà!”

Vân vân và mây mây, nghìn câu như một.

Đánh bóng xong Lâm Miểu vội chạy tới đưa nước cho Trần Việt, Trần Việt từ chối, cầm nước khoáng mình chuẩn bị ngửa đầu uống cạn.

Hết giờ học, mọi người lại cùng nhau đi ăn cơm, mấy nam sinh trò chuyện rất thoải mái, hơn nữa hôm nay mới vừa đánh bóng rổ cùng nhau xong, cảm tình phát triển nhanh chóng, tính cách của Chu Văn Duệ nói được rất nhiều thứ với Trần Việt, ngoài ý muốn, Trần Việt cũng rất thoải mái, không bao lâu đã hòa hợp với mọi người.

Rất nhanh đến cuối tuần, ba của Tạ Thâm Lâm có công việc không dứt ra được, vì thế trên bàn cơm Bách Bội Nhã và Lộ Viện nói chuyện không dứt, hoàn toàn không để mắt đến Trần Việt và Tạ Thâm Lâm.

Cuối cùng vẫn là Bách Bội Nhã ý thức được đã quá lạnh nhạt với hai đứa trẻ, chuyển chủ đề lên người Tạ Lâm Thâm.

Bách Bội Nhã nói: “Lâm Thâm, ăn nhiều vào. Con nhìn đi, lâu như vậy không gặp, con trông cao lên rồi, càng ngày càng đẹp trai.”

Tạ Lâm Thâm lễ phép cười một tiếng: “Cảm ơn dì đã khen, dì còn nói con, lâu ngày không gặp dì vẫn trẻ trung xinh đẹp như vậy.”

"Lộ Viện, chị xem, Lâm Thâm dẻo miệng thật đấy." Bách Bộ Nhã cười không khép được miệng.

Trong khi Bách Bội Nhã và Lộ Viện vẫn còn đang nói chuyện, Tạ Lâm Thâm không đợi được nữa, nhắn tin hỏi Trần Việt có muốn đi hay không.

Ra khỏi quán ăn, hai người gọi xe đi tới cửa hàng gần đó, sau đó hai người đi bộ trở về.

Tạ Lâm Thâm kể rất nhiều chuyện thú vị ở trường học cho Trần Việt nghe, cũng có những lúc, hắn cũng chỉ là một thiếu niên nghịch ngợm thích quậy phá.

Trần Việt lẳng lặng nghe, Tạ Lâm Thâm hỏi cậu, cậu cũng thành thật trả lời.

Cho đến khi thật sự không còn gì để nói nữa, hai người yên tĩnh đi trên đường cái, gió đêm thổi, bóng đèn đường kéo dài bóng của hai thiếu niên ra rất dài.

Tháng năm trôi qua rất nhanh, thời tiết càng ngày càng nóng, mùa hè ở Nghi An vẫn trước sau như một.

Mùa hè ở Nghi An lâu hơn so với những thành phố khác, mùa đông cũng lạnh hơn so với những thành phố khác, hằng năm cũng có rất nhiều lần tuyết rơi, thời tiết ở Nghi An rất cực đoan.

Trong ngày Tết thiếu nhi, Cán bộ Thể dục đã phát tờ đăng ký để mọi người đăng ký tiết mục tham gia đại hội thể thao.

Tạ Lâm Thâm vẫn giống như năm ngoái, đăng ký tham gia tiếp sức nam.

Giờ học phụ, Tạ Lâm Thâm với Chu Văn Duệ ra chơi đá bóng, nữ sinh ở lớp khác bao vây một vùng.

Tạ Lâm Thâm xuyên qua đám người đi vào cửa hàng nhỏ mua chai nước, lúc chuẩn bị trả tiền lại liếc nhìn bên cạnh treo liên tiếp một dải kẹo sữa Vượng Tử, hắn lấy một dải trả tiền.

Chu Văn Duệ nhận lấy chai nước Tạ Lâm Thâm ném tới, uống một hơi cạn ném vào thùng rác, nhìn thấy trong tay hắn cầm một dải kẹo, Chu Văn Duệ trực tiếp lấy đi mấy cái, nhét hết tất cả vào trong túi quần.

Mắt liếc thấy Tạ Lâm Thâm không nói gì cả, Chu Văn Duệ thở dài một hơi.

Lúc trở về, thầy giáo Toán đang giảng bài, Tạ Lâm Thâm và Chu Văn Duệ từ sau cửa hô một tiếng "Báo cáo" rồi tiến vào.

Tạ Lâm Thâm ném kẹo xuống bàn Trần Việt, cười rất vô lại nói: “Bạn học nhỏ, anh trai mời em ăn kẹo nè.”

Nói xong, Tạ Lâm Thâm quay đầu, nằm xuống ngủ.

Chỉ để lại Trần Việt còn đang ngây ngẩn nhìn nhìn chằm chằm kẹo sữa bò.

Đại hội vận động mùa hè, chủ nhiệm các lớp sắp xếp chỗ ngồi cho học sinh trong giảng đường, những bạn học sinh không tham gia đại hội đang bận đưa nước, một vài nữ sinh đi mua sô cô la và khăn lông.

Hạng mục thi đấu đầu tiên là nhảy xa và nhảy cao, các hạng mục tiếp theo là ném tạ, ném lao và chạy bộ, ở sân tập toàn là người đến người đi kiểm tra quân số, có nữ sinh tay cầm bình nước đứng cuối cùng dáo dác nhìn tới nhìn lui.

Hạng mục chạy tiếp sức của Tạ Lâm Thâm ở cuối cùng, Chu Văn Duệ và Hạ Thu đều là chạy 1000 mét, lúc này ba người đứng ở bên cạnh vạch xuất phát, không ngừng cổ vũ động viên Trần Việt.

3000m coi trọng là sức chịu đựng, Tạ Lâm Thâm nghĩ, Trần Việt học giỏi như vậy, khẳng định sức chịu đựng cũng tốt, chạy 3000m hắn cảm thấy không thành vấn đề.

Một giây kế tiếp, tiếng chuẩn bị vang lên, tất cả mọi người làm tư thế lấy đà, một tiếng súng vang, mấy người như mũi tên rời cung lao nhanh về phía trước.

Tốc độ của Trần Việt ở giai đoạn giữa và đầu, cứ chạy với tốc độ như vậy sẽ ổn định vào top năm.

Tạ Lâm Thâm bắt đầu từ từ dời đến điểm cuối chờ Trần Việt.

Tạ Lâm Thâm đang chuyên chú nhìn về phía trước, để Trần Việt chạy qua đây sẽ nhìn thấy hắn.

Lúc này, có một người đứng ở bên cạnh, là Lâm Miểu.

Lâm Miểu vẫy tay về phía hắn, Tạ Lâm Thâm gật đầu.

Không biết ai bỗng nhiên nói, có người đang chạy bỗng nhiên bị vấp ngã thành tích vốn đang rất tốt, thứ hạng đang dần dần tụt lại.

Chỉ trong một khoảnh khắc này, Tạ Lâm Thâm nghe thấy có người gọi tên mình.

Hắn nhìn về phía đường chạy, Trần Việt đang xông pha chạy đầu, chạy đến điểm đích, nhào vào lòng Tạ Lâm Thâm.

Tạ Lâm Thâm ôm lấy cậu theo bản năng, nâng khuôn mặt cậu lên nhìn thấy cặp mắt đen láy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

không tồi không tồi, hắn còn tưởng Trần Việt đã bất tỉnh.

Rời khỏi lồng ngực Tạ Lâm Thâm, Trần Việt thở dốc một hồi.

Lâm Miểu bên cạnh đưa nước tới trước mặt cậu: “Mau uống nước đi.”

Trần Việt lắc đầu.

Những nữ sinh khác vây xem nhìn thấy Lâm Miểu bị khước từ, rối rít tiến lên đưa nước.

Trần Việt kéo Tạ Lâm Thâm quay trở lại, hỏi hắn: “Nước đâu?”

Tạ Lâm Thâm gượng gạo cười nói: “Đụ má, ở chỗ của Chu Văn Duệ rồi, lúc qua đây quên cầm.”

Lúc Trần Việt chạy xong, Chu Văn Duệ và Hạ Thu cũng đang chạy rồi.

Tạ Lâm Thâm đi điểm danh, bảo Trần Việt đi tìm bọn Chu Văn Duệ.

Bọn Chu Văn Duệ chạy xong, Trần Việt đưa cho hai người bọn họ mỗi người chai nước, cuộc thi chạy tiếp sức đã diễn ra được một nửa, ba người khác đã chạy xong, Tạ Lâm Thâm là người cuối cùng nhận gậy, lúc bọn họ đi tới đúng lúc Tạ Lâm Thâm cầm lấy gậy chạy vọt về phía trước.

Tạ Lâm Thâm và học sinh thể dục lớp (5) không phân cao thấp.

Lúc sắp đến đích Tạ Lâm Thâm nghiến răng xông về phía trước, lấy ưu thế gần hai cm gành được giải nhất.

Chu Văn Duệ lao tới trực tiếp cho hắn một con gấu ôm, hô to: “Tạ Lâm Thâm! Mày đỉnh quá đi!”

Cuối cùng, bởi vì sự cố gắng của tất cả mọi người và sự tham gia của Trần Việt, lớp (3)  giành được giải nhất trong đại hội thể thao mùa hè.

Giữa tháng sáu tất cả mọi người nghênh đón kỳ thi tháng, Trần Việt chiếm giữ vinh dự đứng đầu bảng, giáo viên chủ nhiệm lớp khác hâm mộ ước ao không dứt.

Kỳ thi tháng kết thúc, Lý Quần Phương vẫn còn băn khoăn chuyện đổi chỗ ngồi, Trần Việt thế nhưng lại cự tuyệt.

Lý Quần Phương hỏi cậu: “Sao vậy?”

Trần Việt bình tĩnh mở miệng: “Thưa cô, em cảm thấy không cần thiết phải đổi chỗ. Quan hệ của bọn em không tệ, em cũng đã đồng ý dạy kèm cho cậu ấy, cũng coi như là giúp đỡ cậu ấy.”

Lý Quần Phương liền đồng ý.
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play