Tôn Hồng Phi dò hỏi Cố Tinh Thời: “Cậu và Văn tổng có quan hệ gì, sao khuy tay của anh ấy lại ở chỗ cậu?”
Cố Tinh Thời tất nhiên không thể nói rằng mình nhặt được chiếc khuy tay này ở hành lang bên ngoài công ty.
Cậu đành mơ hồ trả lời: “Việc này quan trọng lắm sao? Dù sao thì Văn tổng của các ông nhìn thấy là sẽ hiểu.”
Tôn Hồng Phi: “!!!”
Cái giọng điệu kiêu ngạo này!
Sự tự mãn vô tình lộ ra!
Nếu không có quan hệ với Văn tổng , làm sao dám nói như vậy chứ!
Nhưng Tôn Hồng Phi không dám lơ là, tiếp tục dò hỏi: “Xin hỏi cậu họ gì?”
“Tôi họ Cố.” Cố Tinh Thời lúc này mới phản ứng, lấy ra danh thiếp của mình đưa cho ông.
Tôn Hồng Phi nhìn thấy bốn chữ “Giải Trí Lạc Thế” trên danh thiếp, bỗng thấy quen quen.
Nhưng ông cố lục lọi trong đầu, vẫn không thể nhớ ra đó là công ty nào.
Đành phải hỏi thêm: “Xin mạn phép hỏi, công ty cậu có những nghệ sĩ nào nhỉ?”
Câu hỏi này quả là hơi khó xử.
Bởi vì hiện tại trong công ty chỉ có hai thực tập sinh chưa ra mắt.
Cố Tinh Thời nghĩ một lúc rồi đáp: “Công ty chúng tôi trước đây từng có nghệ sĩ tên là Yến Tri Hành.”
Yến Tri Hành khá nổi tiếng, lúc này chỉ có thể nhắc đến anh ta để tạo chút uy tín.
Tôn Hồng Phi sững người, đột nhiên nhớ đến một chuyện bí mật đã lâu.
Rất nhiều người không biết rằng, Yến Tri Hành thực ra là cậu nhỏ của Văn Việt.
Năm đó Yến Tri Hành phản nghịch rời khỏi nhà, mai danh ẩn tích vào một công ty nhỏ, dựa vào chính mình từng bước dốc sức làm việc đến địa vị sau này.
Công ty nhỏ đó, hình như chính là Lạc Thế.
Như vậy tất cả đều đúng.
Có lẽ hai người họ đã quen biết từ nhỏ, lớn lên bên nhau như thanh mai trúc mã.
Tôn Hồng Phi, tự cho là đã hiểu rõ chân tướng, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Ông thậm chí còn nghĩ xa hơn.
Chương trình ‘Trại huấn luyện Nam Đoàn’ rõ ràng là do họ hợp tác với Tinh Diệu tổ chức, sau khi thành nhóm cũng do Tinh Diệu quản lý, nên phần lớn công ty đều lựa chọn hợp tác với Tinh Diệu.
Nhưng Cố Tinh Thời lại chủ động tìm đến họ, chẳng phải là vì chuyện hôm qua tiểu hoa gây rắc rối với Tổng giám đốc Văn sao?
Mặc dù mấy công ty bọn họ đều thuộc tập đoàn Văn Thị và làm việc cùng tòa nhà, nhưng vẫn có sự cạnh tranh với nhau.
Tinh Diệu mấy năm nay thành tích xuất sắc, vững vàng đè lên đầu bọn họ.
Nếu không phải vì kiêu ngạo, Tinh Diệu cũng sẽ không dung túng cho tiểu hoa gây chuyện, còn liên lụy đến họ.
Ban đầu, Tôn Hồng Phi lo lắng Văn tổng sẽ vì chuyện hôm qua mà không hài lòng với họ, nhưng với mối quan hệ này với Cố Tinh Thời, lòng ông lập tức nhẹ đi một nửa.
Nghĩ tới đây, thái độ của Tôn Hồng Phi càng thêm nhiệt tình, nhanh chóng nhận lấy hồ sơ đăng ký từ tay Cố Tinh Thời: “Cậu yên tâm, chuyện này nhất định sẽ giúp cậu xử lý ổn thỏa!”
Cố Tinh Thời vốn còn lo lắng người ta khinh thường công ty nhỏ bọn họ, không nghĩ tới đối phương thân là lãnh đạo, cư nhiên thái độ tốt như vậy, không hổ là công ty lớn đi ra, tố chất chính là cao!
Cậu bị những lời khen khéo léo của Tôn Hồng Phi làm cho chóng mặt, nhưng vẫn không quên việc chính: “Tôi nghe nói sau khi nộp đơn còn phải phỏng vấn, thời gian phỏng vấn là khi nào vậy?”
Tôn Hồng Phi hơi sững sờ.
Ý cậu ta chẳng phải là muốn trực tiếp nhét người vào sao? Cần gì phải phỏng vấn nữa?
Nhưng ông nhanh chóng hiểu ra.
Chẳng phải đây chính là kiểu thiếu gia bướng bỉnh, muốn tự mình phấn đấu để chứng minh bản thân trước mặt bạn trai sao!
Điều này cũng giải thích vì sao chuyện chỉ cần nói với Tổng giám đốc Văn một tiếng, cậu ta lại che che giấu giấu tự mình đến đăng ký.
Nếu không phải do mình lanh lợi, chắc đã làm phật lòng người ta rồi!
Tôn Hồng Phi lập tức đổi giọng: “Cậu nói đúng, vậy thời gian phỏng vấn sắp xếp vào chiều mai, cậu thấy có tiện không?”
Cố Tinh Thời gật đầu.
Sau khi xác định thời gian phỏng vấn, Cố Tinh Thời lại tiện miệng hỏi: “Giải trí Kim Ưu lần này có bao nhiêu thực tập sinh tham gia vậy?”
Giải trí Kim Ưu ?
Tôn Hồng Phi trong lòng thoáng căng thẳng: “Sao cậu lại hỏi đến Kim Ưu?”
Cố Tinh Thời: “Chỉ là tò mò thôi, sao? Không thể nói à?”
Tôn Hồng Phi nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Không phải, chỉ là danh sách cuối cùng vẫn chưa xác định, tôi cũng không tiện nói bừa.”
“Ồ.” Cố Tinh Thời cau mày, lẩm bẩm: “Người của họ thật là nhiều quá…”
Cậu nhớ rằng năm ngoái khi tham gia ‘Trại Huấn Luyện Nam Đoàn’, Kim Ưu Giải Trí đã có 4 thực tập sinh, năm nay nếu vẫn đông như vậy, thì nhiều gấp đôi công ty mình rồi!
Lúc Cố Tinh Thời xem chương trình, cũng cảm giác mấy người trong công ty Kim Ưu có chút đoàn kết, đến lúc đó bọn họ người đông thế mạnh, sẽ không ở trong chương trình khi dễ Trình Tân cùng Mạnh Viễn Sênh chứ?
Những lời lẩm bẩm của Cố Tinh Thời rơi vào tai Tôn Hồng Phi khiến ông giật mình.
Lý do là vì lần này Kim Ưu Giải Trí có đến 6 thực tập sinh, nhiều hơn hai người so với trước đây.
Nhưng danh sách mới chỉ được định sơ bộ, người ngoài làm sao biết được, làm sao Cố Tinh Thời lại biết?
Ông còn định hỏi thêm thì Cố Tinh Thời đã bước ra khỏi công ty.
Lúc này, Tiểu Lý mang theo danh sách đi tới: “Quản lý, tôi đã thống kê xong danh sách các công ty nhỏ không có chỗ dựa trong danh sách tham gia rồi. Ngài xem muốn thay thế thực tập sinh của những công ty nào?”
Tôn Hồng Phi nhíu mày: “Ai bảo cậu thay bọn họ?”
Tiểu Lý: “Hả?”
Tôn Hồng Phi: "Mấy công ty nhỏ này năm nay mất rất nhiều công sức trúng cử, bất kể là thay công ty nào chỉ sợ đều sẽ ầm ĩ lên, hơn nữa bọn họ chân trần không sợ mang giày, vạn nhất ầm ĩ trên mạng thì phiền phức..."
Tiểu Lý: “Vậy... ý của ngài là?”
Tôn Hồng Phi kéo danh sách lại, chỉ vào một vị trí trong đó.
Tiểu Lý nhìn qua chấn động: “Ý của ngài là thay thế hai người Kim Ưu?! nhưng bên Kim Ưu đã chào hỏi rồi...”
Tôn Hồng Phi cười lạnh nói: “Đó là chào hỏi Tinh Diệu chứ không phải chúng ta. Hơn nữa đây cũng là ý của Cố tổng!”
Tiểu Lý mở to hai mắt, toàn bộ quá trình đi theo Tôn Hồng Phi cũng không nghe thấy Cố Tinh Thời nói như vậy!
Tôn Hồng Phi vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Loại lời này sao có thể nói rõ đương nhiên là ám chỉ! Ám chỉ hiểu không!”
Tiểu Lý: “......”
Tôn Hồng Phi đành phải giải thích: “Cậu nghĩ xem, có bao nhiêu công ty tham gia, tại sao Cố tổng lại không hỏi về các công ty khác, mà chỉ nhắc đến Kim Ưu? Còn đặc biệt nói người của họ quá đông, chẳng phải là đang nhắc nhở chúng ta à?”
Tiểu Lý chần chờ nói: “Tôi xem Cố tổng giống như là thuận miệng hỏi có phải ngài suy nghĩ nhiều hay không? Vạn nhất nếu nghĩ sai bị Tinh Diệu kiện đến trước mặt Văn tổng chúng ta sẽ rất bị động chứ?”
"Ngây thơ!" Tôn Hồng Phi hừ lạnh, "Tôi hỏi cậu, danh sách này mới xác định xong từ hôm trước, ngoài chúng ta và Tinh Diệu thì chỉ có một bản bên Văn tổng. Cậu nghĩ Cố tổng biết từ đâu?"
Tiểu Lý vội vàng thề thốt: "Quản lý, bên phòng chúng ta tuyệt đối không ai tiết lộ!"
Tôn Hồng Phi suýt tức điên vì cấp dưới không biết suy nghĩ: “Tôi đương nhiên biết .”
Tiểu Lý lại thở phào nhẹ nhõm tiếp tục suy tư: “Không phải chúng ta hẳn là cũng không phải Tinh Diệu chẳng lẽ...... Chẳng lẽ là bên Văn tổng ?!”
"Hừ! Cũng không đến nỗi quá ngu ngốc."
Tôn Hồng Phi giải thích thêm: " Văn tổng ngay cả chuyện cơ mật của công ty cũng có thể nói với người ta, địa vị của Cố tổng trong lòng anh ấy không cần tôi phải nói thêm nữa. Tinh Diệu không gây chuyện thì thôi, chứ mà có đi gây rối, cậu thử đoán xem Văn tổng sẽ giúp ai?"
Tiểu Lý như bừng tỉnh: “Quản lý cao tay quá! Bảo sao anh làm quản lý!”
Tôn Hồng Phi thoải mái gác chân lên, cười cười: "Hiểu là tốt rồi, sau này học hỏi tôi nhiều vào!"
*
Lúc Cố Tinh Thời trở lại công ty, Mạnh Viễn Sênh và Trình Tân đang đang tập nhảy.
Chỉ trong một buổi sáng, hai người đã quen với bài nhảy ‘First Blood’, thậm chí Mạnh Viễn Sênh còn đang cùng Trình Tân thảo luận để hoàn thiện thêm phần biên đạo.
Nghệ sĩ cố gắng như vậy, Cố Tinh Thời vô cùng cảm động.
Giống như đã thấy được hai người thuận lợi ra mắt, chờ sống qua một năm này, hắn liền đem công ty cùng phòng ở bán đi, thực hiện tự do tài chính !
Mà Mạnh Viễn Sênh hai người thấy hắn trở về, cũng vội vàng nghênh đón: “Cố tổng, đăng ký thế nào?”
Cố Tinh Thời nhẹ nhàng nói: “Đăng ký xong rồi! Chiều mai đi phỏng vấn!”
Mạnh Viễn Sênh: “!!!”
Thật sự đăng ký được rồi!
Hơn nữa nhìn còn dễ dàng vô cùng!
Không hổ là Cố tổng!!
Mạnh Viễn Sênh vô cùng khâm phục.
Càng quyết tâm phải biểu hiện thật tốt, tuyệt đối không để Cố tổng mất mặt!
Thế nhưng cùng lúc đó, ông chủ của giải trí Kim Ưu lại đang nổi cơn thịnh nộ.
“Nói là sáu người, sao bây giờ chỉ còn lại bốn! Mấy người làm ăn kiểu gì vậy!”
Mấy người phụ trách phía dưới vừa buồn bực vừa khó hiểu.
Bọn họ không phải là người trực tiếp phụ trách ‘Trại Huấn Luyện Nam Đoàn’, cũng như ông chủ đều vừa mới biết chuyện, kết quả là vô duyên vô cớ bị mắng một trận.
Lúc này, Giang Mạch và người đại diện vội vàng chạy đến.
Giang Mạch mấy năm qua luôn cố gắng chuyển sang vị trí quản lý nhưng chưa thành công.
Đến năm nay, do sắp hết hạn hợp đồng, hắn mới dùng việc gia hạn để thương lượng với công ty, cuối cùng mới được toại nguyện.
Trước đó, hắn đã cố gắng không ít, cuối cùng giành được một dự án quan trọng như ‘Trại Huấn Luyện Nam Đoàn’, nhưng không ngờ chương trình còn chưa bắt đầu đã xảy ra vấn đề.
Thấy hắn đến, vài người phụ trách không nhịn được mà nói giọng châm chọc.
“Anh Mạch đúng là bận rộn quá, dưới tay xảy ra chuyện lớn như vậy mà giờ mới tới?”
“Anh Mạch à, làm hậu trường thì khác với làm minh tinh lắm, anh có phải không chú ý chi tiết gì đó, đắc tội giám đốc Ngô của Tinh Diệu rồi không?”
“Trước giờ quan hệ của chúng ta với Tinh Diệu tốt lắm, chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế này đâu!”
Giang Mạch tức giận đến cắn răng, hắn là đạo sư của ‘Trại Huấn Luyện Nam Đoàn’, nhưng để tăng thêm hai suất này, hắn đã phải nhượng bộ không ít điều kiện.
Nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể nén giận nói: “Tôi vừa liên hệ với giám đốc Ngô của Tinh Diệu, chị ấy cũng không biết, nói đây chắc là bên phía Điềm Chanh Video tự ý quyết định, chị ấy đã đi hỏi rồi.”
Một người phụ trách cười nhạo: “Anh Mạch anh ngây thơ quá rồi? Ai mà không biết Tinh Diệu và Điềm Chanh là cùng một nhà, làm sao có thể xảy ra chuyện ngớ ngẩn như vậy, không chừng người ta đang dỗ anh thôi đấy!”
Lúc này, điện thoại của Giang Mạch vang lên, chính là giám đốc Ngô của Tinh Diệu gọi đến, hắn vội vàng đi sang một bên để nghe, nhưng sắc mặt càng lúc càng tối sầm lại.
Chờ cúp điện thoại, hắn mới nói với mọi người: "Tinh Diệu bên kia nói, Điềm Chanh đã nhét thêm hai thực tập sinh mới vào và thay thế hai người của chúng ta.”
Ông chủ Kim Ưu nhíu mày: "Lúc này nhét người vào? Là công ty nào mặt mũi lớn như vậy? Quang Dực? Lộc Minh? Hay là Hành Tinh Thế Kỷ?
Ông chủ Kim Ưu một hơi nói tên vài công ty, đều là công ty lớn nổi danh trong nghề.
Giang Mạch dừng một chút, mới nói: “Hình như gọi là Lạc Thế......”
“Lạc Thế ?” Ông chủ Kim Ưu mờ mịt trong chớp mắt, trong trí nhớ hoàn toàn không tìm được tin tức liên quan đến công ty này, dứt khoát từ bỏ, không kiên nhẫn nói với Giang Mạch, “Được rồi, tôi mặc kệ là ai, cậu nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này, nếu không làm được, cậu liền cút về thành thật tiếp tục làm nghệ sĩ, đừng vọng tưởng lên làm quản lý!”
Mặt Giang Mạch nóng rát, cũng không dám phản bác.
Hắn dùng việc gia hạn hợp đồng để vào được vị trí quản lý, đã khiến ông chủ không hài lòng rồi, bây giờ muốn dựa vào “Trại Huấn Luyện Nam Đoàn” để ổn định chỗ đứng, nhưng giờ xảy ra vấn đề, hắn cũng không còn quân bài nào trong tay, chỉ có thể khúm núm nói: “Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết.”
Lúc này ông chủ Kim Ưu mới thở phì phò rời khỏi phòng họp.
Đợi đến khi bọn họ đều rời đi, Giang Mạch thu hồi nụ cười trên mặt, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Hắn nhớ tới lời của giám đốc Ngô bên Tinh Diệu trong điện thoại: “Đừng có mơ tới suất đó nữa, ai bảo các anh lại đi đắc tội với người không nên đắc tội chứ…”
Nhưng Giang Mạch vắt hết óc cũng không nghĩ ra mình rốt cuộc đắc tội với ai.
Đúng lúc này, người đại diện của hắn vội vàng chạy vào: “Giang Mạch, album xảy ra vấn đề!”
Giang Mạch gần đây vì bận rộn với “Trại Huấn Luyện Nam Đoàn” nên không thể để tâm tới album, bên sản xuất album cũng lơ là, không ngờ chỉ mới vài ngày không theo sát, trợ lý mới đã gây họa.
Giang Mạch nhất thời sứt đầu mẻ trán, không khỏi nhớ lại khi Mạnh Viễn Sênh còn ở đây, những việc vặt này anh ta đều sắp xếp đâu vào đấy, không bao giờ cần hắn phải lo lắng.
Hắn lấy điện thoại di động ra, lại gửi thêm một tin nhắn cho Mạnh Viễn Sênh, nhưng giống như trước đây, vẫn không có hồi đáp.
Trong lòng Giang Mạch lập tức dấy lên cơn giận dữ.
Chẳng qua mình chỉ là chơi bời qua đường với người ta, đã hạ mình xin lỗi rồi, vậy mà anh ta lại thật sự bỏ đi!
Đợi đến khi anh ta quay lại, nhất định phải dạy cho anh ta một bài học ra trò!